Đêm đến, Dương Thủ Văn còn chưa trở về thôn.
Tuy nhiên để Dương thị và Ấu Nương khỏi lo lắng hắn bảo Dương Thụy dẫn theo Dương Mạt Lỵ rời khỏi thị trấn đi đến thôn trang dưới Hố Cốc Sơn.
– Rổt cuộc bên nào mới là nhà của huynh chứ.
Ăn cơm chiều xong, Thanh Nô có chút kỳ quái, nhưng Dương Thủ Văn cũng không để ý đến.
Trong lòng hắn Hổ Cốc Sơn chính là nhà, đó là nhà chân chính của hắn, còn nhà Dương phủ trong Huyện thành lớn hơn nhiều so với Hổ Cốc Sơn nhưng cũng không có tình cảm gì lắm. Đương nhiên sở dĩ dám để Dương Mạt Lỵ rời đi Dương Thủ Văn cũng có tính toán trong lòng. Hiện tại nơi này canh giữ chặt chẽ, nghe nói Huyện lệnh Vương Hạ cũng điều động dân tráng trong thành ra tuần tra, nếu là người có chút lý trí thì không ai chạy đến nơi này gây chuyện.
- Thanh Nô, câm miệng.
Tống thị bất mãn quát lớn, Dương Thanh Nô liếc mắt không dám tiếp tục châm chọc nữa.
Dương Thủ Văn đứng lên nói:
– A nương, con ăn no rồi.
– Ăn no rồi sao?
Tống thị có chút lo lắng nói:
– Không hợp khẩu vị con hả? Cha con nói Hủy Tử con ăn rất nhiều mà.
– Ha ha, A nương không cần lo, đồ ăn rất ngon miệng, chỉ là con còn có chuyện cần thảo luận với cha thôi.
Tống thị hung hăng trừng mắt nhìn Dương Thanh Nô, lại khuyên hắn hai cáu, thấy Dương Thủ Văn quả thật không ăn, lúc này mới không khuyên nữa.
– Đúng rồi, A nương, đêm nay mang theo Thanh Nô đến phòng cha nghỉ ngơi như thế cũng tiện chăm sóc.
- Vậy còn con?
Dương Thủ Văn cười cười không trả lời.
Tuy rằng Tổng thị không đọc qua sách, cũng không phải tiếu thư khuê các gì nhưng cũng biết cái gì không nên hỏi.
Màn đêm buông xuống.
Huyện Xương Bình dần được khôi phục lại, chỉ có điều không khí khẩn trương ở thị trấn Xương Bình không giảm đi chút nào.
Cứ nửa canh giờ sẽ có một nhóm võ hầu tuần tra trên đường.
Bên ngoài phường thị, cứ mỗi giờ lại có một nhóm dân tráng tuần tra, mỗi gia đình đều đóng kín cửa. Chuyện phát sinh rạng sáng hôm nay ở huyện nha đã truyền ra ngoài khiến cho dân chúng Xương Bình âm thầm sợ hãi.
Ngay cả huyện nha cũng dám tấn công thì những tên đó không coi là kẻ ám sát mà chính là tên làm loạn.
Người như thế thì dân thường sao dám trêu chọc, ngay cả bọn du côn cũng được đại ca đầu nhóm gửi mậy báo để bọn chúng thành thật hơn. Thời điếm này nếu ai dám đi gây chuyện, bị nghiêm trị là điều tất nhiên.
Từ cổng thành truyền đến tiếng động.
Đột nhiên Dương Thủ Văn mở mắt, nhanh chóng xoay người lấy thanh bảo đao Đoạn Long đặt bên gối.
Thanh đao này trước kia nằm trong tay Dương Thừa Liệt, hôm nay Dương Thủ Văn đến không mang theo binh khí, mà lúc này Dương Thừa Liệt bị thương, cho nên bảo đao Đoạn Long trở về tay Dương Thủ Văn. Hắn cầm thanh bảo đao trên tay, nghiêng tai lắng nghe nhưng chỉ nghe được tiếng ngáy truyền đến ở phòng sát bên. Đã qua giờ Tý rồi, cả nhà Dương Thừa Liệt
hẳn đã nghỉ ngơi.
Hắn đến bên cửa số mở cửa ra, sau đó tung người nhảy ra.
Toàn bộ Dương phủ bị bao trùm bởi màn đêm tối như mực, trong đình viện tràn ngập sương mù nhàn nhạt khiến Dương Thủ Văn trong lòng vui mừng.
Tên giết người tàn ác muốn phóng hỏa cũng phải xem khí trời.
Khí trời lúc này thích hợp hành động, xem như cũng giúp y.
Cái Gia Vận truyền tin đến Dương Thụy, gã phát hiện trong thành có một người lạ mặt, hành tung mờ ám lại xuất quỷ nhập thần.
Đám người này ở nhà trọ Hồng Phúc tại phường Hòa Bình, căn cứ theo tin tức của Cái Gia Vận, những người đó ước chừng đến Xương Bình đã bảy ngày rồi. Bọn họ sống khá xa xỉ, bao hết một viện riêng, ăn cơm cũng bảo người nhà trọ mang đến.
Dương Thủ Văn cũng không biết những người này có phải là người hắn muốn tìm không.