Ba người ẩn mình trong một cánh rừng ở rìa phía đông của vùng đồi, quan sát doanh trại của Hô Diên Kim từ xa. Trong ánh nắng sớm, chỉ thấy các lều đều quay về hướng về phía mặt trời, một mặt trông như bị nhuộm mầu hồng, mặt còn lại đổ bóng dài trên thảo nguyên, mang một vẻ đẹp mê hồn khó tả. Tuy bên ngoài tỏ ra ôn nhu như thế, nhưng tiếc rằng chủ nhân của những chiếc lều này lại là những kẻ chém giết như cơm bữa, là bọn mã tặc mất hết tính người.
Tâm tình của Khấu Trọng nhân vì Bạt Phong Hàn từ chỗ chết trở về, công lực hồi phục, nên rất cao hứng, lòng tự tin đã trở lại. Gã mỉm cười nói:
- Trong doanh trại chỉ còn khoảng bốn đến năm trăm người, những tên khác chắc là đang lao sư động chúng lùng sục trên thảo nguyên truy tìm chúng ta, thật buồn cười quá đi mất.
Bạt Phong Hàn không quan tâm gì đến chuyện đó, lặng lẽ nói:
- Ta thua rồi! Hắc! Cuối cùng ta cũng thực sự nếm mùi thất bại.
Từ Tử Lăng mỉm cười:
- Không có lần thất bại này, huynh vĩnh viễn không thể thắng được Tất Huyền. Người này vũ công cao tuyệt, đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, đoạt cả thiên địa tạo hóa. Có thể nói rằng dù ba người chúng ta có gắng sức liều mạng thì cuối cùng cũng chỉ có nước thất bại không sai. Còn nhớ lần năm xưa huynh suýt nữa đã bị Khúc Ngạo đoạt mệnh, nhưng cũng chính nhờ đó huynh có được cơ hội đánh bại hắn. Khúc Ngạo sai lầm ở chỗ không thể giết chết được huynh lúc đó, bây giờ Tất Huyền cũng lặp phải sai lầm như vậy.
Bạt Phong Hàn cảm thán:
- Cái cảm giác trở về từ cõi chết thực sự là khiến cho người ta nhớ mãi không quên. Hiện tại ta có thể nói đã không còn để tâm đến tử vong, bởi vì ta đã nhìn qua được diện mạo của nó. Bây giờ nền tảng võ công cũ của ta nhờ có Hoán Nhật Đại Pháp đã trở thành một công pháp mới, tên của nó sẽ là "Thâu Thiên Đại Pháp", Trảm Huyền kiếm cũng đổi thành "Thâu Thiên kiếm", thể hiện một Bạt Phong Hàn hoàn toàn mới.
Khấu Trọng cả mừng nói:
- Thâu Thiên đương nhiên là hay hơn Trảm Huyền nhiều rồi. Sau khi lấy lại ngựa, chúng ta cùng tỷ thí vài chiêu, để ta xem kiếm pháp của ngươi thâu thiên hoán nhật như thế nào?
Bạt Phong Hàn lạnh lùng đáp:
- Sao phải chờ đến lúc đoạt lại tuấn mã chứ! Đợi đến lúc Bạt Phong Hàn này chặt cái đầu chó của Hô Diên Kim xuống thì ngươi có thể tận mắt chứng kiến những biến hóa mới của tiểu đệ.
Khấu Trọng nắm chặt bả vai Bạt Phong Hàn, giọng kích động:
- Chỉ cần nhìn lòng tin của ngươi sau khi thảm bại thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước thì biết Thâu Thiên kiếm pháp của lão ca không hề đơn giản rồi. Nhưng niềm tin chỉ là niềm tin, nếu như ngươi muốn ỷ mạnh xông vào doanh trại của bọn chúng thì cũng phải suy nghĩ kỹ một chút.
Bạt Phong Hàn mỉm cười:
- Lăng Thiếu gia có ý gì không?
