Đại Đường Đạo Soái

Chương 186: Cùng Lý Thế Dân dạ đàm




Lý Thế Dân khoác một chiếc áo choàng ngồi chờ trên đại điện, trong lòng không khỏi lo lắng:
- Phản loạn như vậy tựa như cỏ dại, lửa thiêu không hết qua gió xuân lại mọc.
Ở dưới giường mình sao có thể để cho người khác ngủ say. Với tư cách Hoàng Đế, Lý Thế Dân há để cho loạn thần tặc tử ở một nơi bí mật nào đó nhòm ngó ngai vàng nên tương đối để ý tới việc này. Đỗ Hà một mực không hành động khiến trong lòng hắn ngầm khẩn trương. Chỉ là hắn từ trước đến nay dùng người không nghi, nghi người thì không dùng, không muốn vì mình can thiệp mà để Đỗ Hà hành động sai lạc, chỉ đặc biệt phân phó Đỗ Hà nếu điều động quân đội, lập tức thông tri hắn.
Buổi tối biết được tin tức Đỗ Hà điều động đại quân, thành bại ở trong lần hành động này nên khó có thể ngủ, dứt khoát ngồi chờ tin tốt.
Hắn tin tưởng Đỗ Hà nhất định sẽ không để cho hắn thất vọng, sự thực Đỗ Hà cũng chưa từng để hắn thất vọng.
Không hề nghe tiếng bước chân, thân ảnh Đỗ Hà đã xuất hiện ngoài đại điện.
Đỗ Hà sải bước qua đại điện, cách Lý Thế Dân chừng mười bước dừng lại nói:
- Bái kiến Lý thúc thúc!
Lý Thế Dân mặt rồng cực kỳ vui mừng, cười lớn đi tới trước người Đỗ Hà, tự mình nâng hắn dậy:
- Đại công cáo thành rồi!
Từ thần sắc của Đỗ Hà, hắn đã có thể nhìn ra kết quả thế nào!
- Hồi bẩm Bệ Hạ!
Đỗ Hà đem thánh chỉ cầm trên tay, trả cho Lý Thế Dân, cao giọng nói:
- May mắn không làm nhục mệnh, trải qua hai tháng, thần thành công bắt được đám Vũ Văn Thần, Chu Trường Quý, Đông Phương Thụ, Ngụy Phong Vân, hơn nữa suất quân đánh vào sào huyệt bọn chúng bắt thêm sáu mươi tám người, không để sót một người. Ngoài ra dò xét biết được trong đám kia có một gã gọi là Thiếu chủ, rất có khả năng là con của Tức Vương.
Lý Thế Dân nghe tin tức này, đồng tử co rút, lạnh giọng:
- Lúc bắt người, ngươi có ở đó không?
Đỗ Hà trầm giọng nói:
- Không biết, nhưng hắn còn trong đám tù binh tại sào huyệt. Thần chỉ phụng mệnh bắt người, lại không có quyền thẩm vấn, cho nên cũng không biết tình hình cụ thể.
Lòng hiếu kỳ nhiều khi nguy hiểm, có một số việc biết đến càng nhiều, phiền não cũng càng nhiều, nguy hiểm cũng tự nhiên càng nhiều.
Nhất là loại chuyện phản loạn trẫm quan đến hoàng quyền không thể truyền ra ngoài này, Lý Thế Dân giao trách nhiệm này cho hắn đầu tiên là nhìn vào năng lực nhưng người tài ba trong vương triều Lý Đường không ít, bất luận là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Ngụy Chinh hay Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối đều không thua kém năng lực của hắn, còn vượt trên ở kinh nghiệm. Nhưng gánh nặng này lại đặt trên người hắn, mấu chốt vẫn là ở chỗ hắn là người duy nhất biết chuyện.
Cách làm của Lý Thế Dân như thế hiển nhiên không muốn đem việc này truyền ra, để cho người đàm tiếu, càng ít người biết chuyện càng tốt.
Vốn chuyện còn chưa lộ sáng, hắn lại truy đến tận cùng thì dù Lý Thế Dân lòng dạ rộng rãi thế nào cũng khó tránh khỏi sẽ có chút phiền phức khó chịu.
Đỗ Hà minh bạch ý tứ của Lý Thế Dân nên không quan tâm đến những người vừa bị bắt giữ, bộ dạng không muốn biết nguyên do bên trong, càng không đếm xỉa đến bí mật trọng đại gì trong đó.
- Tiểu tử ngươi đó.
Lý Thế Dân cũng biết tâm tư Đỗ Hà, cười thỏa mãn, khen hắn biết điều, khẽ gật đầu, cũng không nói thêm, chỉ kéo hắn ngồi xuống:
- Việc này không đề cập tới, trẫm muốn biết ngươi làm thế nào để hốt trọn ổ?
