Dương Thừa Liệt lùi về sau, ra hiệu Dương Thủ Văn thay ông ta giám sát bên ngoài.
Ông ta dùng một tư thế thoải mái ngồi xuống mặt đất, sau đó nói:
– Lúc trước ta vốn định đưa con về nhà cũ Hoằng Nông, nhưng A ông con lại không đồng ý. òng tìm thúc công của con, vừa lúc trong tộc được ban cho một chức vị Huyện úy. Chỉ là do Xương Bình quá xa Kinh kỳ, tộc đệ của ta không muốn đến, vì thế A ông con đế ta đến thế vào.
– Xương Bình lạnh khủng khiếp, lại là nơi hoang vu, cách xa kinh kỳ, cho dù là kẻ thù lớn của nhà chúng ta thì cũng đừng mơ tìm được chúng ta…
Dương Thủ Văn nghe thế, lộ ra vẻ hiểu được.
Dương Thừa Liệt xuất thân từ Hoằng Nông Dương thị, đây chính là nhà quyền quý ở Quan Trung.
Nếu bàn về lịch sử, chỉ sợ không kém với ngũ tính thất tông, thậm chí còn lâu đời hơn.
Xa không nói, gần chỉ nói đến một trong chín lão khai quốc triều Tùy là Dương Tố, xuất thân từ Hoằng Nông Dương thị. Mà trong gia tộc của Dương thị lại càng không thiếu hoàng thân quốc
thích và quý tộc. Ví dụ như cháu gái Dương Tố, sau này còn gả cho Lý Uyên, chỉ là không nổi tiếng lắm.
Tóm lại, nhân tài của Hoằng Nông Dương thị không ít.
Cách Dương Thủ Văn gần nhất, không ai qua được một trong tứ kiệt của thời Sơ Đường – Dương Quýnh.
Dương Thừa Liệt chính là bởi vì xuất thân từ một gia tộc quyền quý như vậy mới có thế thuận lợi cưới mẹ của Dương Thủ Văn.
Việc này gọi là môn đăng hộ đối.
So sánh thì xuất thân của Trần Tử Ngang…
– Nhưng lúc trước khi a ông con đế cho ta tiếp nhận chức vụ Xương Bình Huyện úy này thì cũng đã nói rồi, phân rõ quan hệ với Dương gia.
Dương Thừa Liệt dựa vào đống củi, lộ ra vẻ mặt buồn bã.
– Hủy Tử, nếu tương lai con có thể xuất sắc hơn người, nhất định phải nhớ rõ quay về gia tộc, coi như là hoàn thành tiếc nuối trong lòng a ông con.
Trong lòng Dương Thủ Văn khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Dương Thừa Liệt.
Tại thời đại nặng về quan niệm gia tộc, việc phán rõ quan hệ với gia tộc, tuyệt đối là một việc
vô cùng thống khổ.
Hắn càng khẳng định, kẻ thù năm đó cha hắn đắc tội chính là thành viên của gia tộc Võ thị.
Nếu không phải như thế, gia gia Dương Đại Phương sao có thế vì một Xương Bình Huyện úy nho nhỏ này mà bằng lòng phân rõ quan hệ với Dương gia chứ?
Đó tuyệt đối là một đối thủ ngay cả Dương gia cũng không muốn đắc tội!
Đầu năm nay, đối thủ có thể làm cho một hào môn ở Quan Trung phải nhượng bộ lui binh, ngoại trừ Võ thị còn có thế là ai nữa? Võ Chiếu lòng lang dạ sói, hơn nữa sau khi lên ngôi, chẳng những tàn sát cựu thần Lý Đường, mà còn hết sức chèn ép với hậu duệ quý tộc của ngũ họ thất tông, ở thời kì Võ Tắc Thiên chấp chính, thực lực thế phiệt có thể nói là bị suy yếu đi rất nhiều.
Dương Thủ Văn còn muốn hỏi lại, đột nhiên thần sắc trầm trọng.
– Cha, gã đến rồi!
Mưa bên ngoài, chẳng biết đã dừng lúc nào.
Mây đen tản đi, trăng sáng lại xuất hiện trên bầu trời đêm.
Thiền viện yên tĩnh dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng lộ ra một loại hơi thở quỷ dị khó tả.
Một bóng người từ trong thiện phòng đi ra, lặng yên đi đến ngoài cửa của bảo điện Đại Hùng. Ánh trăng chiếu vào quảng trường ngoài cửa bảo điện Đại Hùng, khoảng cách mặc dù có chút xa, nhưng bất kế là Dương Thủ Văn hay Dương Thừa Liệt đều có thế nhìn thấy rõ ràng.
Trần Tử Ngang!
Vị tài tử nối danh ở đời sau này, giờ phút này lại lén lút đứng ở ngoài cửa bảo điện Đại Hùng. Gã nhìn chung quanh một chút, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa đại điện ra, nhấc cao chân, mời cất bước đi vào trong đại điện, sau đó đóng cửa chính lại.
Sau đó, trong bảo điện Đại Hùng có ánh nến sáng lên, giống như ma trơi…