Đại Đường Song Long Truyện

Chương 545: Đánh cược sinh tử




Phó Quân Tường, được Kim Chính Tông tháp tùng, đã tới. Vẻ mặt vị tiểu sư di này không kìm nổi tức giận, rõ đang muốn tìm Khấu Trọng và Từ Tử Lăng để tính sổ.
Nhưng vô luận là nàng cau có đăm đăm, không cười không nói, hay mang tai ương đến, tiểu sư di của bọn họ vẫn vô cùng mỹ lệ, tràn đầy vẻ tươi tắn thanh xuân vô cùng khả ái, làm rung động lòng người.
Bạt Phong Hàn nói:
- Ta thật bội phục Kim Chính Tông.
Mọi người đều hiểu ý hắn vì sao nói bội phục đảm lược của Kim Chính Tông. Họ Kim vốn biết bên phía Khấu Trọng cao thủ như mây, một lời không hợp rất dễ dẫn tới can qua, lúc đó gặp khổ chính là bọn Phó Quân Tường. Nhưng tiểu sư di lại là đệ tử quan môn của Dịch Kiếm đại sư Phó Dịch Lâm, trừ khi không sợ vị đại tông sư này tầm cừu, nếu không sẽ tuyệt không ai dám động tới nàng.
Nhưng đối với Kim Chính Tông thì lại là chuyện khác, sẽ không ai đặc biệt ưu đãi hắn. Chỉ cần bị Khấu Trọng bắt làm con tin, lập tức Kim Chính Tông phải gặp khổ rồi.
Các chiến binh biết hai người không phải đến để động thủ gây chiến, lại không thấy thủ lĩnh ra hiệu gì, bèn mặc kệ hai người tiến vào.
Phó Quân Tường từ xa đã trừng mắt nhìn Khấu Trọng, thúc ngựa vượt lên trước, yêu kiều quát:
- Khấu Trọng, Từ Tử Lăng! Các ngươi mau bò ra đây cho ta.
Đây là lần thứ hai Bạt Phong Hàn gặp Phó Quân Tường, lần thứ nhất tại Sơn Hải quan chỉ nhìn thoáng qua như chim hồng vụt bay mất. Lúc này, hắn vừa tỏ ý hân thưởng thần thái dung mạo tuyệt vời của nàng, vừa nói:
- Chi bằng giao cho ta ứng phó nàng?
Khấu Trọng lắc đầu nói:
- Lão ca ngươi tuyệt không thể chịu nổi tính khí của nàng ta đâu. Để ta và Lăng thiếu gia đi thôi.
Nói đoạn sải bước tiến lên. Từ Tử Lăng vừa cười khổ vừa đi theo.
Phó Quân Tường cùng Kim Chính Tông nhảy xuống ngựa, nàng tức giận nói:
- Hai tên tiểu tử các ngươi đừng hòng hoa ngôn xảo ngữ. Chúng ta đã sớm biết các ngươi là đồ bạc tình bạc nghĩa, ti bỉ vô sỉ. Thực sự lại còn hơn thế nữa, lại dám giết người đoạt thuyền của bọn ta.
Khấu Trọng tiến đến trước mặt Phó Quân Tường, đương nhiên ngấm ngầm đề phòng nàng động thủ, cung kính nói:
- Xin tiểu sư di tạm thời bớt giận. Bọn ta không hề giết một người nào, cũng không hề cướp thuyền của người. Chỉ là phong toả tại nguyên chỗ mà thôi.
Phó Quân Tường không thể kiềm chế, bừng bừng tức giận quát:
- Lại còn dám gọi ta là tiểu sư di? Dịch Kiếm môn bọn ta không có loại đệ tử chẳng ra gì như các ngươi. Sư tôn sẽ không tha cho các ngươi đâu.
Từ Tử Lăng đến bên Khấu Trọng, điềm đạm nói:
- Xin Phó cô nương bình tâm tĩnh khí. Bọn ta hôm nay thực sự là bất đắc dĩ, nhưng hạ thủ cực kỳ có phân lượng. Người của quý quốc đều bình an, thỉnh cô nương minh xét.
