Nghĩ đến đây, Dương Thụy không nén nổi cảm giác sợ hãi.
Tối hôm trước nếu y phải đối mặt trước trường thương của Dương Thủ Văn, thì kết quả sẽ như thế nào?
Dương Thủ Văn tối hôm qua không hề xuất đầu lộ diện, mà là để y ra mặt can thiệp. Dương Thụy không hiểu, không phải Dương Thủ Văn không thể ra dẫn đầu, mà là không muốn. Làm như vậy sẽ có kết quả gì? Về sau ở trong nha môn, mọi người chí ít sẽ xem trọng Dương Thụy hơn. Bất kể nói thế nào, đêm qua thăm dò Di Lặc tự, lại đối mặt với đám thích khách đã rất can đảm...
Nói như vậy về sau, vị trí của y ở trong nha môn sẽ càng vững chắc.
Nói một cách thẳng thắn, Dương Thủ Văn là đang giúp y.
Cho nên, trời vừa sáng, Dương Thụy liền chạy đi tìm Dương Thủ Văn, nhưng không ngờ Dương Thủ Văn không có trong đại điện, Dương Thụy lúc ấy liền luống
cuống, đi tìm khắp trong chùa, cho đến khi phát hiện Dương Thủ Văn ở bình đài ngắm cảnh, mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Không biết từ khi nào, Dương Thụy cảm thấy có Dương Thủ Văn ở bên cạnh, y sẽ an toàn hơn.
Có lẽ từ sau tối hôm qua, chứng kiến Dương Thủ Văn đối mặt với thích khách, Dương Thụy đã có suy nghĩ đó.
- Mới sáng sớm đại huynh đã ở chỗ này ngắm cảnh sao?
Dương Thụy vẻ mặt tươi cười, cẩn thận bước lên trước.
Dương Thủ Văn nhìn y một cái, không nhịn được lắc đầu mỉm cười:
- Ta với ngươi là huynh đệ có gì nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.
- Ách...
Dương Thụy suýt nữa bị nghẹn chết, đành phải cười khổ nói:
- Đại huynh, kế tiếp phải làm gì?
- Chờ đợi!
- Hả?
Dương Thủ Văn thở dài, nhẹ giọng nói:
- Đầu tiên là một mạng người, rồi sau đó là hai mạng người. Ngươi cho là chúng ta còn có thể nhúng tay vào sao? Tình huống hiện tại, đừng nói ta và ngươi, chỉ sợ ngay cả phụ thân cũng không thể đứng ra làm chủ được. Liên tục ba án mạng, lại do thích khách ám sát, hiện hai thích khách không rõ tung tích. Ta chỉ sợ, huyện lệnh cũng có nhúng tay vào việc này.
Dương Thụy nghe xong cũng nhất thời kinh hoàng.
Nếu là huyện lệnh cũng tham dự vào, sự tình này sợ là sẽ gây ra kinh động lớn.
- Đại huynh, vậy chúng ta...
- Đệ hãy nghe ta nói, có khả năng cha sẽ đích thân đến đây, đến lúc đó có thể đệ sẽ phải quay về thành.
- Sau khi trở về thành, hãy giúp ta làm một chuyện, nếu làm tốt, nói không chừng có thể tra ra manh mối, đến lúc đó ngươi không lo sẽ không được phụ thân khích lệ.
- Xin đại huynh chỉ bảo.
- Tuy hai thích khách kia đã chạy trốn, nhưng ta cảm thấy chúng sẽ không rời đi.
- Bọn chúng đêm qua xuất hiện ở đây, nhiệm vụ của bọn chúng hiện chưa hoàn thành, cho nên chúng sẽ còn quay lại. Hiện tại chúng chưa thể xuất hiện, khả năng lớn nhất là còn lưu lại trong thành. Đúng rồi, trong huyện thành đệ có mạng lưới gì không?
Dương Thủ Văn nhìn Dương Thụy hạ giọng nói:
- Đệ đã làm việc được một năm rồi, đừng nói với ta đệ vẫn chỉ là một gã mù mờ, vậy thì ta sẽ xem như ngươi không thể vươn lên nổi đó.
- Đại huynh, lời này...
Dương Thụy lập tức ưỡn ngực nói:
- Nơi này hoang vu hẻo lánh, tuy đệ không làm được gì...
- Nhưng ở huyện Xương Bình đệ có người bằng hữu tên là Cái Gia Vận, lớn hơn đệ hai tuổi, thân thủ cao minh, phi thường dũng mãnh. Cha y là Cái Lão Quân, chính là đoàn đầu của Lão Quân khách điếm, tất cả đoàn đầu lớn nhỏ trong huyện đều nghe Lão Quân thúc phụ sai phái. Đại huynh muốn nghe ngóng tình hình gì, ta đi tìm Cái Gia Vận, y nhất định có thể giúp ta giải quyết.
Đoàn đầu là người cầm đầu trong tổ chức ngầm đời Đường.
Bất kể là một huyện hẻo lánh xa xôi như Xương Bình, hay là Lạc Dương, Tây Kinh Trường An to lớn, đều không thể thiếu sự tồn tại của một tổ chức, có cả du côn và lưu manh. Mà đoàn đầu, chính là phụ trách quản lý băng nhóm này, cũng có thể gọi là địa đầu xà. Những người này hợp thành một hệ thống, chiếm lấy một
phương, có là quan phủ cũng không thể tránh được.
Nhưng không thể phủ nhận, trong tổ chức cũng có một nhóm thông linh hiểu biết, là phương tiện tốt để thu thập tin tức.
Dương Thủ Văn không nghĩ tới, Dương Thụy còn biện pháp này. - Phụ thân biết không?
- Đương nhiên biết.
Dương Thụy cười nói:
- Tuy nhiên cha không ngăn cản đệ, có đôi khi còn cho đệ chút tiền, để đệ cùng Cái Gia Vận đi chơi.