Đại Đường Song Long Truyện

Chương 647: Giờ khắc trước mắt




Bạt Phong Hàn hỏi:
- Tử Lăng đang nghĩ gì thế?
Từ Tử Lăng đang ngưng thần nhìn con sông chảy qua vùng bình nguyên bên dưới núi. Trong ánh chiều tàn, hai đội thủy sư của quân Hạ đang rời bến Vũ Trắc để tiến ra Đại Hà. Nghe thấy hắn hỏi, gã đáp:
- Ta đang nghĩ về Âm Hiển Hạc, sợ hắn gặp họa bất trắc.
Bạt Phong Hàn cười khẽ:
- Đó có thể là chuyện hiện giờ ngươi đang nghĩ trong đầu. Nhưng trước đó hai mắt ngươi tràn đầy thần sắc ôn nhu nhớ nhung tha thiết. Việc mà ngươi nghĩ tới lúc ấy chắc không phải là cảnh chém giết dã man tàn bạo đấy chứ?
Từ Tử Lăng đỏ mặt nói:
- Ta nhớ lại cảnh cùng với Thạch Thanh Tuyền trong U Lâm tiểu cốc. Từ nàng ấy ta lại liên tưởng tới Đại Minh tôn giáo, rồi từ Đại Minh tôn giáo mới nghĩ đến Âm Hiểm Hạc. Nếu như hắn có gì bất trắc thì Đại Minh tôn giáo chắc chắn có liên quan.
Bạt Phong Hàn an ủi:
- Hồi ức luôn là như thế, việc này lại kéo theo việc khác, vì thế rất ít khi ta suy tư và nghĩ về quá khứ, bởi đó là đại kỵ của võ đạo. Người theo đuổi nghiệp này không có quá khứ, cũng chẳng có tương lai, mà chỉ có thời khắc ngay trước mắt. Không những là chỉ có giờ khắc đó, lại còn phải nắm bắt và hiểu rõ về nó. Nếu không thì cuộc đời sẽ hư vô như một giấc mộng, hồ đồ mà sống qua ngày. Giống như ta lúc này, ngoài việc nhìn ngắm thành Vũ Trắc, ta cũng đồng thời cảm nhận được cái tôi của mình đang quan sát thành Vũ Trắc. Đây là tâm pháp quan trọng nhất ta thu được sau trăm ngày tu hành ngoài sa mạc.
Từ Tử Lăng trầm ngâm một lát, chợt giật mình thốt:
- Đơn giản như vậy mà sao ta chưa từng nghĩ qua nhỉ? Tuy nhiên tâm pháp này hiểu thì dễ nhưng làm được mới khó. Chỉ có trên chiến trường đối mặt với sinh tử, con người mới bị bức bách không dám bỏ qua bất cứ khoảnh khắc thực tại nào. Còn lúc bình thường thì chúng ta sẽ bị phân tâm bởi ngàn vạn nhân tố muôn hình vạn trạng cả bên trong lẫn bên ngoài, muốn đề phòng cũng không đề phòng được. Như lúc này đây, khi đang nói chuyện với ngươi, ta chẳng thể cảm nhận được bản thân mình, cũng không nắm bắt được giây phút thực tại.
Bạt Phong Hàn cười nói:
- Tử Lăng có thể làm được. Chỉ vì ngươi không bắt mình phải làm thế, thay vào đó lại giữ tâm thái tùy ngộ nhi an, hưởng thụ cảm giác mơ mơ hồ hồ như trong giấc mộng không có thực của sinh mệnh. Hà hà! Giả sử ngươi không có vị huynh đệ luôn gây phiền hà khắp chốn là Khấu Trọng thì chắc chắn không thể có thành tựu như ngày hôm nay.
