Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 3: Khách không mời mà đến




Từ xưa, Đôn Hoàng chính là trọng trấn thương mậu quan trọng nhất của con đường tơ lụa, bắt đầu xuất phát từ Trường An, qua Ngọc Môn Quan của Qua Châu, sau đó chia thành 2 con đường Bắc Nam, phía Bắc thì dọc theo phía dãy Thiên Sơn mà đi, kéo dài về phía Tây.
Phía Nam chính là từ Ngọc Môn Quan theo chiết đạo xuôi về phía Nam Đôn Hoàng, sau đó theo Bồ Xương Hải đi Cao Xương, dọc theo phía nam dãy Thiên Sơn, đi tới Sơ Lặc, lại từ Sơ Lặc lướt qua hành dĩnh đi tới phương Tây xa xôi.
Chính là bởi vì thành trì Đôn Hoàng có vị trí cực kỳ trọng yếu, nó không chỉ là nơi trung tuyển hàng hóa từ phía Trung Nguyên đi Tây Vực, mà còn là nơi tụ tập văn hóa Hán Hồ, Mạc Cao Quật chính là đại biểu nhân vật xuất chúng nhất.
Văn hóa Trung Nguyên và văn hóa Tây Vực trong tòa thành này đã hoàn toàn dung hợp cùng nhau. Đôn Hoàng cùng với một số tòa thành trì khác đều là như thế, kết cấu như cái bàn cờ, nam bắc kết nối là con sông chính tên là Cam Tuyền, hai bên là những dãy phố lớn dài thẳng tắp, toàn bộ thành Đôn Hoàng đều sắp xếp xung quanh 2 tuyến phố này mở rộng ra tứ phía.
Con đường trên sông Cam Tuyền mọc lên những cửa hàng san sát, thương phẩm rực rỡ muôn màu, tơ lụa từ Trung Nguyên bày bán rất nhiều, đồ sứ, giấy trắng, cùng các loại dụng cụ tinh tế khác, nhưng nhiều nhất vẫn là các loại hàng hóa đến từ Tây Vực, thảm đến từ Ba Tư, đồ bạc, chén sứ đến từ Túc Đặc, hương liệu, bảo thạch,da lông, dược liệu,vân vân….
Ngoài ra còn có các cửa hàng rất bắt mắt, nhiều nhất là lớp học, có trường học dạy các loại ngôn ngữ, có thể học tập tiếng Hán, tiếng Đột Quyết, tiếng Túc Đặc, vân vân … còn có các nhạc khí phường, vũ đạo phường.
Ngoài ra còn có trường học về hội họa, điêu khắc, thư pháp, học võ, cưỡi ngựa bắn cung,… nhưng kỹ năng như thế này ở Đôn Hoàng mới có thể kiếm bát cơm. Càng thú vị hơn chính là có nơi dẫn đường, khá giống với cơ quan du lịch thời hiện đại, chỉ cần bỏ tiền ra, là có thể thuê người hướng dẫn, đi Cao Xương, Quy Tư du ngoạn, được chuẩn bị hành trang đầy đủ tất cả.
Sống ở nơi thành thị phồn thịnh thương mại như vậy, Lý Chân cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể lợi dụng kinh nghiệm và tri thức sống ở kiếp trước phát tài làm giàu ở thành Đôn Hoàng. Qua mấy tháng nữa Lý Chân sẽ kết thúc học nghiệp châu học, hoàn toàn tự do tự tại, chỉ là trong lòng hắn giống như lửa đốt, hận không thể vào ngày mai thực hiện sự nghiệp của mình.
Gần tới buổi trưa, Lý Chân đem Khang Tư Tư đi Vũ Phường, hắn dắt ngựa xuyên qua phố lớn phi thường náo nhiệt, trờ lại nhà hắn ở ngõ Tam Hòe, cái tên này bắt nguồn từ bên trong ngõ hẻm có 3 cây hòe rất lớn, lá xanh tươi tốt nên mọi người mới đặt tên cho cái ngõ như vậy.
