Quá hoang đường, chẳng lẽ nội môn khảo hạch cũng có thể làm loạn sao?"
Tiết Vịnh Ca mở đầu, sau đó có vài đệ tử cũng phụ họa theo.
Ngọc Sơn sư muội hôm nay phát hiện có người tham gia nội môn khảo hạch trước mình, vốn cũng có chút thất vọng, nhưng đến khi nàng biết người kia là Tỉnh Cửu, toàn bộ thất vọng cũng biến thành vui mừng.
"Làm sao không thể? Tài nghệ của Tỉnh sư đệ trong Nam Tùng đình có ai không rõ? Ta thấy chẳng qua là các ngươi ghen tỵ mà thôi." Nàng nhìn những đệ tử do Tiết Vịnh Ca cầm đầu, cười lạnh nói: "Có phải cảm thấy ngày thường giễu cợt sư đệ quá nhiều, lúc này cảm thấy có chút ngại ngùng hay không?"
Trong hai năm ở Nam Tùng đình, Tỉnh Cửu thỉnh thoảng sẽ giúp đồng môn giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc, mặc dù số lần không nhiều, nhưng đối với đám thanh niên cho tới bây giờ chưa tiếp xúc với tu hành là mà nói lại là trợ giúp trọng yếu phi thường. Có đệ tử sẽ lựa chọn quên đi những trợ giúp này, coi Tỉnh Cửu là người dưng, có đệ tử thậm chí bởi vì nhận được ân huệ, ngược lại đối với Tỉnh Cửu có rất nhiều giễu cợt, nhưng dù sao vẫn còn có nhiều người ở trong lòng giữ lại phần cảm kích này. Bọn họ đứng bên Ngọc Sơn sư muội đem Tiết Vịnh Ca cùng đám đệ tử kia nói cho không phản bác được, vừa trợ uy cho Tỉnh Cửu đã tiến vào kiếm đường, tiếng hô vang trời.
...
...
"Ta còn tưởng rằng nhân duyên của hắn rất kém cỏi."
Nghe ngoài kiếm đường truyền tới tiếng ồn ào, Minh Quốc Hưng có chút ngoài ý muốn.
Vị tiên sư đến từ Tích Lai phong cười cười, nói: "Dù sao cũng là danh nhân."
Nói xong câu đó, hai người nhìn về cửa phòng đóng chặt.
Bọn họ rất tò mò xem Tỉnh Cửu rốt cuộc có thể thông qua nội môn khảo hạch hay không, loại quan tâm này thậm chí còn vượt qua Liễu Thập Tuế một năm trước.
Nam Tùng đình đồng thời có hai vị ngoại môn đệ tử rất nổi danh ở Cửu Phong.
Nổi danh nhất tự nhiên là trời sanh đạo chủng Liễu Thập Tuế, kế tiếp chính là Tỉnh Cửu. Ai cũng biết đến vị thiếu niên áo trắng tuấn mỹ vô song ở Thanh Sơn Tông này, thậm chí một vài nữ đệ tử Thanh Dung phong còn tới Nam Tùng đình mấy lần, chính là muốn nhìn xem bộ dáng của hắn thế nào.
Chẳng qua là Tỉnh Cửu từ trước đến giờ chỉ ở trong tiểu viện của mình, đám nữ đệ tử Thanh Dung phong kia không thể làm gì khác đành thất vọng mà về.
Nếu như chỉ có dáng vẻ cực đẹp, cũng không đến mức để cho Tỉnh Cửu có danh khí lớn đến như vậy, mấu chốt là hắn còn đặc biệt lười...
Loại tương phản này, thật sự rất thích hợp trở thành nội dung nghị luận.
Tựa như Minh Quốc Hưng đã nói, rất nhiều người cho là nhân duyên của Tỉnh Cửu hẳn là rất kém, cũng chính bởi vì hai điểm này.