Phó Quân Tường đảo mắt nhìn quanh hỏi:
- Họ ở đâu?
Khấu Trọng đáp lời:
- Bọn họ đang nghỉ ngơi trong một con thuyền lớn. Chỉ cần cô nương nói một câu, bọn ta lập tức giao người.
Kim Chính Tông chen vào hỏi:
- Còn ba con thuyền và hàng hoá thì sao?
Khấu Trọng cười khổ:
- Hai vị chắc cũng biết Bái Tử Đình muốn giết ta chứ?
Phó Quân Tường chanh chua nói:
- Đáng đời! Ai bảo các ngươi làm chó săn cho người Đột Quyết?
Đối với thành kiến sâu sắc của Phó Quân Tường, Khấu Trọng không biết giải thích thế nào, bèn chuyển sang Kim Chính Tông hỏi:
- Kim huynh có biết thủ đoạn ti bỉ của Bái Tử Đình bắt giữ Tống nhị công tử không?
Kim Chính Tông ngạc nhiên hỏi:
- Có việc ấy ư? Bọn ta cứ nghĩ Tống công tử và các ngươi ở cùng một chỗ.
Phó Quân Tường trầm giọng:
- Nói nhảm! Bái Tử Đình mà dám lớn gan như vậy sao?
Từ Tử Lăng bình tĩnh nói:
- Lời nói hoang đường rất dễ bị vạch trần chân tướng như thế đối với chúng ta có gì tốt đâu chứ?
Khấu Trọng trong lòng hơi bực, lạnh lùng nói:
- Hàng hoá của các người vốn đã được chuyển tới nơi, đã được người của Bái Tử Đình tiếp nhận. Bọn ta chính là lấy từ tay của Bái Tử Đình, với Phó cô nương hoàn toàn không quan hệ gì.
Phó Quân Tường mắt hạnh tròn xoe, tức giận nhìn Khấu Trọng nói:
- Ngươi còn dám mở miệng nói ra những lời vô trách nhiệm đó với ta ư?
Từ Tử Lăng vội dàn hoà:
- Cảm phiền Phó cô nương thông tri cho Bái Tử Đình, chỉ cần phóng thích toàn bộ những người bị hắn bắt giữ, chúng ta có thể trả lại hàng hoá.
Khấu Trọng cười lớn:
- Trước hết xin dành một đại lễ cho tiểu sư di.
Rồi quay sang bọn Biệt Lặc Cổ Nạp Thai đang đứng trên bến thuyền nói:
- Mời đưa toàn bộ các vị khách nhân ra để bọn họ theo Phó cô nương trở về Long Tuyền.
Phó Quân Tường phi thân lên ngựa, nuốt hết khí tức vào bụng, cười gằn nói:
- Được lắm, Khấu Thiếu Soái! Bọn ta đi đây. Món nợ còn thiếu, cuối cùng sẽ có một ngày bọn ta lấy lại từ hai ngươi cả vốn lẫn lãi.
Nói đoạn giật cương, nhìn Kim Chính Tông quát:
- Bọn ta về Cao Ly thôi. Không cần quản chuyện của bọn chúng ở đây, cũng không cần bận tâm lo nghĩ cho bọn Bái Tử Đình nữa.
Rồi nàng giục ngựa chạy đi.
Kim Chính Tông lên ngựa chạy theo, vung tay nói lớn:
- Thiếu Soái nếu như có thành ý thả người, hãy để bọn chúng dùng thuyền về nước đi.
Hai người trong nháy mắt đã đi mất.
Khấu Trọng quay sang Từ Tử Lăng, bất lực than:
- Ngươi xem đi! Bọn ta đã kết thành cừu hận với sư công rồi.
Từ Tử Lăng cười khổ nói:
- Chỉ còn cách xem lão thiên gia an bài như thế nào thôi.
Bạt Phong Hàn đến bên hai gã, mục quang dõi theo Phó Quân Tường và Kim Chính Tông đã biến thành hai chấm nhỏ xa xa, cười nói:
- Làm sao để giữ được thế không thắng không bại dưới kiếm của Phó Đại sư? Sợ rằng còn khó hơn cả thắng được lão, nhưng đó là khảo nghiệm lớn nhất đối với hai người.
