Đại Đường Đạo Soái

Chương 507: Thiêm thiêm phiền tử




Sắc mặt Mạc Hạ Ba Cáp kịch biến, hùng ưng thần tuấn nhất phương bắc, mà Đột Quyết bọn họ đời đời sinh hoạt trên thảo nguyên, lấy dã thú làm bạn, có lẽ là trước đây đã tinh thông thuật huấn luyện chim ưng rồi. Chỉ là bởi vì chiến tranh dẫn tới thất truyền, không còn người biết kỹ xảo này. Thời điểm hắn chiếm núi xưng vương, ngẫu nhiên có cơ hội học tập phương pháp huấn luyện chim ưng, luyện thành ba con Hải Đông Thanh để điều khiển, tìm hiểu tin tức tình báo.
Bọn họ đã ẩn thân trong Úc Đốc quân sơn mười năm, ba con Hải Đông Thanh có thể nói không thể không có, chính là bởi vì có chúng tồn tại mới có thể trước khi đối dịch, thong dong triển khai hành động ứng đối, khắc địch chế thắng. Vừa nghe được tin tức Hải Đông Thanh đưa tới, toàn thân giống như con mèo con bị kịch chấn, lỗ chân lông trên người đều dựng thẳng, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Hải Đông Thanh khi thì bay lượnl ên xuống, khi thì bay vòng quanh, lấy quy luật riêng truyền đạt tin tức.
Sắc mặt Mạc Hạ Ba Cáp càng lúc càng nghiêm trọng, đội ngũ kỵ binh sáu trăm ngươi đang bức về phía bọn họ cực nhanh. Tuy rằng sáu trăm kỵ binh không nhiều lắm, thế nhưng hoàn toàn đủ sức cuốn lấy bọn họ, đợi khi đại bộ đội tới rồi, bọn họ muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi, mọi người hối hận nhìn hỗn chiến, thổi lên kèn lệch lui lại.
Chấp Thất Tư Lực huy đao ngăn cản ba thanh trường thương đâm tới, kinh nghi nói:
- Đây là kèn lệnh lui lại, bọn họ muốn làm gì?
Lý Dật Phong xoẹt xoẹt xoẹt dùng ba kiếm giết chết ba người tấn công Chấp Thất Tư Lực, trong lòng khẽ động nói:
- Có thể là viện binh tới hay không! Tuy rằng tin tức không truyền ra, thế nhưng dù sao nơi này cách rất gần Nhạn Môn Quan, phát hiện cũng không phải là không có khả năng.
Tần Dục vọt tới phía sau một người, tùy tiện vung tay cắt cổ họng đối phương, nói:
- Để ta nhìn xem… Ba đại ca, giúp ta vượt qua, Lý đại hiệp, che chở Ba đại ca.
Hai người đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại.
Lý Dật Phong bứt ra chạy tới bên cạnh Ba Vũ Hưng, Ba Vũ Hưng thì ném đôi song chùy bằng thép ròng xuống dưới mặt đất, hai tay giao nhau, khom lưng chắp tay.
Tần Dục dẫm một chân lên hai lòng bàn tay của Ba Vũ Hưng, toàn thân bay lên trời. Khinh công của hắn đã có chút hỏa hầu nhất định, dưới lực lượng cực lớn của Ba Vũ Hưng, toàn thân bay lên trên cao tới hơn hai trượng. Thảo nguyên mênh mông vô bờ, đường nhìn cực kỳ rộng, độ cao gần như sáu mét đủ để nhìn thấy cảnh vật cách vài dặm, lúc rơi xuống dưới đất, kinh hỷ nói:
- Xác thực, có một đội nhân mã từ phía đông bắc đánh tới, tốc độ cực nhanh.
Lý Dật Phong cũng cười nói:
- Vậy thì không thể để bọn họ thong dong chạy. Đại tướng quân, hạ lệnh đi…
A Sử Na Xã Nhĩ há có thể không biết ý tứ của Lý Dật Phong, cao giọng quát lên:
- Các huynh đệ, nghe được rồi. Viện binh sắp tới rồi, theo ta kéo chân bọn chúng, để đám người chó nuôi dưỡng lớn lên phải trả giá nặng cho hành vi của mình, báo thù cho các huynh đệ đã chết.
