Cuộc sống hầu như đã trở lại bình thường.
Sự biến đối duy nhất chính là trong nhà vốn yên bình, đã náo nhiệt hơn nhiều, ngày ngày gà bay chó sủa, ngựa hí bò rống.
– Bồ Đề, lại đáy!
– Bồ Đề, đi lấy rố lại đây.
– Bồ Đề, không được đái ở đây, đánh ngươi đấy!
Bồ Đề chính là Sửu Nha Đầu.
Chỉ là Ấu Nương cảm thấy Sửu Nha Đầu có chút nghe không hay, cho nên bắt ép đối tên của Sửu Nha Đầu.
– Bắt đầu từ giờ, ngươi tên là Bồ Đề Tổ Sư.
Thấy Ấu Nương ngồi xổm ở đó, nghiêm trang nói hươu nói vượn với Sửu Nha Đầu, Dương Thủ Văn bổng có cảm giác mất mát. Nếu trên thế giới này thực sự có chư Phật, nếu trên thế giới này thực sự có thần tiên, nếu trên thế giới này thực sự có một người tên là Bồ Đề Tổ Sư, thấy Ấu Nương gọi một con chó là Bồ Đề, sẽ cảm thấy thế nào? Nói vậy nhất định có ngàn vạn ni mã gào thét.
Nhưng dù nói thế nào, Sửu Nha Đầu cũng đã biến thành Bồ Đề Tổ Sư rồi.
Bốn con chó con cũng lần lượt có tên.
Lớn nhất tên là Ngộ Không, ba con còn lại lần lượt là Bát Giới, Sa Tăng và Tiếu Bạch Long. Mặc dù “Tây du ký” của Dương Thủ Văn mới nói tới tình tiết Long cung được bảo kiếm, nhưng khi con chó đầu tiên được mệnh danh là Ngộ Không, Dương Thủ Văn dứt khoát đặt tên cho ba con còn lại.
Ấu Nương không hiểu nguyên do trong đó, nhưng cũng biết Dương Thủ Văn nhất định có lý do riêng của hắn.
Ngày thứ 3, Dương Thủ Văn đã có thể đi lại bình thường, vết thương trên người cũng đã dần khô miệng.
Cơ thể này rất kỳ lạ, trước vết thương kinh hoàng như vậy, chỉ 3 ngày đã có thể khô miệng rồi. Dương Thủ Văn thầm đoán, sở dĩ hắn có khả năng hồi phục mạnh như vậy chắc chắn là cũng có liên quan rất lớn đến việc hôm đó bị sét đánh.
Trận sét đánh đó khiến cho hắn hồi phục lại trí nhớ, đồng thời cũng đã thay đối thế chất của hắn.
Điều này đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một chuyện tốt: Vào niên đại điều kiện y học tương đối lạc hậu này, có được thế chất như vậy, rõ ràng là rất có lợi.
Sáng sớm, trong vườn sương mù che phủ.
Dương Thủ Văn thức dậy, phát hiện thấy Dương Thị và Ấu Nương đều vẫn chưa dậy.
Sửu Nha Đầu… không đúng, là Bồ Đề Tố Sư nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên. ố của nó nằm ở góc hiên, có thể nhìn thấy rõ được tất cả mọi thứ trong sân. Sau khi phát hiện là Dương Thủ Văn, Bồ Đề Tổ Sư lại nằm xuống, liếm liếm chú chó con đang nằm cuộn tròn bên cạnh, liền nhắm mắt lại giống như đang ngủ, không hề nhúc nhích gì nữa.
Gia hỏa này thật đúng là khí chất của tổ sư, thấy biến mà không hề sợ hãi.
Dương Thủ Văn hoạt động một chút ngoài hiên, không luyện công như thường lệ.
Mưa bụi, luyện công sẽ hoàn toàn ngược lại. Dương Thủ Văn rất hiểu đạo lý như vậy, cho nên sau khi vận động cơ thể sẽ đi về tiền viện.
Tiền viện thoạt nhìn dường như hơi nhỏ đi.
ở góc sân có một chiếc chuồng ngựa đơn sơ, bên trong nhốt ba chú ngựa.
Cái nhà này hiện giờ có chút là nhà rồi đây. Trâu ngựa đều có, lại cộng thêm năm con chó, dường như càng ngày càng náo nhiệt.
Trước tiên Dương Thủ Văn cho thêm cỏ vào trong chuồng bò và chuông ngựa, sau đó đi tới cửa nhà củi.
Qua hai ngày chuẩn bị, nhà củi đã có sự biến
đổi.
Bên trong đặt một cái máy cao khoảng hơn 2m, phía dưới là một chiếc bếp lò.
– Hủy Tử, sao dậy sớm thế?
Dương Thị vẫn như thường lệ, dậy sớm chuấn bị bữa sáng.
Chỉ là bà phát hiện thấy Dương Thủ Văn còn dậy sớm hơn cả bà.
– Thím, cháu đang làm việc.
– Làm gì thế? Có cần ta giúp không?
Dương Thủ Văn đi từ nhà củi ra, từ trong lều bên cạnh phòng củi ỏm ra một đống củi, bật cười ha hả đáp:
– Cháu đang nấu rượu.
– Rượu?
Dương Thị kinh ngạc, bước lên phía trước nói:
– Mấy hôm trước không phải là vừa mới mua 20 vò rượu rồi, hết rồi sao?
- vẫn còn.
– Vậy cháu còn nấu rượu gì?
Dương Thủ Văn đặt củi vào bếp lò, gãi đầu
nói:
– Kỳ thực cũng không phải là nấu rượu, chỉ là gia công thêm chút mà thôi.
– Gia công cái gì?
– Thím không thấy, rượu ngoài chợ hiện giờ đã nhạt rồi sao?
Cháu muốn gia công thêm chút, chiết xuất chưng cất một số loại rượu đó. Cứ như vậy, nồng độ rượu sẽ được nâng cao lên một chút, cảm giác cũng sẽ mạnh hơn một chút.