—— không cầu phát triển tự nhiên làm người ta chán ghét, vẻ ngoài cực đẹp lại dễ dàng đưa tới ghen tỵ.
Ai có thể ngờ được, hôm nay Tỉnh Cửu chẳng những đã Bão Thần cảnh viên mãn, hơn nữa còn có nhiều đồng môn như vậy đứng về phía hắn.
Đột nhiên, một đạo kiếm ngân mát lạnh từ sau cửa phòng đóng chặt vang lên, hướng bốn phía nhai bình lan tỏa.
Minh Quốc Hưng cùng vị tiên sư Tích Lai phong kia liếc mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười.
Tiếng kiếm ngân này so với Liễu Thập Tuế dẫn phát kiếm ngân còn kém rất xa, nhưng cũng được coi là vang vọng.
Ở nơi cửa chính kiếm đường, Lữ Sư cũng nghe được âm thanh này, thân thể chợt buông lỏng, lộ ra vẻ mặt cảm khái.
Trong căn phòng an tĩnh, Tỉnh Cửu thu hồi tầm mắt rơi vào kiếm thai màu đen, xoay người đi ra ngoài.
Ngoại trừ chính hắn, không ai biết hắn căn bản không đem tay đặt vào kiếm thai, càng không điều động toàn bộ chân nguyên.
Nếu như hắn hạch như đệ tử bình thường tham gia nội môn khảo hạch, có thể sẽ trực tiếp đem kiếm thai dung thành một khối sắt vụn.
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ nhìn kiếm thai một cái.
...
...
Kiếm đường mở cửa, Lữ Sư mang theo Tỉnh Cửu đi ra, nhìn các đệ tử vẻ mặt khác nhau cười cười.
Tiếng hoan hô vang lên, mơ hồ còn có thể nghe được bên trong xen lẫn mấy tiếng mắng cùng nhổ nước bọt.
Nhìn đám đồng môn tiến lên chúc mừng, Tỉnh Cửu bình tĩnh thăm hỏi, nhưng có chút kỳ quái.
Hắn không nhớ rõ cùng những người này có quá nhiều giao tế, càng không cảm thấy có tình nghĩa gì, ngay cả tên của đối phương cũng chỉ nhớ rõ hai ba cái.
Tiểu cô nương đang tết hai búi tóc kia gọi là Ngọc Sơn hay là Kim Sơn nhỉ?
Trở lại tiểu viện, nhìn khắp bốn phía, trầm mặc chốc lát, sau đó hắn rời đi, không chút lưu luyến.
Chiếc ghế tre kia cùng sa bàn cũng đã biến mất.
...
...
Thanh Sơn quần phong, quanh năm ở trong mây mù, đi tới Cửu Phong trong truyền thuyết, mây mù mới mờ nhạt hơn không ít.
Tầng mây trên đỉnh Thiên Quang phong lại là quanh năm không tiêu tan, chẳng qua là so với tầng mây cuồn cuộn trên Vân Hành phong thì mỏng hơn rất nhiều.
Mặt đất trước đỉnh núi chậm rãi chảy xuôi sương trắng, phảng phất biển mây, cửa đá cùng lầu các cổ xưa ở phía xa như ẩn như hiện, gần như tiên cảnh.
Sưu sưu sưu sưu, tiếng xé gió vang lên, kiếm quang chiếu sáng đỉnh núi, biển mây phát lên gợn sóng, một lát sau mới dần dần bình tức.
Năm thanh phi kiếm, lẳng lặng đứng ở trên biển mây, những thanh phi kiếm này hình thức hoặc là phong cách cổ xưa u lãnh, hoặc là phong mang tứ tán, tản ra uy áp khó có thể hình dung.
Tam Xích Kiếm!
Giai Không Kiếm!
Cẩm Sắt Kiếm!
Hồi Nhật Kiếm!
Như Tuế Kiếm!