Từ Tử Lăng nhún vai đáp:
- Không thể dùng sức mạnh để thắng thì tất phải dùng trí. Từ không thể biến thành có thể, tất cả đều do cái đầu mà ra.
Khấu Trọng hoan hỉ nói:
- Thế là Lăng Thiếu gia ngươi cũng tán thành việc xông vào doanh trại chém giết, vậy tiểu đệ sao lại không phụng bồi chứ! Lần này để lão Bạt phát lệnh, hai người chúng ta sẽ là hai tên lính mở đường.
Bạt Phong Hàn đột nhiên nói sang chuyện khác:
- Nếu Tất Huyền biết được ta gặp tử thần mà không chết, không hiểu lòng tin của hắn sẽ bị đả kích như thế nào?
Bọn họ đang chờ đến khi màn đêm buông xuống khu rừng, lúc đó sẽ dễ dàng vượt qua bọn lính đang đứng gác, ngầm áp sát doanh trại. Vì vậy bây giờ tâm tình vô cùng thoải mái, lại thêm rất nhàn hạ, bất giác có hứng đàm đạo.
Từ Tử Lăng nói:
- Hắn không thể nào minh bạch tại sao ngươi không những không chết mà công lực lại còn đại tiến. Như vậy trong tâm linh sáng suốt của hắn sẽ bị gieo một hạt giống thất bại, giống như Bất Tử Ấn Pháp của Thạch Chi Hiên vậy, không còn không có điểm yếu nữa.
Khấu Trọng tán thưởng:
- Nói rất chính xác. Bởi vậy chúng ta phải tuyệt đối giữ kín việc lão Bạt luyện thành Thâu Thiên đại pháp, không để cho người thứ tư biết được chuyện này.
Bạt Phong Hàn nói:
- Chỉ cần có thêm khoảng thời gian một năm, ta tất có thể rửa được mối hận này.
Rồi y nhìn vào doanh trại của mã tặc, nói tiếp:
- Hô Diên Kim không phải là loại mã tặc thông thường, mà lớn mạnh không ngừng nhờ vào việc cướp bóc, trở thành một bộ lạc vũ trang có vai trò đáng kể trên đại thảo nguyên. Nhân cơ hội này, chúng ta tiện tay tiêu diệt bọn chúng, trừ đi một mối họa lớn. Chỉ cần giết chết Hô Diên Kim, những kẻ dưới trướng của hắn vốn không ai phục ai, tất sẽ chia năm xẻ bảy, chắc chắn không thể chấn hưng được nữa. Khi đó những dân tộc đã bị chúng hà hiếp nhất định sẽ nổi lên cùng nhau tiêu diệt chúng.
Khấu Trọng mắt hổ lóe sáng:
- Làm sao hạ thủ đây?
Bạt Phong Hàn nói:
- Chỉ cần tìm ra ngựa của chúng ta ở đâu, thì trướng của Hô Diên Kim tất ở đó. Có điều hắn ta bẩm sinh giảo hoạt đa nghi, không giống như Hiệt Lợi để cho người ta chỉ nhìn một cái là dễ dàng biết được vị trí lều của mình.
Từ Tử Lăng tỏ vẻ khó nghĩ:
- Ở đây có hơn hai trăm chiếc lều, ước chừng hơn hai mươi nhóm, mỗi nhóm lều dài cả nghìn bộ, lập thành thế trận trường xà đúng theo binh pháp. Chúng ta làm thế nào để đãi cát tìm vàng phát hiện mấy con ngựa, để biết được chủ trướng của Hô Diên Kim ở đâu?
Bạt Phong Hàn mỉm cười:
- Xem ta nhé!
Nói rồi y huýt lên một tiếng tựa như chim kiêu kêu trong đêm, âm thanh vang xa, làm hai gã giật nẩy mình.
