Đại Đường Song Long Truyện

Chương 344: Chắp cánh khó thoát




Người vừa gõ đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến chỗ chiếc bàn đá nơi hai người đang ngây ra như phỗng, an nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện bên kia, đưa mục quang xanh biếc ôn nhu, nhưng cũng sắc bén như đao nhìn Khấu Trọng, lắc đầu nói:
- Thiếu Soái vốn là người thông minh như vậy, sao lại ngu xuẩn nhất thời. Giá như sau khi các ngươi rời thành lập tức chạy đi thật xa thì sao có thể lâm vào tuyệt cảnh không lối thoát như hôm nay?
Khấu Trọng và Đột Lợi toát hết cả hôi, khó mà tin được Vân Soái lại đang ngồi trên ghế bên cạnh liếc nhìn mình.
Khấu Trọng hít vào một hơi thật sâu, miễn cưỡng đè nén tâm tư đang rối bời trong lòng rồi nói:
- Quốc Sư có thể nói rõ hơn một chút hay không?
Vân Soái mắt không nhìn đến Đột Lợi, dáng vẻ ung dung đáp:
- Hai khắc trước đây, tin tức Thiếu Soái sẽ quay trở lại phủ để hành thích Quý Diệc Nông đã truyền đi. Bản nhân lúc đầu cũng tuyệt không tin. Đến khi tự mắt chứng kiến Thiếu Soái tiến nhập thanh lâu, mới biết hành động của Thiếu Soái hoàn toàn nằm trong sự tính toán của kẻ khác.
Từ Tử Lăng cũng vừa xuyên qua cửa sổ vào phòng, không ra vẻ lạ lùng với những gì Vân Soái đang nói, ngồi xuống rồi đáp:
- Quốc Sư nói không sai. Lý Nguyên Cát và người của Khang Sao Lợi đang trùng trùng vây chặt chỗ này. Quý Diệc Nông đương nhiên không hề xuất hiện. Bọn ta đã trúng phải kế mượn đao giết người của Chúc Ngọc Nghiên.
Khấu Trọng vỗ bàn thở dài nói:
- Yêu phụ giỏi thật! Quả nhiên lợi hại.
Đến lúc này hắn mới biết sự việc xẩy ra như thế nào.
Chúc Ngọc Nghiên ngay từ đầu đã đoán ra bọn họ đang ở trong khách quán, vì thế mới làm ra vẻ nói chuyện như vậy, vờ tiết lộ tin tức Quý Diệc Nông sẽ đến Nguyệt Lan Xá, dẫn dụ bọn họ rơi vào cạm bẫy, rồi mượn thế lực của người khác để thu thập bon họ.
Tối lợi hại là Chúc Ngọc Nghiên cố ý giữ nhỏ tiếng lại, làm cho bọn họ đến tận giờ vẫn không chút hoài nghi lời nói của mụ.
Giá như Chúc Ngọc Nghiên lúc đó ép bọn họ ra tay, tuy là cục diện mụ tất thắng, nhưng cũng không thể có khả năng bắt sống toàn bộ bọn họ lưu lại. Phải biết uy lực khi Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liên thủ là thiên hạ vô địch, xá gì một kẻ hôn quan Chúc Ngọc Nghiên. Bất luận mụ tự phụ thế nào, cũng thừa biết sự khó khăn nếu muốn bắt sống một trong hai người. Thượng thượng sách là ở phía trên ngồi xem bọn họ và Nguyên Cát hoặc Vân Soái xung đột để ba bên đều bị thiệt hại, khi đó không biết chừng mụ còn có thể một trận làm gọn luôn cả ba bên. Yêu phụ này quả thật trí kế hơn người, không lạ khi Âm Quý Phái lại có thể hưng thịnh đến vậy.
Tính toán dựa vào lúc tin tức loan ra thì khi Du Thu Nhạn đến tìm bọn họ, dĩ nhiên đã phụng mệnh để thi hành độc kế mượn đao giết người này. Trừ phi bọn họ lập tức li khai, người của Âm Quý phái phục tại bên ngoài lữ quán tuyệt không có cơ hội xuất thủ. Du Thu Nhạn giả vờ ra ngoài để nghe ngóng tin tức, thực ra là muốn kéo dài thời gian để bọn người của Lý Nguyên Cát, Vân Soái kịp đến đối phó với bọn họ.
