Dương Thừa Liệt gật gật đầu, rồi bước vào sơn môn.
– Ta muốn hỏi các con, sao lại chạy lên núi?
- Ồ…
Dương Thủ Văn không biết phải trả lời thế nào, Dương Thanh Nô chạy ra, nhào thẳng vào ngực Dương Thừa Liệt:
– Cha, sao bây giờ cha mới đến, Nô Nô rất nhớ cha… Cha, hôm qua Nô Nô còn bị rắn cắn, suýt nữa thì không được gặp cha rồi.
– Cái gì?
Dương Thừa Liệt nghe thấy vậy, lập tức căng thẳng, vội vàng ôm lấy Dương Thanh Nô.
– Sao lại bị rắn cắn, bây giờ sao rồi?
– May có Đại huynh cứu Nô Nô… Đại huynh là tốt nhất, nếu huynh ấy không ra tay, Nô Nô đã không gặp được cha rồi.
Câu trả lời của tiểu nha đầu khiến Dương Thủ Văn có chút kinh ngạc.
Nhưng, nhìn thấy má lúm của Dương Thanh Nô, hắn không giải thích gì chỉ khẽ gật đầu một cái.
Lúc này, Tống thị cũng đến.
Bà đem chuyện xảy ra ngày hôm qua, nói lại một lần với Dương Thừa Liệt, lời nói kèm theo sự tán dương Dương Thủ Văn. về phần xung đột giữa Dương Thanh Nô và Ấu Nương, và sự tức giận của Dương Thủ Văn một câu bà cũng không nói.
– Dưới chân núi quá nhỏ, Hủy Tử nên núi trước khi trời tối, phát hiện các pháp sư đều đã chạy hết, liền bảo mọi người đến sớm một chút. Lão gia xem, thực ra chỗ này cũng rất tốt, phòng cũng nhiều, đồ đạc cũng đầy đủ, sống rất vui vẻ.
Dương Thừa Liệt thấy Dương Thanh Nô không sao, cuối cũng cũng thở phào nhẹ nhõm.
– Hủy Tử, bình rượu kia còn không?
- Hả?
– Chính là bình rượu con cho người tặng cha
đó?
Dương Thừa Liệt ngồi trong thiền phòng, không đợi Dương Thủ Văn mở miệng đã lập tức hỏi han.
– Hả, còn nữa, sao vậy?
– Mau, mau lấy ra một bình… Hủy Tử, ta là cha con, tại sao có thứ tốt không ngờ chỉ tặng có một chút xíu. Ta chưa dùng hết hai phần đã bị thúc phụ Quản Hố của con lấy mất một vò. Vương huyện Tôn lại càng quá đáng hơn, không ngờ chạy thẳng đến phòng của ta, cướp đi một bình duy nhất còn lại của ta. Hôm nay, chậc chậc… khiến ta thèm chết đi được.
Hóa ra, ông ta vì muốn uống rượu, cho nên mới quay về trước.
Thấy Dương Thừa Liệt sốt suột không chịu được, nhưng Dương Thủ Văn lại không biết nên nói gì cho phải.
Cũng may, trên núi còn 5 bình rượu, Dương Thủ Văn lấy một bình trong nhà bếp ra, vừa đưa cho Dương Thừa Liệt, ông ta đã bưng lên uống một hơi cạn sạch.
- Hô!
Ông ta uống hết rượu, vuốt vuốt chòn râu, giống như người nghiện phê thuốc vậy, rồi thở phào một cái.
– Rượu ngon!
– Nhìn bộ dạng của ông kìa, sao lại không thể nhịn được chứ.
Nghe Tống thị nói xong, Dương Thừa Liệt không khỏi cười khổ nói:
– Bà biết tôi muốn vậy sao? Chỉ có điều rượu của Hủy Tử thực sự rất ngon. Loại rượu khác sau khi uổng xong, miệng nhạt thếch. Hai ngày này, bà không biết tôi sống thế nào đâu. Vương huyện Tôn cả ngày ở đó làm ‘ôn, nhưng thất phu Quản Hố kia nhân lúc ta không ở đó đã uống sạch một bình rồi.
Nhưng Hủy Từ, rượu này con ủ thế nào?
– Hủy Tử đừng nói.
Không đợi Dương Thủ Văn mở miệng, Tống thị đã cản hắn.
– Nương tử, bà có ý gì vậy?
– Hủy Tử đã giao rượu này cho tôi xử lý, về sau muốn uống rượu, nhất định phải được tôi đồng ý…
– Bà…
Dương Thừa Liệt chỉ vào Tống thị, biến sắc một lúc lâu rồi tỏ ra a dua nói:
– Nương tử, sao vậy chứ, rượu mà Hủy Tử ủ, ta đây làm cha mà không thể nhấp nháp chút
sao? Sau này có nương tử lo liệu, Dương gia ta chắc chắn sẽ phát triển không ngừng.
- Hừ!
Tống thị mỉm cười, nhẹ nhàng đánh Dương Thừa Liệt một cái.
– Được rồi, mọi người ăn trước đi, tôi đi giúp Dương tấu một chút.
Nói xong, bà đứng dậy đi ra khỏi thiền phòng.
Trong thiền phòng, chỉ còn lại 3 cha con Dương Thừa Liệt, Dương Thủ Văn và Dương Thụy.
Dương Thụy cũng không nói chuyện, chỉ để ý dùng bữa. Còn Dương Thừa Liệt sau khi uống rượu xong đã nói với Dương Thủ Văn:
– Ta đã thả cả nhà Cái Lão Quân rồi.
- Hả?
– Chuyện của Cái Gia Vận, coi như qua.
Y nói con đồng ý cho y một xuất thân. Cho nên ta suy nghĩ một chút, bảo y đi Tráng ban làm một môn tốt. Gần đây, trong thành khá biến động, nhân sổ của Tráng ban cũng không nhiều, đế y qua đó vừa lúc có thể bổ sung nhân lực.
Ngoài ra, Cái Lão Quân ở đó cũng nói, sẽ giúp ra tiếp cận Lư Vĩnh Thành.
Ông ta nói đến đây, lại uống hớp rượu.
– Cha, sao vậy?
Dương Thừa Liệt đột nhiên cười khổ một tiếng, vẻ mặt tỏ ra mệt mỏi:
– Ta làm Huyện úy Xương Bình đã 10 năm, vốn tưởng đã rất hiểu Xương Bình, nhưng không ngờ, không ngờ nhìn lầm rồi, không hề phát hiện ra thủ đoạn của Lư Vĩnh Thành.
– Cha, xảy ra chuyện gì vậy?
– Tim thấy Khấu Tân rồi.
- Hả?
– Nhưng lại là một người chết!
Dương Thừa Liệt hít một hơi sâu, cầm chén đập lên bàn thật mạnh:
– Ta mà không điều tra thì còn không biết, hóa ra Lưu Vĩnh Thành đã sớm duỗi tay đến địa bàn của ta. Thằng nhãi này làm việc thật độc ác, trước kia thực sự ta đã nhìn lầm rồi… Con có biết không, không chỉ có Khấu Tân chết, mà ngay cả Lư Thanh cũnq đã bị qiết chết rồi.