Có tiếng ngựa hý vang lên, ba người nhìn theo hướng đó, chỉ thấy con ái mã Tháp Khắc Lạp Mã Can của Bạt Phong Hàn trong nhóm lều thứ ba bên mé trái đang ngẩng đầu hý lên đáp trả. Nó bị buộc chung với một bầy chiến mã đông đúc bên cạnh khu lều, nếu không phải nó đứng dựng hai chân trước lên hý thì rất khó phát hiện được.
Hai người thận trọng xem xét, đến khi chắc chắn địch nhân không hề chú ý, Khấu Trọng mới nói:
- Chiêu này thật lợi hại! E rằng Hô Diên Kim đến khi xuống tới âm tào địa phủ cũng không hiểu được làm sao chúng ta lại có thể tìm ra hắn.
Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý, nếu không biết được soái trướng ở đâu, bằng vào sức của ba người thực sự không biết bắt đầu từ chỗ nào, nhưng bây giờ tình thế hiển nhiên đã thay đổi hẳn
Khấu Trọng đột nhiên lại cau mày:
- Hô Diên Kim hận chúng ta đến tận xương tủy, ắt sẽ không chịu ngồi yên, đích thân rời khỏi doanh trại tìm kiếm bọn ta.
Bạt Phong Hàn nói:
- Chính vì thù hận chúng ta, nên hắn mới lưu tại đây giữ sức, để người ngựa có cơ hội nghỉ ngơi. Đợi đến khi thủ hạ của hắn tìm thấy dấu vết chúng ta rồi dùng lửa khói hoặc tín cáp truyền tin, hắn lập tức có thể toàn lực truy đuổi. Nếu như chúng ta ỷ vào đôi chân này mà chạy trốn không ngừng qua vùng rừng núi này, thì khi ra khỏi chắc là bước cũng không nổi.
Khấu Trọng trầm giọng nói:
- Vậy để ba huynh đệ chúng ta cho Hô Diên Kim một sự ngạc nhiên ngoài ý muốn, đảm bảo cả đời hắn cũng không thể quên được.
o0o
Mặt trời cuối cùng cũng đã lặn xuống, bóng đêm dần bao phủ vạn vật, bếp lửa đã được nhóm lên trên khắp các trại địch, mùi thịt dê nướng lan tỏa khắp nơi.
Bạt Phong Hàn nói:
- Nhân lúc chúng đang mải ăn uống, bọn ta trước tiên xạ tiễn tiêu diệt mấy tên tiểu tặc đứng gác bên ngoài, nhưng phải là một tên lấy mạng, nhất định không để chúng kêu được tiếng nào. Sau đó sẽ hỏa thiêu trường xà doanh trướng, dùng những cành củi đang cháy ném vào các lều, tạo cảnh hỗn loạn đến mức tối đa, rồi chúng ta chơi trò khuấy nước bắt cá, giết chết Hô Diên Kim.
Khấu Trọng cười:
- Ngươi muốn chơi lại trò cũ à?
Bạt Phong Hàn vui vẻ nói:
- Dùng tập trung chế phân tán, dùng nhanh chế chậm, mới có thể lấy ít địch nhiều. Phải nhớ không được tham lam, chỉ cần lấy lại lũ ngựa và chém chết Hô Diên Kim là đã hoàn thành mục tiêu của trận chiến này.
Khấu Trọng cười nói:
- Như thế mà cũng coi là không tham lam à? Đi thôi!
o0o
"Phựt!"
Tiếng dây cung bật lên, hai mũi kình tiễn từ Diệt Nhật và Vong Nguyệt cung bắn ra, bay ngang qua thảo nguyên, xuyên thẳng vào yết hầu địch. Hai tên lính canh không kịp kêu lên một tiếng, ngã xuống trong vùng bóng tối ngoài tầm chiếu sáng của ánh lửa trong doanh trại.
Ba người đồng thời nhảy ra, triển khai thân pháp nhanh như quỷ mị tiến đến khu lều của Hô Diên Kim.