Hắn muốn thông qua Đỗ Hà kể lại việc triển khai bố cục để xem có sơ hở, có thể tồn tại cá lọt lưới nào không.
Đỗ Hà ngồi xuống, lần lượt kể từ cách thức bố cục và triển khai thực tế, ngay cả việc xông tới phủ Triệu quốc công cũng không giấu diếm, nói rõ ngọn nguồn, biểu thị Trưởng Tôn Trùng không thấy hắn trước.
Nói tới đây, hắn cười nịnh:
- Nhờ uy thế Lý thúc thúc, cáo mượn oai hùm một lần!
Lý Thế Dân cười cười, cũng không để ý, chỉ là nhớ tới Trưởng Tôn Vô Kỵ mấy ngày, hữu ý vô ý lộ ra chuyện Đỗ Hà mượn thánh chỉ mạnh mẽ xông tới phủ Triệu quốc công. Lúc ấy Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không nói rõ nguyên do, chỉ là ám chỉ Đỗ Hà được sủng mà kiêu, đáy lòng thầm than:
- Vô Kỵ cái gì cũng tốt, chỉ là tâm nhãn hẹp hòi.
Lúc này chỉ đáp một câu:
- Không sao, ngươi tới vì đại sự, Trưởng Tôn Trùng lại vì việc riêng mà cự tuyệt gặp mặt, suýt nữa hỏng chuyện, lỗi sai không thuộc về ngươi.
Đỗ Hà nghe xong cũng thầm kêu:
- Nguy hiểm thật. Vốn hắn định không nói chuyện này nhưng cảm giác được tâm nhãn của Trưởng Tôn Vô Kỵ chắc sẽ không để yên mà sẽ buông vài câu xúc xiểm. Để lão bịa đặt chi bằng tự mình nói rõ hết thảy, dù sao mình cũng vừa lập công lớn, Lý Thế Dân sẽ không xử phạt.
Vì vậy hắn nói ra việc này, nghe giọng Lý Thế Dân thì chắc Trưởng Tôn Vô Kỵ đã lấy việc này làm văn rồi. Thái độ của Lý Thế Dân rõ ràng bênh cho mình, lão hồ ly kia chắc gặp bi kịch.
Đỗ Hà thầm tâm hỷ nói tiếp, nói ra cách dùng Trưởng Tôn Trùng, Trưởng Tôn Tuấn diễn trò.
Lý Thế Dân nghe xong cũng không khỏi vỗ tay tán thưởng:
- Lại khiến cho đối thủ phối hợp với mình.
Một chiêu này xác thực cao minh, lúc trước trẫm còn suýt nữa trừng trị Trưởng Tôn Tuấn, cũng may cuối cùng phản ứng cho qua, nếu không hắn bị oan uổng rồi.
Đỗ Hà nói tiếp về việc Vũ Văn Thần liên lụy trong đó, Lý Thế Dân cảm khái:
- Không thể tưởng được hắn cũng là phản nghịch, trẫm còn có tâm đưa hắn điều nhập Công bộ, đồng dạng như phụ thân hắn hiệu lực cho Đại Đường ta! Đáng tiếc, một nhân tài tốt như vậy!
Tâm ái tài của hắn trỗi dậy nên trên mặt buồn bực không vui.
Đỗ Hà cũng khẽ gật đầu, nhiều ngày ở chung, Vũ Văn Thần đã bộc lộ là một nhân tài kiệt xuất ở phương diện kiến trúc, nếu ở Công bộ chắc chắn sẽ có một phen cống hiến.
Lúc hắn nói tới lợi dụng Ngũ thạch tán và thủ pháp giả chết để tìm được sào huyệt đối phương, Lý Thế Dân rất sợ hãi thán phục, nhịn không được phát vào vai hắn một cái:
- Thủ pháp như thế từ xưa đến nay mới nghe thấy lần đầu, thấy những điều chưa hề thấy, có thể nghĩ ra loại quái chiêu này, cũng chỉ có Đỗ Hà ngươi.
Cuối cùng Đỗ Hà đem việc chiếm lĩnh sào huyệt, phái binh tìm tòi, phái La Thông truy kích, cuối cùng bắt được hai người tại nhà xí nói hết.
Lý Thế Dân ngẩn ra hồi lâu, cuối cùng thán phục nói:
- Người nghĩ ra biện pháp đào mật thất dưới đáy hầm cầu quả thật là kỳ tài.
Ngừng lại một chút, hắn liếc Đỗ Hà:
- Có thể bắt bọn chúng từ dưới hầm cầu, tiểu tử ngươi càng là kỳ tài bên trong kỳ tài.
Đỗ Hà hai mắt trắng dã, buồn bực nghĩ: Lời này đến tột cùng là khen hay chê!
- Còn phủ đệ kia ra, các ngươi rút khỏi rồi sao?
Lý Thế Dân trầm giọng hỏi một câu.
