Đại Đường Đạo Soái

Chương 540: Cảnh giới vô ngã




Đỗ Hà cực kỳ hưng phấn, hắn nghĩ tới lúc học thư pháp ở đời sau.
Thư pháp của Đỗ Hà danh chấn toàn bộ Đại Đường, không người không biết, không người không hiểu. Có thể lấy được thành tựu này dĩ nhiên không chỉ vì thể chữ Nhan của Nhan Chân Khanh sáng chế mà còn do vào đời sau, song thân Đỗ Hà đều xuất thân từ sinh viên đại học danh tiếng. Tuy không đến mức như lão ngoan đồng nhưng lại ưa thích nghệ thuật cổ đại hơn hiện đại: Thư pháp bút lông, tiêu, cổ cầm…Trong đó mẹ của Đỗ Hà càng si mê thư pháp đến cực điểm, một ngày không luyện vài nét bút cảm thấy không được tự nhiên, dù lúc mang thai Đỗ Hà cũng không quên luyện tập.
Lúc dưỡng thai tuy có chút hư vô mờ mịt nhưng trong đó cũng đã có vài phần đạo lý khoa học.
Đỗ Hà tựa hồ được ảnh hưởng từ lúc còn trong bụng mẹ nên rất có thiên phú thư pháp, có thể nói là hai chữ “thiên tài”.
Nhà phát minh thiên tài Edison từng nói “Thiên tài, 1% là linh cảm, 99% là mồ hôi.” Nhưng 1% linh cảm là trọng yếu nhất, thậm chí còn trọng yếu hơn 99% mồ hôi, Đỗ Hà trong lĩnh vực thư pháp thượng vừa vặn có 1% linh cảm.
Nhận ra điểm này, cha mẹ Đỗ Hà mừng rỡ như điên. Với tư cách là người yêu thích cổ văn, bọn họ không hy vọng con của mình trở thành người giàu nhất thế giới, cũng không hy vọng con mình làm quan mà chỉ hy vọng con mình trở thành danh gia thư pháp, phát huy quốc túy. Vì tương lai của Đỗ Hà, bọn họ không hề tiếc tốn hao tiền của khổng lồ mua được bút tích thực của Nhan Chân Khanh cùng Tô Thức để cho Đỗ Hà luyện tập.
Vì vậy, Đỗ Hà hồi nhỏ cũng có chút bi kịch. Vì mong muốn con nên người mà cha mẹ hắn hầu như rất ít khi đưa hắn đi chơi, thư pháp trở thành niềm vui duy nhất. Khổ luyện uối cùng cũng tìm được hồi báo. Đỗ Hà trước bắt chước sau thành hình, trở thành một nhà thư pháp. Hắn sau khi bắt chước được thể chữ Nhan lại lĩnh ngộ tinh túy trong thể chữ Tô, qua hai mươi năm luyện tập đã dung hợp hai thể này lại với nhau, tạo thành nhất mạch của mình.
Cho nên trong chữ viết của Đỗ Hà có sự cô đọng hùng hậu của thể chữ Nha lại ẩn ẩn chứa đựng sự xảo diệu tự nhiên của thể chữ Tô, đương nhiên cũng có chút phong cách riêng của Đỗ Hà.
Chữ của Đỗ Hà cũng là trải qua khổ luyện mới thành hình, nếu không có như thế cũng không thể đạt được ngàn vạn người tán thành.
Hứng thú là dựa vào bồi dưỡng, nói thực ra Đỗ Hà lúc nhỏ không hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ, rất bài xích luyện tập thư pháp nhưng theo thời gian trôi qua cũng dần dần sinh ra hứng thú. Hắn nhớ mang máng, chính mình vào lúc luyện tập thư pháp nhiều lần tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu.
Ấn tượng sâu nhất là vào năm hắn 29 tuổi. Sáng sớm hôm đó hắn như lệ thường lấy sách vở ra luyện tập thư pháp. Trong lúc vô tình hắn tiến nhập một loại cảnh giới kỳ diệu, trong cảnh giới đó hắn tựa hồ quên hết thảy, tựa như trúng tà, thục luyện cả ngày, đem [Thiên tự văn], [Tam Tự kinh], [Bách gia tính] viết đi viết lại nhiều lần.
Việc này lúc đó đã tạo thành phong ba không nhỏ vì hôm đó hắn có tiết dạy.
Vô cớ bỏ giảng, điện thoại không nghe, gõ cửa gọi không đáp, cuối cùng vẫn là một lão sư quan tâm tới hắn, không yên lòng tìm đến người phá cửa mà vào, mới đưa Đỗ Hà giựt mình tỉnh lại.
