Đại Đường Song Long Truyện

Chương 396: Uy bách hiếp yếu




Khi Khấu Trọng đến Đa Tình Oa của Hầu Hy Bạch, Từ Tử Lăng vẫn chưa trở lại, chỉ thấy Lôi Cửu Chỉ và Hầu Hy Bạch đang nói chuyện với nhau
Khấu Trọng tháo bỏ diện cụ, tiện tay vứt lên trên chiếc kỷ bên cạnh ghế, uể oải ngồi xuống nói:
- Đeo cái của nợ này đúng là làm khổ ta quá!
Hầu Hy Bạch tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc với gã nói:
- Người nào chưa một lần đeo diện cụ sẽ không bao giờ hiểu được cái hạnh phúc khi không phải mang nó. Nhưng Lỗ Diệu Tử quả xứng danh Thiên Hạ Đệ Nhất Diệu Thủ. Diện cụ này được làm giống y như thật, người mang nó không những có thể biểu đạt hết tất cả mọi xúc cảm trên gương mặt, nó lại có tác dụng thoáng khí, nếu không e rằng còn khó chịu hơn nữa.
Khấu Trọng cười ha hả:
- Hầu công tử chắc là có thói quen mỗi ngày soi gương mấy chục lần, nếu không làm sao biết rõ ràng như vậy.
Hầu Hy Bạch thoáng đỏ mặt, gắt khẽ:
- Khấu huynh có vẻ rất thích bỡn cợt ta thì phải. Ta quả thực có quan sát mình trong gương, chẳng qua là để tập mô phỏng thần tình tư thái Mạc Vi của Từ Tử Lăng, chứ ta không phải là có thói quen đó.
Khấu Trọng không nén được cười lên một tràng, đọan nói:
- Ta quả thực đang nghĩ để xem ngươi có thể luôn luôn duy trì được vẻ phong thái nho nhã, ôn nhu tiêu sái hay không. Nhưng quả thật khi ngươi nổi giận trông vẫn rất ưa nhìn, chẳng trách ngươi được bao nhiêu nữ tử ưa thích! Ài! Lăng thiếu gia sao mãi vẫn chưa về nhỉ?
Lôi Cửu Chỉ đáp:
- Hắn đi tìm Sư Phi Huyên rồi!
Khấu Trọng nhảy dựng kêu lên thất thanh:
- Cái gì??
Hầu Hy Bạch không hề khách khí nói:
- Có gì mà làm ồn lên! Chúng ta đang cần cao thủ trợ trận, ngoài Ninh Đạo Kỳ ra, so ra thì còn ai có khả năng nữa đây!
Khấu Trọng lấy làm lạ hỏi lại:
- Vì sao chúng ta cần cao thủ trợ trận?
Lôi Cửu Chỉ sợ hai người không thôi cãi nhau, vội đáp:
- Hy Bạch bắt được tin Dương Hư Ngạn sẽ không công khai tham dự yến hội. Đêm nay ngươi và Lăng thiếu gia cũng không có phép phân thân, vậy nên phải đi nhờ Sư Phi Huyên trợ giúp.
Khấu Trọng mày nhăn tít lại nói:
- Sư Phi Huyên là tiên tử, trừ lần đấu với Loan Loan yêu nữ ra, duy nhất chỉ có một lần khác đấu với với Lăng thiếu gia vì chuyện Hoà Thị Bích. Như ta thấy nàng ấy sẽ không trực tiếp nhúng tay vào chuyện đao tranh kiếm đấu trên giang hồ đâu.
Lôi Cửu Chỉ nói:
- Nhưng đối phó với người trong Ma môn là chuyện liên quan đến vạn dân trong thiên hạ sao nàng ấy có thể lẩn tránh không ra mặt
Khấu Trọng hướng Hầu Hy Bạch vỗ ngực đảm bảo:
- Công tử yên tâm! Tối nay trừ phi Dương Hư Ngạn không đến, bằng không tiểu đệ sẽ tìm cách cướp lại nửa Ấn quyển kia trong tay hắn cho huynh. Yến hội ở hoàng cung dù có thiếu đi tiểu đệ thì chắc gì đã có ai thực sự để tâm đến chứ!