Lưới đã chăng khắp nơi, hiện tại bọn họ dù có thể qua được hai cửa ải của Vân Soái và Lý Nguyên Cát trấn giữ, cuối cùng cũng không thoát khỏi ma chưởng của Chúc Ngọc Nghiên.
Bất quá suy nghĩ hối hận về việc đã qua lại không phải là tập quán của Khấu Trọng. Hắn im lặng một thời gian, tư lự suy nghĩ, rồi cười ha hả nói:
- Đa tạ Quốc sư đã chỉ điểm. Bọn ta đúng là đã trúng phải gian kế của Chúc yêu phụ. Chi tiết thế nào thì thôi không nói đến làm gì. Bây giờ chỉ muốn biết tại sao Quốc sư lại có thái độ hoà hoãn như vậy với bọn ta.
Vân Soái lạnh lùng đáp:
- Nếu đổi lại hai khắc trước đây, Thiếu Soái hỏi ta câu hỏi gì, ta cũng sẽ chỉ có một câu trả lời thôi.
Mục quang lão chuyển sang hướng Đột Lợi tiếp tục nói:
- Vì sao Khang Sao Lợi lại liên thủ với Lý Nguyên Cát đối phó với Khả Hãn?
Đột Lợi biết lúc này không phải lúc nói dài, vì Lý Nguyên Cát đã phái người ra ngoài thành phụng mệnh triệu hồi cao thủ về. Mỗi một thời khắc qua đi là thực lực của bọn chúng lại tăng thêm một phần. Hắn trầm giọng xuống đáp:
- Việc này cũng bao quát đến cả việc Quốc sư đang ngồi ở đây đấy. Đều là do Hiệt Lợi cùng Triệu Đức Ngôn an bài, trước tiên mượn tay Quốc sư giết Đột Lợi ta, sau đó sẽ tập trung toàn lực để đối phó với Quốc sư. Dẫn chỉ luồn kim chính là An Long. Hắn cùng với Triệu Đức Ngôn câu kết với nhau. Quốc Sư nghĩ một lát là sẽ minh bạch ngay thôi.
Vân Soái lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa.
Ba người yên lặng theo dõi phản ứng của Vân Soái. Trước mắt mà nói bọn họ thân đang hãm vào tuyệt cảnh, không có đến một điểm nhỏ gì tốt đẹp cả, chỉ còn mỗi một kết cục là tận lực chiến đấu đến chết. Nhưng nếu Vân Soái đứng về phía họ thì cơ hội thoát thân sẽ đại gia tăng.
Từ sau lúc đụng độ với Lý Nguyên Cát đến nay, bọn họ luôn nghĩ đến việc gặp Vân Soái là hoạ hay là phúc, giờ là lúc sinh tử quan đầu, cuối cùng đã phát huy tác dụng.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của bọn họ, Vân Soái mỉm cười đứng dậy, khẽ khàng thốt:
- Ba vị tận lực đi.
Nói rồi đẩy cửa bước ra ngoài, rồi lại còn nhẹ nhàng khép cửa lại cho họ.
Ba người ngạc nhiên nhìn nhau. Phản ứng của Vân Soái thế này, quả là nằm ngoài dự tính của bọn họ.
*
Đột Lợi hừ lạnh thốt:
- Chém giết thoát thân thế nào đây?
Khấu Trọng nhướn hai hàng lông mày, hét lớn:
- Thủ hạ bại tướng Lý Nguyên Cát, có dám cùng Khấu Trọng ta đấu tiếp một trận không?
Thanh âm vang dội đến từng góc nhỏ của Nguyệt Lan Xá. Âm thanh rầm rì như tiếng thuỷ triều xung quanh tức thì biến mất. Đông Tây hai lầu đều trở nên im ắng không một tiếng động.
Đột Lợi cùng Từ Tử Lăng thấy hắn hét lên như vậy đều giật mình vì không ngờ hắn lại có can đảm đến thế. Thế này có khác gì không kể đến sống chết. Giờ toàn thân đang bị hãm trong tuyệt cảnh, không nói đến Khang Sao Lợi là cao thủ một phương của Đột Quyết, còn có Lý Nguyên Cát, Mai Tuân, Lý Nam Thiên, Tần Vũ Thông tính ra thành năm đại cao thủ, thừa sức lấy mấy cái tính mệnh nhỏ nh của bọn họ.