Đỗ Hà lắc đầu nói:
- Ta sợ còn có sót chỗ nào nên ra lệnh cho Vương Đức Chính dẫn 300 binh mã canh giữ, Lý thúc thúc nếu muốn kiểm tra lần nữa thì phái người đổi bọn chúng về.
Lý Thế Dân nhắm mắt, nghĩ lại toàn bộ bố cục của Đỗ Hà, qua một lúc lộ ra kinh ngạc. Hắn nghĩ từ đầu đến cuối không thấy lộ ra bất kỳ sơ hở, từng bước đều thận trọng, không nóng không vội. Tựu như dịch quân cờ đồng dạng, mỗi một bước đều liệu trước địch nhân, mỗi một bước đều đi vào điểm mấu chốt, từng chút bóc tơ rút kén, tóm được nhân vật sau màn.
Bình tâm mà xét, nếu như hắn ở vào vị trí đó chưa hẳn có thể như Đỗ Hà, chưa hẳn có thể xuất sắc hơn.
Suy nghĩ chu đáo chặt chẽ nghiêm cẩn như thế, thực khó tưởng tượng ra đó là một thiếu niên mười sáu tuổi.
Lý Thế Dân cũng không nhịn được chấn động, đồng thời cuồng hỷ.
Hắn thấy được tiềm lực cực lớn của Đỗ Hà, càng thêm mừng rỡ vì kỳ tài như vậy lại có thể cho mình sở dụng, tán thán:
- Tiểu tử ngươi quả nhiên không phụ kỳ vọng của trẫm, có thể làm chuyện người khác không thể làm. Lần này ngươi lại lập được đại công, trẫm thực không biết thưởng thế nào mới tốt!
Trên mặt hắn có chút khó xử, Đỗ Hà lần này toàn diệt dư nghiệt Lý Kiến Thành ẩn nấp tại Trường An, luận công không thua một hồi đại thắng. Chỉ là việc này không thể công khai, công lao Đỗ Hà không thể tận hiển.
Hiện giờ hắn mới mười sáu tuổi đã làm Trung Vũ Tướng quân, trên tay nắm giữ 5000 binh mã, ân sủng lớn lao, vô cớ thăng quan sẽ khiến cả triều văn võ làm ầm ĩ lên.
Nhưng Đỗ Hà lập nhiều công tích như thế, nếu không tỏ vẻ một chút thì bản thân Lý Thế Dân lại thấy ngượng ngùng.
Đỗ Hà minh bạch chỗ khó xử của Lý Thế Dân, cười nói:
- Lợi ích Đại Đường trên hết, chỉ cần Đại Đường có thể hưng thịnh phú cường, những thứ khác đều là việc nhỏ. Huống chi, Lý thúc thúc đem nữ nhi bảo bối gả cho tiểu tử, trong mắt tiểu tử đã là ban thưởng lớn lao, công lao nào có thể so với kiều nương quốc sắc thiên hương? Nên phong thưởng này có hay khôngcũng thế!
Lý Thế Dân cũng cười theo.
Nếu là người khác nói lời này, Lý Thế Dân chắc sẽ cảm thấy dối trá nịnh mọt nhưng ở miệng của Đỗ Hà lại thấy mỗi chữ mỗi câu tràn đầy chân thành. Dù sao vì Đại Đường, Đỗ Hà đã từng bỏ qua tài phú kếch xù, Lý Thế Dân biết hắn tuyệt không phải là loại tiểu nhân.
Đỗ Hà nói:
- Bất quá La Thông, Lý Kính Nghiệp, Phòng Di Ái, Vương Đức Chính, còn có Trưởng Tôn Trùng tham dự việc này, công lao không nhỏ, mong rằng Lý thúc thúc xét phong thưởng.
Bản thân không được phong thưởng, để cho các huynh đệ một chỗ tốt cũng là chuyện vui vẻ.
Về phần Trưởng Tôn Trùng, tuy song phương kết thù kết oán lẫn nhau, nhưng lần này nếu không có phối hợp của hắn thì bản thân cũng khó lấy được hiệu quả như thế, công lao vẫn phải có.
Lý Thế Dân khen:
- Khó được ngươi tuổi còn nhỏ lại có trí tuệ này. Trẫm cũng không phải hôn quân thưởng phạt bất minh, công lao của ngươi trẫm ghi nhớ, có cơ hội tất nhiên bổ sung.
Lý Thế Dân cho hắn một cái hứa hẹn, nhìn thời gian, duỗi lưng một cái, cười nói:
- Trẫm phải chuẩn bị vào triều rồi, thời gian còn sớm, trẫm đã chuẩn bị một sương phòng cho ngươi, cũng chưa cần về vội, cứ ở đó đi!
Đỗ Hà mấy ngày nay vì đám dư nghiệt của Lý Kiến Thành xác thực hao phí không ít tâm lực, hôm nay đại công cáo thành, thực sự cảm thấy mệt mỏi nên gật đầu đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.