Chợt nghe tiếng pháo trúc ầm ỹ nhiệt náo từ đâu đó đằng xa vẳng tới, đề tỉnh bọn họ giờ khắc năm mới đã đến gần.
Hầu Hy Bạch không ngờ Khấu Trọng lại có lòng quan tâm đến chuyện nửa Ấn quyển của hắn như vậy, lập tức nhìn gã bằng con mắt khác, tỏ vẻ cảm kích:
- Vừa rồi tiểu đệ ăn nói mạo phạm, mong Thiếu soái đừng trách.
Khấu Trọng cười ha hả rồi cất tiếng:
- Là do ta cố ý trêu trọc huynh. Đó là kiểu thể hiện tình cảm đặc biệt của ta đó. Với Lăng thiếu gia ta còn đùa bỡn dữ hơn nhiều. Hầu huynh sẽ chóng quen thôi. Ta và Lăng thiếu gia đều là những người nghĩa khí. Chuyện của huynh cũng là chuyện của bọn ta. Hà huống ấn tượng của ta với tiểu tử Dương Hư Ngạn vô cùng xấu. Người khác có thể sợ Dương Hư Ngạn kia, chứ ta tuyệt đối chẳng sợ mấy cái bản lĩnh linh tinh của hắn!
Hầu Hy Bạch nói:
- Nghe Tử Lăng nói là Dương Hư Ngạn đã từng chịu khổ trong tay huynh
Khấu Trọng đáp:
- Chính là do vận số của Dương Hư Ngạn đã làm hắn đánh giá Khấu Trọng ta quá thấp. Ta tuyệt không bao giờ có ý nghĩ khinh địch. Vì vậy kẻ chịu nguy hiểm tất nhiên là hắn rồi.
Lôi Cửu Chỉ ngạc nhiên:
- Nghe đệ nói thì thấy đệ thường rất thích nói phóng đại lên, làm người khác có ấn tượng đệ là một người ba hoa tự đại. Sự thật bên trong lại hoàn toàn không phải như vậy. Có phải đó là một kiểu giấu mình hay không?
Khấu Trọng xoè tay ra đáp:
- Nếu mà ta có khả năng che giấu như vậy, phải gọi ta là kẻ đại gian đại ác mới đúng.
Hầu Hy Bạch ngược lại lại biện bạch cho gã:
- Lời của Khấu Trọng chính thật có điểm rất sinh động và hữu thú. Như khi gặp được mỹ nhân, tự nhiên ta bỗng biến thành tiêu sái, đầu óc sáng láng, cứ mở miệng ra là thơ văn xuất hiện.
Khấu Trọng cười nói:
- Hy vọng Tiểu Lăng lúc đóng vai (Mạc Vi) của huynh không gặp phải Thượng Tú Phương. Như ta thấy nàng ta có ấn tượng rất tốt với huynh đó! Chà! Khi nào rỗi rãi đúng là phải học huynh vài chiêu đối phó với nữ nhân mới được.
Lúc này Từ Tử Lăng đã về, ném thẳng ra một câu:
- Ta vừa bàn chuyện với Lý Thế Dân xong.
Ba người sợ hãi đứng bật khỏi ghế, cùng thất thanh hỏi:
- Cái gì?
o0o
Mạc Vi lúc này là Từ Tử Lăng đi vào Tây môn của Đông Thị, đang trên đường tới Hưng Xương Long, trong đầu ôn lại những chuyện đã xảy ra với gã (Mạc Vi) trong mấy ngày qua do Hầu Hy Bạch kể lại.