Bọn mã tặc của Hô Diên Kim chỉ tập trung toàn lực chú ý ở bên ngoài bình nguyên, sự phòng bị ở chỗ này rất qua loa đại khái. Vả lại sao bọn chúng lại nghĩ ra được là đã bị bọn gã nắm rõ hư thực, không những thế còn có gan lớn trùm trời, dám dựa vào ba người đối chọi với binh lực lên đến gần một nghìn tên.
Đột nhiên Bạt Phong Hàn tăng tốc phóng mình lao lên trước. Hơn hai mươi tên mã tặc đang ăn uống quanh đống lửa vừa phát giác ra điều khác lạ thì Thâu Thiên kiếm đã ập đến, gần nửa trong bọn chúng chưa kịp cầm lấy binh khí đã bị Bạt Phong Hàn trảm sát, số còn lại cũng bị Khấu Trọng và Từ Tử Lăng theo sát phía sau giết cho khí đoạn thân vong.
Mã tặc trong các lều trại gần đó bắt đầu kinh hãi, phát giác đang bị tập kích, vội vàng nghênh chiến.
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn chém giết không ngừng, xông vào doanh trại. Từ Tử Lăng liên tục lấy những cành củi đang cháy đỏ rực, dùng thủ pháp mãn thiên hoa vũ ném vào các căn lều của địch nhân.
Bất luận Bạt Phong Hàn hay Khấu Trọng, do bị Hô Diên Kim truy đuổi cướp mất ái mã, nên cả hai bụng đầy nộ khí. Bọn mã tặc ào ra nghênh chiến, đều bị hai gã chém giết không hề lưu tình. Hai người vừa đánh vừa tiến vào, gặp ai giết nấy.
Khấu Trọng quát lớn:
- Hô Diêm Kim trốn ở đâu? Mau bò ra đây chịu chết!
Đao ảnh của gã phát xuất lăng lệ vô tỷ, không lời nào có thể diễn tả, chỗ chí mạng nhất là còn mang theo luồng Loa Hoàn Kình được vận đến thập thành. Tên tiểu đầu mục đi đầu bị gã chém một nhát, cả người lẫn đao lập tức chấn động bay ngược lại phía sau, chết ngay tại trận.
So với trước kia, giờ đối chọi với Bạt Phong Hàn còn khó hơn nhiều. Thâu Thiên kiếm của y vừa chém vỡ tan lá thuẫn của một tên địch, thuận thế đâm tới, rồi một cước đá xác hắn bay vào đám mã tặc đang lao lên, làm mấy tên trong toán đó ngã liểng xiểng, trận thế đại loạn.
Nhưng đột nhiên từ trước sau phải trái, đám mã tặc hung hãn tràn đến, hò hét vang trời, kiếm phủ liên tiếp chào đón thăm hỏi bọn họ. Tên nào tên nấy mắt đỏ ngầu rực lửa, quyết đưa hai người vào chỗ chết.
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn vẫn bình tĩnh không chút e sợ, một đao một kiếm, đi đến đâu người ngã đến đó, máu tươi nhuộm đỏ cả thảm cỏ xuân.
Trong khi đó các lều trại liên tiếp bị đốt cháy. Bây giờ Từ Tử Lăng lại thi triển một chiến thuật khác dựa vào khinh công, lúc thì gã điểm chân lên ngọn lều mượn lực, thoáng cái đã thấy xuất hiện bên đống lửa, đá văng những thanh củi đang cháy về phía doanh trướng, rồi lại lăng không phóng đi. Họ Từ lợi dụng một trường hỗn loạn phóng hỏa khắp nơi, khiến cho kẻ địch không biết gã đánh về hướng nào, vì vậy cũng không làm sao có thể chống đỡ.
