Đại Đường Song Long Truyện

Chương 365: Phản kích chi chiến




Ba người Từ Tử Lăng, Trần Lương cùng Lương Cư Trung theo sau Thất thiếu gia Bốc Đình và Điền Tam Đường lên trên mặt thuyền.
Đội thuyền tăng từ sáu chiếc lên thành chín chiếc, những chiếc vừa mới đến do Bốc Đình chỉ huy, toàn bộ đèn đuốc sáng rực, trên thuyền bố trí canh gác cẩn mật, hiển nhiên đang sợ người ta đến cướp. Có thể thấy đội thuyền hàng này cực kỳ quan trọng, có ảnh hưởng lớn đến thịnh suy của Hưng Xương Long.
Có Từ Tử Lăng gia nhập, Điền Tam Đường hạ quyết tâm tập trung toàn bộ đội thuyền đi cùng một lúc, chuyến này đến được Trường An là tốt nhất, còn như toàn quân bị thảm bại quả là một đả kích nghiêm trọng phi thường đối với Hưng Xương Long.
Bốc Đình chăm chú nhìn ánh đèn phía Huyền Thành hắt lại, trầm giọng nói:
- Ta mặc dù đã thỉnh xuất đại sư huynh, nhưng h đàm với Kinh Triệu liên minh cuối cùng cũng đổ vỡ. Dương Văn Can công khai nói ra miệng rằng sẽ tuyệt không cho đội thuyền của chúng ta an toàn mà nhập quan.
Từ Tử Lăng trong lòng chấn động, bắt đầu hiểu Nghiễm Thịnh Hành là vây cánh của Quan Trung đệ nhất đại bang Kinh Triệu liên minh, nếu không sao dám coi Quan Trung kiếm phái bằng nửa con mắt như thế. Việc này sau lưng chính là chuyện tranh giành giữa phe của thái tử Lý Kiến Thành và phe của Tần Vương Lý Thế Dân, hiện giờ bất hòa giữa hai phe ngày càng sâu. Hưng Xương Long hiển nhiên đang ở thế yếu.
Điền Tam Đường nói:
- Kỳ quái thật! Nếu như động thủ, đêm nay là cơ hội tốt nhất, nhưng có thể thấy phía Huyền Thành không hề có động tĩnh gì, không hiểu Kinh Triệu liên minh định bày mưu gì đây?
Bốc Đình gật đầu đồng ý, bởi sáng nay đội thuyền đã qua cửa quan, mà trong Quan Trung, vô luận Kinh Triệu liên minh có hoành hành vô kỵ thế nào, cũng không dám công nhiên công kích đội thuyền cung ứng muối đã được Đường thất bảo hộ này, nếu không Tần Vương phủ truy cứu ra thì thái tử Lý Kiến Thành cũng không che chở nổi Dương Văn Can.
Trần Lương nói:
- Kinh Triệu liên minh nhị long đầu Tịch Hùng rất giỏi thủy chiến, hay hắn định tập kích chúng ta trên mặt sông?
Điền Tam Đương trầm giọng nói:
- Chúng ta đang hi vọng hắn làm chuyện đó, bởi chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, trên mặt sông lớn thế này, dù có phải ngạnh tiếp chúng ta cũng không thua thiệt nhiều
Từ Tử Lăng thầm đồng ý, hắn với thủy chiến cũng có biết chút ít, tính năng đội thuyền của Hưng Xương Long khá tốt, đã tổ chức phòng hỏa công phu, lại có trang bị công thủ đầy đủ, quan trọng nhất là người chỉ huy có kinh nghiệm phong phú. Có thể thấy, tài lực của Hưng Xương Long đáng để Lý Kiến Thành phải lo ngại.
Bốc Đình đột nhiên nói:
- Khẳng định là địch nhân không bỏ qua cơ hội tối nay đâu, chúng ta phải chuẩn bị đánh một trận kinh hồn đó.
Từ Tử Lăng bỗng nhiên trong lòng chợt động, quay sang nhìn Lương Cư Trung nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, thấy lão cùng lúc chỉ nhếch mép cười nhạt, biểu tình lạnh lùng như gỗ đá.
Điền Tam Đường lại quay sang hỏi:
- Lương lão sư và Mạc lão huynh có ý kiến gì không?
Lương Cư Trung trầm giọng nói:
- Thất thiếu gia và Điền gia xin cứ yên tâm, nếu như có người xâm phạm đến thuyền đội, ta và các huynh đệ sẽ dạy cho chúng bài học, đảm bảo có đi mà không có về.