Vẫn còn một thời thần nữa mới đến lúc đi dự yến hội trong hoàng cung. Đoạn Chí Huyền sẽ đưa gã và hai người Bốc Kiệt, Bốc Đình cùng đến cung thành.
Đanh lúc đi nhanh để đến Hưng Xương Long, bỗng có một thanh âm nữ tử gọi giật lại:
- Cung Thần Xuân!
Từ Tử Lăng giật thót cả người.
Gã đã sớm quên cái danh xưng Cung Thần Xuân này và chỉ còn nhớ mình gọi là Mạc Vi.
Ngạc nhiên nhìn lên.
Một cỗ xe ngựa đi đến bên cạnh, cửa xe vén lên hiện ra khuôn mặt như hoa của Hồ Tiểu Tiên, ái nữ Đại Tiên Hồ Phật. Chỉ thấy nàng ta xị mặt ra lạnh lùng hỏi:
- Cuối cùng cũng nhớ ra tên của mình rồi hả? Nhanh đi lên xe cho bổn cô nương!
Từ Tử Lăng thầm kêu nguy hiểm. Nhược bằng Mạc Vi lúc này là Hầu Hy Bạch, do không biết gì nên nếu gặp nữ nhân này tất sẽ trở thành chuyện lớn. Hiện tại tình thế tuy bất diệu, nhưng vẫn còn chỗ để xoay chuyển.
Với khẩu khí đó của nàng, nếu gặp Hầu Hy Bạch trong lốt Mạc Vi thì Hầu Hy Bạch đương nhiên không nhận ra. Nói không chừng hắn còn dương dương tự đắc với bản thân dù đeo mặt nạ vẫn không mất đi mỵ lực thường ngày.
Hồ Tiểu Tiên do bực mình vì chuyện gã tỏ ra không quen biết nên đã vận dụng thế lực của Minh Đường Oa để tìm hiểu kỹ về “Mạc Vi” này, vì vậy mới có thể cung hầu đại giá gã đúng ở đây.
Không còn cách nào khác, Từ Tử Lăng mở cửa rồi bước lên xe.
Sau khi gã ngồi xuống bên cạnh mỹ nữ kia, xe ngựa bắt đầu khởi hành chạy chầm chậm dọc theo con đường.
Tiếng pháo trúc nổ vang lên không ngớt biểu hiện một không khí năm mới tràn đầy khắp nơi. Trong mũi gã phảng phất mùi thơm của Hồ Tiểu Tiên truyền đến, quả là có tư vị độc đáo.
Hồ Tiểu Tiên trợn mắt cười lạnh nói:
- Ngươi rốt cục tên là Mạc Vi hay là Cung Thần Xuân?
Từ Tử Lăng tỏ ý xin lỗi:
- Ngày đó không thể đến chào Hồ tiểu tư là vì Cung mỗ có nỗi khó bên trong. Mong tiểu thư lượng thứ.
Hồ Tiểu Tiên vẫn chưa nguôi giận:
- Ngươi giả bộ giỏi thật! Ta cứ nghĩ ngươi mắt cao hơn trán, thật không ngờ ngươi đối với nữ sắc còn trầm mê hơn cờ bạc, chiều chiều là đến Thượng Lâm Uyển làm trò.
Từ Tử Lăng trong lòng kêu oan uổng, đương nhiên không thể giải thích, lúng túng đáp:
- Là do chủ nhân của ta thích đến thanh lâu phong hoa tuyết nguyệt. Ta chẳng qua phải theo bầu bạn với chủ nhân!
Hồ Tiểu Tiên cắt ngang:
- Đừng có nói chuyện bầu bạn! Nếu ngươi không ân cần chiều chuộng ả Kỷ Thiến xinh đẹp của Thượng Lâm Uyển kia, ả đã không lộ vẻ hạnh phúc khi nghe nhắc đến ngươi như vậy.