Khẽ bật cười, Từ Tử Lăng gật gật đầu nói:
- Nhận xét của Phong Hàn huynh rất chuẩn xác. Đúng là như thế, trong cõi đời sẽ tự có quy luật của nó. Phật gia gọi đó là duyên phận, người xem tướng thì cho đó là số mệnh. Giống như lúc mới đầu gặp Phong Hàn huynh, bọn ta làm sao tưởng nổi sẽ cũng huynh kết thành bạn bè sống chết có nhau. Đó có thể là duyên phận, là số mệnh vậy.
Bạt Phong Hàn lộ dáng vẻ trầm tư, đoạn chầm chậm nói:
- Tử Lăng lại khơi dậy hồi ức của ta rồi. Tạm thời tâm pháp nắm bắt thời khắc hiện tại của ta cũng thất thủ luôn. Nói thực, ta chưa từng nghĩ mình sẽ kết giao bằng hữu với bất kỳ ai, chỉ tôn sùng phương thức sinh hoạt độc lai độc vãng. Đối với những sự việc xảy ra quanh mình chỉ coi như mây khói thoáng qua trước mắt.
Ngừng một lát, hắn lại tiếp:
- Điều thực sự làm ta cảm động chính là tình huynh đệ chí cốt chân thành của các ngươi. Ta chưa từng gặp qua mối giao tình hoàn toàn vô tư hết mình vì nhau như vậy. Nó làm sự thù địch của ta đối với các ngươi tan biến, đồng thời phát sinh cảm giác thống khoái vì hai bên đã có thể kết giao, thật không uổng đã sinh ra trên đời này.
Trong lòng Từ Tử Lăng vô cùng xúc động. Bạt Phong Hàn rất ít khí bày tỏ suy nghĩ trong lòng. Có lẽ sau khi đích thân nếm trải thủ đoạn của Lý Thế Dân, hắn đã không còn lạc quan đối với cuộc chiến Lạc Dương nữa, dưới sự uy hiếp của sinh tử tồn vong nên mới dễ phát sinh cảm xúc như vậy.
Ngưng thần nhìn thành Vũ Trắc, Bạt Phong Hàn than thở:
- Có thể khiến Lý Nguyên Cát đến giám thị để giảm bớt binh quyền của Lý Thế Dân, đó quả là một nước cờ lợi hại phi thường của Ma môn.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói:
- Câu này của Phong Hàn huynh nghe lạ quá! Việc đưa Lý Nguyên Cát tham gia cuộc chiến Lạc Dương là ý của Lý Uyên và Lý Kiến Thành chứ? Tại sao lại biến thành gian kế được thao túng bởi Ma môn được?
Bạt Phong Hàn thản nhiên giải thích:
- Tử Lăng là người trong cuộc nên không hiểu rõ, ta là người ngoài cuộc nên tỉnh táo hơn. Sư Phi Huyên chọn Lý Thế Dân làm quân vương trong tương lai quả thực là một quyết định thần kỳ để chống lại lưỡng phái lục đạo của Ma môn. Sự thật thì cho tới tận lúc này, Từ Hàng Tịnh Trai vẫn ở thế hạ phong trong cuộc đấu tranh với Ma môn. Trước tiên là sự kiện Thạch Chi Hiên lật đổ Đại Tuỳ khiến thiên hạ rơi vào thế hỗn loạn, quần hùng cát cứ tranh đấu lẫn nhau. Nếu như không có Bích Tú Tâm khắc chế Thạch Chi Hiên thì có thể khẳng định lão sẽ dùng Dương Hư Ngạn thay thế Dương Quảng, sau đó đứng đằng sau mà thao túng đại cục. Với con mắt nhìn người siêu việt của mình, Sư Phi Huyên phán đoán Lý phiệt là thế lực có nhiều cơ hội thống nhất thiên hạ nhất. Nàng ta càng hiểu Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát bị hai thế lực hùng mạnh là Đột Quyết và Ma môn lung lạc nên mới quyết định toàn lực ủng hộ Lý Thế Dân, biến hắn trở thành dòng nước trong xanh duy nhất trong đám nước đục của Lý gia.