Bốc Đình nói:
- Chúng ta nghìn vạn lần không thể khinh thường, xin hỏi Mạc lão sư có cách nhìn như thế nào?
Từ Tử Lăng điềm đạm
- Hiện giờ nếu tình thế của chúng ta cứ hoàn toàn bị động như thế này, tối nay tất chỉ có kết cục toàn quân tan rã mà thôi.
Chúng nhân nghe thế nhất thời ngẩn ngơ.
Ngữ khí của Lương Cư Trung vô cùng trào phúng nói:
- Mạc huynh trước khi nắm được toàn bộ tình thế thì không nên nói những lời dọa người như thế, làm dao động nhân tâm.
Bốc Đình tiến lại gần Tử Tử Lăng hỏi:
- Mạc lão sư tại sao lại có phán đoán như vậy?
Từ Tử Lăng chậm rãi nói:
- Tôi nghĩ rằng Dương Văn Can của Kinh Triệu liên minh tối nay tất hợp quân theo cả hai đường thủy bộ mà toàn lực công phá thuyền đội. Hắn sẽ nhất cử giết người cướp hàng cướp thuyền, bởi viễn chinh chỉ dùng thủy chiến khó mà gây ra tổn thất nặng nề cho chúng ta.
Điền Tam Đường biến sắc mặt nói:
- Mạc lão huynh luận việc thật sâu sắc, chỉ có điều không biết làm sao để biến bị động thành chủ động đây?
Từ Tử Lăng cười nhẹ nói:
- Trước tiên chúng ta phải truy ra được nội gian, không để cho địch nhân có ưu thế nội ứng ngoại hợp n
Bốc Đình và Điền Tam Đường ngạc nhiên không biết nói sao, Lương Cư Trung thần sắc bỗng trở nên bất an.
Trần Lương hít vào một hơi khí lạnh nói:
- Mạc huynh dựa vào đâu mà nói trong chúng ta có gian tế của địch nhân?
Từ Tử Lăng lạnh lùng phân tích:
- Đây vốn là chuyện rất thường tình, Kinh Triệu liên minh là Quan Trung đệ nhất đại bang, lại có phe cánh của thái tử chống lưng, Nghiễm Thịnh Hành cũng như Hưng Xương Long chúng ta đều thế to lực lớn ngang nhau, ba điều này hợp lại, hoàn toàn có khả năng thu phục dụ dỗ người ta. Hơn nữa trong hoàn cảnh hiện nay, bọn tiểu nhân vô sỉ vong nghĩa sợ uy hám lợi, không sinh hai lòng thì mới là chuyện kỳ quái đó.
Lương Cư Trung cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa, tức giận nói:
- Mạc Vi ngươi có ý đồ gì, tại sao giữa lúc sinh tử quan đầu này lại tới đây phá hoại đoàn kết giữa chúng ta?
Từ Tử Lăng trong lòng buồn cười lắm, nghĩ địch thủ như mình đây đến như cao thủ Dương Hư Ngạn còn phải e dè, Lương Cư Trung này vẫn còn kém xa.
Tiếp đó hắn vẫn bình tĩnh cười nói:
- Nếu như muốn nói đến chuyện ý đồ, thì phải nói vừa rồi Lương huynh tại sao lại phái Hồ Hải ra gây sự với ta, đó có phải là phá hoại đoàn kết không vậy?
Lời này nói ra khiến mục quangười kia ngay lâm tức nhìn chằm chằm vào Lương Cư Trung.
Lương Cư Trung biến sắc nói:
- Ta không phải gian tế!
Trần Lương từ lâu đã bất mãn với tác phong kết bè kết đảng của Lương Cư Trung, đột nhiên nói:
- Mạc huynh đâu có bảo ngươi là gian tế, chỉ hỏi ngươi tại sao lại phái người gây sự thôi!
Lương Cư Trung rõ ràng là làm điều mờ ám nên có tật giật mình, lão lùi lại phía sau một bước quát lên:
- Trần Lương ngươi muốn chiếm lấy vị trí của ta nên liên thủ với ngoại nhân đổ oan cho ta chăng?
Lão vừa lùi vừa nhìn về phía Từ Tử Lăng. Mục quang của Từ Tử Lăng ánh lên như điện, khiến lão giật mình lùi thêm bước nữa, đến gần lan can ở mạn thuyền phía gần bờ.
