Cả một đêm, cứ lặng lẽ trôi qua như vậy.
Ngày hôm sau, Dương Thủ Văn tỉnh lại, chỉ thấy cổ họng nghẹn ứ.
Tối hôm qua kể một mạch đến chỗ ba lần đánh Bạch cốt Tinh thấy cả hai nha đầu càng lúc càng tỉnh táo, Dương Thủ Văn thì thực sự không thể chịu nối nữa.
Vất vả lắm mới dỗ được hai nha đầu ngủ, hắn quay lại thiền phòng, cảm giác vừa ngả lưng xuống thì mặt trời đã mọc.
Chỉ là không ngờ, sau khi mặt trời mọc, Hố Sơn Cốc lại bắt đầu mưa lâm thám.
Cả Hố Sơn Cốc bị bao phủ một màn hơi nước, mịt mù trong sương mờ, dãy núi xa xa ấn hiện càng khiến cho người ta có một cảm giác mông lung,
Mới sáng sớm Dương thị đã đến thắp hương cho Di Lặc, sau đó mới bắt đầu một ngày làm việc.
Còn Tống thị thì đi vào thiền phòng chăm sóc cho Dương Thanh Nô. Thấy Dương Thanh Nô tuy còn hơi mệt mỏi, nhưng rõ ràng là có chuyến biến tốt hơn hôm qua, cuối cùng bà cũng thở phào một cái, nhìn có vẻ như bình phục nhanh hơn hôm qua.
Dương Thủ Văn ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn túi giấy dầu.
Hắn đưa tay ra, định mở túi giấy dầu nhưng tay vừa đụng phải cái túi hắn đã rụt tay về.
Trong đầu có một tiếng nói: “Mở nó ra, mở nó ra”
Nhưng Dương Thủ Văn có một trực giác, nếu mở cái túi giấy dầu này ra, chắc chắn sẽ có một trận mưa gió máu tanh.
Cho tới giờ, vì cái túi giấy dầu này đã có bao nhiêu người bị chết, bao gồm cả Giả lão tử ở đây, còn các tên thích khách Liêu Tử chết trong tay Dương Thủ Văn, tăng nhân Giác Minh của Tiếu Di Lặc Tự, còn cả thích khách đánh lén huyện nha bị chết, tổng cộng có 78 mạng người. Một cái túi giấy đầu bé nhỏ, lại dính nhiều máu tanh như vậy. Dương Thủ Văn cũng sẽ không thơ ngây cho rằng, thứ trong túi giấy dầu kia chỉ là một thứ vớ vấn.
Nhưng càng như thế thì Dương Thủ Văn lại càng tò mò.
Hắn hao tâm tốn trí tìm thứ kia, rốt cuộc là ẩn chứa bí mật gì?
Tại sao có nhiều người như vậy liên tiếp chết vì nó như vậy… Thứ này, chắc chắn rất quan trọng.
Lòng hiếu kỳ khiến Dương Thủ Văn có một cảm giác thích thú, hắn giơ tay ra rồi lại rụt tay về.
Nhiều lần liên tiếp, cuối cùng Dương Thủ Văn quyết định, hắn nắm lấy đầu túi giấy dầu. Hắn hít một hơi thật sâu, đang định mở ra, thì chợt nghe có tiếng gõ cửa cốc cốc.
- Ai?
– Hủy Tử ca ca, là Ấu Nương!
Ngoài cửa có tiếng của Ấu Nương:
– A Nương, đã làm xong bữa sáng rồi, hỏi huynh có muốn ăn không?
– Ồ, ăn!
Dương Thủ Văn vội vàng trả lời, rồi sau đó dừng sức phun ra một ngụm trọc khí.
Hắn gói kỹ cái túi vào tấm vải, rồi bỏ vào trong túi da.
Thứ này chỉ e là chiếc hộp kỳ bí của Pandora, nếu mở ra có trời mới biết là sẽ có hiểm họa gì.
Tốt nhất là đợi cha đến đây rồi cùng mở.
Dương Thủ Văn rất lo lắng, bí mật trong này sẽ gây cho hắn họa sát thân.
Cất thứ đó đi, đeo ở bên hông. Dương Thủ Văn lấy chiếc áo bào màu trắng rồi mới ra khỏi thiền phòng.
Mưa, vẫn tí tách rơi không ngừng.
Phía ngoài quảng trường Đại Hùng Bảo Điện bị mưa ướt nhẹp.
Dương Thủ Văn ăn sáng xong, ngồi trước ngưỡng cửa Đại Hùng Bảo Điện.
Trên sân, Dương Mạt Lỵ cầm một đôi chùy giặt quần áo trong tay đang chơi đùa.
Tuy mưa hơi to, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của gã. Đôi chùy giặt quần áo múa may trong tay theo tiếng hô của Dương Mạt Lỵ.
Dương Thủ Văn nhìn trong chốc lát, đột nhiên thấy vui mừng.
– Mạt Lỵ!
– Dương Mạt Lỵ!
– A Lang, làm gì vậy?
Dương Mạt Lỵ thu đôi chùy lại, cả người ướt nhẹp, nhìn có vẻ hơi khổ sở. Nhưng rõ ràng là anh ta rất vui, cười ngây ngô đi đến trước mặt của Dương Thủ Văn.
- Đấu một chút?
- Được.
Dương Mạt Lỵ trả lời rất rõ ràng, nhưng sau khi vừa trả lời, anh ta lại nhăn nhó nói:
– A Lnag, sức của Dương Mạt Lỵ hơi lớn liệu có làm huynh bị thương không?
Ôi! Ta tức chết đấy.
Dương Thủ Văn vốn chỉ muốn đùa một chút, nhưng Dương Mạt Lỵ vừa nói câu kia thì tinh thần
lập tức tỉnh táo.
– Dương Mạt Lỵ, ta cho đệ biết, cả đời A Lang đánh nhau chưa từng thua ai.
Ta muốn xem xem rốt cuộc cậu có bao nhiêu sức lực… Nói trước, nếu đánh thua thì đừng có khóc nhè đấy.
Dương Mạt Lỵ vừa nghe thấy liền mở to mắt nhìn.
– Ai khóc nhè người đó là Bồ Đề.
– Gâu, gâu, gâu…
Dương Thủ Văn phấn chấn tinh thần chạy về phòng cầm đại thương Hổ Thôn đến.
– Hủy Tử, con làm gì vậy?