Nhà Lý Chân ngay ở đầu hẻm, đối diện cửa thành, mặt tiền vô cùng tốt, mười năm trước bị 1 tên thương thân người Túc Đặc thuê mất 1 nửa gian nhà, người thương nhân đó chính là cha của Tư Tư tên là Khang Ma Đức.
Tổ phụ Lý Chân năm trước đã tạ thế, ngôi nhà này liền để cho Lý Chân, có điều hiện tại do tỷ tỷ Lý Tuyên nắm giữ. 
"A Chân, luyện tiễn xong rồi à ! " Phụ thân của Tư Tư Khang Ma Đức đứng trước cửa tiệm cười híp mắt chào hỏi.
Khang Ma Đức tuổi chừng ngoài 50, mặt dài toát lên vẻ gầy gò, nhìn rất giống cây gậy trúc màu vàng vừa ngắn vừa nhỏ, sống mũi nhọn hoắt tinh tế,sâu trong cặp mắt là ánh mắt lấp lánh mang theo vẻ giảo hoạt mà chỉ có người Túc Đặc mới sớ hữu, vóc người giống một tín đồ của hỏa giáo, mang theo vẻ tiều tụy.
Có thể là do khi Khang Ma Đức còn trẻ, đã kinh doanh bôn ba nhiều năm trên con đường tơ lụa, đến mãi năm gần 30 tuổi mới lấy vợ, thê tử so với hắn còn nhỏ hơn gần chục tuổi, nhưng càng già thê tử hắn càng phát trướng, mập đến đáng sợ, nhiều khi Khang Ma Đức rõ ràng đứng phía sau thê tử, lại nghe người ta kêu vợ hắn chào hỏi :
"Lão Khang 2 ngày nay đi xa nhà à ? "
Tuy rằng mập với cao không đối xứng với nhau lắm, nhưng bọn hắn phu thê cảm tình vô cùng tốt, dưỡng dục 2 đứa con trai 1 đưa con gái, cao lớn như mẫu thân chúng, trưởng tử tên Khang Đại Lợi, năm ngoái mới 20 tuổi, dựa theo truyền thống của người Túc Đặc, mang theo 10 con lạc đà đi lên con đường tơ lụa.
Con thứ Khang Đại Tràng năm nay mới 18 tuổi, dung nhan cực kỳ hùng tráng, hắn lại không thích buôn bán làm ăn, mà chỉ thích luyện võ, một lòng muốn làm một phen đại sự, hắn cùng Lý Chân quan hệ tốt nhất.
Con gái nhỏ chính là Khang Tư Tư, năm nay mới chỉ có 14 tuổi, mới là độ tuổi rất yêu đời, lý tưởng lớn nhất của nàng chính là rời khỏi Đôn Hoàng đi tới Trường An với Lạc Dương.
"Chào Khang đại thúc, Tư Tư đã đi vũ phường rồi ! "
"Ta biết, nghe Đại Tràng nói, ngày mai ngươi muốn tham gia vũ cử thi hương, lần này nhất đinh phải đoạt giải nhất nhé ! "
"Tạ ơn đại thúc, ta sẽ cố gắng hết sức, nếu không có chuyện gì, ta đi về trước chuẩn bị ! "
"Được ! Minh Thiên đại thúc cũng muốn cổ vũ cho ngươi. "
Lý Chân cười gật gù, dẫn ngựa đi vào ngõ nhỏ, Khang Ma Đức nhìn bóng lưng của hắn mà tự nhủ : "Kỳ thực Tư Tư gả cho hắn cũng không tồi, chí ít là tiền thuê nhà có thể miễn ! "
………
Tổ phụ của Lý Chân là Lý Đan Bình, là bác sĩ của trường công Sa Châu, dạy học hơn 30 năm, gia cảnh nghèo khó, sau khi tạ thế thì để lại cho tỷ đệ Lý Chân 3 vật tài sản, thứ nhất là 30 mẫu đất đai ở ngoài thành, hai là ngôi nhà hiện tại của 2 tỷ đệ, ngoài ra còn có một mặt vách đá ở Mặc Cao Quật.