Trước mắt chỉ có duy nhất một kế, là dùng toàn lực đột vây, lợi dụng quan hệ của Âm Quý Phái và bọn Lý Nguyên Cát, Khang Sao Lợi là địch chứ không phải là bạn, tạo nên sự hỗn loạn để tẩu thoát.
Khấu Trọng khiêu chiến với Lý Nguyên Cát như vậy, so với việc tự khai tử không khác là bao. Giả sử Khấu Trọng có thắng được chăng nữa, kẻ khác cũng tuyệt không tự thủ bàng quan. Phải biết liên hệ của Nguyên Cát với Lý Uyên và Lý Kiến Thành.
Giọng nói phẫn nộ tức giận của Lý Nguyên Cát từ phòng đối diện phía tây truyền đến:
- Ai là thủ hạ bại tướng của ngươi hả. Ba người bọn ngươi đã ở thế cùng đường. Nếu quỳ gối xin, bổn vương ta đảm bảo sẽ cho các ngươi một cái chết thống khoái.
Lại có một giọng nam cất lên:
- Tại hạ là Mai Tuân của Nam Hải phái, Khấu Thiếu Soái có sự hứng thú như thế, chi bằng đầu tiên đánh với tại hạ một trận xem sao?
Khấu Trọng đắc ý hạ giọng hướng Tử Tử Lăng cùng Đột Lợi cười nói:
- Có thấy không! Chỉ một câu đã có thể biết được nơi mạnh nhất của địch, tử địa có sinh môn, bọn ta đi thôi!
Hai người nhất thời đại ngộ. Khấu Trọng đứng dậy nói:
- Lăng thiếu gia, mặt trước!
- “Uỳnh!
Khấu Trọng phá cửa xông ra. Đột Lợi đầu vẫn chưa kịp hiểu. Từ Tử Lăng đã cầm cả chiếc bàn đá lên, trước để cốc chén rơi hết xuống, rồi vận công chấn gẫy cả bốn chân bàn.
- “Ầm!”
Âm thanh phá cửa truyền đến. Khấu Trọng xuất Tỉnh Trung Nguyệt, xuất thủ hướng về phía người Lý Nguyên Cát, Mai Tuân cùng Khang Sao Lợi đang vội vàng đứng dậy nghênh chiến.
Lúc này Từ Tử Lăng bèn vận toàn lực ném cái mặt bàn tròn ra ngoài, phá rộng cánh cửa gỗ để lộ ra một lỗ hổng lớn, bay thẳng tới chỗ Khấu Trọng vừa phá cửa nhẩy vào phòng địch nhân.
Đột Lợi lúc này mới minh bạch, đây là phép “phá địch” duy nhất. Nếu không chỉ cần thực lực của Lý Nguyên Cát cùng với Mai Tuân cũng đã có thể làm khó việc đào sinh của ba người.
Do địa thế của Nguyêt Lan Xá, địch nhân tự nhiên sẽ dồn lực lượng trong đại sảnh và vườn cảnh phía đông, không thể ngờ rằng bọn họ bỏ dễ tìm khó, chạy đến vườn giữa hai lầu để trốn.
Đột Lợi đề xuất Phục Ưng Thương, cùng Từ Tử Lăng chạy ra ngoài phòng. Dọc hai bên hành lang có hơn mười địch nhân. Hai người bèn nhẩy đến nghênh chiến. Di chuyển về phía sương phòng của Lý Nguyên Cát.
Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng xuất ra ba đao như thiểm điện, phân biệt đánh trúng binh khí của ba kẻ cường địch, trong lòng bỗng rét ru
Lý Nguyên Cát thì thương kích lăng lệ. Đòn phản kích của Mai Tuân cùng Khang Sao Lợi lại hắn cũng chẳng kém Lý Nguyên Cát bao nhiêu, có thể thấy võ công hai người đó cũng rất cao, chỉ hơi kém hơn Lý Nguyên Cát một chút. Có Mai Tuân cùng Khang Sao Lợi đã thắng đến một nửa rồi.
Lý Nguyên Cát quát lớn:
- Tiểu tử muốn tìm chết?
Bóng thương bạo phát, từ bên phải lao tới Khấu Trọng, kình khí xao xao, như giam hãm hắn vào trong một chiếc lồng. Chính thật hắn mà muốn phá, cũng khó mà chui ra được.
