Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 2: Đồng Nhan bái sơn




Gió trên núi có chút lạnh, nhưng không có thanh âm gào thét.
Dưới vách đá trong rừng cây đám khỉ cũng đang trầm mặc.
Yên tĩnh im ắng.
Cố Thanh trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Không dễ giết, có lẽ là cần đợi thêm mấy năm."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Chúng ta đang tiến bộ, hắn cũng đang tiến bộ, nếu như phải chờ tới thời khắc có thể giết hắn mới đi giết hắn, vậy cần bao nhiêu năm?"
Cố Thanh nói: "Ta đã tính, một trăm năm tới ta không có bất kỳ hi vọng nào cả, nhưng nếu như ta có thể bước vào Phá Hải cảnh, một trăm năm sau hẳn là có cơ hội."
Ngữ khí của hắn rất bình thản, nhưng lại có cảm giác kiên định khiến người ta động dung.
Cho dù là người tu hành có tuổi đời viễn siêu phàm nhân, lại có ai lấy đoạn thời gian trăm năm mang ra tính toán, trù bị cho một việc?
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ta cũng từng tính toán, phải chờ năm năm sau, ta mới có thể vượt qua hắn."
Ba năm cộng thêm năm năm chính là tám năm.
Nàng không biết ba năm trước Tỉnh Cửu tại trong hàn động đánh giá về mình, nếu không khẳng định sẽ kiêu ngạo —— lúc ấy Tỉnh Cửu nói với Bạch Tảo, Triệu Tịch Nguyệt chỉ cần thêm mười năm,, sẽ có thể vượt qua Lạc Hoài Nam, cho nên hắn chuẩn bị dùng Phất Tư Kiếm đưa tin cho nàng, để nàng sau mười năm giết Lạc Hoài Nam.
Cố Thanh nói: "Tiên gia báo thù, trăm năm không muộn."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ta là nữ nhân."
Cố Thanh cười khổ im lặng.
"Mà nếu hắn không chết, thiên địa trong mắt ta đều không sạch sẽ, đạo tâm sẽ nhiễm bẩn, căn bản không có biện pháp phá cảnh nhập Du Dã, nếu vậy lại càng không có biện pháp nào giết chết hắn."
"Minh bạch."
Triệu Tịch Nguyệt trầm mặcmột lát, nói: "Ta không hiểu chính là, Trung Châu Phái tu chính là chính đạo huyền công, nếu như chuyện này thật sự do hắn làm, vậy thời điểm mà hắn tu hành công pháp lấy gì để thủ vững đạo tâm? Chẳng những không tẩu hỏa nhập ma, ngược lại tiến bộ cực nhanh."
Cố Thanh nói: "Ta cũng không hiểu."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Người trong nhà người có đem lòng sinh nghi?"
Ba năm qua nàng cùng Cố Thanh tu hành bên trong Thần Mạt Phong, một bước chưa từng rời, muốn biết tin tức trên thế gian cũng không dễ dàng, huống chi là chuyện về Lạc Hoài Nam.
Tất cả những chuyện này, đều là người trong tộc Cố Thanh giúp đỡ nghe ngóng.
Hiện tại địa vị của Cố Thanh trong gia tộc càng thêm vững chắc, thậm chí sắp đuổi kịp Cố Hàn.
Dù là Cố Hàn thất bại trong tay Tỉnh Cửu mà chịu kích thích, tại năm trước đã tu đến Vô Chương thượng cảnh.
Bởi vì Tỉnh Cửu chết rồi, Triệu Tịch Nguyệt vẫn còn sống, cộng thêm danh vọng mà hắn lưu lại, Thần Mạt Phong tiền cảnh cực kỳ được xem trọng.
Cố Thanh hiện tại trông coi tất cả sự vụ của Thần Mạt Phong, bao quát cả những con khỉ kia.
Gia tộc đương nhiên sẽ dốc toàn lực ủng hộ cho hắn.
Cố Thanh bình tĩnh nói: "Ta nghe ngóng rất nhiều sự tình, trong tộc hẳn là không đoán được chúng ta chân chính quan tâm chính là một mình Lạc Hoài Nam."
Trong rừng viên hầu bỗng nhiên kêu vang.
Cố Thanh nói: "Tiểu Nguyên tới."