Thanh Sơn Tông chư phong chủ kiếm, chín thanh đã có năm thanh tới đây.
Thiên Quang phong Thừa Thiên Kiếm chính là kiếm của Chưởng môn, không dễ dàng hiện thân.
Thần Mạt phong Phất Tư Kiếm, đã theo Cảnh Dương sư thúc tổ phi thăng mà đi dị giới.
Về phần Lưỡng Vong phong Bất Nhị Kiếm đã biến mất nhiều năm, hơn nữa đỉnh núi này chính là nơi đệ tử trẻ tuổi tu luyện kiếm tâm, xưa nay sẽ không tham gia Thanh Sơn Tông nghị sự.
Nhưng vì sao Bích Hồ phong Triều Lai Kiếm không xuất hiện? Đỉnh núi đứng hàng thứ bảy này chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ư?
Đỉnh núi rất an tĩnh, đối với chuyện Triều Lai Kiếm không tới, không có ai nói ra nghi vấn.
Một giọng già nua từ trong Tam Xích Kiếm vang lên.
Hoặc là bởi vì... thanh chủ kiếm của Thượng Đức phong này hình dáng vốn rất vuông vắn, thanh âm này cũng lộ vẻ chính trực thẳng thắn.
Chủ nhân thanh âm này chính là Thanh Sơn Tông kiếm luật, Thượng Đức phong Phong chủ Nguyên Kỵ Kình, nổi tiếng nghiêm nghị lãnh khốc.
"Thư thưởng phạt hôm trước đã phi kiếm truyền cho chư phong, nếu không có kiến nghị gì, hôm nay sẽ ban xuống."
Chưởng môn không xuất hiện, Nguyên Kỵ Kình có địa vị tối cao trong Thanh Sơn Tông, hơn nữa tay hắn cầm trọng quyền, tính tình cô lãnh, có rất ít người phản đối ý kiến của hắn.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, mấy thanh âm từ trong các thanh phi kiếm vang lên: "Không có kiến nghị gì."
Trong Cẩm Sắt Kiếm vang lên một thanh âm dịu dàng động thính, nghĩ đến hẳn là Thanh Dung phong Phong chủ.
"Nam Tùng đình sắp tới sẽ có nhiều đệ tử tiến vào nội môn, còn có nhân tài như Liễu Thập Tuế, Lữ sư điệt có thể tính là lập công lớn, không ngại ban thưởng nhiều hơn một chút."
Tam Xích Kiếm không có thanh âm đáp lại, coi như Nguyên Kỵ Kình lặng yên đồng ý đề nghị của Thanh Dung Phong chủ.
Điểm này không ngoài dự liệu của chư phong, bởi vì ai cũng biết, Nam Tùng đình Lữ mỗ là thân truyền đệ tử của hắn.
Vân Hành Phong chủ thanh âm từ trong Giai Không Kiếm vang lên: "Sau khi tiểu sư thúc phi thăng, uy danh phái ta còn cao hơn trước, nghĩ đến hơn mười năm tới sẽ không người nào dám làm phiền, vậy càng cần mong đợi tương lai, mỗi lần nghĩ đến ngày sau ở mai hội cùng Triều Ca tuấn ngạn, cùng Minh Bộ giao phong, cùng đám quái vật ăn băng mà sinh, ta rất lo lắng, cũng may sau Trác sư điệt có Tịch Nguyệt, hôm nay lại có thêm Thập Tuế, lòng ta cảm thấy rất an ủi."
Thanh Dung phong chủ nói: "Trác sư điệt đang bế quan, Tịch Nguyệt ở trên núi khổ tu, chẳng qua Liễu Thập Tuế cuối cùng quá nhỏ, có muốn triệu tới trên chư phong hay không?"