Những chiếc lều bị đốt ban đầu rừng rực bốc cháy, khói đen cuồn cuộn theo gió bay đi, bao phủ cả một vùng thảo nguyên rộng lớn nơi địch nhân dựng trại, càng vô cùng thuận lợi cho Từ Tử Lăng hành sự. Sự phá hoại của gã lan dần từ đoạn này đến đoạn khác của trường xà trận. Nhất thời tiếng người la ngựa hý ầm ỹ, những tên mã tặc ở khá xa soái trướng của Hô Diên Kim còn tưởng rằng có một lượng lớn địch nhân tập kích, vội vàng tranh nhau chạy trốn.
Mặc dù có một toán mã tặc truy sát Từ Tử Lăng, nhưng chúng hoàn toàn không có cách nào chặn được gã lại. "Bùng Bùng" hai tiếng, hai tên trúng quyền hộc máu ngã xuống. Từ Tử Lăng lại lách ngang đến bên đống lửa, một cước tung ra, than hồng bay tung tóe như pháo hoa nở tung trên không, rơi xuống các khu lều bên cạnh.
Khói mờ mịt chỗ dày chỗ mỏng, không cách nào phân biệt được ta với địch. Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn thân nhuộm đầy máu đang đánh đến khu soái trướng. Tuy bộ dạng kinh khiếp như vậy, nhưng phần lớn trên người toàn là máu huyết của địch nhân dính vào, bản thân hai gã chỉ dính vài vết thương ngoài da. Hai gã công lực cao tuyệt, lại toàn tránh nặng tìm nhẹ, nên mặc dù có bị trúng vài đao vài kiếm nhưng cũng không gây nên những vết thương nghiêm trọng.
Chợt một tiếng gầm hung bạo vang lên phía trước, chính là giọng nói giận dữ của Hô Diên Kim:
- Bọn ngươi thật sự đã chán sống rồi!
Bạt Phong Hàn và Khấu Trọng tức thời như mở cờ trong bụng, Bạt Phong Hàn hét lớn:
- Thiếu Soái lấy ngựa!
Y thi triển nhân kiếm hợp nhất lao về phía trước, hoàn toàn không quan tâm đến mã tặc đang công đến từ bốn phía, đi đến đâu địch nhân ngã xuống đến đó.
Đột nhiên trước mặt có một toán người xông đến, trong đó có một tên xõa tóc ngang vai, thân khoác chiến bào màu hồng tía, mình mặc chiến giáp, đai lưng bằng sắt, mặt mũi dữ tợn. Chính là tên đầu sỏ mã tặc Hô Diên Kim ác danh bậc nhất Khiết Đan. Tuy nhiên không thấy Lương Thuấn Minh - con trai của Lương Sư Đô đâu cả.
"Choang!"
Một tên đầu lĩnh thi xuất thủ pháp dùng cứng chọi cứng đón lấy chiêu kiếm của Bạt Phong Hàn, nhưng hắn chỉ thối lui hai bước, chứng tỏ thân thủ quả thực bất phàm.
Đánh đến lúc này, đây là lần đầu tiên có kẻ ngạnh tiếp một chiêu của Bạt Phong Hàn mà không thụ thương.
Hai phủ một thương, từ hai bên vụt tới, khiến Bạt Phong Hàn không thể triển khai sát chiêu với địch nhân ngoan cường phía trước.
Đằng sau cũng có không biết bao nhiêu binh khí hướng về phía y thăm hỏi.
Bạt Phong Hàn quát lên một tiếng, tung mình lên không, thuận thế quan sát tình hình, chỉ thấy toàn bộ doanh trại địch đã bị lửa khói bao bọc, khắp nơi người chạy ngựa phi. Y vội vàng tập trung tinh thần, từ trên không liệng xuống chém tới Hô Diên Kim đang đứng giữa một đám đầu lĩnh.
Khấu Trọng lúc này đã ngồi lên lưng không yên cương của Thiên Lý Mộng. Ái mã nhận ra chủ nhân, hý lên mừng rỡ. Vạn Lý Ban và Tháp Khắc Lạp Mã đang bị buộc ở hai bên, gã vung Tỉnh Trung Nguyệt chém đứt ba sợi dây buộc ngựa, lại tiếp tục chém thẳng tới một tên mã tặc đang cầm trường đao công đến. Đao của địch nhân lập tức gãy đôi, ngực tóe máu tươi, ngã vật xuống đất.