Tỉnh lại, Đỗ Hà hoàn toàn không biết hết thảy những gì trải qua, cũng không biết điện thoại đã bị gọi đến cháy pin.
Loại cảnh giới này chỉ có thể lĩnh hội qua ý, không thể nói ra.
Đó là chuyện trước đây, nếu không có Trường Nhạc nhắc tới, hắn sớm đã quên. Hôm nay nhớ tới loại cảnh giới này cơ hồ đồng dạng với cảnh giới của Trường Nhạc.
Thư pháp là một loại nghệ thuật, công phu cũng là một loại nghệ thuật. Cảnh giới giữa hai loại như trăm sông đổ về một biển. Đỗ Hà sau khi giải khai tâm trạng thì vui vẻ ăn hết bữa cơm với ba nữ, sau đó vào thư phòng luyện chữ.
Hắn tìm lại loại cảm giác này lại càng dễ hơn so với kiếm pháp chỉ mới luyện qua loa vài năm.
“Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh. Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh, thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành...... Cứu triệu huy kim chuy, hàm đan tiên chấn kinh...... Thùy năng thư các hạ, bạch thủ thái huyền kinh.”
Bài thơ hắn ghi lại chính là [Hiệp khách hành ] của Lý Bạch, bài thơ này có đủ khí thế phóng khoáng nhất, tràn ngập cảm giác duy nghã độc tôn.
Hắn đầu nhập trong đó, một chữ một chữ, tựu như thiết họa ngân câu.
Một ngày, hai ngày, ba ngày......
Đảo mắt đã qua hai mươi ngày, Đỗ Hà ngoại trừ xử lý một chút chuyện bên ngoài thì toàn tâm đầu nhập vào việc luyện tập thư pháp. Nhưng vô luận hắn dụng tâm như thế nào cũng không thể nhập vào cảnh giới thần bí kia.
Sắp tới rạng sáng, Đỗ Hà buông lỏng cây bút, cổ tay có chút nhức mỏi, cũng không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai, ước hẹn một tháng chỉ còn ngắn ngủi mười ngày. Kỳ quái chính là đối mặt với nó, trong lòng của Đỗ Hà không có bất kỳ vội vàng xao động, ngược lại một mảnh bình tĩnh. Mặc dù vài ngày trước, qua sự nhắc nhở của Phòng Di Ái, nói Tiết Nhân Quý sau khi được Tần Quỳnh chỉ điểm, võ nghệ tiến bộ thần tốc, hắn cũng không có bất hoảng hốt, phảng phất hết thảy không quan hệ.
Đẩy cửa phòng, nhìn cảnh ban đêm bao phủ thư phòng, Đỗ Hà chấn động, không dám tin vào cảnh
sắc trước mặt: Đồng dạng hoa viên, đồng dạng đình viện, nhưng dưới ánh trăng ôn nhu lộ ra vẻ đặc biệt. Bất luận vật gì trong viện đều như sống động, hắn nhắm mắt cảm nhận từng chuyển động của từng con công trùng trong ngọn cây bụi cỏ, tiếng lá đung đưa… hết thảy đều hiện ra rành mạch.
Tại góc trái của viện là một cái ao nhỏ, một con tiểu trùng bay qua trên mặt nước, bên trong ao đột nhiên có một con cá bay lên đớp gọn con tiểu trùng vào bụng tạo nên từng gợn sóng nhỏ. Những hiện tượng này, xưa nay Đỗ Hà chưa bao giờ phát hiện nhưng hiện giờ lại như hiện ra trươc mặt, tựa như khai mở một thế giới mới.
Kỳ thật vào hai mươi ngày qua, Đỗ Hà cũng không phải là không hề đoạt được.
Thư pháp là một loại nung đúc tình cảm sâu đậm, khiến tâm linh tỏa sáng, rất tốt đối với việc tu tâm dưỡng tính.
Hai mươi ngày luyện tập khiến cho Đỗ Hà vốn đã có bản lĩnh vững chắc tiến vào một cảnh giới bình đạm nên dù sắp tới thời hạn quyết đấu với Tiết Nhân Quý nhưng hắn vẫn không có bất kỳ nóng vội.
Tối nay hắn đẩy cửa mà ra, thành quả nhiều ngày cũng thể hiện ra.
Cảnh sắc có đẹp hay không còn tùy tâm của mỗi người.
Giả như một người đang ở Thiên quốc, nhưng lòng hắn loạn như ma thì cũng không cách nào cảm giác được mỹ diệu của Thiên quốc. Trái lại, chỉ cần trong tâm thưởng thức, cho dù là hoang mạc cũng thấy ngọt ngào, Đỗ Hà đã là như thế.
Đối mặt với cảnh sắc thường ngày, bởi vì tâm tính bất đồng nên có cảm thụ hoàn toàn mới.