Mai Tuân đứng lên mặt ghế, chân nhún điểm tới. Vạn đạo kim quang như mưa bão trút xuống, thanh thế tuy hung mãnh, tư thế lại vô cùng ưu mĩ. Chỉ cần một điểm hắn là thủ lãnh tối đại của môn phái ở Nam phương, cũng biết là có chân tài thực học.
Khang Sao Lợi từ phía khác của bàn lao tới đánh vào bên cạnh, hai cây đao mạnh mẽ lăng lệ bức nhân.
*
Khấu Trọng đột nhiên cười lên một tiếng, trong sự nghi hoặc của ba người kia, đầu gối bỗng nhiên sụm xuống, Tỉnh Trung Nguyệt nhằm thẳng chân bàn. Cả chiếc bàn tức thì văng bật ra hướng về phía Lý Nguyên Cát.
Lúc này cũng là lúc mặt bàn Tử Lăng ném ra phá cửa phi vào. Toàn bộ kim thương của Mai Tuân công tới Khấu Trọng đều lạc hết lên trên mặt bàn, hơn nữa hắn còn bị kình lực quán chú bên trong của Tử Lăng chấn văng vào trong góc phòng.
Lý Nguyên Cát vội vã thu thương nhẩy tránh chiếc bàn đang đổ tới. Khang Sao Lợi đang bị chiếc mặt bàn bay tới làm cho thất thần, bỗng thấy đao quang cuồn cuộn của Khấu Trọng theo chiếc bàn đổ công tới, làm hắn sợ hãi không còn để ý đến điều gì nữa, vội phá tường phòng bên trái, nhẩy tránh vội vào trong phòng đó. Trong phòng khách nhân kỹ nữ sợ hãi kêu khóc chạy trốn, hình thế hỗn loạn cực điểm.
- “Uỳnh!”
Mặt bàn tròn cuối cùng đã phá tường thoát ra ngoài, rơi xuống hoa viên giữa hai toà lầu.
Đột Lợi và Từ Tử Lăng cùng lúc lao vào trong phòng. Phục Ưng thương của Đột Lợi sấn vào chém giết địch nhân đang len lỏi lánh vào giữa bàn ghế để thoát khỏi hắn.
Từ Tử Lăng hai tay nắm lấy một chiếc bàn, tức thì một luồng Loa Hoàn kình phát xuất, bốc hắn lên cao công thẳng tới chỗ góc phòng Mai Tuân đang đứng, lăng lệ kinh nhân đến cực điểm.
Chỉ chớp mắt, chủ lực tối cường của địch nhân trong phòng đã bị chiến lược liên hoàn đột kích của ba người đánh tan đi hết, không thể chống lại được đòn đột kích của bọn họ.
Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng và Đột Lợi xuyên phòng mà đi. Tỉnh Trung Nguyệt phát xuất phá tan cửa tiến dần đến chỗ ngoài trời. Ra chỗ ngoài trời thật sự cao minh, bởi chỉ còn mỗi đường lui ra ngoài ấy, chứ đi lên thì lại gặp quân mã mai phục.
- “Đinh, đinh đinh”!
Lý Nguyên Cát vừa chặn Phục Ưng thương của Đột Lợi lại thì Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng đã lao đến. Để cứu lấy tính mệnh, khi xung quanh lại có bao người chen lấn, họ Lý đành phải hừ giận một tiếng, học theo Khang Sao Lợi phá tường lách người vào phòng bên cạnh. Phòng đó vốn mai phục thủ hạ của hắn, nhân vì chạy hết ra bên ngoài ứng chiến mà biến thành phòng trống.
- “Bùng”!
Mai Tuân phản chưởng đưa lên, nghênh đón nhất kích toàn lực của Từ Tử Lăng từ trên bổ xuống. Hai tay hắn vận toàn lực nhằm hoá giải kình khí của Tử Lăng, bỗng thấy kình khí đối phương như mũi dùi lại như cơn gió, tập trung như có, nhưng cũng như không, khẽ rên lên một tiếng. Kẻ kia đã mượn lực phá ngói bay lên. Mấy kẻ mai phục trên mái nhà đưa mắt hoang mang nhìn nhau, chẳng hiểu bên dưới đang phát sinh ra chuyện gì.
Mai Tuân vốn muốn kêu lên để báo cho kẻ cầm đầu đám mai phục trên mái nhà là Lý Nam Thiên rằng địch nhân đang đào tẩu về phía tây. Nhưng đang phải hoá giải kình khí xâm nhập vào kinh mạch của Từ Tử Lăng, thành ra không sao mở miệng ra được, không ngừng gấp rút vận công tiêu giải kình khí nhập thể, vội một chút mà máu miệng đã phun cả ra ngoài.