Khấu Trọng nhân cơ hội chủ lực địch nhân bị Bạt Phong Hàn kiềm chế, chụm môi huýt lên một tiếng để ra lệnh cho Vạn Lý Ban và Tháp Khắc Lạp Mã Can chạy theo Thiên Lý Mộng. Rồi gã tự mình cưỡi ngựa đi trước đánh sang một hướng khác, không ai chống nổi.
Trong lúc khói lửa mù mịt cản trở tầm nhìn, khi mã tặc phát giác ra gã là kẻ địch chứ không phải là đồng bọn thì đầu đã bị Tỉnh Trung Nguyệt chém rớt xuống.
“Choang!”
Hô Diên Kim vung trường thương đón đỡ Thâu Thiên Kiếm đang chém tới của Bạt Phong Hàn. Bạt Phong Hàn nhân đó mượn lực tung mình lên, lập tức ba tên đầu lĩnh từ hai bên Hô Diên Kim nhảy đến, hai đao một phủ mãnh liệt chém tới, khiến Bạt Phong Hàn khó mà tiếp tục thi triển sát chiêu.
Hô Diên Kim hai chân lún sâu xuống đất chừng ba thốn, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng đã bị nội thương.
Một kiếm này tích tụ toàn thân công lực của Bạt Phong Hàn, vốn y có ý định lấy đi cẩu mệnh của hắn, đương nhiên chiêu này kình lực lăng lệ đến cực điểm.
Bạt Phong Hàn thấy Hô Diên Kim vẫn đứng yên không ngã, bất giác thầm kêu đáng tiếc, không ngờ võ công của Hô Diên Kim lại cao minh như vậy. Y hiểu rõ cơ hội hiếm có duy nhất để có thể sát tử Hô Diên Kim đã qua mất.
"Óa!"
Hô Diên Kim cuối cùng không kìm nén nổi phun ra một bụm máu, ngã bệt xuống đất, điên cuồng hét lên bằng tiếng Khiết Đan:
- Mau giết hắn cho ta!
Bạt Phong Hàn cũng bị lực phản kích của hắn làm cho khí huyết cuộn lên, bất quá chân khí lưu chuyển một chu thiên trong tam mạch thất luân lập tức khiến công lực khôi phục trở lại. Thâu Thiên Kiếm chém xuống cây đại phủ công đến sớm nhất, rồi tá lực bay ngang trong không trung, đồng thời y huýt lên ám hiệu để thông báo cho Từ Tử Lăng lập tức rút lui.
Tiếp đó Bạt Phong Hàn điểm chân lên nóc một doanh trướng chưa cháy của địch, tung mình một cái, loáng cái đã thấy y nhẹ nhàng thoải mái hạ xuống cái lưng trần của ái mã sau lưng Khấu Trọng. Đoạn y quát lớn:
- Hô Diên Kim nghe đây! Bạt Phong Hàn ta xin thề rằng sau này sẽ tự mình lấy đi đầu chó của ngươi.
Doanh trại với những tiếng ăn uống ồn ào phút chốc biến thành một vùng lửa khói.
Hai người ba ngựa thế như chẻ tre trong chớp mắt rời khỏi doanh trại địch, hướng thẳng về phía đông bắc thảo nguyên trong màn đêm tối tăm, để lại đằng sau ánh lửa che lấp cả nhật nguyệt.
Từ Tử Lăng như lưu tinh cản nguyệt chạy theo, phi thân lên ngựa. Cả ba đồng thanh cười lớn, sảng khoái phi thường.
Hàng trăm kỵ binh địch truy đuổi phía sau, nhưng chỉ có thể hư trương thanh thế.