Biệt Lặc Cổ Nạp Thai hỏi:
- Xử trí bọn tù binh thế nào đây?
Khấu Trọng trả lời:
- Chia người Cao Ly và Túc Mạt ra để xử lý. Bọn người Cao Ly thì cho chúng một con thuyền để về nước, tránh không mang tội với Dịch kiếm Đại sư. Đã làm một thì phải làm hai, chúng ta mượn hai con thuyền còn lại của bọn chúng để vận chuyển da dê. Bọn người Túc Mạt thì cho chúng trở về Long Tuyền. Bọn chúng trở về sẽ làm Bái Tử Đình khó có thể phán đoán được phương hướng hành động của chúng ta.
Bất Cổ Nạp Thai đáp lớn:
- Lĩnh mệnh.
Khấu Trọng bật cười nói:
- Tiểu tử ngươi định trêu ta hả. Tất cả đều là huynh đệ một nhà.
[/center]---oOo---[/center]
Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng dừng ngựa bên một khu rừng rậm phía Tây Nam Long Tuyền. Bọn họ cố ý đi vòng qua đường lớn, tránh khỏi thám tử của quân Long Tuyền.
Toà đăng tháp trứ danh bên ngoài thành phía Nam của Long Tuyền vẫn cao vút tầng mây. Dưới trời chiều trong xanh sau cơn mưa lớn, đăng tháp vẫn sừng sững ngạo nghễ giữa thảo nguyên bao la.
Từ Tử Lăng nói:
- Tối qua ta đã bất ngờ gặp Liệt Hà và một nữ tử nhiều khả năng là ‘Độc Thuỷ Vi Na Á”.
Sau khi hai người nghe qua những tao ngộ của gã tối qua, Bạt Phong Hàn cười nhẹ nói:
- Liệt Hà là của ta. Hai vị không cần tranh chấp với tiểu đệ.
Khấu Trọng mắt vẫn chăm chú nhìn Nam môn không hề có một bóng khách thương nào đi ra, nói:
- Chỉ sợ lão ca ngươi cần phải được sự đồng ý của Khả Đạt Chí trước. Khi đó binh hoang mã loạn, với tác phong của hắn, chỉ sợ sẽ không tha cho Liệt Hà.
Từ Tử Lăng nói:
- Bái Tử Đình đúng là nhân vật kiêu hùng. Gặp phải tổn thất lớn như mất đi Tiểu Long Tuyền nhưng hắn vẫn làm như không có chuyện gì.
Khấu Trọng vui vẻ nói:
- Sau khi bọn tù binh được phóng thích, giấy không gói được lửa. Đó sẽ là một đả kích chấn động lòng tin của quân dân Long Tuyền.
Bạt Phong Hàn cười nói:
- Thì ra ngươi thả người là nhằm tác dụng đó, không hổ danh Thiếu Soái mưu trí.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Tình hình Thiếu Soái ngươi ra sao?
Khấu Trọng ngang nhiên đáp:
- Đương nhiên rất khoẻ mạnh. Tối qua chỉ sáu đao giết chết Thâm Mạt Hoàn, lòng tin của ta đã hoàn toàn khôi phục, so với trước khi bị thương còn lợi hại hơn. Lăng thiếu gia thế nào?
Từ Tử Lăng khẽ co duỗi tả thủ, cười nhẹ đáp:
- Không biết Sư tiên tử đã động tay động chân gì lên mình ta mà nội ngoại thương đều đã giảm tới tám chín phần. Lúc nãy khi cưỡi ngựa ta đã thừa cơ điều tức, hiện tại có thể ứng phó bất kỳ cục diện nào.
Khấu Trọng xoay mình xuống ngựa, cười lớn nói:
- Vậy để ba huynh đệ chúng ta xông vào Long Tuyền, xem Bái Tử Đình dám coi chúng ta như thế nào. Khẩu khí đuổi tận giết tuyệt của hắn sáng nay đã khiến ta khó có thể nuốt trôi.