3 năm trước, Lý Đan Bình đem cháu gái của mình, chính là Lý Tuyên gả cho môn sinh đắc ý nhất của mình Tào Văn làm vợ, có điều gia cảnh Tào Văn bần hàn, hơn nữa nhà ở huyện Thọ Xương, chỉ có 3 gian nhà tranh. Năm trước tổ phụ Lý Chân tạ thế, trước khi mất hắn để Lý Tuyên chăm sóc tiểu đệ của mình là Lý Chân, Lý Tuyên để trượng phu với bà bà Mạnh thị cùng nhau đến ở cùng, nhưng Lý Tuyên đã nói trước với trượng phu, rằng nếu đệ đệ của Lý Tuyên thành hôn, bọn họ phải dời ra ngoài tìm chỗ ở khác.
Lý Chân dẫn ngựa đi đến cửa lớn, cửa việc vừa mới mở ra, tỷ phu Tào Văn từ trong sân đi ra, Tào Văn tính cách nhu nhược, trầm mặc ít nói, làm tiểu lại công văn ở huyện nha. Có điều chữ viết của hắn vô cùng đẹp, bình thường cũng thay chùa chiền làm ít công việc sao chép kinh văn, kiếm thêm tí thu nhập cho gia đình. Phụ thân của hắn cũng đã sớm tạ thế, chỉ còn hắn với quả phụ Mạnh thị sống nương tựa vào nhau.
"Tỷ phu, đi huyện nha sao ? "
Tào Văn rất yêu thích em vợ này, hắn thấy Lý Chân trở về, vội vã kéo hắn qua 1 bên, thấp giọng nói :
"Ngươi lần trước nhờ ta hỏi thăm một việc, ta đã hỏi Trường học chính ! "
Mấy ngày trước, Lý Chân nghe được 1 loại thuyết pháp, 1 ít học sinh châu học có thể kết thúc học nghiệp, hắn liền động tâm, nhờ tỷ phu đi hỏi thăm. Lý Chân đại hỷ :
"Trương học chính nói thế nào ? "
"Cái này ta không hỏi kỹ, có điều ta cảm thấy Trương học chính nói thế nào kỳ thực không có ý nghĩa, then chốt là thái độ của tỷ tỷ ngươi, ngươi nói xem ? "
Lý Chân nhất thời trở nên buồn bực, tỷ phu nói đúng, tỷ tỷ của hắn làm sao có khả năng cho hắn sớm kết thúc học nghiệp ? Hơn 1 năm rồi, Lý Chân vẫn muốn cùng với mấy đứa bạn tốt đi ra bên ngoài du lịch, mấy tháng gần đây cái cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt, nhưng hắn học nghiệp vẫn chưa thể kết thúc, khiến cho hắn khó có thể xuất hành.
Hơn nữa hắn còn có đại tỷ rất lợi hại, ngẫm lại liền làm cho bàn thân nhục chí. Tào Văn nhìn ra được sự thất vọng của em vợ, liền an ửi hắn :
"Hôm nay đừng nghĩ đến chuyện này nữa, chuẩn bị cho ngày mai vũ cử thi hương, đó mới là sự kiện quan trọng nhất của ngươi, nếu ngươi thi đạt giải, nói không chừng Trương học chính cho phép ngươi kết thúc học nghiệp đó ! "
"Đa tạ tỷ phu ! "
Tào Văn cười vỗ vỗ vai hắn, xoay người rời đi. Lý Chân đẩy cửa viện ra rồi bước vào, hắn muốn đi nuôi ngựa, nhưng mơ hồ nghe thấy âm thanh của đại tỷ từ phòng bếp truyền đến : "Bà bà, chỉ có lão quả phụ không có con cái mới quyên tiền, để nữ nhân lo lắng hậu sự, ngươi đường đường có con cái, làm gì còn đi quyên tiền, đây không phải là rất lãng phí sao ? "
Lý Chân âm thầm lắc đầu, đại tỷ với bà bà quan hệ không được hòa thuận, vì bản thân mình, không biết bọn họ đã bao nhiêu lần cãi vã, hôm nay lại muốn ầm ỹ lên rồi. Lúc này, Lý Tuyên nổi giận đùng đùng từ trong phòng bếp đi ra, đúng lúc nhìn thấy Lý Chân, dọa nàng dảy đựng một cái :
"A Chân, ngươi trở về từ khi nào, cửa không khóa sao ? "
"Ta vừa nãy gặp tỷ phu ở ngoài cửa, nên mới trực tiếp vào đây. "
"Ừm, rửa tay rồi đi ăn cơm đi ! Ngựa để đó cho ta ! "
Lý Tuyên mặc dù quản thúc cực nghiêm đổi với Lý Chân, nhưng về việc tiêu tốn để luyện võ thì chưa bao giở keo kiệt chút nào. Vì thế mà bà bà rất không cao hứng, chính vì nguyên nhân này mà khiến 2 người thường xuyên cãi vã, đương nhiên, cũng vì một phần đến nay Lý Tuyên vẫn chưa mang thai.