Từ Tử Lăng giải quyết xong sự uy hiếp của Mai Tuân, chưởng trái thành hư, nắm ấn quyết, đánh tới Khang Sao Lợi vừa chui ra khỏi chỗ tường vỡ bật vào trong một lần nữa.
- “Uỳnh!”
Khấu Trọng phá tường xông ra, đến chỗ hoa viên giữa đông và tây lầu, chứng kiến “Trường bạch song hung” Phù chân, Phù Ngạn cùng hai mươi hảo thủ của Lý phiệt và Đột Quyết hợp ới nhau, từ tây lầu chạy tới truy sát, cũng có chút ít uy thế.
Khấu Trọng trong lòng tức thì đại hỉ, biết rằng mình tính toán chính xác, do chẳng có ai lại đoán rằng bọn họ sẽ dồn lực lao tới chỗ này, nên lực lượng bao vây ở đây cũng bạc nhược nhất. Chỉ cần đối phương không cản nổi, bọn Lý Nguyên Cát đằng sau làm sao có thể bắt kịp được.
Hét lớn một tiếng:
- Tam giác trận!
Rồi vội vã nhẩy xuống đất.
Từ Tử Lăng cùng Đột Lợi trước sau theo lỗ hổng hạ xuống, chân vừa đạp lên đất thì ba người đã hình thành trận thế tam giác, do Phục Ưng thương của Đột Lợi dẫn đầu. Cả ba lạnh lẽo hình thành một đám mây bụi chết chóc công thẳng vào địch nhân đang chạy đến.
Lý Nam Thiên cùng thủ hạ từ mái nhà nhẩy xuống điên cuồng đuổi theo.
Đột nhiên có người ở đông lầu kêu lên ầm ỹ:
- Dập lửa, dập lửa!
Khói lửa từ một căn phòng bốc ra nghi ngút.
Nguyên lại trốn sau song cửa xem cảnh nhiệt náo là các khách nhân và các cô nương, giờ lửa cháy thành ra rối loạn ầm ĩ. Mọi người cướp cửa trèo cửa sổ chạy trốn, kêu khóc vang trời, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Đột Lợi có Từ Tử Lăng cùng Khấu Trọng chắp thêm cánh, không phải lo sợ gì về ba phía trái phải và đằng sau, thương pháp toàn lực triển khai, trước tiên nhằm giết đầu não Phù Chân, Phù Ngạn ở hai bên phải trái. Trường thương đâm vào trước ngực một kẻ, rồi quét sang kẻ kia, tức thì hai kẻ phía đông ngã, phía tây té lăn ra ngoài. Bọn họ đột nhiên vượt qua trận thế kẻ địch, phá tường tiến vào tầng trệt tây lầu.
Khấu Trọng không biết ai đã phóng hoả giúp tạo nên cảnh hỗn loạn như thế. Lúc đến hành lang dài của tây lầu, chỉ thấy đầu người lố nhố, trên hành lang toàn là trai gái khóc lóc kêu la ầm trời đang muốn thoát khỏi bãi chiến trường này, cảnh tượng hỗn loạn cực điểm.
Đột Lợi dẫn đầu xông vào một gian phòng, rồi lại phá tường đi ra, đi đến tường bao phía tây của Nguyệt Lan Xá. Bên ngoài chính là đường lớn thông tới phía bắc thành.
Ba người đang định vượt tường chạy ra, bỗng nhiên sợ hãi dừng cước bộ lại.
Chỉ thấy trên đầu tường xuất hiện ba đạo nhân ảnh, Chúc Ngọc Nghiên ở giữa, Tích Thủ Huyền cùng Biên Bất Phụ phân hai bên tả hữu.
Chúc Ngọc Nghiên cười duyên dáng thốt:
- Có thể chạy được đến đây, các ngươi cũng có bản lĩnh đó. Tiểu Trọng không cùng Tề vương đơn đả độc đấu hay sao?
Từ đằng sau tiếng la hét đuổi tới, hai bên phải trái đồng thời hiện lên bóng địch. Trừ phi bọn họ có thể biến thành chim bay thẳng lên trời, còn dụng lực mà đấu thì chỉ còn con đường chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.