Thanh âm của Nguyên Kỵ Kình lần nữa vang lên, vẫn là lạnh lùng như vậy: "Ta lo lắng là Liễu Thập Tuế đến cùng là đúng thật là trời sanh đạo chủng hay không. Triệu Tịch Nguyệt ban đầu ở Triều Ca mới ra đời, phái ta đã có người theo thị giả ở bên, vô cùng rõ ràng tình huống của nàng, nhưng Liễu Thập Tuế này thì sao?"
Thanh Dung phong Phong chủ thanh âm trở nên lãnh đạm vài phần, nói: "Sư huynh không cần đa nghi, ta đã tự mình tra xét tình huống của Liễu Thập Tuế, không có vấn đề."
Nguyên Kỵ Kình thế mới biết nàng đã đi xem Liễu Thập Tuế, trầm mặc một lát sau hỏi: "Là chuyện khi nào?"
Thanh Dung phong Phong chủ nói: "Một năm trước."
Theo đạo lý mà nói, Thanh Dung phong Phong chủ tự mình nghiệm chứng, hơn nữa ý che chở rõ ràng như thế, Nguyên Kỵ Kình cũng nên thôi, nhưng hắn vẫn nói: "Ta cũng đã điều tra người này, hắn trước lúc nhập môn đã học qua phương pháp thổ tức hiếm thấy nào đó, ta hoài nghi hắn là gian tế, hẳn là nghiêm tra."
Thanh Dung phong chủ thanh âm lại không loạn chút nào, lạnh nhạt nói: "Ngươi đã điều tra, thì nên biết hắn tuyệt đối không phải là gian tế."
Còn lại ba kiếm vẫn duy trì trầm mặc, nhưng ba vị Phong chủ núp sau kiếm, có thể tại phía xa hơn mười dặm đem câu chuyện này nghe rất rõ ràng, nghe được Thanh Dung phong nói đầy ẩn ý, liền biết hôm nay mọi chuyện đã được định đoạt rồi.
Quả chẳng sai, sau những lời này của Thanh Dung phong chủ, Nguyên Kỵ Kình không nói thêm gì nữa.
Bất quá Thanh Dung phong chủ cũng không kiên trì đem Liễu Thập Tuế triệu tiến Cửu Phong trước nữa.
Một lát sau, năm đạo phi kiếm riêng mình tản đi, biển mây trở lại bình tĩnh, phảng phất chuyện gì cũng không có phát sinh.
...
...
Đỉnh Thượng Đức phong rất lạnh, nhất là khi đạo kiếm quang kia thu vào thạch thất, nhiệt độ càng chợt giảm mấy phân, trên thạch bích trong nháy mắt phủ một tầng sương lạnh.
Ngọn núi chịu trách nhiệm giám sát cả tòa Thanh Sơn này, chủ kiếm tên là Tam Xích.
Lai lịch cái tên này cũng không phải là lấy tự "Ngẩng đầu ba thước có thần minh", mà là "Băng phong tam xích, phi nhất nhật chi hàn (Băng dày ba tấc, tan không phải một sớm một chiều)".
Sâu trong động phủ, một vị lão giả nhìn tuyết sương trên tường, trầm mặc không nói.
Thượng Đức phong chủ Nguyên Kỵ Kình, chấp chưởng kiếm luật, ở Thanh Sơn Tông địa vị vẻn vẹn chỉ dưới chưởng môn, tính lãnh âm lãnh, từ trước đến giờ để cho các đệ tử vô cùng sợ hãi.
"Xem ra tên đệ tử gọi Liễu Thập Tuế kia, quả nhiên là đối tượng ngọn núi nào đó đã chọn từ trước xong."
Kiếm sư trung niên nói chuyện tên là Trì Yến, chính là sư đệ cùng ngọn núi với Nguyên Kỵ Kình, xem ra đã bàng thính toàn bộ nghị sự lần này.
Trong đôi mắt hãm sâu của Nguyên Kỵ Kình hiện lên ý vị sắc lạnh.