Ba gã dàn hàng ngang tiến tới cửa thành, tức thì làm tướng lĩnh thủ thành vô cùng khẩn trương, thủ binh trên các tiễn lâu đều giương cung lắp tên ngắm vào bọn họ. Từ trong thành, hơn trăm chiến sỹ Túc Mạt ùa ra, tên tướng dẫn đầu quát lớn:
- Dừng lại!
Khấu Trọng từ xa thét lớn:
- Mau thông báo Bái Tử Đình, ta cần gặp mặt hắn để đàm phán một phiên giao dịch.
Tên tướng thủ thành không dám chậm trễ, phân phó thủ hạ lập tức về thành báo tin cho Bái Tử Đình.
Ba người lùi ra một khoảng cỏ cách xa bọn lính, tự nhiên ngồi xuống nghỉ ngơi, bồi dưỡng tinh thần và sức lực để ứng phó bất kỳ nguy hiểm gì có thể xảy ra.
Bạt Phong Hàn hỏi:
- Tử Lăng vẫn chưa nói ra sau khi mọi sự ở Long Tuyền kết thúc sẽ đi đâu đấy?
Từ Tử Lăng nói:
- Ta có thể sẽ tới Ba Thục một chuyến, hoàn thành nhiệm vụ Thượng Tú Phương giao cho, mang Thiên Trúc tiêu tới cho Thạch Thanh Tuyền.
Khấu Trọng khẽ liếc Bạt Phong Hàn một cái đầy hàm ý, khuôn mặt giãn ra cười nói:
- Như vậy đủ thấy sau này bọn ta nếu muốn gặp Lăng thiếu gia thì chỉ còn cách tới U Lâm tiểu cốc mà thôi.
Từ Tử Lăng không khách khí, cười nói:
- Bớt suy nghĩ hồ đồ đi.
Khấu Trọng cười ha hả, lại hỏi:
- Lúc nãy ngươi nói ta không dám đối diện sự thật, ý ngươi là thế nào?
Từ Tử Lăng thản nhiên nhún vai đáp:
- Không có gì. Chỉ là ngươi đã cố cùng ta đi tìm Đại tiểu thư chứ không ở lại huấn luyện và lãnh đạo Thiếu Soái quân ở Bành Lương. Vì thế ta cảm thấy ngươi không dám đối mặt với hiện thực, kiểu như nhất thời muốn bỏ chạy.
Khấu Trọng kêu oan:
- Ta chỉ không muốn cùng ngươi chia tay sớm như vậy. Chuyến đi này ta đã được lợi rất nhiều, không chỉ học được “Trắc thiên thuật” (quan sát trời), còn học được thuật “Nhân mã như nhất’, lại biết được điểm lợi hại của kỵ binh Tái ngoại khi tác chiến. Có thể nói là mãn nguyện trở về.
Bạt Phong Hàn nói:
- Thu hoạch lớn nhất của ngươi theo ta thấy không phải là những thứ đó mà là đã tạo lập được mối quan hệ tốt đẹp với những người ở đại thảo nguyên. Ví như huynh đệ Cổ Nạp Thai đều là những người kiệt ngạo bất thuần, nhưng ngươi lại làm họ hoàn toàn tin tưởng. Sau này bọn họ khẳng định sẽ toàn lực giúp ngươi.
Khấu Trọng cười nhẹ nói:
- Vì trước tiên ta đã là huynh đệ của họ, lại liều chết vì họ làm thịt Thâm Mạt Hoàn. Bọn họ vì thế mới cảm động và giúp đỡ ta. Ài! Ta cảm thấy người như Biệt Lặc Cổ Nạp Thai dã tâm rất lớn, tính khí thâm trầm, không giống như đệ đệ của hắn là Bất Cổ Nạp Thai rất trực tính.
Bạt Phong Hàn cười nói:
- Có thể thành nhất tộc chi chủ, cần tu dưỡng sâu dày cả về tính cách và thủ đoạn. Đột Lợi thì sao? Bọn ta vì hắn đánh sống đánh chết, hắn lại quay đầu hoà hảo với Hiệt Lợi, trước khi làm việc đó có từng hỏi qua ý kiến của bọn ta chưa? Bạt Phong Hàn ta sau này sẽ không coi hắn là huynh đệ nữa.
