Quản Hổ nghe vậy ngấn người, những vẫn nhận lệnh, xoay người rời đi.
Cơn tức giận còn chưa tan, Dương Thừa Liệt trầm giọng nói:
– Ta tôn trọng Cái Lão Quân là một hảo hán, cho nên từ trước đến giờ, đều nhắm một mắt, mở một mặt đối với khách sạn Lão Quân. Nhưng nếu Cái Lão Quân coi ta là thằng ngốc, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
– Cha, chuyện này…
- Sao?
– Thật ra, chuyện đêm hôm đó, đến bây giờ
con vẫn còn có một nghi vấn.
- Nghi vấn gì?
Dương Thủ Văn ngòi xuống phía bên kia giường, trầm giọng nói:
– Cha và Cái Lão Quân hợp tác, hẳn là cũng đã vài năm rồi, cho dù Cái Lão Quân không sáng suốt, cũng không thế đắc tội với cha như vậy. Chuyện hôm đó rất lạ. Theo con biết, những người ở khách sạn Hồng Phúc ru rú trong nhà, rất ít giao tiếp với người bên ngoài, thậm chí không rời khỏi cửa.
– Khách sạn Hồng Phúc là khách điếm thuộc loại hạng nhất ở Xương Bình chúng ta, cho dù là Cái Lão Quân, cũng không có tư cách tiến vào.
– Như vậy thì vấn đề ở đây là, Cái Gia Vận là một tên lưu manh nhãi nhép ở Xương Bình, chỉ dựa vào cướp bóc mà kiếm ăn, làm sao có thể biết được sự tồn tại của những người đó? Con cảm thấy, điểm này có vấn dề. Nếu Cái Lão Quân thành thật ngoan ngoãn, cha cũng đừng làm khó dễ ông ta; nhưng nếu ông ta chống đối, cho thấy ông ta không hề coi cha vào đâu, đương nhiên cha không cần khách sáo. Xi𝓷 hãy đọc t𝑟𝘶yệ𝓷 tại ﹛ 𝒯𝑟ùm𝒯𝑟𝘶yệ𝓷.v𝓷 ﹜
Đặt chiếc gậy leo núi lên bàn, Dương Thừa Liệt nhìn Dương Thủ Văn, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
– Hủy Tử, ngươi muốn làm gì?
– Không có gì. Con chỉ muốn xem trong chuyện này, rốt cuộc có gì kỳ lạ.
Dương Thừa Liệt để tay lên bàn, nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, phát ra tiếng “lóc cóc” nhịp nhàng.
– Nói thật, ta và Cái Lão Quân biết nhau đã hơn mười năm…
– Lúc ta còn chưa làm huyện úy, hắn đã ông trùm ở đây. Khi vừa bắt đầu ngồi vào vị trí huyện úy, Lão Quân cũng đã trợ giúp cho ta không ít. Mấy năm nay, tuy chúng ta không thế tiếp xúc, nhưng đôi bên vẫn tôn trọng lẫn nhau. Ta không biết Cái nhị lang làm như vậy, là tự chủ ý của hắn, hay là do Cái Lão Quân ngầm xúi giục.
– Nếu là trường hợp sau, cho dù giao tình nhiều năm, ta cũng không lưu tình. Nhưng mà…
– Hai ngày, nếu trong vòng hai ngày, ngươi không thế tìm được đáp án, bất kể Lão Quân ngoan ngoãn hay chổng cự, ta đều sẽ cho hắn một bài học.
Có thế làm huyện úy ở Xương Bình mười năm, có thể nắm quyền hạn huyện úy chặt chẽ trong tay, Dương Thừa Liệt tuyệt đối không phải dạng vừa. Khi ông ta trở nên nghiêm túc, sát khí kết thành từ quá trình mười năm làm huyện úy, khiến ngay cả Dương Thủ Văn cũng cảm thấy sợ hãi.
– Cha, con hiểu!
– Đi thôi, nhận tiện gọi Nhị lang tới.
– Tiếu tử đó còn cần phải rèn luyện rất nhiều mới được, ta vốn tưởng tuối nó còn nhỏ, không cần dây vào mấy chuyện này. Nhưng hiện giờ xem ra, nếu không làm cho nó trưởng thành sớm một chút, mà vẫn cứ hời hợt như trước kia, thì sớm muộn gì Dương gia cũng sẽ bị tàn hại vì nó.
– Con biết rồi.
Dương Thủ Văn khom người vái chào, rồi rời khỏi phòng trực.
Hắn đi ra khỏi phòng, tới cửa lớn của huyện nha. Chỉ thấy ngoài cửa vắng ngắt, không một bóng người. Dương Thủ Văn đang định rời khỏi, chợt thấy một người chạy tới từ hẻm nhỏ bên cạnh, trong thoáng chốc đã tới trước mặt Dương Thủ Văn.
– Đại công tử, tiếu nhân ở đây.
- Thập Lục à?
Suýt nữa Dương Thủ Văn quên mất Mã Thập Lục, nhìn thấy gã, trong lòng lập tức có chủ ý.
Hắn lấy ra một xâu tiền đồng, giơ ra trước mặt Mã Thập Lục.
– Thập Lục, làm giúp ta một chuyện.
– ô, đại công tử khách khí rồi, có thể làm việc
cho đại công tử, là phúc của tiếu nhân.
Mã Thập Lục nhìn chằm chằm xâu tiền trong Dương Thủ Văn, lộ vẻ thèm muốn.
Dương Thủ Văn cười cười, đưa xâu tiền cho Mã Thập Lục, hạ giọng nói:
– Ta bất kể ngươi dùng cách nào, hãy đi tìm Cái Gia Vận, chuyến lời cho hắn giúp ta: Chậm nhất là ngày mai trước khi trời tối, ta muốn nhìn thấy hắn ở Hố Cốc sơn.
– Nếu không, thì chờ cha hắn đến nhặt xác đi!
- Ồ?
Mã Thập Lục hoảng sợ, lập tức hiếu ra, chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhất định không thể yên ổn như gã tưởng. Lần này, hẳn là Cái Gia Vận đã chọc giận Dương gia. Tuy nhiên, dường như vị Đại công tử này còn có ý định xoay chuyển tình thế…Rất may là mình thông minh, lúc trước đã cúi đầu theo Dương Thủ Văn, cho nên mới thoát khỏi chuyện này.
Không ngờ vị Đại công tử này, chẳng những đánh nhau lợi hại, mà thủ đoạn cũng…
– Thế nào, không muốn à?
– Đại công tử nói gì vậy, đại công tử đã chỉ bảo, tiểu nhân nhất định làm hết sức mình.
Trong mắt Dương Thủ Văn lóe lên một tia sắc lạnh.
– Ta không cần người làm hết sức, ta muốn ngươi nhất định tìm được Cái nhị lang.
– Nhớ kỹ, nếu sau này ta biết được, ngươi thật sự có thế tìm được Cái nhị lang, nhưng lại không đi tìm, cũng đừng trách ta trở mặt.
Nói xong, hắn đi tới trước cửa quán rượu, tháo dây buộc ngựa ra.
Xoay người lên ngựa, Dương Thủ Văn nhìn Mã Thập Lục:
– Thập lục lang, ngươi là người thông minh, làm việc cho tốt, ta sẽ khônq bạc đãi nqươi.