Triệu Tịch Nguyệt không còn nói tiếp chuyện này.
Ba năm trước đây sau đêm đó, nàng cùng Cố Thanh không còn đàm luận chủ đề có quan hệ tới Lạc Hoài Nam trước mặt thiếu niên họ Nguyên nữa.
Không phải hoài nghi hắn, mà vì bọn hắn đã đoán được lai lịch của hắn, không muốn liên luỵ đến hắn, đồng thời cũng muốn giữ bí mật, dù sao chuyện mà bọn hắn muốn làm thực sự quá kinh người.
Ba năm trước đây đêm hôm ấy, Triệu Tịch Nguyệt cùng Cố Thanh từng nói, bọn hắn không tin câu chuyện mà Lạc Hoài Nam kể lại.
Thượng Đức Phong hẳn là rất nhanh biết tin tức này, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
Điều này nói rõ, Thượng Đức Phong không tin vào phán đoán của bọn hắn.
Tệ hơn có thể là, Thượng Đức Phong tin tưởng phán đoán của bọn họ, lại không nguyện ý làm bất cứ điều gì.
Tiếng bước chân vang lên.
Thiếu niên họ Nguyên đi tới sườn núi, mang trên mặt thần sắc hơi bất ngờ.
"Sư phụ, Đồng Nhan muốn bái kiến ngài, muốn gặp không?"
......
......
Lưỡng Vong Phong rất ít xuất hiện khách nhân tông phái nhà khác.
Hôm nay có vị khách nhân đi lên Lưỡng Vong Phong, kiếm quang ở giữa sườn núi đã sớm thu liễm.
Cho dù là khách nhân, để hắn nhìn thấy Thanh Sơn Cửu Phong bất truyền thần kiếm cũng không ổn.
Huống chi khách nhân hôm nay đến từ Trung Châu Phái.
Đây là chứng cứ rõ ràng thể hiện Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái quan hệ đã trở nên hòa hoãn, nhưng các đệ tử Lưỡng Vong Phong vẫn còn có chút cảnh giác.
Bầu không khí trong động bên sườn núi không hề khẩn trương giống như các đệ tử Lưỡng Vong Phong tưởng tượng.
Đồng Nhan cùng Quá Nam Sơn, Cố Hàn, Giản Như Vân còn có Mã Hoa làm lễ, sau đó ngồi xuống.
Song phương thần sắc đều rất bình tĩnh, nhưng không phải chủng loại bình tĩnh vì lạ lẫm, mà là bình tĩnh mang theo cảm giác tín nhiệm.
"Năm đó thời điểm Mai Hội chúng ta từng nói, khi nào các ngươi đến Thanh Sơn làm khách, chuyện này mới có ý tứ." Quá Nam Sơn mỉm cười nói: "Hôm nay mặc dù chỉ có một mình ngươi, nhưng cũng là khởi đầu tốt đẹp, chỉ tiếc Vưu sư đệ cùng Như Tuế đều còn đang bế quan, nếu không người bên chúng ta đã đủ."
Đồng Nhan nhìn hắn một cái.
Quá Nam Sơn làm Thanh Sơn thủ đồ, địa vị tương tự như Lạc Hoài Nam ở Trung Châu Phái, tu đạo thiên phú tự nhiên bất phàm, cũng rất ít bế quan tu hành, nếu không cảnh giới tăng lên hẳn là sẽ càng nhanh. Chẳng lẽ hắn không sợ sau khi Trác Như Tuế xuất quan, cướp đi tất cả quang mang hay sao?
Đương nhiên, hắn hiểu Quá Nam Sơn có rất nhiều chuyện cần xử lý, ngoại trừ Lưỡng Vong Phong còn có một vài sự vụ của Thiên Quang Phong, mấu chốt nhất là còn có chuyện của bọn hắn.
Hắn nhìn Quá Nam Sơn nghiêm túc nói: "Vất vả."
