Đại Đường Minh Nguyệt

Chương 15: Tranh hương đọ sắc, cố gắng lần sau




Dưới màu tím trong suốt hoa lệ, một đóa mẫu đơnnhiều cánh màu vàng nhạt to bằng miệng bát kiều diễm nở rộ, cùng một đóa mẫuđơn ít cánh màu trắng như tuyết hòa lẫn vào nhau, mấy chiếc là màu xanh làm nền,màu xanh của cây thạch trúc và màu trắng của hoa trà, vô cùng cao quý lộng lẫy,đặc biệt là nhụy hoa lấp lánh màu bạc sáng bóng như có như không, càng khiếncho dải lụa khoác ngoài này tăng thêm vẻ thần bí linh động.
Võ phu nhân ngưng cả hô hấp, chìa tay nhẹ nhàngvuốt ve dải lụa, xúc cảm mềm mịn trơn bóng của loại sa lụa cao cấp khiến nàngta nặng nề thở ra một hơi, "Quả thật là quốc sắc thiên hương!" Rồi lạingẩng đầu nhìn Lưu Ly nói, "Thực không ngờ nhuộm ra lại đẹp như vậy!"
Lưu Ly mỉm cười, hoàn toàn thả lỏng toàn thân:công sức một tháng nay cũng không uổng phí! Đặc biệt là màu bạc trên nhụy hoakia, là nhờ nàng nhanh trí, nhớ đến chữ trên lá cờ của quán ăn bên ngoài Đại TừÂn tự hôm nọ có màu bạc lấp lánh, khó khăn lắm mới lấy được cách điều chế nướcsơn kia, sau nhiều lần thử nghiệm mới có được hiệu quả như thế này.
Cô bé Nguyệt Nương cũng bắt chước mẹ, chìa bàntay nhỏ ra sờ sờ dải lụa, nghiêng nghiêng gương mặt nhỏ xinh xắn như đóa hoa mỉmcười nói, "Mẹ ơi, hoa đẹp quá." Chỉ thấy bàn tay đó nhỏ nhắn mềm mạitrắng như tuyết, trên mu bàn tay còn có mấy cái xoáy tròn tròn. Lưu Ly không nhịnđược ngồi xổm xuống, nói với cô bé, "Làm một chiếc váy mẫu đơn cho NguyệtNương nhé?"
Từ sau khi gặp nhau ở bên ngoài Đại Từ Ân tự,đây đã là lần thứ ba Võ phu nhân dắt theo con gái Nguyệt Nương đến tiệm khuônin Như Ý. Lưu Ly cũng dần phát hiện, nàng ta rất là rảnh rỗi! Đại khái là vì chồngnàng ta ba năm trước đã mất rồi, mối quan hệ với mấy chị em dâu nhà Hạ Lan cũngnhư nhà họ Võ đều không tốt đẹp mấy, nên vị Võ phu nhân này cứ cách năm ba ngàylại dắt theo hầu gái đến hai chợ Đông Tây đi dạo, thời tiết ấm áp liền dẫn thêmđứa bé Nguyệt Nương này. Không biết vì sao, Lưu Ly hình như đã lọt vào mắt xanhcủa nàng ta, mỗi lần đến chợ Tây mua đồ gì là đều đến chỗ của nàng ngồi, hoặclà bảo nàng vẽ cái gì đó, hoặc là mua nửa khúc vải in hoa văn mới. Cứ thế haiba lần, ngay cả Nguyệt Nương có chút xa lạ này cũng vô cùng quen thuộc với LưuLy, nghe thấy Lưu Ly nói vậy, lập tức gật đầu, "Được ạ!"
Võ phu nhân cười xoa đầu Nguyệt Nương, "Conbé này, cũng biết đây là đồ tốt nữa sao?" Rồi đột nhiên nghĩ đến gì đó liềntrầm ngâm nói, "Cô Cả, khuôn in này ngoài làm lụa khoác ngoài còn có thểlàm váy được sao?"