Bạt Phong Hàn ngẩng mặt đón gió cười lớn:
- Hy vọng Hô Diên Kim vô dụng đến nỗi bị lửa thiêu sống.
Hai người đương nhiên hiểu rõ Bạt Phong Hàn đang nói đùa.
Khấu Trọng cười hỏi:
- Đến chỗ nào nào để kiếm yên ngựa đây?
Bọn họ thi triển thuật "nhân mã như nhất", truy binh bị bỏ lại xa tít phía sau, chỉ có thể nhìn thấy một đám bụi bốc lên.
Bạt Phong Hàn nói:
- Tại khu vực giáp giới của Khiết Đan và Thất Vi có một con sông lớn gọi là Hắc Thủy. Đây là nơi cả hai bộ tộc cùng nhau sinh sống, chúng ta đến đó thử vận khí xem sao.
Trong tiếng cười lớn, ba người biến mất trong màn đêm đen tối trên đại thảo nguyên.
Trong khu rừng thưa cỏ dại và cây bụi mọc rậm rạp, một dòng suối nhỏ luồn lách uyển chuyển như đang chơi trò trốn tìm với con người, lúc ẩn lúc hiện trong rừng cây, sau đó lặng lẽ chảy vào một cái hồ nhỏ. Đến đây con suối như bị ánh mặt trời làm thức tỉnh sau một giấc ngủ say, chỉ thấy chim chóc quần tụ ca hát líu lo, khiến cho không khí buổi sáng sớm càng thêm sống động.
Bạt Phong Hàn, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng ba người đang bơi lặn ở trong hồ, giặt sạch y phục. Ba con ngựa bị mất mới giành lại được đang thong thả ăn cỏ uống nước bên hồ.
Sau một đêm vất vả, cả ba đều cảm thấy thời gian này thực sự trân quý.
Khấu Trọng nói:
- Không phải Thâm Mạt Hoàn là người của Hiệt Lợi sao? Mà Hiệt Lợi lại ủng hộ Bái Tử Đình lập quốc để đả kích Đột Lợi, tại sao Hô Diên Kim lại nói Thâm Mạt Hoàn sẽ đến cướp Ngũ Thải Thạch nhỉ?
Bạt Phong Hàn đang cố kỳ cọ hết vết máu dính trên người, nghe vậy nhún vai đáp:
- Điều này cũng khó nói, Thâm Mạt Hòan thực ra cũng không phải là thủ hạ trực thuộc của Hiệt Lợi, hắn không nghe lời Hiệt Lợi thì cũng chẳng có gì là kỳ lạ. Ngũ Thải Thạch cũng giống như Hòa Thị Bích ở Trung Nguyên đã trở thành biểu tượng của vương quyền, người nào không muốn chiếm lấy chứ?
Từ Tử Lăng cất tiếng:
- Nếu như có cách nhử Thâm Mạt Hoàn đến một nơi nào đó rồi chặt đầu hắn xuống, thì có thể hóa giải mối hận trong lòng của Tiễn đại sư rồi.
Bạt Phong Hàn nói:
- Hung danh của Thâm Mạt Hoàn còn trên cả Hô Diên Kim, lại giảo họat phi thường, e rằng không dễ trúng kế.
Khấu Trọng cười:
- Chỉ cần hắn thực sự muốn lấy được Ngũ Thải Thạch, lo gì không trúng kế. Chúng ta cứ làm một chuyến tung hoành trên đại thảo nguyên, đến đâu đánh đó, cố ý gây thanh thế. Hắn và Mộc Linh đôi phu thê này đương nhiên sẽ tìm đến chúng ta để đoạt bảo.
Đoạn gã lạnh lùng nói tiếp:
- Bọn chúng đến rồi đi như gió, nhưng làm sao bằng chúng ta, xuất hiện rồi biến mất như ánh chớp.
