Đỗ Hà dùng binh như Lý Tĩnh nói là trọng mưu, thuộc về nhân vật mưu chiến phái.
Cho nên nhất cử nhất động hắn đều ưa thích tính trước làm sau. Tin tức Hầu
Quân Tập xuất binh đúng như hắn đoán, Hầu Quân Tập đem 30 vạn đại quân
của Tiết Duyên Đà phân thành năm đường, trong đó bốn đường ngăn cản
Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập Dự, Trương Kiệm còn bản thân dẫn
binh mã, xuôi nam cùng hắn quyết chiến.
Một kế này của Đỗ Hà tuy
cũng không cao minh, nhưng dùng trên người Hầu Quân Tập lại cực kỳ thần
hiệu. Bởi vì cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nước chát điểm đậu hủ.
Hầu Quân Tập là loại người biết trên núi có hổ sẽ lên núi để bắt.
Hắn không phải không biết, lộ quân do Lý Tích suất lĩnh là khó gặm nhất nhưng vẫn có đầy đủ tự tin tiến đánh.
Cũng vì nắm chắc như vậy, Đỗ Hà mới có thể chia ra năm đường, tự mình đảm đương một cánh.
Tới gần Hầu Quân Tập, Đỗ Hà cẩn thận hành quân, bảo trì cự ly với Lý Tích,
sau khi hạ trại tự mình điều tra bố phòng, bảo đảm vạn nhất mới đi ngủ
yên.
Đối đầu với kẻ điên về mặt quân sự như Hầu Quân Tập, Đỗ Hà không muốn cẩn thận cũng không được.
Chiều hôm đó, Đỗ Hà xuất lĩnh quân tiên phong đi qua cửa khẩu vào sâu trong thảo nguyên mênh mông.
Tại đây bốn phía hoang vu, cũng không có danh tự, bởi vì mùa đông nên tầng
cỏ khô trên thảo nguyên đều kết lên một tầng sương giá dày đặc, trời đất mịt mù.
Thần Ưng Mãnh nhi đã phát hiện ngoài mấy chục dặm có dấu hiệu quân đội, nó bay quanh quẩn trên không trung, khi vút lên, lúc
lượn tròn để truyền tin tức.
Đỗ Hà ngửa đầu nhìn xem, trong lòng khẽ động, thầm nghĩ:
- Đã đến, nhân số Mãnh nhi báo đã vượt qua ba vạn. Nếu không có gặp quân
tiên phong Tiết Duyên Đà thì tuyệt đối không có số lượng binh mã như
vậy. Sắc mặt Đỗ Hà trầm xuống, lập tức hạ lệnh xây dựng cơ sở tạm thời,
đồng thời phái trinh sát điều tra quân tiên phong do ai suất lĩnh, trong lòng thầm nghĩ biết đâu không phải Hầu Quân Tập đã đến.
Nhưng theo trinh sát báo lại, Đỗ Hà cười khổ, gạt đi ý nghĩ này, người đến quả nhiên là Hầu Quân Tập.
Hầu Quân Tập sao cam tâm nhượng Đỗ Hà một khắc, không chút do dự dẫn ba vạn quân tiên phong Tiết Duyên Đà tới, mục đích là đánh bại quân tiên phong của Đỗ Hà.
Đỗ Hà gãi gãi cằm, thầm nghĩ:
- Cũng quá xem thường ta đi à nha, thực đem làm ta là quả hồng mềm để nắn bóp.
Hắn cười nhạt một tiếng, với tư cách chủ tướng, tự nhiên sẽ không vì việc
nhỏ mà tức giận, lệnh cho La Thông, Tiết Nhân Quý tăng cường phòng thủ,
phân bố Đường nỏ tại mỗi yếu địa.
Đỗ Hà dò xét phòng tuyến La Thông chỉ huy.
Tiết Nhân Quý đứng bên cạnh trầm mặc không nói, nghĩ đến điều gì đó.
- Làm sao vậy?
Đỗ Hà đến gần hỏi một câu.
Tiết Nhân Quý làm một cái quân lễ rồi kêu một tiếng:
- Tướng quân….
Một hồi nói tiếp:
- Tướng quân, mạt tướng còn muốn nếu là địch công ta thủ thì có cần đào
trước trận một chiến hào để chống cự Hầu Quân Tập đến công.
Đỗ Hà khẽ động.
La Thông lại cười nói:
- Vô dụng thôi. Tiết Duyên Đà thuộc về dân tộc du mục, mỗi người đều lớn
lên trên lưng ngựa, 30 vạn đại quân đều là kỵ binh. Chiến hào bình
thường chỉ nhảy một cái là qua, không tốn sức chút nào. Thời gian của
chúng ta lại không đủ để đào hào sâu. Lợi khí của chúng ta là cường cung kình nỏ, chỉ cần bố trí đủ cường cung kình nỏ trong trại thì đảm bảo
đối phương đến bao nhiêu binh mã đều không ai trở về.