Các thân vệ dưới sự vây công của tặc nhân, hiện tại đã giảm xuống chỉ còn hơn năm mươi người, mà phần lớn trong số bọn họ đều mang thương thế, từ lâu đã quên tử vong là cái gì, nhưng khi nghe được tin tức này, lập tức thần tình phấn chấn, cả đám đều hô lớn, xung phong liều chết điên cuồng tấn công đối phương.
Mạc Hạ Ba Cáp tức giận tới mức muốn phun máu, nếu như không phải tình huống khẩn cấp, hắn thực sự muốn quay đầu tru diệt đám ngu ngốc không biết sống chết này, thế nhưng hiện tại không còn thời gian, vô cùng bất đắc dĩ lưu lại ba trăm người ngăn cản, còn lại đều rút đi.
Mà đoàn kỵ binh chạy tới trợ giúp chính là do Đỗ Hà suất lĩnh.
Nhạn Môn Quan chính là cửa phía bắc của Trung Nguyên, được coi như trọng trấn, có tầm quan trọng chiến lược đối với Hán tộc, các triều đại từ trước tới nay đều vô cùng coi trọng đối với mấy quan đạo nối thông với Nhạn Môn Quan.
Từ Tần Thủy Hoàng bắt đầu, liên tục dồn sức người sức của mở đường, từ Hàm Dương nối thẳng tới phương bắc.
Con đường này được các đời Hán tộc nối tiếp nhau tu sửa, cho tới hiện nay vẫn sử dụng như cũ, trước kia tại thời điểm chinh phạt Đột Quyết, đại quân Đường triều đi chính là con đường này.
Mà trong lòng Đỗ Hà biết tình thế nghiêm trọng, dẫn theo kỵ binh trực tiếp chạy nhanh trên đường, một người ba ngựa, dọc theo đường đi chỉ thiếu ngựa chứ không thiếu người, mượn đường lớn tiện lợi, bọn họ tại lúc A Sử Na Xã Nhĩ đến Nhạn Môn Quan nửa ngày, rốt cuộc cũng đã chạy tới.
Đỗ Hà vừa tới Nhạn Môn Quan, biết được tin tức hành tung của đám người A Sử Na Xã Nhĩ, Lý Dật Phong, không hề có bất cứ dừng lại nào, liền xuất quan đuổi theo, chỉ là cách không quá nửa dặm, Mãnh Nhi điều tra không trung đã phát hiện được dị thường, vì vậy đẩy nhanh tốc độ hành quân, thời điểm khi hắn chạy tới, vừa lúc gặp cảnh giao phong với đám tặc nhân. Không nói hai lời, trực tiếp chỉ huy quân sĩ xông lên, vây giết ba trăm quân cản đường.
Biết được tất cả mọi chuyện, Đỗ Hà thầm kêu “nguy hiểm thật”, nếu như không phải chính mình chạy tới đúng lúc, chỉ sợ hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Hắn cũng không tiếp tục truy kích, hiện tại đám người bọn họ từ xa tới rất mệt mỏi, nhân số cũng không chiếm ưu thế so với đối phương, nếu như tiếp tục truy kích, không chắc chiếm được chỗ tốt.
Sau khi giúp thương binh băng bó đơn giản, Đỗ Hà tự mình hộ tống A Sử Na Xã Nhĩ và Chấp Thất Tư Lực tới quân doanh Đột Quyết.
Binh tương quân doanh Đột Quyết biết được A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực đến, đều nhiệt tình tiến lên nghênh đón bái kiến. Thế nhưng nhìn thấy đám người A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực đều bị thương thế toàn thân, mỗi người đều kinh hô thành tiếng, tiến lên an ủi, biết được bọn họ bị tập kích, suýt chút nữa phải bỏ mạng, đều lần lượt thất kinh, theo đó trong lòng tràn đầy căm phẫn, cả đám đều thỉnh cầu xuất binh, cần phải bắt đám tặc tử chạy trốn.