Bạt Phong Hàn vui vẻ nói:
- Thiếu soái đã có tính toán như vậy, chi bằng chúng ta đi đến Hoa Lâm. Đây là một thành trấn rất quy mô ở bờ nam sông Hắc Thủy, do Đột Lợi, Đa Ma hội của Quật Ca và đại tù trưởng Thanh Mộc Qua của Nam Thất Vi chia nhau quản lý. Các tộc người gần xa đều đến đây giao dịch, có thể nói Hoa Lâm như là một Yến Nguyên Tập khác vậy. Do tình thế vi diệu ấy, bất luận ai cũng không dám mang theo quá nhiều nhân mã đến đó tìm kiếm, là nơi tốt nhất để dụ địch.
Khấu Trọng hỏi:
- Hoa Lâm cách Long Tuyền bao xa?
Bạt Phong Hàn đáp:
- Chỉ khoảng mười ngày đi ngựa. Nơi này có món cá đặc biệt tuyệt vời, đảm bảo Thiếu Soái ngươi sẽ rất khoái thưởng thức.
Từ Tử Lăng chợt hỏi:
- Không biết chúng ta có thể gặp lại Việt Khắc Bồng ở đó không nhỉ?
Bạt Phong Hàn gật đầu:
- Cơ hội rất lớn.
Ba người đột nhiên có chút cảm giác, nhìn sang phía Tây, bên kia thảo nguyên có một đám bụi bốc lên.
Khấu Trọng lải nhải:
- Thực chán quá, tưởng có thể ngủ ngon một giấc mà cũng chẳng được.
Bạt Phong Hàn giọng thong thả:
- Ngươi nên cảm tạ chúng mới đúng, đem đến nhiều mục tiêu sống như thế này cho ngươi luyện tiễn.
Ba người đồng thanh cười lớn, nhảy lên bờ, nhanh chóng mặc y phục. Vốn đã khó chịu, nên cảm giác của bọn họ cũng chẳng thoải mái gì.
Khấu Trọng nói:
- Đến Hoa Lâm nhất định phải mua thêm vài bộ y phục mới.
Bạt Phong Hàn cười nhạt:
- Ngươi đang ở Lạc Dương hay Trường An đây hả? Lấy đâu ra y phục may sẵn? Chỉ có đem tiền đi thuê người may cho thôi.
Bọn gã đã có thể nhìn thấy rõ đội kỵ binh đang tiến lại, ước chừng hơn trăm tên, đích thị là đám mã tặc của Hô Diên Kim.
Từ Tử Lăng nói:
- Sau khi đánh lui đám địch nhân này, Thiếu Soái ngươi chẳng phải là có thể ngủ ngon một giấc rồi sao?
Bạt Phong Hàn giương Vong Nguyệt cung, nói:
- Lần này ta bắn người không bắn ngựa. Bọn chúng chuyên cướp của cải của người khác, đoạt tính mệnh của người khác. Chúng ta tốt nhất là nên lấy răng trả răng, đem kiện mã mà chúng cướp được của người khác đi đổi lấy y phục mới, cá ngon và bổ sung cho ống tên này.
Một mũi kình tiễn phá không bay đi, xuyên trúng ngay tên mã tặc dẫn đầu.
-------------------
Tạm chú thích:
Thâu thiên hoán nhật: thâu ở đây có thể là lấy trộm, lấy cắp; thiên là trời; hoán là thay đổi; nhật là mặt trời. Thâu thiên hoán nhật có thể hiểu là thay đổi được cả trời đất.
Kiêu: Con chim kiêu, một giống chim dữ giống như loài cú vọ, ngày núp trong hang, đêm mò chim chuột ăn thịt, ăn thịt cả mẹ đẻ. Con kiêu 梟 ăn thịt mẹ, con phá kính 破 獍 (giòng muông) ăn thịt bố, con phá kinh người ta còn gọi là nó là con kính 獍, vì thế nên gọi kẻ bất hiếu là « kiêu kính » 梟 獍 (theo Hán Việt chú thích).
(