Đại Đường Kỳ Án

Chương 15: Vì sao lại nói vậy?




- Kiểm kê cái gì, huynh đệ nhà mình, ta còn không tin ngươi sao?
- Lúc trước ngươi đưa cho ta năm trăm văn, cộng với bây giờ là ba quan chín trăm văn, coi như ngươi đưa cho ta bốn quan đi... Ta đã tìm người làm chuẩn bị, chậm nhất ba ngày là có thể bắt đầu. Nhị Lang, đến lúc đó có thể cần ngươi ra mặt, làm chút việc.
- Đây là phải làm, đây là phải làm.
Chưa từng nghĩ Dương Thủ Văn với y lại trở thành châu chấu cùng buộc trên một đường thẳng.
Thái độ của Dương Thụy, cũng theo đó mà thay đổi, đối đãi Dương Thủ Văn rất cung kính.
Sau bữa cơm chiều, hai người ngồi nói chuyện ở chính đường.
Dương thị dẫn theo Ấu Nương đi thu dọn phòng, chuẩn bị cho hai ngày nữa mẹ con Tống thị đến.
~ Nhị Lang, vụ án hung ác hôm nay, ngươi thấy thế nào?
Nói thật, đối mặt với một đứa nhỏ mười ba tuổi, Dương Thủ Văn thật sự rất khó tìm được đề tài chung để nói chuyện. Sau khi nói chuyện trong chốc lát, hắn đột nhiên thay đổi chủ đề, nói đến chuyện phát hiện thi thể vào ban ngày.
Dương Thụy nghe được, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Y do dự một chút, hạ giọng nói:
- Ta có thể có ý kiến gì chứ... Nơi này là biên cương, đánh nhau ẩu đả xảy ra thường xuyên. Nói ra cũng không sợ Đại huynh chê cười, ta theo cha làm chấp y một năm, riêng là người chết đã nghe qua vô số lần. Năm trước, ta nghe Quản bộ
đầu nói, trong huyện thành có người chết, ngay cả thi thể cũng không đầy đủ.
Thời Đường, dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, thịnh hành hiệp khách, cũng là chức nghiệp mà dân chúng tôn sùng nhất.
Dương Thủ Văn nhớ rõ, đời Đường từng xảy ra một chuyện, có một phú hào là một fan cuồng của hiệp khách, hễ hiệp khách đến nhà thì sẽ chiêu đãi nhiệt tình. Một ngày nọ, một hiệp khách có tướng mạo hào phóng, mang theo một gói to máu chảy đầm đìa tiến đến, nói y đã giết một tên tham quan, chuẩn bị chạy trốn, hy vọng phú hào cho y mượn một trăm ngàn quan, lấy đầu của tên quan tham làm thế chấp.
Đây vốn là một việc rất hoang đường, nhưng cuối cùng phú hào kia lại đồng ý.
Hiệp khách cầm một trăm ngàn quan không rõ tung tích, sau đó phú hào mới phát hiện không đúng, mở túi ra mới phát hiện bên trong là một cái đầu heo.
Chuyện này nghe có chút buồn cười, nhưng từ góc độ nào đó, phản ứng của hiệp khách rất cương quyết.
Cũng chính là ở vào hoàn cảnh này mới có Hiệp Khách Hành của Lý Bạch được xuất bản.
Dương Thủ Văn thấy Dương Thụy không có hứng thú, con ngươi đảo một vòng, lập tức nảy ra ý hay.
- Nói thì nói như thế, nhưng làm con cái thì phải san sẻ giúp cha mẹ mới đúng.
- Xảy ra vụ án như vậy, cuối cùng chắc chắn sẽ rơi vào tay cha. Nếu cha bắt được hung thủ thì không sao, nhưng chẳng may bắt không được thì chắc chắn sẽ bị quan trên trách phạt. Ta nghe nói, huyện tôn hiện giờ là người rất nghiêm khắc.