Khấu Trọng ngạc nhiên nói:
- Ta hiểu rõ cảm nhận của ngươi, chẳng qua không phản ứng mạnh như lão ca ngươi thôi. Nhưng ta đặt mình vào vị trí của Đột Lợi mà nghĩ, vấn đề là hắn không thể chỉ vì cá nhân mình, mà phải vì lợi ích của tộc nhân. Đúng không?
Bạt Phong Hàn cười nhẹ đáp:
- Ngươi tuyệt không hiểu rõ cảm nhận của ta, vì ngươi không hề có những trải nghiệm như ta. Hơn nữa, ngươi từng cùng Đột Lợi đồng sinh cộng tử nên cảm thấy bọn ngươi cảm tình vô cùng thâm hậu, mới tìm cách vì hắn mà cởi bỏ tâm tình. Ta không giống ngươi, ta và Đột Lợi ở hai giai tầng đối địch. Hắn là giai tầng nắm quyền, cái ta có chỉ là một thanh kiếm này mà thôi. Huynh đệ! Đừng nói ta không cảnh cáo ngươi trước. Cuối cùng sẽ có một ngày Đột Lợi và Hiệt Lợi liên minh cử binh Nam hạ. Các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị cho đầy đủ.
Khấu Trọng cười khổ:
- Lăng thiếu gia thấy sao?
Từ Tử Lăng than:
- Một ngày Tất Huyền chưa chết thì khả năng đó vẫn có thể xảy ra.
Bạt Phong Hàn song mục thần quang đại thịnh, thấp giọng ngân nga:
- Tất Huyền.
Khấu Trọng không muốn qua tranh luận làm bất mãn của Bạt Phong Hàn đối với Đột Lợi sâu thêm, bèn xí xoá:
- Lăng thiếu gia không phải từng nói sẽ rời xa Trung thổ, như thế sẽ không nghe được tin tức gì của ta. Chẳng lẽ ngươi sợ sẽ không nhịn được mà đến cứu ta sao?
Từ Tử Lăng nghĩ tới Thạch Chi Hiên, chỉ cười khổ mà không nói gì.
---oOo---
Tiếng vó ngựa đông đúc từ trong thành văng vẳng truyền đến. Khấu Trọng nhìn về phía cửa thành, nhẹ giọng nói:
- Phục Nan Đà là của ta. Các ngươi không cần tranh.
Bạt Phong Hàn cười ha hả sảng khoái, nhại lại câu nói của gã:
- Ta hiểu rõ cảm nhận của ngươi.
Tiếng vó ngựa dừng lại.
Ba gã ngạc nhiên nhìn nhau. Chỉ thấy Khách Tố Biệt từ cửa thành phóng ra, đến gần ba người thì xuống ngựa, ung dung nói:
- Đại vương cung thỉnh ba vị nhập thành gặp mặt.
Bọn Khấu Trọng không nghĩ rằng Bái Tử Đình có chiêu này. Gặp ngoài thành và gặp trong thành đương nhiên là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nếu như bọn họ không dám vào thành gặp Bái Tử Đình, về mặt khí thế đã bị triệt tiêu.
Khấu Trọng cười lớn nói:
- Đại vương thực là hiếu khách.
Đoạn quay sang Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng liếc mắt ra hiệu. Bạt Phong Hàn khẽ gật đầu, Từ Tử Lăng thì nhún vai biểu thị không quan tâm. Khấu Trọng khẽ vỗ vào Tỉnh Trung Nguyệt trên lưng, vươn vai đứng dậy nói:
- Ta có chiếc dương bì bào đang để trong thành may vá lại, xem ra không vào không được.
Cửa Nam thành vẫn được phòng vệ sâm nghiêm. Trên thành lâu và tường thành đứng đầy quân Túc Mạt, nhưng lại thấy không khí trong thành nội không hề khẩn trương, ngoại trừ số quân lính tuần tra tăng lên nhiều, vẫn có một số thường dân đi lại lác đác trên Chu Tước đại lộ rộng thênh thang. Có một số cửa hàng vẫn mở cửa làm ăn bình thường. Có thể thấy, đến lúc này, Bái Tử Đình vẫn mười phần tự tin. Giao dịch đàm phán với loại người đó khẳng định không hề dễ dàng.