Bốc Đình nói:
- Lương lão sư không cần phải tức giận, nếu như tự mình không hổ thẹn, thì sao không hồi đáp vấn đề giản đơn này?
Lương Cư Trung nói:
- Bây giờ thất thiếu gia đã không tin ta, Lương Cư Trung ta ở lại đây còn ý nghĩa gì nữa. Từ giờ phút này, ta và Hưng Xương Long nhất đao lưỡng đoạn.
Vừa nói xong câu cuối cùng thì lão tung mình
Điền Tam Đường hét lên:
- Bắt lấy hắn!
Bốc Đình bạt kiếm ra khỏi vỏ, Từ Tử Lăng xông tới trước như thiểm điện, đi sau mà tới trước, tung mình lên cao nhằm thẳng hướng Lương Cư Trung.
Hai người ở trên không xuất thủ, lấy nhanh đánh nhanh.
Lương Cư Trung võ công cũng không tệ, liên tiếp đỡ một quyền ba chỉ của Từ Tử Lăng, cuối cùng bị Từ Tử Lăng đá một cái vào yếu huyệt.
Từ Tử Lăng cặp lão ngang hông, từ bờ sông nhảy ngược trở lại thuyền, quẳng lão xuống sàn thuyền nói:
- Nếu có thể từ miệng hắn truy ra được danh tính đồng đảng cùng mưu kế của địch nhân, tối nay chúng ta có thể thu được toàn thắng.
*
Tiếng thanh la vang lên, đèn đuốc đồng thời phụt tắt, chín chiếc thuyền cùng lúc chuyển từ chậm sang nhanh, không ngược dòng tiến về phía tây nữa mà lại xuôi dòng về phía đông. Hành động bất ngờ này là kỳ chiêu khiến cho địch nhân ẩn phục tại bờ song cùng bốn chiến thuyền ở thượng du hoảng loạn thất thố, không biết phải ứng phó thế nào.
Sau khi dùng nghiêm hình bức cung, Lương Cư Trung không những đã cung khai ra ba đồng đảng của mình, trong đó có cả Hồ Hải, còn nói rõ toàn bộ mưu kế liên thủ tiến công giữa Kinh Triệu liên minh và Nghiễm Thịnh Hành. Dựa vào đó Từ Tử Lăng đã nghĩ ra kế hoạch phản kích.
Trần Lương khẽ nói:
- Đuổi theo rồi!
Từ Tử Lăng vẫn giữ thần thái bình tĩnh, lạnh lùng nhìn bốn chiếc thuyền của địch đang đuổi theo phía sau, những người khác thần sắc đều tỏ ra cực kỳ khẩn trương. Xem ra với tốc độ của thuyền địch có thể thấy thuyền đối phương không có chở hàng, thân thuyền nhẹ nhàng, có thể nhanh chóng bắt kịp bọn họ.
Bốc Đình nói:
- Con thuyền bên ngoài phía trái kia đích thị do Kinh Triệu liên minh phó liên chủ Lịch Hùng chỉ huy. Con người này lúc nào cũng tiến lên trước, vô luận ngồi xe hay đi thuyền, đều treo cây đại kỳ có ký hiệu Linh Quy đặc biệt kia.
Từ Tử Lăng trầm giọng nói:
- Đã đến lúc!
Điền Tam Đường phát xuất mệnh lệnh, chín chiếc thuyền liền chia thành ba tổ hành động, hai tổ mỗi tổ hai thuyền tách ra tiến về phía bờ sông, tổ còn lại gồm năm thuyền vẫn giữ nguyên hướng nhằm hạ du mà tiến.
Chiến thuyền của đối phương lập tức rối tung cả lên, trên mặt thuyền thấy người người nhốn nháo chạy lung tung, không còn ra thể thống gì n
Từ Tử Lăng trong lòng thầm nghĩ, mình gặp tình cảnh đột biến như vậy cũng không biết ứng phó thế nào. Theo binh pháp mà nói, Lịch Hùng căn bản không nên đuổi theo, sai lầm của hắn là đối với Hưng Xương Long đã có ý khinh địch, lại vẫn nghĩ mình có nội gián tiếp ứng, cuối cùng không ngờ lại bị đưa vào cục diện bị động như vậy.