Lý Tuyên dắt ngựa đi rồi, bà bà bưng ấm thuốc được sắc từ trong phòng bếp đi ra, Lý Chân cười cợt với bà mà nói : " Chào A thẩm ! "
"Ai ! Nhanh đi ăn cơm đi ! "
Mạnh thị thở dài, chậm chậm rì rì hướng về phía gian phòng mà đi, Lý Chân quay trở về phòng mình treo bộ cung tiến lên, xoay người đi đến nhà chính, thấy ở trên bàn đã dọn xong đầy đủ các món ăn, tỷ phu Tào Văn vừa mới ăn cơm xong mới đi, cơm nước vẫn còn nóng.
Lý Chân múc cho mình 1 chén cháo rồi ngồi xuống, lại cuốn lên một khối hồ bính, hồ bính chính là dùng miếng thịt chấm với nước tương mà thành, phi thường ngon miệng, chính là món mà Lý Chân yêu thích nhất, mỗi buổi sáng sau khi luyện tập xong, đếu cảm thấy đói bụng, bắt đầu hùng hổ như sói mà ăn.
Ăn đến chén cháo thứ 2, Lý Tuyên đi vào, nàng đến bên cạnh đệ đệ rồi ngồi xuống, cũng bưng bát cháo lên từ tốn mà húp cháo, nàng không giống như bình thường hỏi han này nọ, chắc là có tâm sự nặng nề. 
"A tỷ có tâm sự gì à ? "
"Không có gì, nhanh ăn cơm đi ! "
Lý Chân biết đại tỷ tuy rằng nắm giữ tài chính cả nhà không dễ dàng, nhưng cũng không đến nỗi vì chút tiền lẻ mà cãi vả với bà bà, tuy lần này bà bà quyên không ít tiền, làm đại tỷ mất hứng.
Mỗi người đều có việc khó xử riêng, hắn cũng không biết nên khuyên đại tỷ như thế nào nữa, đành không lên tiếng nữa, Lý Tuyên cũng không muốn suy nghĩ nhiều việc phiền lòng nữa, lại hỏi :
"Ngày hôm qua ngươi có đi gặp đại sư Vong Trần không , thân thể đại sư như thế nào rồi ? "
Tuổi của người đã cao, không thể mỗi ngày dạy được Lý Chân, Lý Chân cứ 10 ngày là đi gặp đại sư 1 lần. 