Giả như trong thành nội là thiên quân vạn mã nghênh tiếp thì ngược lại, trong lòng bọn gã sẽ an định và nắm chắc hơn.
Khách Tố Biệt dẫn ba người xuyên qua con đường có mái vòm dài sau cổng thành, đến trước một quán cơm gần cổng thành nhất, cung kính nói:
- Đại vương đang ở trong này cung nghênh đại giá ba vị.
Khấu Trọng thăm dò:
- Đại nhân có phải vì bận điều binh khiển tướng bao vây chúng ta nên mới không cùng bọn ta đi vào trong?
Khách Tố Biệt lộ vẻ cảm khái, khó khăn nói:
- Thiếu Soái thật thích nói đùa.
Tiếp đó thấp giọng nói:
- Ăn lộc vua thì phải vì vua mà lo lắng. Hy vọng Thiếu Soái hiểu cho tình cảnh của hạ quan.
Từ Tử Lăng trong lòng chợt động, hỏi:
- Khách đại nhân giữ chức vị gì?
Khách Tố Biệt thoáng ngạc nhiên, đáp:
- Chức vụ của hạ quan là Hữu thừa tướng.
Khấu Trọng động dung nói:
- Đó là một chức vụ rất cao.
Ba người thấy không nên nói nhiều với Khách Tố Biệt, bước chân vào trong.
Bên trong quán ăn rất rộng rãi, có bày gần hai mươi chiếc bàn tròn lớn. Bái Tử Đình đang ngồi ở một chiếc bàn chính giữa, thần sắc bình tĩnh nhìn ba người tiến lại.
Thiên Trúc Cuồng Tăng Phục Nan Đà ngồi bên phải hắn, vẫn giữ thần thái cao thâm mạt trắc. Cung Kỳ ngồi bên trái, tạo thành thế ba người đối diện với ba người. Ngoài ra không còn một ai khác.
Trên bàn bày sáu chiếc chén và một bình rượu nấu từ gạo Hưởng Thủy.
Bái Tử Đình đứng lên, cười ha hả nói:
- Thiếu Soái nghệ cao mật lớn, quả là danh bất hư truyền. Bội phục, bội phục. Mời ngồi.
Vừa nói, vừa tự thân châm rượu vào sáu chiếc chén.
Ba người bọn Khấu Trọng ngang nhiên ngồi xuống, nhìn Bái Tử Đình rót đầy mỹ tửu thơm lừng vào sáu chiếc chén. Bái Tử Đình ngồi xuống, nâng chén nói:
- Lần đầu tiên được gặp Bạt huynh, chén này uống mừng huynh tương lai sẽ đánh bại Tất Huyền.
Sáu người nâng chén uống cạn. Nếu như người nào không hiểu chân tướng sự việc, nhìn thấy tình hình này sẽ cho rằng họ là những lão bằng hữu đang uống rượu bàn luận chuyện xưa!
Khấu Trọng lau rượu đọng nơi góc cạnh của chén, ánh mắt trước tiên nhìn Cung Kỳ, khẽ cười rồi lại chuyển sang Phục Nan Đà vui vẻ nói:
- “Phạm ngã bất nhị” của Quốc sư đã làm tiểu đệ đại khai nhãn giới. Tối qua thân thể ta thật khỏe mạnh, đến giờ vẫn chưa hết hứng thú. Hà!
Phục Nan Đà ung dung cười nói:
- Khó được Thiếu Soái hứng thú như thế, hy vọng bổn nhân không làm người thất vọng.
Bái Tử Đình đặt chén xuống, điềm đạm nói:
- Mời Thiếu Soái nêu điều kiện.
Khấu Trọng ngửa mặt nhìn trời cười lớn:
- Được! Đại vương cuối cùng cũng có hứng thú giao dịch. Nhưng trước đó, ta muốn hỏi ngài một câu, Đại vương đối với cuộc chiến cùng Lang quân Đột Quyết, hiện tại nắm chắc bao nhiêu phần?