Đỗ Hà trầm giọng:
- Nhân Quý nói rất có lý, là chúng ta không để mắt đến. Đối thủ chúng ta
bây giờ là Hầu Quân Tập, không còn là dân du mục thuần túy. Đường nỏ lợi hại nên Hầu Quân Tập là đại tướng thân kinh bách chiến của Đại Đường
càng hiểu rõ hơn chúng ta. Hắn đã đến công, chắc chắn sẽ chuẩn bị tốt.
Chúng ta xác thực không nên đặt cả hy vọng vào Đường nỏ.
La Thông cũng giật mình minh bạch, Đỗ Hà lúc này hạ lệnh:
- Minh Đạt, Nhân Quý, lập tức dùng tất cả nhân thủ đào một chiến hào trước trại.
- Còn nữa, có thể bố trí bẫy rập, dùng bao bì, thảm cỏ bao trùm, nếu đối phương không phát giác sẽ có kỳ hiệu.
Tiết Nhân Quý thấy Đỗ Hà tiếp thu hô vẻ hưng phấn.
- Ý kiến hay.
Đỗ Hà cười khen một câu:
- Ngươi đi an bài đi.
Tiết Nhân Quý ngại ngùng đáp:
- Lúc trước kia đi săn thường dùng bẫy này.
Đỗ Hà vỗ vai Tiết Nhân Quý:
- Lần sau có cách gì tốt cứ nói ra, dù tốt xấu thế nào thì thương lượng,
chỉ tập trung trí tuệ của mọi người mới có thể bách chiến bách thắng.
Tiết Nhân Quý cao giọng nói:
- Dạ, Tướng quân, mạt tướng đã minh bạch.
Đỗ Hà yên tâm đem chuyện phòng thủ giao cho hai người xử lý.
Sau khi trở lại quân trướng, còn chưa được bao lâu đã nghe Tiết Vạn Triệt cầu kiến.
- Mời hắn vào.
Tiết Vạn Triệt vén trướng tiến vào, cung kính ôm quyền hành lễ, động tác tiêu chuẩn giống như là người máy.
- Tiết Tướng quân không cần đa lễ, mời ngồi.
Địa vị Tiết Vạn Triệt cùng Khế Bật Hà Lực tương đương với Đỗ Hà. Cả hai đều là tướng quân, luận tư lịch hơn xa hắn. Chỉ là hắn có đầu hàm hành quân phó tổng quản của Sóc Châu nên mới ở trên hai người. Đỗ Hà đối với bọn
họ cũng không hề tỏ vẻ kiêu ngạo.
Tiết Vạn Triệt cũng không ngồi mà đứng đó nói:
- Đỗ tướng quân, mạt tướng lần này theo lệnh mà đến. Theo mạt tướng biết, Hầu Quân Tập tự mình lĩnh ba vạn đại quân đến chiến, đã tới gần doanh
ta đúng vậy không?
- Là thật.
Đỗ Hà gật đầu tỏ vẻ khẳng định.
Tiết Vạn Triệt cười khẽ:
- Tướng quân ở vào bên thủ. Hầu Quân Tập ở vào bên công. Không ai ngờ tướng quân sẽ phát động tiến công!
Đỗ Hà mặt không đổi sắc mà hỏi:
- Ngươi có ý kiến gì không?
Tiết Vạn Triệt nói:
- Hầu Quân Tập lĩnh ba vạn quân tiên phong phía trước, như vậy có thể
khẳng định đi theo phía sau sẽ là còn lại bảy vạn đại quân. Bởi vì có
Hầu Quân Tập làm tiền phong, bảy vạn binh mã tuyệt đối không ngờ chúng
ta đánh lén ban đêm. Mạt tướng nguyện ý lĩnh 5000 binh mã bản bộ quấy
nhiễu phía sau Hầu Quân Tập, tất có kỳ hiệu.
Đỗ Hà thất thần nhìn xem Tiết Vạn Triệt, trong đầu nhớ tới đánh giá của Lý Thế Dân đối với hắn:
- Vạn Triệt không phải đại thắng ắt đại bại.
Trước kia Đỗ Hà thấy hắn thành thành thật còn không để ý, giờ mới triệt để bội phục cách nhìn người của Lý Thế Dân.
Hắn không cảm thấy kế này của Tiết Vạn Triệt không tốt, ngược lại cảm thấy
có thể thực hiện. Nhưng việc chơi đùa với lửa này có thể đốt địch hay tự thiêu thân thì không ai đoán trước.