Quá Nam Sơn biết ý tứ của hắn, nói: "Bạch sư muội mặc dù không ở đây, nhưng những hình ảnh mà nàng miêu tả y nguyên vô cùng rõ ràng tại trong óc của ta, hai phái ngươi ta có vô số lý do để giao hảo, không có bất kỳ lý do gì để trở mặt, chuyện này nhất định phải tiếp tục thôi động tiến tới. Căn cứ tin tức Bạch thành truyền về, Tuyết Quốc hẳn sẽ yên tĩnh một trăm năm trở lên, Minh Bộ cũng tạm thời không có động tĩnh, chúng ta có đầy đủ thời gian đem sự tình nội bộ Nhân tộc chỉnh lý tốt, để ứng đối biến đổi lớn trong tương lai."
Đồng Nhan nói: "Tà phái thế suy đã nhiều năm, trong ngắn hạn rất khó khôi phục."
Quá Nam Sơn nói: "Cho nên trọng điểm vẫn là Bất Lão Lâm."
Đồng Nhan nói: "Hiện tại hắn đi tới chỗ nào rồi?"
Quá Nam Sơn nói: "Hắn cách bờ biển còn có chút xa."
Đồng Nhan nói: "Bốn năm sao?"
"Phải, có chút chậm." Cố Hàn nói: "Đứa bé kia tính tình quá bướng bỉnh, lại thiện lương, rất nhiều chuyện cũng không chịu làm, rất khó đạt được tín nhiệm."
Đồng Nhan lắc đầu nói: "Ta không cho rằng như vậy, phát ra từ bản tâm mới là thật."
Mã Hoa Một mực không nói gì, cười tủm tỉm nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, hắn biểu hiện càng bướng bỉnh, càng quái dị, Bất Lão Lâm càng không hoài nghi hắn."
Đồng Nhan nói: "Không sai, nhưng quả thật có chút chậm, có lẽ chúng ta phải làm một số chuyện để giúp hắn một chút."
Cố Hàn nói: "Phải làm thế nào? Chẳng lẽ muốn chúng ta giúp hắn nổi danh ư? Bất Lão Lâm không cần nhất chính là danh khí."
Đồng Nhan nói: "Thích khách thanh danh không phải ở chỗ bản thân, mà ở chỗ mục tiêu."
Nghe được câu này, hai mắt Mã Hoa hơi sáng.
Đồng Nhan đứng dậy cáo từ.
Quá Nam Sơn nói: "Xin thay ta chuyển cáo Lạc đạo hữu, chớ có quá mức để ý chuyện này, người tu đạo gánh vác quá nhiều, sẽ đi quá cực khổ."
Đồng Nhan nhẹ gật đầu.
Cố Hàn nói: "Đồng đạo huynh chuẩn bị đi nơi nào?"
Đồng Nhan nói: "Ta muốn đi Thần Mạt Phong."
Trong động an tĩnh một lát, Cố Hàn thần sắc có chút cổ quái.
Quá Nam Sơn cười khổ nói: "Thần Mạt Phong không gặp khách lạ, ngươi có chuyện gì?"
Đồng Nhan nói: "Ta đi tế bái Tỉnh Cửu một chút."
......
......
Cố Hàn nói: "Vậy mà muốn đi Thần Mạt Phong tế bái, Đồng Nhan tính tình vẫn quái lạ như thế, bất quá không có lạnh lùng quá mức, không biết có phải là bại bởi Tỉnh Cửu hay không."
Quá Nam Sơn nhìn hắn nghiêm túc nói: "Hắn có thể xưng hô như vậy, nhưng ngươi hẳn phải xưng là Tỉnh sư thúc."
Cố Hàn thần sắc hơi run, không dám tranh luận, nói: "Nhớ kỹ."
"Trong lòng ta một mực có cái suy nghĩ loáng thoáng, nhưng một mực không có nắm được."
Mã Hoa bỗng nhiên nói: "Hắn lúc trước trong lúc vô tình nói câu nói kia vừa vặn nhắc nhở ta."
Quá Nam Sơn nhìn hắn hỏi: "Chuyện gì?"
Mã Hoa cười híp mắt nói ra ý nghĩ của mình.
Quá Nam Sơn trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Tựa hồ có thể thực hiện, mà lại không có bất kỳ nguy hiểm gì."
Cố Hàn cũng cảm thấy ý nghĩ này rất xảo diệu, không hiểu hỏi: "Nếu ngươi đã nghĩ đến, vì sao lúc trước không nói với Đồng Nhan? Hắn cùng Lạc Hoài Nam là sư huynh đệ, trực tiếp truyền đạt không phải dễ dàng hơn sao? Mà cũng an toàn hơn."