Hiện giờ đội thuyền địch nhân muốn quay đầu tháo chạy cũng không kịp nữa, cánh quân của Kinh Triệu liên minh và Nghiệm Thịnh Hành theo đường bộ tới đánh toàn bộ nhân mã còn ở quá xa, hơn nữa, đội thuyền bốn chiếc của địch do dòng nước chảy xiết và gió bắc thổi đã tiến sâu vào vòng vây, tốc độ cao lại trở thành nguyên nhân thất bại của bọn chúng.
Thanh la trên đội thuyền của Hưng Xương Long lại rộ lên, bốn chiếc thuyền ở hai bên bờ liền cùng lúc phóng hỏa tiễn và bắn đạn thạch, nhắm thẳng vào thân hai chiếc thuyền bên ngoài thuộc đội thuyền của địch.
Phía trước năm chiếc thuyền cũng đồng thời tấn công, từ đuôi thuyền xạ tên, bắn đá, triển khai phản kích địch nhân không hề nương tay.
Lịch Hùng đích thân chỉ huy cả bốn chiếc thuyền, có điều chỉ có thể cố gắng bắn đá chống lại đối phương phía trước mặt, đối với những mục tiêu ở hai bên sườn thì không có cách nào hoàn thủ. Hơn nữa Hưng Xương Long lại bố trí mỗi bên hai chiếc thuyền tập trung lực lượng tấn công một thuyền, tương quan lực lượng hai bên chênh lệch như vậy khiến hắn rơi vào cục diện chìa lưng cho người ta đánh.
Hỏa tiễn đạn thạch rơi như mưa xuống thuyền địch, thân thuyền lập tức nghiêng đi, còn nghe thấy tiếng gỗ vỡ nát, lửa cháy bừng bừng, hoàn toàn không còn khả năng hoàn kích nữa.
Bốc Đình mừng rỡ hét:
- Đuổi theo!
Tiếng trống trận vang lừng, bốn chiếc thuyền của Hưng Xương Long ở phía hai bờ liền tiến ra, lúc này bọn hắn cũng thôi không tiến về phía hạ du nữa mà quay ngược lại phía thuyền địch, hướng về phía sau phe địch mà công tới, đẩy địch nhân vào thế hiểm trước sau đều bị tấn công.
Đầu tiên là dùng hỏa tiễn thị uy, hai thuyền ở bờ bắc lợi dụng uy thế này tiến thẳng về phía địch nhân, từng đạo từng đạo hỏa tiễn vạch ngang bầu trời đêm rơi xuống thuyền địch. Lúc này cả bốn chiến thuyền của địch toàn bộ đã bị bao vây trong biển lửa trùng trùng, không còn chút năng lực phản kích nào nữa.
Đúng như Từ Tử Lăng đã đoán trước, Hưng Xương Long thu hoạch toàn thắng.
Có thể thấy so với tài trí can đảm của Từ Tử Lăng, cộng với kinh nghiệm chiến đấu của hắn, Lịch Hùng đương nhiên còn kém xa, ngay từ đầu đã bị Từ Tử Lăng xỏ mũi dắt đi rồi.
Thấy địch nhân hoảng loạn nhảy xuống nước cầu sinh, phía Hưng Xương Long sỹ khí như thác lũ, lại tiếp tục phóng tiễn đuổi theo giết sạch bọn địch đang lóp ngóp bơi giữa sông, dưới ánh lửa hồngấy máu nhuộm đỏ cả mặt nước.
Năm chiếc thuyền phía trước lúc này toàn bộ đã quay đầu lại, khẩn trương tham gia truy kích, bọn gã tuy cũng có tổn thất, nhưng có thể nói là không đáng kể.
Từ Tử Lăng đứng tại đầu thuyền, trong lòng thầm nghĩ mình đã trổ tài giúp đỡ Hưng Xương Long đánh bại liên quân của Kinh Triệu liên minh cùng Nghiễm Thịnh Hành, không biết sau này đối với hắn hậu quả thế nào?
*
Khấu Trọng được lão phu nhân sai tiểu tỳ Bảo Nhân dẫn gã tới phòng ngủ của Sa lão gia, tiến hành lần trị liệu thứ hai.
Ngoại trừ lão phu nhân và Bảo Nhân ra, còn có Sa Chỉ Tinh đang ở trong phòng, cô gái quý tộc này đưa cho hắn một cái hộp bằng đồng trên có chạm trổ văn tự cổ rất tinh xảo, nói:
- Đây là toàn bộ các loại kim châm mà tiên sinh yêu cầu.