Những năm gần đây chuyện như vậy ở Thanh Sơn Tông càng ngày càng nhiều, vì bảo đảm truyền thừa không ngừng, còn có thể phát dương quang đại, chư phong đã sớm quen bố cục từ trước, trên thế gian tìm kiếm thiên phú đệ tử cho ân huệ, thậm chí âm thầm trao tặng tâm pháp, có phần tiền duyên này, tương lai ở trên thừa kiếm đại hội sẽ cướp người.
Hôm nay vị thiên tài Trác sư điệt kia ở Thiên Quang phong, chính là sáu tuổi đã chiếm được ngọc bội Chưởng môn ban thưởng.
Lưỡng Vong phong đám người tuổi trẻ kia, cảm giác không phải là trước lúc tiến nhập sơn môn, cũng đã được chư phong liên lạc. Triệu Tịch Nguyệt lại càng chưa ra đời, cũng đã được Thanh Sơn Tông phái người trọng điểm bảo vệ, cho đến mười hai tuổi dẫn vào sơn môn, chẳng qua vấn đề duy nhất là ở, cho tới bây giờ, còn không ai biết Triệu Tịch Nguyệt đến tột cùng là được ngọn núi nào phát hiện, cái đáp án này hoặc là chỉ có thể đợi đến một năm sau thừa kiếm đại hội mới có thể vạch trần.
Dĩ nhiên, từ quy củ của Thanh Sơn Tông, cho dù làm những chuẩn bị này trước, chư phong cũng chưa chắc có thể cướp được đệ tử ngưỡng mộ trong lòng, nhưng tổng yếu so với không có chút chuẩn bị nào tốt hơn rất nhiều.
Trì Yến nói câu nói kia, chính là căn cứ vào loại phán đoán này, bất quá hắn còn rất thắc mắc, vì sao Thanh Dung phong chủ nói ra câu nói kia, sư huynh liền không nhiều lời nữa, chẳng lẽ sư huynh đã biết đệ tử gọi Liễu Thập Tuế kia tu hành chính là loại thổ tức pháp nào ư?
"Ngọc môn thổ tức pháp."
Nguyên Kỵ Kình thanh âm vô cùng hàn lãnh, phảng phất hòa với phong tuyết.
Trì Yến nghe vậy kinh hãi, nghĩ thầm thì ra Liễu Thập Tuế là người Chưởng môn chọn, khó trách Thanh Dung phong chủ không có chỉ ra, mà sư huynh cũng không tiếp tục.
Suy nghĩ một chút, hắn có chút tiếc nuối, lại có chút ít mơ hồ tức giận.
Xem ra một năm sau thừa kiếm đại hội, vô luận sư huynh hay là mình cũng không có cách nào cướp được Liễu Thập Tuế.
Thượng Đức phong ở Thanh Sơn Tông địa vị đặc thù như thế nào, làm sao có thể cùng Chưởng môn ở Thiên Quang phong đánh đồng.
"Đã có Trác sư điệt, Lưỡng Vong phong một nửa đệ tử cũng là của hắn, bây giờ còn thêm Liễu Thập Tuế..."
Trì Yến thở dài, nói: "Đã như vậy, một vị trời sanh đạo chủng khác, chúng ta vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua."
Lời tuy như thế, nhưng hắn không có lòng tin, dõi mắt Thanh Sơn chư phong, ai không muốn Triệu Tịch Nguyệt thừa kiếm?
Hắn nghĩ tới một việc, nói: "Hai năm qua Lữ sư điệt ở Nam Tùng đình thực sự không sai, nghe nói lại có một người thông qua nội môn khảo hạch, ta có cần đi quan sát một chút hay không?"
Nguyên Kỵ Kình mặt không chút thay đổi nói: "Tên gì?"
Trì Yến nói: "Tỉnh Cửu."
Nguyên Kỵ Kình hừ lạnh một tiếng, nói: "Cái quỷ lười kia ư?"