Mã Hoa lắc đầu nói: "Chính vì bọn họ là sư huynh đệ, cho nên mới không thể để cho Đồng Nhan chuyển đạt."
Cố Hàn lập tức minh bạch.
Đồng Nhan cùng Lạc Hoài Nam là nhân vật đại biểu bên trong đệ tử trẻ tuổi của Trung Châu Phái, vô luận tình cảm tốt như thế nào, dù sao cũng có quan hệ cạnh tranh.
Huống chi bọn hắn cũng không phải cùng một cái sư phụ.
Dưới tình hình như thế bọn hắn cần tránh hiềm nghi, bất luận sự tình gì có khả năng dẫn phát lòng nghi ngờ của đối phương cũng không thể làm.
Loại quan hệ này, tựa như hắn cùng thứ đệ bên trên Thần Mạt Phong kia.
Hiện tại trong tộc ủng hộ đối với Cố Thanh rất lớn, nhưng hắn đồng dạng cái gì cũng không làm.
Những điều đó không phải căn bản, cảnh giới tu hành cùng địa vị sư môn mới thật sự quan trọng.
"Chuyện này cũng đừng nói cho Đồng Nhan." Quá Nam Sơn nói: "Thủy Nguyệt Am cùng Quả Thành Tự bên kia cũng không cần thông tri, ta sẽ trực tiếp hỏi thăm ý kiến của Lạc đạo hữu, nếu như hắn đồng ý, vậy sẽ bắt đầu tiến hành, sau đó thông tri đứa bé kia."
......
......
Đồng Nhan đi Thần Mạt Phong.
Các đệ tử Thanh Sơn rất giật mình, rất hiếu kì, hắn làm thế nào làm được.
Sau khi Tỉnh Cửu chết, Thần Mạt Phong phảng phất lần nữa biến thành cấm địa, Triệu Tịch Nguyệt xưa nay không xuống núi, cũng không gặp khách.
Huyền Linh Tông Thiếu chủ Đức Sắt Sắt lần này tới xem lễ, đêm qua ở dưới núi đợi thời gian rất lâu cũng chỉ đợi được thiếu niên họ Nguyên đưa tới một thanh kiếm, chỉ có thể thất vọng rời đi.
Sau đó bọn hắn biết Đồng Nhan lên Thần Mạt Phong danh nghĩa là tế bái Tỉnh Cửu, nghĩ đến năm đó bên trên Mai Hội thế cuộc kinh thiên, cho là mình đã hiểu điều gì.
Cùng bọn hắn tưởng tượng khác biệt, Thần Mạt Phong lúc này không có hai vị thiên tài cách sinh tử đối thoại, cũng không có hồi ức, hết thảy rất bình thản.
Cố Thanh mang theo Đồng Nhan tại cung điện đỉnh núi cùng trong động ở sườn núi đi một vòng.
Đồng Nhan nói: "Ta có thể nhìn gian phòng của Tỉnh Cửu hay không?"
Cố Thanh nói: "Sư phụ rất ít đi ngủ, mệt mỏi nằm ngay tại trên ghế trúc."
Đồng Nhan trầm mặc một lát, nói: "Tu hành khắc khổ như thế, khó trách hắn có thể tại đạo chiến một tiếng hót làm kinh người."
Cố Thanh nghĩ thầm điểm này làm thế nào giải thích cùng ngươi đây?
Đồng Nhan đi đến bờ sườn núi, đứng ở sau lưng Triệu Tịch Nguyệt.
"Hắn bình thường thật không đánh cờ sao?"
"Đúng thế."
Đồng Nhan không nói gì nữa.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Gió nhẹ nhẹ phẩy.
......
......
Hơn mười ngày sau.
Triệu Tịch Nguyệt cùng Cố Thanh cùng nhau rời Thần Mạt Phong.
Theo tin tức từ Thiên Quang Phong truyền đến, nàng vì xung kích Du Dã cảnh cần xuống núi tìm kiếm một loại dược liệu cực quý giá.
Biết việc này, tất cả đệ tử Thanh Sơn bao quát Quá Nam Sơn, Cố Hàn ở bên trong đều hứng chịu tới tinh thần xung kích cực lớn.
Nhanh như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.