Ánh mắt Đỗ Hà đảo qua trên mặt các tướng sĩ, phát hiện trên mặt bọn họ đều hiện rõ vẻ giận dữ, đáy lòng hiện lên một tia kinh ngạc. Từ lúc cứu A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực, hắn cũng rất hiếu kỳ, một mực suy nghĩ độc thủ đứng sau lưng kia, đến tột cùng là người phương nào. Người có thể xuất động ba nghìn đại quân trên thảo nguyên thực sự không nhiều lắm, muốn không phát hiện càng không có khả năng. Trước hết hắn đưa ánh mắt hoài nghi về phía quân doanh Đột Quyết, có thể nắm giữ được hành tung của A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực, đồng thời xuất động được đại quân ba nghìn binh mã trở lên, quân doanh Đột Quyết
tự nhiên là đứng mũi chịu sào. Thế nhưng nhìn một màn này, nghi ngờ trong lòng hắn đều biến mất.
Năm đó Đông Đột Quyết đã bị Lý Thế Dân ly gián, chia làm ba bộ, thủ lĩnh phân biệt là ba vị khả hãn nổi danh nhất Hiệt Lợi, Đột Lợi, A Sử Na Xã Nhĩ. Đường triều trước đó tiếp nhận Đột Lợi quy thuận, sau đó diệt nanh vuốt Hiệt Lợi, cuối cùng tới phiên A Sử Na Xã Nhĩ quy hàng.
Cũng tức là nói tụ tập quân tốt của ba trận doanh khác nhau Đột Lợi, Hiệt Lợi, A Sử Na Xã Nhĩ trong quân doanh Đông Đột Quyết. Tuy rằng giữa bọn họ đã không còn cừu hận gì lớn, thế nhưng giữa bọn họ tự nhiên không có khả năng thành thật với nhau.
Có thể nhìn ra được, quân tốt dưới trướng Hiệt Lợi về tay Chấp Thất Tư Lực, mà quân tốt dưới trướng Đột Lợi, A Sử Na Xã Nhĩ thì về tay A Sử Na Xã Nhĩ. Giả như bọn họ gây nên, những tướng quân trong quân doanh này không có khả năng không biết, càng không có khả năng giấu diếm tất cả vì đối phương, điều này cũng nói rõ, hành động lần này không quan hệ tới bọn họ.
Nếu không phải là bọn hắn, vậy thì là người phương nào?
Trên thảo nguyên này còn có người nào đơn giản lôi ra được hơn ba nghìn binh mã?
Đỗ Hà trầm mặc trong chốc lát, để Ba Vũ Hưng đi thẩm vấn đám quân tốt bắt giữ được, để hắn dùng tất cả thủ đoạn, nhất định phải thu được thông tin người sai khiến phía sau là ai.
Nguyên tưởng rằng quá trình thẩm vấn sẽ có chút phức tạp, thế nhưng ngoài ý muốn chính là, chỉ cần dùng sức đánh một chút, người bị đánh lập tức khai hết tất cả mọi chuyện đúng sự thực, nghe lời giống như con mèo nhỏ, hỏi cái gì đáp cái ấy.
Thậm chí Đỗ Hà còn hoài nghi, bọn họ sớm tạo ra lời nói dối để lừa gạt, thế nhưng sau khi biết được thân phận của bọn họ, lập tức thấy bình thường. Mạc Hạ Ba Cáp tự nhiên sẽ không ngây ngốc dùng con bài chưa lật Kim Lang Quân để cản đường, ba trăm quân cản đường này đều là sau khi hắn trở thành đại vương sơn trại, bắt đầu chiêu mộ dũng sĩ hung tàn gan dạ.
Những người này có một ít là tội phạm, có một ít là ác đồ, đều là nhân vật không có hành vi gì bình thường, trên chiến trường bọn họ có thể dũng mãnh không sợ hãi cái chết, nhưng trong sinh hoạt bọn họ sẽ là cầm thú vì tư lợi của chính mình. Bọn họ sẽ không ngốc tới mức giao tất cả cho Mạc Hạ Ba Cáp, chỉ cần có lợi đối với bọn họ, bọn họ mới không quản tới phản bội hay không phản bội, thường thường thông tin lấy được từ trong miệng những người này đều là thực. Bởi vì hành vi thường ngày của bọn họ, căn bản không có lý do nói dối.
Rất nhanh Đỗ Hà liền biết được tất cả tin tức có thể thu được, bao gồm cả thân phận của Mạc Hạ Ba Cáp cùng với mã tặc lệ thuộc Úc Đốc sơn quân bọn họ, đương nhiên cũng bao gồm cả vị thư sinh che mặt thần bí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.