Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 17: Ta chờ ngươi ở Vân Tập trấn




Đệ tử bên ngoài điện bị yêu cầu rời đi, bên trong điện cũng biến thành yên tĩnh.
Nhưng tin tức đã truyền đi, không cách nào thu hồi lại, chuyện hiện tại cần làm chính là chứng thực xử trí.
Rất nhiều ánh mắt lần thứ hai nhìn về phía Trì Yến, sau đó theo tầm mắt của Trì Yến, rơi vào thanh Tam Xích Kiếm ở nơi cao nhất.
Tam Xích Kiếm toả ra hàn ý nhàn nhạt.
Kiếm luật Nguyên Kỵ Kình đang ở Thượng Đức Phong nghe phong hội hôm nay.
Trì Yến thu tầm mắt lại, nhìn Liễu Thập Tuế một cái, ánh mắt có chút phức tạp.
"Liễu Thập Tuế từ bỏ tự biện, hạ ngục chờ thẩm, tên hồ yêu kia, đuổi ra khỏi sơn môn là được."
Tất cả mọi người biết đây là quyết định của Nguyên Kỵ Kình, trầm mặc không nói, trong đó có mấy người không nhịn được lần thứ hai nhìn về Tỉnh Cửu.
Tỉnh Cửu vẫn không có ý lên tiếng.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm vào Trì Yến nói: "Liên quan tới chuyện hồ yêu, ta có dị nghị."
Trước lúc nói câu nói này, nàng không nhìn Tỉnh Cửu.
Nàng cũng đã sớm không nhịn được nữa.
Trì Yến biểu hiện bất biến, nói: "Xin mời Triệu phong chủ nói."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Coi như Thanh Sơn không tiện thu hồ yêu làm đồ đệ, vì sao nhất định phải trục xuất khỏi núi? Thần Mạt Phong đồng ý coi nàng làm khách nhân."
Trì Yến hơi run run, nói: "Tựa như có chút không thích hợp."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Có gì không thích hợp? Đệ tử phong ta Cố Thanh, năm đó đã từng tạm trú ở Thần Mạt Phong hai năm."
Đây là chuyện mà rất nhiều người đều biết.
Đã từng là kiếm đồng của Lưỡng Vong Phong, lắc mình biến hóa thành quan sơn khách của Thần Mạt Phong, sau đó còn thành thủ tịch đệ tử.
"Không có quy củ như vậy, nếu không chẳng phải tùy tiện ngọn núi nào cũng có thể tiếp nhận mấy cái tà phái yêu nhân vào núi sau đó che chở ư?"
Thanh âm của Phương Cảnh Thiên vang lên.
Triệu Tịch Nguyệt xoay người nhìn hắn nói: "Năm đó Cảnh Dương chân nhân ở Thần Mạt Phong cùng Thiền Tử luận đạo trăm ngày, lẽ nào cũng không hợp quy củ."
"Vấn đề ở chỗ hồ yêu cũng không phải là Thiền Tử, mà ngươi......"
Phương Cảnh Thiên tầm mắt vô tình hay cố ý nhìn Tỉnh Cửu một cái, tiếp tục nói với Triệu Tịch Nguyệt: "...... Cũng không phải Cảnh Dương sư thúc."
Triệu Tịch Nguyệt nhìn Phương Cảnh Thiên, lông mày dày mà cứng cáp hơi nhíu lại, tựa như kiếm sắp sửa bay lên.
"Vậy cứ như thế đi."
Tỉnh Cửu từ trong ghế đứng lên.
......
......
Hắn nhìn về phía vị trí của Thiên Quang Phong, hỏi: "Vừa nãy là ai nói câu nói này?"
Trong đại điện trở nên càng thêm yên tĩnh.
Một lát sau, Bạch Như Kính trưởng lão sắc mặt âm trầm đáp: "Là ta, làm sao?"
Tỉnh Cửu liếc mắt nhìn hắn, xoay người đi ra ngoài điện.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt rất nhiều người.
Vừa nãy hình ảnh Triệu Tịch Nguyệt nhìn Phương Cảnh Thiên cũng để cho rất nhiều người nhớ kỹ.
Phương Cảnh Thiên cùng Bạch Như Kính đều là đại cường giả Phá Hải thượng cảnh, vì sao Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt không hề có chút ý tứ tránh lui?
Triệu Tịch Nguyệt theo Tỉnh Cửu đi ra ngoài điện, rất nhanh đã đi qua bên người Liễu Thập Tuế.
Liễu Thập Tuế tâm tình rất bình tĩnh, hắn tin tưởng Tỉnh Cửu coi như hiện tại không làm gì, cũng nhất định sẽ có biện pháp giải quyết tất cả mọi chuyện.
Nhưng hắn vẫn nhìn Tỉnh Cửu một cái, tựa hồ có lời gì muốn nói.
Tỉnh Cửu rõ ràng ý của hắn.
Hắn bên này có thể không để ý, nhưng Tiểu Hà nhất định phải sống sót.
Bất Lão Lâm đã diệt, nhưng còn có rất nhiều thích khách sát thủ còn sót lại ẩn thân tại nhân gian.
Tiểu Hà bị trục xuất Thanh Sơn sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha cho tên phản đồ này.
Nói cách khác, nàng rời khỏi Thanh Sơn thì sẽ chết.
Tỉnh Cửu không nói gì, dưới chân cũng không dừng lại.
Liễu Thập Tuế đã rõ ràng ý của hắn, thu tầm mắt lại, tâm tình càng thêm bình tĩnh.
......
......
Thần Mạt Phong trong phòng nhỏ bên rừng, Tiểu Hà đang thu thập hành lý.