Lưu Ly hơi ngẩn người: Vì dùng nó làm lụa khoácngoài, nên khuôn in mẫu đơn này sử dụng loại lụa mỏng nhẹ nhất, Nguyệt Nươngcòn nhỏ, bên ngoài váy có thêm một chiếc váy bằng vải mỏng cũng không có gì,nhưng nếu như là Võ phu nhân mặc, chẳng lẽ thật sự có thể làm thành đồ trong suốthay sao? Nàng nghĩ một lát rồi đáp, "Có thể làm thành tay áo sam, rộng rãimột chút khoác bên ngoài váy ngắn thắt ở ngực màu trắng, đoán chừng cũng khá mớimẻ độc đáo."--------- Nhớ đến danh họa thời Đường "Trâm hoa mỹ nữ đồ"chính là ăn mặc như vậy, thời đó tuy rằng thịnh hành kiểu tay áo hẹp ôm sátthân, nhưng ý tưởng mới mẻ này cũng vẫn có thể tiếp nhận được mà? Nói rồi, nàngcầm khuôn in lên, ước chừng một chút, rồi đặt lên thân mình so sánh --------hôm nay nàng mặc y phục màu trắng kem, vừa hay tôn lên được vẻ đẹp của bản vẽ mẫuđơn này.
Võ phu nhân gật đầu cười, "Quả là ý tưởnghay!" Rồi lại nhíu mày than rằng, "Cô Cả tuổi tác còn trẻ, tướng mạoxinh đẹp, chăm chút một tý quả là một mỹ nhân, sao suốt ngày cứ mặc những màu mộcmạc đơn giản thế này?"
Lưu Ly cười khổ: Nàng không muốn làm thiếp chongười ta đâu, trang điểm đẹp đẽ để làm cái gì, có một bà cô suốt ngày thương nhớđến mình nàng đã ăn không tiêu rồi, còn muốn tuyển thêm vài người nữa à, giấcmơ làm họa sư rồi mở một cửa tiệm nhỏ chẳng phải hoàn toàn tan vỡ hay sao? Mànói mới nhớ ngày mai chính là ngày Khố Địch thị kia đến đưa nàng đi "duxuân ngắm hoa", lúc nãy còn đặc biệt đưa quần áo trang sức đến, ôi, chỉmong ngày mai mọi việc đều không thuận lợi...
Có điều, không biết là do nhân phẩm nàng tốt,hay là do nhân phẩm San Hô quá kém, ngày hôm sau, mãi cho đến khi cả hai đã ngồixe ngựa đến được biệt viện của nhà họ Bùi ở thành Nam, ngay cả một sự cố nhỏcũng không có.
Xe ngựa đã ngừng hẳn, Lưu Ly nắm tay người hầuxuống xe, trong lòng thất vọng thở dài một hơi, còn San Hô phía sau nàng lại cứnhìn chằm chằm bóng lưng nàng, căm hận nghiến răng. Hôm nay San Hô mặc bộ y phụcmà Tào thị đặc biệt may cho nàng ta: áo ngắn hoa văn bươm bướm điểm xuyến lá nhỏmàu vàng nhạt, kết hợp cùng váy xòe màu đỏ có nhũ, khoác thêm lụa mỏng bênngoài, đầu cài bộ diêu tua rua bướm ngọc quý giá nhất trong nhà, lại cài thêmhai đóa hoa cài đầu màu ngọc bích, ra khỏi nhà rầm rộ như vậy, đương nhiên xinhđẹp hơn hoa, cũng không thua kém cách ăn mặc trang điểm của Lưu Ly là bao. Cóđiều khi nhìn đến Lưu Ly, thiếu chút nữa là nghiến răng.