Khấu Trọng tiếp lấy hộp đồng, ngồi xuống chiếc ghế đặc biệt dành cho gã ngay cạnh giường, thấy được tinh thần của lão gia tử lại xấu đi, mắt nhắm nghiền, rõ ràng là bệnh đã bước vào giai đoạn thập tử nhất sinh, trong lòng thầm giật mình.
Lão phu nhân lo lắng nói:
- Bắt đầu từ sáng nay, tinh thần của lão gia suy giảm trông thấy, không hiểu vì nguyên nhân gì
Trước con mắt đẹp của Sa Chỉ Tinh đang chăm chú nhìn, làm sao gã dám đàm luận bệnh tình, liền nói:
- Lão phu nhân cứ yên tâm, “Nhất chỉ đầu thiện” của ta vốn chỉ tạm thời làm bệnh không xấu thêm, chứ không có tác dụng lâu dài. Ta còn có “Kim châm đại pháp”, tất có khả năng trị dứt bệnh cho đại lão gia. Nhưng ta có một lời thỉnh cầu!
Lão phu nhân nói:
- Mạc đại phu xin cứ nói, vô luận là thù lao nhiều ít thế nào, chúng ta đều có thể chi trả được.
Khấu Trọng thầm nghĩ sau này mà không đào được Dương Công bảo khố, mình chuyển nghề biến thành thần y hành nghề tế thế, mở quán chữa bệnh xem ra lợi nhuận không ít.
Khấu Trọng
- Phu nhân hiểu lầm rồi! Bỉ nhân chỉ muốn một mình ở trong phòng, vì khi ta thi triển “Kim châm đại pháp” tuyệt không thể có sơ sót. Vì thế tối kỵ có người ở bên cạnh ảnh hưởng đến sự chuyên chú của ta. Việc này ngũ tiểu thư là người hiểu rõ nhất đúng không?!
Lão phu nhân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, liền kéo người không tình nguyện nhất là Sa Chỉ Tinh và Bảo Nhân đi ra sau tấm bình phong ngăn cách giữa phòng trong và phòng ngoài.
Khấu Trọng hít một hơi dài, mở hộp đồng ra, thấy chín cây châm được sắp ngay ngắn bên trong, có cây đầu sắc nhọn, có cây lại như hình tròn, hình thức các loại không hề giống nhau
Gã giờ võ học tu vi đã tinh thâm, liền nhanh chóng phát xuất chân khí đánh giá từng loại kim châm, phối hợp các vị trí nông sâu khác nhau mà hiểu được công hiệu của từng loại. Trong lòng thầm mừng rỡ, bằng vào chân khí chuyên liệu thương của gã, lại thêm chín cây thần châm này, tất như hổ thêm cánh, nhất thời tự tin hẳn lên.
Đêm qua gã đã suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng cũng nghĩ ra sách lược tốt nhất để trị liệu cho lão nhân gia, bây giờ lập tức xuất thủ tiến hành, bận rộn không nghỉ.
Mấy khắc thời gian này đối với Khấu Trọng mà nói là khoái sự trong đời gã, trôi qua rất nhanh. Nhưng đối với lão phu nhân và Sa Chỉ Tinh thì như dài hàng năm trời, vì thế khi Khấu Trọng gọi vào trong, hai người không đợi nổi nữa vội vàng bước vào.
Thấy Khấu Trọng dương dương đắc ý ngang nhiên đứng bên cạnh giường, trên giường Sa lão gia sắc mặt đã cải thiện rõ rệt, đang ngủ rất ngon, không ngờ còn phát ra tiếng ngáy rất thoải mái nữa. Chỉ người mù mới không thấy bệnh tình của lão đã biến chuyển rất tốt.
Lão phu nhân cố nhiên là vạn lần cảm tạ thiên ân, Sa Chỉ Tinh đôi mắt đẹp ngạc nhiên nhìn gã trừng trừng, nhưng cũng vô cùng mừng rỡ.
Khấu Trọng ấn hộp đồng vào tay mỹ nữ, cười nhẹ nói:
- Lần tới khi nào cần, sẽ hỏi mượn tiểu thư để dùng tiếp.
Hết câu liền quay người đi ra, nói vọng lại
- Ta về phòng làm một giấc ngon lành đã, đến bữa tối thì gọi ta dậy nhé.
*
Thuyền đội lại ngược dòng sông tiến về phía tây, thẳng hướng tới Quan Trung.
Không khí thắng lợi bao trùm toàn bộ thuyền đội, tuy cả đêm không ngủ, nhưng người người tinh thần hưng phấn, vẫn ngồi bàn luận tình huống chiến đấu tối qua.