Nàng ở nơi này mới chỉ mấy ngày, tự nhiên không có hành lý gì nhiều, rất nhanh đã thu thập xong, nàng thậm chí còn đem chiếc ấm sắt kia rửa sạch sẽ.
"Đúng vậy, chỉ là mấy ngày thời gian ngắn ngủi, hơn nữa Liễu Thập Tuế cũng không ở nơi này, vì sao chính mình có chút không nỡ như thế?"
Tiểu Hà đi tới cửa, xoay người nhìn phía gian phòng đơn sơ, ở trong lòng nghĩ vấn đề này.
Là bởi vì viên thanh hay là thanh tĩnh? Mặc kệ là cái nào, đều mang đến cảm giác an toàn rất lớn cho nàng.
Nàng hết sức sợ hãi đối với Tỉnh Cửu cũng là một trong những khởi nguồn của cảm giác an toàn, phảng phất chỉ cần Tỉnh Cửu ở trên đỉnh núi, sẽ có thể che chở hết thảy sinh linh trên núi, bao gồm cả nàng.
"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Ngươi chỉ là một con hồ yêu, ngay cả đám khỉ kia cũng không bằng."
Tiểu Hà lộ ra một nụ cười tự giễu, xoay người đẩy cửa phòng ra.
Cố Thanh ở bên ngoài chờ, tiếp nhận hành lý, sau đó nói: "Ta đưa ngươi xuống núi."
......
......
Giữa Thanh Sơn cùng ngoại giới có rất nhiều con đường nối tiếp, phần lớn đều bị Thanh Sơn đại trận ngăn cách, chỉ để lại bốn cái sơn môn.
Triệu Tịch Nguyệt, Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế đều là đệ tử ngoại môn xuất thân Nam Tùng Đình, vì lẽ đó Thần Mạt Phong ra ngoài đều quen thuộc đi từ nơi này.
Thị trấn ở nhân gian cách Nam Tùng Đình gần nhất chính là Vân Tập trấn.
Lúc này đang là đầu thu, núi rừng nhuộm vàng, mây mù như bông, chính là thời điểm phong cảnh đẹp nhất ở Vân Tập trấn, trên đường du khách rất nhiều, người người nhốn nháo.
Cố Thanh đem Tiểu Hà đưa đến Vân Tập trấn, dựa theo diễn biến của cố sự bình thường, Tiểu Hà lúc này nên đi về phía trước, biến mất trong dòng người đông đúc.
Tiểu Hà không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Cố Thanh, trong ánh mắt tràn đầy bất an cùng khiếp nhược, muốn nói gì đó, nhưng không mở miệng.
Cố Thanh biết tâm tình lần này là thật, hơi suy nghĩ sau đó nói: "Ngươi muốn đi nơi nào, ta đều có thể bảo đảm đưa ngươi đến đó an toàn."
Tiểu Hà trầm mặc thời gian rất lâu, lấy hết dũng khí nói: "Ta có thể ở lại đây hay không?"
Cố Thanh hỏi: "Vì sao?"
Tiểu Hà nói: "Nơi này dù sao vẫn là phạm vi của Thanh Sơn, nên an toàn hơn chút, hơn nữa...... Ta muốn chờ hắn."
Cố Thanh lẳng lặng nhìn nàng, muốn xác định trong lời này đến tột cùng bộ phận nào là thật.
Tiểu Hà nói: "Ngươi không nên hiểu lầm, muốn nói ta đối với hắn có bao nhiêu tình ý ngược lại cũng không thể nói, chỉ là quen thuộc cùng đi với hắn, hơn nữa ta thật sự có chút sợ hãi."
Cố Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Tốt lắm, ta ở đây chờ mười ngày với ngươi."
Tiểu Hà có chút giật mình, đặc biệt là nàng phát hiện nụ cười của Cố Thanh cũng không phải lễ phép cùng khách sáo, mà có vài phần chân thành.
Cố Thanh mang theo nàng hướng phía bên kia đường đi đến, xuyên qua dòng người, đi vào một gian tửu lâu cực náo nhiệt .
Trên lầu tửu lâu náo nhiệt nhất thời biến thành thanh u, cũng không còn vẻ ầm ĩ của nhân gian.
Phòng bố trí cực kỳ tinh xảo, trong tầm mắt chỗ không nhìn thấy bất kỳ ý vị xa hoa, nhưng mỗi một nơi đều không đơn giản.
Tiểu Hà ở Hải Châu thành cũng có tửu lâu, tự nhiên biết gian phòng này cần bao nhiêu tiền mới dựng nổi, âm thầm có chút kinh dị.
"Tửu lâu này mấy năm trước nhà ta mua lại."
Cố Thanh ra hiệu nàng ngồi xuống, nói: "Là ý tứ của sư cô."
Tiểu Hà rất tự nhiên nhớ lại hình ảnh Liễu Thập Tuế ngồi đối diện ăn cơm với mình trong tửu lâu ở Hải Châu thành, cúi đầu không nói gì.
Hồ yêu không tin tình cảm.
Dù cho lúc trước ở Thần Mạt Phong bị Cố Thanh chỉ điểm, nàng vẫn như cũ không thể nào tiếp thu được, vẫn như cũ không nghĩ ra vị quý phi nương nương trong cung làm sao làm được.
Nàng chỉ biết thời điểm ở cùng Liễu Thập Tuế, chính mình rất an tâm, loại cảm giác đó gọi là ỷ lại hay sao?
Nàng ngẩng đầu lên, phát hiện ngồi đối diện không phải là Liễu Thập Tuế, mà là Cố Thanh.
Cố Thanh nhìn nàng mỉm cười.
Chẳng biết vì sao, ở trong mắt nàng, nụ cười của Cố Thanh bỗng nhiên trở nên đáng ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.