Lưu Ly hoàn toàn không trang điểm hoa hòe như thế,mà lại mặc áo ngắn cổ đóng màu tím nhạt, váy lụa màu trắng dài, khoác dải lụa đỏ,đầu cài một chiếc lược bằng ngọc lệch sang một bên, váy lụa đó tựa như có ánhsáng trong suốt linh động chiếu vào vậy, nhìn kỹ thì mới thấy là những hoa vănin ẩn tỉ mỉ tinh xảo. Nàng vốn đã có nước da trắng như tuyết, lại thêm một thâny phục trang nhã nền nã, càng tôn lên dung mạo như họa, vô cùng thanh thuần.
San Hô vừa nhìn thấy, chỉ hận không thể lập tứcchạy về nhà thay quần áo, có điều Khố Địch thị hôm nay đến rước hai chị em nàngkhông chỉ dắt theo có hai hầu gái, mà còn có một ma ma mặt mày nghiêm khắc, vừanhìn thấy San Hô liền lộ ra thần sắc chê cười, đến khi thấy Lưu Ly, sắc mặt mớiôn hòa hơn một chút. San Hô vừa định dậm chân, vị ma ma kia lại giống như cóthêm một đôi mắt ở sau đầu vậy, ánh mắt sắc bén như dao lướt qua, làm nàng ta sợđến mức không dám nói gì thêm.
Xe ngựa của họ từ đường lớn Thiên Môn đi thẳng đếnMinh Đức Môn, rồi chạy về hướng Chung Nam Sơn. Vì sắp đến Tết Thượng Tỵ*,nam thanh nữ tú thành Trường An thườngđến Khúc Giang đạp thanh, con đường lớn này cũng đông đúc nhộn nhịp, sau khi rakhỏi thành đi được mấy dặm mới dần dần ổn định, mắt thấy hai bên đường toàn làtrang viên biệt thự của những nhà danh gia vọng tộc. Xe ngựa đi khoảng hơn nửacanh giờ, cuối cùng dần dần giảm tốc độ ở trước cổng một trang viên không mấy bắtmắt.
(*Tết Thượng Tỵ: Lễ tết của người dân tộc, tục gọi là Ba tháng Ba)
Trong xe ngựa, tuy San Hô chỉ hận không thể xénát chiếc váy dài của Lưu Ly, thế nhưng vị ma ma kia lại ngồi đối diện với nàngta, dưới đôi mắt khép hờ đó là ánh mắt tóe lửa, thỉnh thoảng mở to mắt nhìn vềphía Lưu Ly và San Hô ngồi đối diện, rồi lại nghiêng đầu nhìn bình hoa do mộthầu gái đang ôm chặt trong lòng và mấy cành mẫu đơn nở rộ trong bình. Lưu Ly cốtình giả vờ chỉnh trang váy áo, váy dài lướt qua đầu ngón tay của San Hô, nàngta cũng không dám nhúc nhích lấy một cái...
Thấy sắp đến nơi, vị Nghiêm ma ma người cũng nhưtên kia mới lấy ra một cây kéo, cắt lấy một đóa mẫu đơn tím nhiều cánh lớn nhấtđẹp nhất trong bình, cài lên tóc của Lưu Ly. San Hô thiếu chút nữa là la lên,Nghiêm ma ma cười lạnh nói, "Vì cuộc tuyển chọn ngày hôm nay, phu nhân đãđem hai gốc mẫu đơn đáng giá nghìn vàng này ra để cho cô lấy được chút mặt mũi,lại còn kén cá chọn canh sao? Đầu của cô cài đầy trâm ngọc, cài thêm đóa hoa lớnnhư vậy thì thành cái gì?" San Hô cúi đầu không dám thở mạnh, chỉ lén lútliếc Lưu Ly một cái: thảo nào chị ta hôm nay không cài trang sức gì, hóa ra sớmbiết là thi đấu hoa!