Bốc Đình mời đại công thần Từ Tử Lăng vào phòng mình, trước tiên là những lời cảm kích, sau đó vào chuyện chính nói:
- Một trận tối qua nhất định liên quân của Kinh Triệu liên minh và Nghiễm Thịnh Hành tổn thất thảm trọng, trong một thời gian ngắn khó mà khôi phục nguyên khí, tới đây chúng ta dễ thở một chút rồi.
Từ Tử Lăng nói:
- Nhưng chuyện này sẽ khiến Dương Văn Can tức giận, lại vì danh dự của Kinh Triệu liên minh, hắn nhất định sẽ phản kích.
Bốc Đình lạnh giọng nói:
- Hắn muốn động đến ta cũng không dễ dàng đâu. Kinh Triệu liên minh của hắn là phường bất hảo, so với Quan Trung kiếm phái vẫn là hậu bối, đại sư huynh Đoạn Chí Huyền của ta là mãnh tướng của Thiên Sách phủ, nhiều năm cùng Tần Vương vào sinh ra tử, quan hệ thâm sâu. Ở quan ngoại mà nói, ai dám không nể mặt Tần Vương, dù là Lý Kiến Thành cũng dám làm gì? Ta đâu có sợ hắn
Tiếp đó vui vẻ nói:
- Huống chi chúng ta có thêm Mạc huynh gia nhập, giờ không sợ đối đầu trực diện với Nghiễm Thịnh Hành nữa. Ta vừa rồi thương lượng với tam tỉ phu (chồng của chị ba), quyết định trước tiên thưởng Mạc huynh năm mươi lượng hoàng kim, sau đó mỗi tháng hưởng năm lượng hoàng kim, cuối năm kết toán sẽ cùng chia lợi tức. Mạc huynh nếu như vẫn chưa vừa ý, xin cứ tự nhiên nói ra điều kiện, chúng ta tuyệt không từ chối đâu.
Từ Tử Lăng đương nhiên không thể cự tuyệt, lại càng không muốn để lộ mình không phải vì cầu tài mà đến, liền giả vờ vô cùng cảm kích, liên tục đa tạ.
Bốc Đình nói:
- Lương Cư Trung phản bội, lão vốn là người đứng đầu võ sư ở đây, giờ cái ghế đó dành cho Mạc huynh ngồi.
Từ Tử Lăng thành tâm nói:
- Chuyện đó vạn lần không thể, luận uy vọng tuổi tác, vị trí đó phải do Trần Lương huynh đảm nhiệm. Mạc Vi tất sẽ dốc toàn lực hỗ trợ ông ấy, xin Thất thiếu gia minh xét.
Bốc Đình ngạc nhiên nói:
- Không ngờ Mạc huynh lại khiêm nhượng như thế, có công không kiêu ngạo, nhưng những lời đó không phải là không có đạo lý, tạm thời cứ y theo lời của Mạc huynh đi.
Từ Tử Lăng tâm niệm chợt động nói:
- Nếu tôi đoán không sai, tranh đấu giữa chúng ta và Kinh Triệu liên minh, từ quan ngoại cho đến Quan Trung, cũng là đại biểu cho chuyện minh tranh ám đấu giữa phe Tần Vương phủ và phe của Thái Tử. Thất thiếu gia nếu không có ý kiến gì, tôi nguyện lưu lại Quan Trung ngoài việc coi sóc sinh ý của Hưng Xương Long chúng ta, còn tiện việc ứng phó địch nhân.
Bốc Đình động dung nói:
- Mạc huynh xem ra đã hiểu rõ mọi chuyện, ta và tam tỷ phu cũng có cùng suy nghĩ như vậy. May mắn là chúng ta sinh ý có khắp nơi, chỉ cần có thể giữ được tổng điếm và đại thương phòng ở Trường An, là việc kinh doanh sẽ không bị xáo trộn, ta và tam tỷ phu cũng sẽ ở lại Trường An một thời gian, Mạc huynh định không quay lại đây với chúng ta sao?
Từ Tử Lăng khẽ hít vào một hơi dài, chuyện quan trọng bây giờ là phải che giấu được thân phận, từ đó có thể âm thầm trợ giúp Lý Thế Dân một tay, cơ hội tốt như thế này đâu dễ có được.
Bên ngoài cửa sổ nước trôi cuồn cuộn về sau, nhưng tâm thần của hắn chỉ muốn bay ngay đến thành Trường An.
(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.