Từ Tử Lăng giật thót người. Bản thân gã và Hồ Tiểu Tiên chỉ gặp nhau có một lần, vậy mà nghe khẩu khí của nàng ta lại có vẻ ghen tuông dữ dội như vậy. Gã sợ quá không dám nói gì nữa.
Hồ Tiểu Tiên lườm gã cười lạnh:
- Không còn gì để nói nữa hả?
Từ Tử Lăng cười khổ đáp:
- Hồ cô nương quả đã tìm hiểu hết mọi chuyện về ta rồi.
Hồ Tiểu Tiên nói:
- Ta trước kia biết ngươi sẽ đến Lạc Dương và Trường An. Nên đã lưu ý các bằng hữu quan phòng (lính biên phòng) của ta để ý đến chuyện nhập xuất của ngươi. Ai mà biết ngươi lại dùng một thân phận khác để vào đây. Nói cho người ta biết, ngươi phải làm như vậy là có âm mưu gì đây?
Từ Tử Lăng đột nhiên minh bạch vì sao ngày đó ở trạm biên phòng của Quan Trung lại có hình vẽ của gã.
Gã làm sao có thể giải thích được, chỉ thở dài nói:
- Cung mỗ cũng vì có một cừu gia rất lợi hại nên phải bỏ phương Nam mà lên phương Bắc, lại còn thay đổi danh tính để tránh tai mắt địch nhân.
Hồ Tiểu Tiên không khách khí bồi thêm:
- Ta nghĩ chắc là ngươi đã làm chuyện gì thương thiên hại lý nên không muốn mọi người biết về quá khứ của mình.
Từ Tử Lăng chợt nhớ tới Mĩ Cơ Ti Na, bèn nói:
- Chuyện này rất dài, một lời khó mà kể hết được.
Hồ Tiểu Tiên nói tiếp:
- Chuyện riêng của ngươi, ta không có hứng thú quản tới. Chỉ muốn hỏi tại sao ngươi không dám đến đổ trường nữa, sợ gặp phải ta hả?
Từ Tử Lăng ho khan đáp:
- Tiểu thư nhầm rồi! Ta đến Trường An mới cóngày, chưa quen thuộc địa bàn, một hai ngày nữa tất sẽ đến Minh Đường Oa bái kiến cô nương.
Hồ Tiểu Tiên hạ giọng vẻ đe dọa:
- Nếu như ta tiết lộ cho Bốc gia huynh đệ ở Hưng Xương Long về thân phận thực sự của ngươi, hậu quả sẽ thế nào?
Từ Tử Lăng rất muốn trả lời “Cùng lắm thì ta chỉ phí thêm chút ít miệng lưỡi để giải thích chứ gì”. Nhưng cũng biết nếu kích động máu cờ bạc của nàng, nàng sẽ đi nói ra thật, khi đó gã cũng không biết sẽ dẫn đến hậu quả gì nữa. Vì vậy gã cũng hạ giọng đáp nhỏ:
- Hồ đại tiểu thư vốn là người cao quý, xin tha cho tiểu đệ lần này được không?
Hồ Tiểu Tiên vô cùng đắc ý, cười hi hi nói:
- Huynh ăn nói lợi hại như vậy, khiến nha đầu Kỷ Thiến kia cao hứng thế thật không có gì lạ.
Từ Tử Lăng chỉ mong thoát thân, cười bồi đáp:
- Tiểu đệ đang có việc gấp, vài ngày nữa sẽ xin đến Minh Đường Oa gặp lại cô nương rồi nói chuyện tiếp.
Đôi lông mày xinh đẹp của Hồ Tiểu Tiên khẽ xịu xuống:
- Lời nói của nam nhân liệu có bao nhiêu phần chân thật?
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Lời nói của ta đương nhiên không giống như các nam nhân khác. Nhược bằng đại tiểu thư đến tận trước cửa nhà tiểu đệ hưng binh vấn tội, Cung mỗ còn biết chạy đi đâu nữa.