Nếu là thuận lợi, Tiết Vạn
Triệt quả thật có thể xuất kỳ bất ý gây trọng thương cho quân chủ lực
của Tiết Duyên Đà nhưng nếu chuyện bại lộ thì hậu quả không thể tưởng
tượng. Đối mặt với quân Tiết Duyên Đà sở trường bôn tập, 5000 binh mã có thể được 500 người sống trở về đã là kỳ tích, bị diệt toàn quân cũng
chưa tính là việc lạ.
Đỗ Hà có chút khó xử nhíu mày, trong đầu suy nghĩ lợi hại.
Chuyện này thắng thì đại hỷ, bại thì khóc ròng, trong lúc nhất thời cũng làm cho hắn lâm vào tình thế lưỡng nan.
Năm ngàn người, nhiều dũng sĩ như thế, giả như chỉ cần hắn sai lầm thì toàn quân bị diệt, sợ là đời này cũng khó an tâm.
- Tướng quân, nguy cơ nguy cơ, có nguy mới có cơ, hành sự cần quyết đoán nếu không hối hận thì đã muộn.
Tiết Vạn Triệt tận lực biện giải, lúc này không hề có bộ dạng chất phác.
Đỗ Hà cũng có chút bị hắn thuyết phục, bất quá hắn vẫn không đơn giản đáp
ứng vì biết với tư cách chủ tướng nếu mở miệng sẽ không có khả năng sửa
đổi.
Hắn tính toán, kế này của Tiết Vạn Triệt nếu thật có thể tới gần chủ lực của Tiết Duyên Đà sẽ có hiệu quả.
Mấu chốt nhất là 5000 đại quân không phải con số nhỏ, muốn ngầm áp tới gần
đại quân của Tiết Duyên Đà tuyệt không phải chuyện dễ dàng. Nếu không
thể xác định hướng đi của quân chủ lực Tiết Duyên Đà, muốn làm được
chuyện này rất khó, còn rất dễ dàng bị phát hiện.
Đỗ Hà nói ra suy nghĩ của mình nhưng Tiết Vạn Triệt nói:
- Mạt tướng đã cân nhắc điểm này, chỉ cần Tướng quân nguyện ý cho mượn một người, ta cam đoan có thể chiến thắng trở về.
Đỗ Hà khẽ động nói:
- Ngươi muốn mượn Thác Bạt Vô Song là không được, tuyệt đối không được.
Hắn quả quyết cự tuyệt, quả thật có Thác Bạt Vô Song cùng Mãnh nhi thì Tiết Vạn Triệt có thể tránh đi ánh mắt của Tiết Duyên Đà, tập kích bất ngờ
thủ thắng. Nhưng nếu Tiết Vạn Triệt mang đi Mãnh nhi thì coi như hắn mất đi một cặp mắt theo dõi Hầu Quân Tập, được không bù mất.
Hắn chém đinh chặt sắt mà nói:
- Tập kích bất ngờ chủ lực Tiết Duyên Đà có thể không đánh nhưng quân tiên phong lại không thể cho Hầu Quân Tập thừa dịp.
Không phải hắn không dám mạo hiểm mà có chuyện không đáng mạo hiểm. Huống
chi, hiện tại Hầu Quân Tập đã đến, về mặt chiến lược thì người chiếm chủ động là bọn họ, không cần mạo hiểm để mất đi chủ động.
Đột nhiên, Đỗ Hà linh cơ khẽ động, cười nói:
- Có rồi, ta đồng ý kế hoạc tập kích bất ngờ.
Tiết Vạn Triệt ảo não không thôi, vốn tưởng rằng đã không có hi vọng nhưng
thấy chuyện phong hồi lộ chuyển, nhịn không được kinh hỷ nói:
- Thật tốt quá, ta đi chuẩn bị.
- Chậm đã.
Đỗ Hà gọi hắn lại:
- Kế hoạch tập kích bất ngờ của Tiết Tướng quân xác thực cao minh, nhưng ta chọn người chấp hành là người khác.
Tiết Vạn Triệt biến sắc, kế sách của bản thân lại không được chính bản thân áp dụng, xem như một loại vũ nhục, cả giận nói:
- Có ý tứ gì, Đỗ tướng quân xem thường Tiết mỗ sao?
Đỗ Hà bình tĩnh:
- Tướng quân không nên hiểu lầm, cũng không nói xem thường hay không mà
chỉ nói phù hợp. Thác Bạt Vô Song có ý nghĩa quan trọng trong quân,
không thể nào trợ Tướng quân phá địch. Tướng quân thân là Đường nhân,
binh mã dưới trướng cũng vậy, tỷ lệ bị người phát giác quá lớn, không
thể mạo hiểm. Nhưng có một người lại khác, hắn là người Thiết Lặc, dưới
trướng có một nửa là Thiết Lặc kỵ binh, hoàn toàn có thể giả trang thành bộ lạc Tiết Duyên Đà tham chiến, lại càng dễ tránh đi tai mắt trinh sát của Tiết Duyên Đà, dù phát hiện, cũng có thể thong dong lui lại!