Dương Thụy nghe được, không khỏi gật đầu liên tục.
- Nói như vậy cũng không sai.
- Cha cũng nói, Vương huyện tôn và các huyện tôn trước kia không giống nhau. Trước kia các huyện tôn đến Xương Bình, phần lớn là muốn có thêm kinh nghiệm làm quan, nhưng Vương huyện tôn giống như là muốn làm việc nghiêm
túc. Từ khi nhậm chức tới nay, vô cùng cần cù, hơn nữa xử án như thần.
Nghe cha nói, Vương huyện tôn xuất thân danh môn, hình như là con cháu của Vương thị Thái Nguyên gì đó.
Tới Xương Bình hơn hai năm rồi, thế nhưng không trở về nhà thăm viếng, ngày lễ ngày tết cũng ở lại ở huyện vui mừng với dân. Đến bây giờ, ông ta một mình ở tại huyện nha, cũng không đi tìm hoa hỏi liễu, giống như một cao tăng khổ hạnh.
- Đại huynh, cái gì là cao tăng khổ hạnh?
- Cao tăng khổ hạnh chính là người nghiêm khắc đối với bản thân mình, một lòng cầu đạo.
Dương Thụy gãi đầu, cái hiểu cái không. Dương Thủ Văn thì trâm giọng nói:
- Huyện tôn nếu là người như vậy, nhất định sẽ coi trọng vụ án này.
- Nhị Lang, không nói gạt ngươi... Lúc trưa, ta phát hiện một số manh mối, vì thế muốn giúp đỡ cha một lần.
Nào biết được Dương Thụy lại lắc đầu liên tục: - Đại huynh, chuyện này ngươi tốt nhất đừng động vào, ta nghe cha nói, hung thủ có nhiều người, hơn nữa thân thủ không kém. Lúc trưa cha dẫn theo ta đi
Dương Vĩ Ba, nói nơi đó mới là hiện trường giết người.
- Chuyện này hai huynh đệ chúng ta không thể dính vào, nếu cha đã ủy thác cho Quản bộ đầu, nhất định có cách nghĩ của ông ấy.
Trước khi hắn nói cho Dương Thừa Liệt thì ông ấy đã tìm được hiện trường vụ án rồi sao?
Dương Thủ Văn lập tức ngây ngẩn cả người, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Xem ra, ta đã khinh thường cha rồi. Cha có thể ở Xương Bình làm Huyện Úy mười năm, chắc chắn phải có thủ đoạn của mình. Trách không được lúc đó ta nói với cha, tuy rằng cha giật mình, nhưng không có biểu hiện ra sự nóng vội.
Hoá ra ông đã phát hiện hiện trường gây án là ở Dương Vĩ Ba.
Nhưng càng là như thế, Dương Thủ Văn lại càng cảm thấy tò mò.
- Nhị Lang, ta cho ngươi biết, đây đối với ngươi là một cơ hội tốt.
- Vì sao lại nói vậy?
Dương Thủ Văn chỉ Dương Thụy, trầm giọng nói:
- Tuy rằng ngươi đã là chấp y, nhưng tất cả mọi người đều biết, ngươi làm được chấp y là bởi vì ngươi là con trai của cha, chứ không phải ngươi có tài. Mà tuổi của ngươi lại nhỏ, càng sẽ không được người coi trọng. Năm nay ngươi mới mười ba tuổi, nếu như không có công lao làm cho người khác tin phục, thì chắc chắn sẽ bị người nhạo báng.
- Ngươi xem, hiện giờ ta đã tìm được manh mối, nếu hai huynh đệ chúng ta liên kết lại, phá vụ án này thì cha nhất định sẽ khích lệ ngươi. Đến lúc đó, ngươi có
thể ưỡn ngực ở trong nha môn, dù là Quản bộ đầu cũng sẽ xem trọng ngươi.
Sắc mặt Dương Thụy âm tình bất định, y cúi đầu, hiển nhiên có chút do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.