Hồ Tiểu Tiên tràn đầy vẻ hạnh phúc nói:
- Huynh biết thế là tốt. Cung gia ơi! Tiểu nữ có thể thỉnh cầu huynh một việc không?
Từ Tử Lăng trong tâm biết không ổn nhưng giờ đang bị uy hiếp không cách gì cự tuyệt, chán nản đáp:
- Chỉ cần tiểu đệ có thể làm được, bất kể là sát nhân phóng hoả hay chuyện thương thiên hại lý đến đâu cũng vì đại tiểu thư mà làm.
Hồ Tiểu Tiên bỗng nhiên liếc gã trìu mến, vai thơm hích nhẹ gã, không nhịn được cười:
- Đương nhiên là huynh làm được. Ta chỉ bảo huynh làm sạt nghiệp Lục Phúc Đổ Quán của Thần Tiên Thủ Trì Sanh Xuân thôi. Dạy cho lão biết để sau này đừng có đến Trường An làm loạn nữa.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nhìn nàng. Việc phát sinh ra thế này, bảo gã phải ứng phó sao đây?
o0o
Khấu Trọng quay về Sa phủ, lúc này vẫn còn nửa canh giờ nữa mới phải đi vào hoàng cung. Sa Phúc chặn gã lại nói:
- Y phục mới của Mạc gia đã được để ở trong phòng. Tiểu nhân bảo hai nữ tỳ giúp Mạc gia chỉnh trang y phục có được không?
- Sa quản gia quên cái tiểu nhân luyện chính là Hỗn Nguyên Nhất Khí Đồng Tử Công rồi à?
Sa Phúc ngây người hỏi lại:
- Không phải là Hỗn Nguyên Đồng Tử Công sao?
Khấu Trọng hàm hồ đáp:
- Tên gọi đầy đủ là Hỗn Nguyên Nhất Khí Đồng Tử Công. Ài! Là ai bảo Sa quản gia mang y phục mới đến cho ta thế?
Sa Phúc theo gã đi đến phòng riêng, hạ giọng đáp:
- Chọn vải vóc toàn bộ là do Tam phu nhân làm. Phu nhân rất quan tâm tới Mạc gia, vẫn thường hỏi Mạc gia ngài đi đâu đến đâu.
Khấu Trọng gần như đã quên nàng ta, trong lòng bỗng trào lên một cảm giác ấm áp, thốt lên:
- Sáng mai ta phải đi cảm tạ Tam phu nhân.
Sa Phúc đưa hắn đến cửa phòng, giục giã:
- Mạc gia chuẩn bị cho tốt, rồi xin đến đại sảnh. Tiểu nhân cùng mọi người đợi đưa tiễn ngài.
Khi gã đứng lại trước cửa, hai tiểu tỳ bên trong liền thi lễ lướt qua cạnh gã đi ra ngoài. Một trong số đó là tỳ nữ xinh đẹp Ngọc Hà của Sa nhị phu nhân -ái thiếp của Nhị thiếu gia Sa Thành Công. Nàng ta thi lễ với hắn xong còn đưa đôi mắt đẹp lúng liếng liếc gã một cái, làm gã bỗng thấy bồi hồi, nhưng rồi lại tự cảnh tỉnh lạ
Gã tuy đeo mặt nạ rất xấu, nhưng thân thể hiên ngang, lại có bản lĩnh, không lạ nữ nhân vẫn thích.
Với thân phận hạ nhân hiện tại của Ngọc Hà, nếu có thể trở thành vợ gã, tự nhiên nàng ta chẳng khác gì vịt trời biến thành thiên nga.
Bỗng nhiên gã không kìm được lại nhớ tới tỳ nữ xinh đẹp Sở Sở. Khấu Trọng vẫn còn tình cảm với nàng. Trác Kiều giờ như thế nào? Nàng ta chắc chắn coi con của Tố Tố cũng như là con của mình. Tiểu Lăng Trọng chắc giờ đã biết đi lon ton rồi!