Lưu Ly lại âm thầm cười khổ: cũng mới hôm quanàng mới biết là đấu hoa nha. Đấu hoa vốn là một trò chơi được nam nữ Trường Anyêu thích nhất dịp lễ tết, dùng đóa hoa đẹp đẽ quý giá nhất cài lên mái tóc, mỗilần đến dịp này giá hoa toàn thành đều tăng vọt, hoa quý chân chính ngàn vàng cũng khó mà mua được, giúp cho vô số gian thương phát tài. Đương nhiên, có thểkhiến cho đám phụ nữ này đốt tiền như điên, bởi vì đấu ở đây không chỉ là đấuhoa -------- dựa theo thói quen mà ai cũng biết, không cần biết là danh môn haylà tiện hộ, hội đấu hoa thực chất là nơi tuyệt hảo để nam nữ xem mắt, còn những trường hợp khác, trừ khi là dân thường đến vì mục đích đơn giản, còn danh môn vọng tộcđều mang ý nghĩa kia cả thôi.
Lưu Ly vốn định trang điểm theo kiểu người Hồnhà giàu mới nổi như San Hô, tiếc rằng bà cô này đã sớm mang quần áo đến, vậycũng thôi đi, bà ta còn sắp xếp một vị ma ma lợi hại như vậy nữa, nếu không cảnhgiác, thì việc để San Hô đi theo chẳng phải phí tâm sức rồi sao...
Đến khi xuống xe đi được mấy bước rồi, Lưu Lydùng khóe mắt chú ý đến động tĩnh của San Hô, mặt khác đánh giá khắp nơi một lượt,bên trong trang trí vô cùng khí thế, mặt trước là một bình phong đá Lục Đài nhiềumàu, một dòng nước xanh trong quấn quanh bình phong, quả nhiên có cảm giác cổđiển hoang sơ.
Nghiêm ma ma dẫn họ vòng qua bình phong đá, dọctheo dòng chảy đi men theo con đường đá xanh, không lâu sau, dòng nước chậm chạpđọng lại thành một cái hồ to nửa mẫu, phía đông bờ hồ là đình nghỉ mát nho nhỏ,nối với mặt hồ là một hành lang gấp khúc, đối diện là một tòa lầu các tường trắngngói xanh.
Lúc này trong đình hóng mát đã có mấy người ăn mặcxúng xính, gương mặt vẫn luôn căng ra của Nghiêm ma ma dần dần thả lỏng, cho đếnkhi đi đến được đình hóng mát, thì đã trở thành một gương mặt cười tươi rói.Lưu Ly nhìn thấy rất rõ ràng, trong đìnhngoài bà cô Khố Địch thị còn có ba người nữa, một người khoảng ngoài ba mươi,nét mặt dịu dàng, đầu cài một chùm hoa hạnh màu hồng nhạt. Ngoài ra hai ngườikia đều là thiếu nữ trẻ tuổi, một người dáng người cao mặc chiếc váy màu đỏ thạchlựu, đầu cài một đóa mẫu đơn đỏ to bằng chiếc bát, dung mạo kiều diễm xinh đẹp,người còn lại trên đầu cài một đóa hoa thược dược màu vàng.
Nhìn thấy đám người Lưu Ly đến gần, mấy ngườitrong đình đều đứng dậy, Khố Địch thị lại đánh giá Lưu Ly một lượt, trên mặt lộra nụ cười vừa lòng, ba người kia dùng ánh mắt quét qua người Lưu Ly và San Hô,hai người thiếu nữ trẻ đều đồng loạt nhìn chằm chằm Lưu Ly, còn ánh mắt vị phunhân hơi lớn tuổi kia lại rơi trên chiếc váy dài nàng đang mặc, khóe miệng khẽnhếch lên, "Đây chính là hai cô cháu gái nhà chị đó sao? Quả nhiên đều làmỹ nhân hiếm có trên đời."
