Đại Đường Kỳ Án

Chương 7: Nói thật




Lúc này, Dương thị cũng chạy ra.
Dương Thủ Văn ngẫm nghĩ một chút, nói với Dương thị:
- Thím trông Ấu Nương, cháu cùng Nhị lang qua đó xem.
Nói xong, hắn sải bước ra ngoài. Dương Thụy theo sát hắn, một trước một sau đi ra cửa chính.
Dọc theo con đường nhỏ ẩm ướt trong thôn, huynh đệ Dương Thủ Văn rất nhanh đã ra khỏi thôn, cách cửa thôn chừng hai dặm đã thấy được thi thể theo như Dương Thụy kể.
Tuy nhiên lúc này trong thôn trang đã sôi trào lên rồi.
Thôn chính dẫn theo vài thanh niên cường tráng duy trì trật tự ở hiện trường, thấy Dương Thủ Văn đến, ông ta nhăn mày lại, tiến lên ngăn cản.
- Đại lang, không được qua đây. Ta đã phái người đi huyện thành thông báo. nha môn, tốt nhất là đợi người nha môn đến đây.
Ngươi mới là Đại Lang, cả nhà ngươi đều là Đại Lang!
Dương Thủ Văn vô cùng phản cảm với cách xưng hô “Đại Lang” này, bởi vì từ cách xưng hô này hắn liên tưởng đến một vài chuyện chẳng hay ho.
Nhưng vấn đề là, đây là tập tục. Cho dù hắn có phản cảm với hai chữ “Đại Lang” này, cũng hết cách.
- Điền thôn chính, tôi chỉ xem thôi, sẽ không gây trở ngại cho ông đâu.
Nếu như là trước đây thôn chính tuyệt đối sẽ không cho qua. Tuy nhiên ông †a cũng biết, Dương a sỉ ngày trước sau khi một lần bị sét đánh đầu óc đã tỉnh táo lên nhiều. Mà ngày hôm qua, hắn chế phục được một con bò điên, cứu con ông ta. Về tình về lý, Điền thôn chính cũng không tiếp tục ngăn cản nữa, đành hạ thấp giọng nói:
- Vậy Đại Lang cẩn thận một chút. Nếu ông không gọi tôi là Đại Lang, tôi đã cảm ơn tám đời tổ tông ông rồi!
Dương Thủ Văn định đi qua, lại thấy có người ở đằng sau kéo tay áo của hắn.
- Gì thế? Hắn quay đầu nhìn lại, là Dương Thụy đang lôi kéo hắn.
~ Đại huynh à, nếu thôn chính đã báo quan, chúng ta đừng gây thêm phiền toái nữa.
Dương Thụy run run khuyên, vết sưng đỏ vẫn còn mờ mờ trên mặt, càng khiến cho người ta có cảm giác thương hại.
Dương Thủ Văn thở dài:
~ Nhị Lang, ngươi là người của quan phủ đấy. Đừng quên, nay ngươi là chấp y bên cha, từng lời nói cử chỉ đều đại biểu thể diện cho cha. Chỉ là một người chết thôi mà ngươi cũng không dám đối mặt, sau này làm thế nào giải ưu sầu cho cha? Việc trước kia, ta không thèm so đo với ngươi, nhưng hiện tại, đừng có làm mất mặt cha đấy.
Nói xong, hắn phẩy tay Dương Thụy ra, đi về phía thi thể. Dương Thụy đứng nguyên do dự một lúc lâu, cuối cùng cắn răng, đi theo.
Dương a sỉ... Không, đại huynh nói không sai, nếu mình làm chấp y của cha, thì phải quan tâm đến thể diện của cha.
Dương ai si, đại huynh cũng dám qua đó, sao mình lại có thể sợ?
Nghĩ đến đây, Dương Thụy có thêm chút dũng khí.
Nhưng khi y đi đến nhìn thấy cỗ thi thể kia vẫn không kìm nổi chạy sang bên cạnh, ngồi xuống nôn không ngừng. Đây là lần thứ hai y nhìn thấy thi thể, có điều
lúc này thấy rõ hơn lúc trước, càng đáng sợ hơn nhiều.
Nhưng ngược lại Dương Thủ Văn vẫn không thèm để ý, ngồi xuống bên thi thể.
Dầu gì cũng là người tái sinh, cũng đã từng chết một lần, sao lại sợ người chết?
Ánh nắng sáng sớm vô cùng gắt, chiếu vào thi thể kia trắng bệch, khiến cho người ta có một cảm giác lạnh lẽo khó diễn tả thành lời.
Người chết nằm thẳng trên đất, mặt ngửa lên trời, đôi mắt giống như cá chết không còn sự sống mở trừng trừng, dáng vẻ tựa như không cam lòng. Quần áo. trên người của người chết không biết đã mất đi đâu, chân lại đi đôi giày màu đen. Trên thân thể có vết thương rất rộng, có lẽ là bởi vì ngâm nước mưa quá lâu nên miệng vết thương lại trở nên trắng bệch.
Nói thật, dù Dương Thủ Văn đã có tâm lý chuẩn bị từ trước, nhưng nhìn thi thể một lúc cũng thấy không thoải mái.
Hắn ngồi bên thi thể, cố nén kích động muốn nôn, tỉ mỉ kiểm tra một lần mới chậm rãi đứng lên.
- Đại huynh, nhìn ra gì không?
Dương Thụy run rẩy đi tới, đứng bên cạnh Dương Thủ Văn khẽ hỏi.
Dương Thủ Văn nhìn y:
~ Nhị Lang, giờ ngươi là sai nhân duy nhất tại đây, sao không tự mình xem, tìm kiếm manh mối đi?
- Hả? Dương Thụy lập tức trợn mắt, trong lòng kích động muốn mắng chửi.
Dương a sỉ chết tiệt, ta đã nôn thành dạng này rồi, ngươi còn muốn ta xem thi thể?
Lòng muốn cự tuyệt, nhưng tưởng tượng cảnh tối qua Dương Thủ Văn đánh mình, lời ra khóe miệng lại nuốt trở lại.
Dương Thụy đi lên trước, cắn răng, chậm rãi ngồi xuống.
Chỉ có điều khi ánh mắt của y chạm vào đôi mắt như cá chết của thi thể kia, cảm giác buồn nôn lại ập đến lần nữa.
“Oạc!”
vàng đứng lên, quay lại chạy nhanh mấy bước, đến bên một tảng đá tiếp tục nôn mửa.
Dương Thủ Văn nhìn y, lại đi vòng qua thi thể hai vòng, sau đó cũng không quay đầu lại, đi dọc theo đường núi đến ngọn núi, vừa đi vừa xem xét chung quanh, trong mắt lộ vẻ hiếu kỳ khôn kể.
Lúc này đang là mùng ba tháng tám năm đầu Thánh Lịch, nơi này là Hổ Cốc Sơn ngoại thành Xương Bình. Cách nơi này không xa có Cư Dung Quan, còn có Ky Mi Châu có người Khiết Đan, người Hồ sống hỗn tạp. Có người chết cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng kỳ lạ là, vì sao người nọ lại nằm đó?
Quần áo trên người gã đi đâu? Vết thương trên người gã từ đâu mà ra? Sự việc dường như trở nên thú vị rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.