Đỗ Hà tại thời khắc này quên hết thảy......
Hắn quên chấp niệm trong lòng, quên võ đạo, quên ngàn vạn phiền nhiễu, dùng ngôi thứ ba nhìn xem thế giới này.
Hắn như một hài nhi mới sinh, vạn vật đều tươi đẹp, tâm thần dần dần hoàn toàn đi vào sự thần kỳ trong trời đất.
Bên tai truyền đến động khiến ý thức Đỗ Hà dần tỉnh táo. Hắn mở mắt thấy ánh nắng nhu hòa trên lá cỏ, trong lòng tĩnh lặng mà an tường. Hồi tưởng lại kỳ ngộ tối hôm qua, hắn thấy trong ***g ngực thư thái, ngoài cuộc tỉnh táo mà trong cuộc u mê, cân nhắc quá nhiều, ngược lại sẽ bỏ qua đồ vật chính thức.
Võ nghệ cũng là như thế, muốn lấy thắng lợi, chấp nhất thắng lợi, đem thắng bại xem quá nặng ngược lại sẽ lâm vào mê chướng, tự tìm phiền não.
Sao không buông bỏ chấp niệm, dùng tâm tính ngôi thứ ba sử kiếm?
Nghĩ thông điều này, Đỗ Hà rất kích động, tranh thủ thời gian rút Bàn Long Kiếm bên hông dùng cảm giác bên thứ ba xem toàn cục.
Đỗ Hà hít một hơi thật sâu, toàn bộ tâm linh trở nên thông thấu, không có nửa điểm tạp niệm.
- BOANG...
Trường kiếm nghiêng nghiêng đâm ra, chuyển thành đường vòng cung đâm ra phía trước ba thước rồi đình chỉ. Trên mũi kiếm của hắn là một chiếc lá, mũi kiếm đâm trúng vào đường gân nhỏ nhất của lá nhưng không hề xuyên thấu.
Lực lượng khống chế một kiếm này đã tới mức xuất thần nhập hóa, đổi lại trước kia Đỗ Hà tuyệt không thể sử ra.
Hoa viên nhất thời tĩnh lặng. Trong lòng Đỗ Hà bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ diệu trước nay chưa từng có, trường kiếm trong tay phảng phất kết nối nhất thể với tính mạng, huyết nhục tương liên. Kiếm là người người là kiếm, đã không thể phân cách. Với tư cách là một kiếm khách, hắn sử dụng trường kiếm đã nhiều năm nhưng vẫn là lần thứ nhất cảm nhận được loại cảm giác này.
Hắn cười một tiếng dài, trường kiếm bay múa tại hậu viện rộng lớn, tinh mang thoáng hiện giăng lên quỹ tích khắp nơi, trong lòng dâng lên cảm giác thống khoái như đang giao đấu với thiên quân vạn mã trên sa trường.
Quá kỳ diệu rồi.
Cảm thụ được võ đạo khiến cả người như thoát thai hoán cốt, bất luận là ánh mắt, cái nhìn đại cục, tâm tính đều có đề cao rõ rệt.
Tại thời khắc này, Đỗ Hà phát hiện võ nghệ của mình đã hơn kiếp trước. Kiếp trước hắn căn bản cũng không đạt tới cảnh giới này, duy nhất khác biệt chỉ ở nội lực. Hắn hoàn toàn có thể khẳng định, chỉ cần cho mình thời gian thì siêu việt kiếp trước thực sự không phải là một chuyện không thể nào.
Đỗ Hà thu kiếm vào vỏ, đứng sừng sững, thầm nói:
- Chu Chấn Uy nói mỗi người có tư tưởng không đồng dạng, tình cảm không đồng dạng nên phương thức bước vào võ đạo cũng khác nhau. Chính hắn là thủ tâm, Tần Quỳnh là dũng mãnh không sợ, vậy cảnh giới của ta là gì?
Trầm tư một lát, hắn nghĩ tới đáp án.
Cảnh giới vô ngã.
Đã vô ngã, tự nhiên là không bi không hỷ, không sợ không lo, bỏ qua hết thảy chuyện ngoại giới, toàn tâm toàn ý phát huy tất cả lực lượng.
Hội họa, thư pháp cũng giống như vậy.
Chỉ có tâm vô tạp niệm mới có thể cảm nhận được cảm giác “chân”, tùy tâm viết ra, vẽ ra cái “chân” nhất trong tâm.
Đem cảm giác chân thật nhất viết ra, vẽ ra khiến bức vẽ bao hàm được tâm, ý, cảnh của người họa sĩ, đến tận đây thì chữ và vẽ ngược lại không trọng yếu.
Tiết Nhân Quý, thật chờ mong một trận chiến với ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.