Khố Địch thị cười bảo, "Chúng nó đều là mấyđứa nhỏ không hay ra ngoài, phong thái cử chỉ như vậy, thật khiến em chê cười rồi."Rồi lại giới thiệu với Lưu Ly và San Hô, "Đây là A Hách, hai đứa gọi bà ấylà dì Bảy là được rồi, đây là cháu gái của dì Bảy họ Hà tên Vân Nương, cònđây là em họ của Vân Nương tên Trân Nương."
Lưu Ly cười hành lễ, quan sát sắc mặt của mấyngười này, trong lòng cũng đã hiểu được mấy phần, đoán chừng bà dì Bảy này cũnglà thiếp thất nhà họ Bùi, còn Vân Nương và Trân Nương này là người đề cử của bàthiếp này, nhìn ánh mắt đầy cạnh tranh đánh giá của họ, hình như là rất tích cựctiến cử nha, khiến kẻ một lòng muốn bỏ chạy như nàng đây phải thở dài tronglòng: đến đây đến đây đi, mau đánh tôi ngã xuống rồi giẫm đạp lên cũng được...
Mấy người cùng cười hi hi hành lễ rồi ngồi xuống,đánh giá trâm hoa cài trên tóc đối phương, bình phẩm về màu sắc chủng loại,không lâu sau lại có mấy người thiếu nữ lục tục kéo vào, có hai người họ Bùi,chắc là con gái bà con họ hàng xa nào đó, một người là Thập Ngũ nương, đầucài đóa mẫu đơn màu hồng phấn. Có mộtngười là con gái trưởng chi thứ của Bác Lăng họ Thôi*, tên là Ngọc Nương, ăn mặchoa lệ, đầu cài một đóa mẫu đơn vàng hình dáng rất đẹp, có điều cả gương mặt làvẻ mất kiên nhẫn, chỉ hỏi Bát nương sao còn chưa tới.
(*Bác Lăng Thôi gia: là mộtgia tộc rất nổi tiếng ở phía Bắc Trung Quốc từ thời nhà Hán tới tận thời Tùy Đường)
Nhưng mà thu hút ánh nhìn của người khác nhất, lạichính là Vệ Thập Nhị nương do Thôi Ngọc Nương dẫn đến, nàng ta có gương mặt nhỏnhắn trắng như tuyết, đôi mắt hạnh long lanh nước, lại còn cài thêm một nhánh mẫuđơn ít cánh màu trắng. Người Trường An yêu thích mẫu đơn, trước nay luôn thíchmàu sắc rực rỡ, những chủng loại hoa to lớn, giống như loại tử vân nổi tiếngđang cài trên đầu Lưu Ly, hoặc là loại đuôi hoàng hạc hình dạng như hoa sennhưng lại vô cùng quý giá trên đầu Thôi Ngọc Nương, ngoài ra mấy loại mà cácthiếu nữ lựa chọn đều là loại mẫu đơn nhiều cánh, chỉ duy nhất có Thập Nhịnương này là cài mẫu đơn trắng ít cánh, mặc dù có hơi đơn giản, nhưng chiếu vào gương mặt thanh lệ của nàng ta,thật là càng thêm nhu mì mềm mại.
San Hô vốn là mang một bụng kiêu ngạo đến đây,nhìn thấy Lưu Ly thì đã tan mất một nữa, giờ lại thấy Vệ Thập Nhị nương lại tanthêm ba phần, lúc này chỉ lặng lẽ cúi đầu không nói, xem ra lại điềm đạm dịudàng hơn bình thường rất nhiều.
Lưu Ly âm thầm lo lắng, đang định khiêu khíchnàng ta vài câu, đột nhiên nghe có người nói, "Bát nương đến rồi."Nhìn thấy con đường nhỏ phía Bắc đình hóng mát, mấy đứa hầu gái đi xung quanh mộtthiếu nữ trẻ trung dịu dàng đang đi đến, đợi đến khi nàng nhìn rõ được dáng vẻcủa người ta, mặt của Khố Địch thị đã biến sắc, trong lòng Lưu Ly lại thoángvui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.