Bái Tử Đình thần thái tự nhiên nói:
- Chưa tới lúc hai quân giao chiến, làm sao có thể biết thắng bại? Chúng ta đã sớm biết Tiểu Long Tuyền không thể giữ được nên không hề để việc mất nơi đó vào trong lòng. Kể cả việc tổn thất số binh khí bổ sung cũng chỉ là không thể thêu thêm hoa trên gấm, tuyệt không tạo thành đả kích mạnh mẽ quan hệ tới thành bại của bọn ta. Từ ba năm trước, khi bổn Vương lập chí lập quốc, bọn ta đã liên tục chuẩn bị cho ngày hôm nay. Nếu không, hôm nay Bái Tử Đình ta chỉ còn cách tìm thiên phương bách kế để lấy Ngũ Thải thạch về, quỳ gối trước mặt Hiệt Lợi mà hiến cho hắn.
Lời này hắn nói hào khí ngút trời, hoàn toàn không có vẻ chịu bất kỳ một sự uy hiếp nào, đúng là khí phách, phong độ của một cao thủ đàm phán.
Cung Kỳ chen vào:
- Trong tay Thiếu Soái có hàng, trong tay bọn ta có người. Lấy hàng đổi người, chỉ cần như thế tất cả chúng ta sẽ giải trừ được hết ưu phiền.
Khấu Trọng làm như không nghe thấy Cung Kỳ nói gì, nhìn Bái Tử Đình cười nhẹ nói:
- Đại vương đã có ba năm chuẩn bị, có bao gồm cả việc dung túng cho lang tặc cưỡng đoạt tài vật, cướp của các thương nhân các nơi, lừa gạt xảo trá không?
Bái Tử Đình song mục sát cơ đại thịnh, rồi điềm nhiên nói:
- Thiếu Soái nên tránh những tai họa do lời nói mà ra. Bái Tử Đình đã dám không coi bọn Đột Quyết vào đâu, là đã sớm chuẩn bị trong lòng thà làm ngọc nát chứ không muốn làm ngói lành.
“Bình”
Bạt Phong Hàn vỗ mạnh một chưởng lên bàn, sáu chiếc ly rơi xuống đất vỡ tan tành, song bình rượu thì lại không hề suy chuyển, yên lành hạ xuống mặt đất vô cùng thần kỳ, ngửa mặt cười lớn:
- Có hào khí! Bạt Phong Hàn ta thích nhất là những hán tử ngang ngạnh như lão ca ngươi. Đại vương hoàn toàn không để việc mất Tiểu Long Tuyền vào trong lòng, chỉ không biết là đối với Ngoạ Long Biệt Viện thì có cảm giác gì?
Ba người bọn Bái Tử Đình đồng tử trong mắt co lại, mặt biến sắc.
Bọn Khấu Trọng trong lòng khen hay. Nước cờ bất ngờ của Bạt Phong Hàn, trước là thể hiện nội công tinh thuần đã tiến bộ vượt bậc sau khi được “Hoán Nhật Đại Pháp” cải tạo để chấn nhiếp địch nhân, lại công phá nhược điểm trí mệnh, đánh trúng chỗ yếu hại của đối phương.
Khấu Trọng cười nhẹ nói:
- Tiểu đệ có một đề nghị rất thú vị.
Bái Tử Đình ngạc nhiên nhìn gã, trầm giọng:
- Nói đi.
Khấu Trọng song mục tinh mang đại thịnh, ngưng thần nhìn Phục Nan Đà, ngữ điệu lại vô cùng bình hòa lãnh tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Chi bằng chúng ta đánh một canh bạc. Xin Đại vương ân chuẩn cho tiểu đệ được mở một trường sinh tử quyết chiến với Quốc sư quý quốc. Nếu như người chết là Khấu Trọng ta, các huynh đệ của ta sẽ không gây khó khăn gì, lập tức lấy hàng đổi người, thêm vào đó lại còn trả lại Tiểu Long Tuyền. Nhược bằng người thua trận là Quốc sư, ngoài việc lấy hàng đổi người, còn phải bồi hoàn cho Bình Diêu thương nhân. Ý đại vương thế nào?
(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.