"Đại sư chỉ hơi bị chút cảm lạnh, chủ trì Linh Ấn nói với ta đừng lo lắng, hắn sẽ chăm sóc tốt cho đại sư ! "
Lý Tuyên thở dài, " Tuy nói là vậy, cũng không thể khinh thường, sau khi kết thúc cuộc thi, ngươi phải đi chăm sóc đại sư mấy ngày, lấy tâm để hiếu đạo, hiểu chưa ? "
"A tỷ, ta biết rồi ! "
Lý Chân chần chờ một hồi, lại thấp giọng nói :
"A tỷ, ta nghĩ sau khi thi hường thì ngươi để ta ra ngoài một chút ! "
"Không được ! "
Lý Tuyên trước sau như một kiên quyết từ chối : " Nhiệm vụ của người là luyện võ đọc sách, ta sớm nói trước, sau khi kết thúc học nghiệp, ngươi phải chuyên tâm đọc sách, đừng nghĩ đến chuyện đi đâu ! "
Đúng lúc này, trong sân truyền đến tiếng gõ cửa, có người cao giọng hỏi :
"Xin hỏi nơi này có phải là nhà của Lý Chân không ? "
"Đúng vậy ! "
Lý Tuyên đừng dậy đi vào trong sân, mở cửa viện ra, nàng lập tức sửng sốt. Chỉ thấy ngoài cửa đứng 4 người, trong đó có 2 người là tùy tùng, dẫn đầu là một người trung niên đã ngoài 50, da dẻ trắng nõn, dưới hàm chòm râu dài gần 3 thước, đậu đội mũ sa, trên người khoác một trường bào màu tím, eo mang thắt lưng ngọc, có vè là khá tao nhã.
Sau lưng hắn có một người trẻ tuổi dáng dấp hết sức cao to, tuy rằng đang mang trang phục sĩ tử, nhưng không thể che dấu được một cỗ ngạo khí của hắn.
Lý Chân ngồi ở trong phòng, hắn lập tức nhận ra đây là ai, dĩ nhiên người đó chính là Lý Tân, gia chủ của Đôn Hoàng Lý thị gia tộc, điều này làm cho hắn cảm thấy giật mình.
Tỷ đệ bọn họ chỉ là con thứ của bàng chi, tư cách để tham gia tế tự còn không có, càng không phải nói là gia chủ đến tận nhà gặp mặt bái phỏng, trong ấn tượng của Lý Chân, chỉ có khi tổ phụ tạ thế thì gia chủ mới tơí 1 lần.
Lý Tuyên sứng sốt chốc lát, hỏi : "Các ngươi tới đây có chuyện gì ? "
Lý Tân trong lòng có chút không vui, phải biết hắn là gia chủ của Đôn Hoàng Lý thị gia tộc, nắm giữ trong tay mấy trăm nhân mạng của Lý thị, Lý Chân, Lý Tuyên chỉ là vãn bối, nhìn thấy hắn còn không mau hành lễ, trái lại còn hỏi ngược lại mình.
Có điều hôm nay hắn là chủ động tới cửa, có chuyện muốn tìm Lý Chân hỗ trợ, nhịn xuống sự không vui ở trong lòng, nỗ lực gượng cười mà nói :
"Ta có thể vào nhà được không ? "
Lý Tuyên vội vàng trả lời : "Mời vào ! Mời vào ! "
Nàng chạy nhanh về phía chủ đường như một cơn gió, thu thập lại căn phòng, rồi lại ra đón : "Gia chủ mời vào trong ngồi chơi ! "
Dù sao đây cũng là Gia chủ của Lý thị, Lý Tuyên hiểu được 1 điếm đạo lý đối nhân xử thế, tuy rằng nàng đã là người xuất giá, là vợ của Tào gia, nhưng nàng phải suy nghĩ thay cho đệ đệ của mình, sau này sẽ có nhiều chuyện đệ đệ phải nhờ và vào gia tộc, không thể đặc tội với Gia chủ được.
Lý Tân thấy Lý Tuyên hết sức ân cần, trong lòng mới thoải mái một tí, gật gù chắp tay đi vào đại sảnh, người thanh niên trẻ đi theo phía sau lưng hắn, dúng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Lý Chân.
Người thanh niên trẻ này tên là Lý Bàn, cháu trai của Lý Tân, là con trai trưởng của Lý thị gia tộc, hắn giống như Lý Chân, đều đọc sách ở châu học, năm nay đều tham gia vũ cử thi hương.
Lý Tân ngồi xuống, liếc mắt nhìn Lý Chân đang đứng ở cửa, thấy hắn không chịu hướng phía mình hành lễ, có chút không cao hứng mà nói :
"Ngươi là Lý Chân ? " Lý Tân nhàn nhạt hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.