Trong lúc nghĩ ngợi lung tung đó, Khấu Trọng đẩy cửa bước vào trong phòng.
Thanh âm mềm mại ngọt ngào của Loan Loan từ phòng ngủ bay ra ngoài:
- Cung nghênh đại giá của Thiếu soái trở về!
Khấu Trọng thầm thở dài, đóng cửa phòng rồi đi vào phòng ngủ.
Tuyệt sắc mỹ nhân Loan Loan cầm bộ quần áo mới lên tay ôn nhu cất tiếng:
- Để Loan Loan hầu Thiếu soái thay đổi y phục được không?
Khấu Trọng gắt gỏng đáp:
- Nàng cứ thích ngắm nhìn thân thể đồng nhân hấp dẫn mê người của ta thế hả? Suốt ngày đến phòng ngủ của ta. Chuyện này nếu lọt ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng thanhanh thần y của ta đó.
Loan Loan vẫn giữ thần thái tự nhiên như thường, nhẹ để bộ y phục xuống, đến gần trước mặt hắn, cười nói:
- Xem Thiếu soái tức giận kìa. Ngươi đáp ứng Loan Loan một chuyện, đã có kết quả gì chưa?
Khấu Trọng đáp:
- Chuyện đơn giản thế, đương nhiên không có vấn đề gì. Tà Đế Xá Lợi của ngươi, bảo tàng của ta, không cần phải thêm lời của Từ Tử Lăng vào làm gì nữa. Lão tử đã nói thì không bao giờ sổ toẹt đi đâu.
Loan Loan khẽ rùng mình hỏi:
- Tà Đế Xá Lợi hả? Ngươi biết chuyện đó?!
Khấu Trọng tiêu sái đáp:
- Sớm đã biết rồi. Ngươi cũng không cần phải lập thề Ma môn quỷ chú gì đó. Bất quá sau khi rời thành ta mới giao Tà Đế Xá Lợi. Ngươi phải có trách nhiệm phụ với bọn ta bảo vệ nó, nhược bằng để Thạch Chi Hiên cướp được, lúc đó đừng có trách bọn ta đó.
Loan Loan bị rơi vào hạ phong, nhíu mày hỏi:
- Khi nào thì bọn ngươi đào bảo tàng lên?
Khấu Trọng đáp:
- Ngươi có thể không tin. Thực ra đến lúc này bọn ta vẫn chưa xác định được vị trí của bảo tàng ở đâu. Nếu không tiểu đệ đã lợi dụng mọi người đều trong hoàng cung dự yến để vận chuyển đưa đi rồi. Đã minh bạch chưa?
Loan Loan vẫn nhíu mày:
- Sao lại không tin ngươi chứ? Nếu Khấu Thiếu soái mà biết chắc chắn vị trí của bảo khố thì hôm nay đã không phải đến Công Bộ lục tung lên thế.
Khấu Trọng ngạc nhiên:
- Tin tức của nàng thật linh thông.
Loan Loan cười hàm tiếu đáp:
- Trong kinh thành phát sinh chuyện gì, cũng khó mà qua được mắt bọn ta. Người ta còn biết Tử Lăng hoá thân là Ung Tần, cũng biết người của Đồng Hưng Xã ở Trường An được bọn Thiếu soái an bài ở đâu. Nếu Thiếu soái nghĩ là có thể tự mình trốn được thì thật là buồn cười đó.
Khấu Trọng tranh luận một hồi giờ đến lượt ở thế hạ phong, bực tức nói:
- Không để cho ta tắm rửa thay quần áo. Cứ như con chim ngốc đứng đó bày mưu tính kế hại người là bà ngoại nàng gì gì đó đó.
Có tiếng gõ cửa. Nước nóng để tắm đã được mang tới.
(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.