Lộ vẻ suy nghĩ, Từ Tử Lăng nhíu mày thốt:
- Nhưng cũng vì thế mà làm Lý Thế Dân rơi vào hiểm cảnh mất lòng phụ thân, xung đột với huynh đệ. Ài! Về điểm này ta thực không hiểu Sư Phi Huyên, nhẽ ra nàng không nên làm rùm beng quá đáng như vậy.
Bạt Phong Hàn lắc đầu:
- Chuyện này vô cùng vi diệu! Lý Thế Dân là nhân vật đại biểu cho Lý phiệt, Sư Phi Huyên chọn hắn thì cũng như ủng hộ Lý phiệt, Lý Uyên và Lý Nguyên Cát đáng ra phải cảm thấy cao hứng mới đúng. Nhưng chỉ có Ma môn hiểu được dụng tâm của Sư Phi Huyên, nên mới tìm trăm phương ngàn kế, bằng mọi thủ đoạn phá hoại sự đoàn kết nội bộ của Lý phiệt. Ma môn lợi dụng việc Lý Uyên yêu quý phi tần, sự ghen ghét của Lý Kiến Thành đối với quân công cái thế của Lý Thế Dân, lòng riêng muốn làm Hoàng đế của Lý Nguyên Cát mà khống chế chặt chẽ cả ba phương diện. Vì thế, đằng sau sự xung khắc giữa Lý Thế Dân và cha anh hắn chính là cuộc đấu tranh giữa Từ Hành Tịnh Trai và Ma môn lưỡng phái lục đạo.
Từ Tử Lăng gật gù:. ngôn tình hài
- Phân tích của Phong Hàn huynh vừa sâu sắc vừa có sức thuyết phục.
Bạt Phong Hàn nói tiếp:
- Điều Ma môn sợ nhất hiện nay là để chống lại cha và anh em mình, Lý Thế Dân sẽ làm lành với các ngươi. Việc phái Lý Nguyên Cát đến chiến trường Lạc Dương là nhằm cản trở tình hình phát triển theo chiều hướng đó. Nếu Ma môn không gật đầu thì đám Duẫn Đức phi và Đổng Thục Ni đâu có thuyết phục Lý Uyên giúp cho Lý Nguyên Cát, Lý Uyên lại càng không làm việc gì ảnh hưởng tới lòng quân của Lý Thế Dân vào thời khắc quan trọng này. Cứ chờ mà xem, Lý Nguyên Cát sẽ nghĩ ra một số chuyện khiến bọn ta và Lý Thế Dân kết thành thâm cừu không thể cởi bỏ được. Hắn phụng mật chỉ của Lý Uyên nên có nhiều việc Lý Thế Dân không thể trái ý hắn.
Đất trời tối dần, gió lạnh ào ào thổi tới. Từ Tử Lăng không biết nói sao, chỉ cảm thấy sự mệt mỏi dâng lên từ tận đáy lòng.
Hai mắt thần quang lấp loáng, Bạt Phong Hàn hào hứng nói:
- Loài người thật yếu ớt! Quá khứ là một gánh nặng, còn tương lai lại bất trắc khiến người ta nghẹt thở. Vì thế nên việc đem hết khả năng tập trung vào khoảnh khắc hiện tại không những là tâm pháp tu hành, mà còn là thủ thuật để giữ vững đấu chí mạnh mẽ. Ngươi còn nhớ câu ta đã nói không? Ai đủ liều mới có thể tồn tại. Tử Lăng nếu đã quyết định kề vai tác chiến với bọn ta thì nên rũ sạch tất cả. Ngươi có hiểu hàm ý của ta không?
Từ Tử Lăng gật đầu thay vì trả lời. Đúng như Lý Thế Dân từng nói, trên chiến trường không là bạn thì là địch, không thể có khả năng thứ ba.
o0o
Lưu Hắc Thát và Khấu Trọng thả ngựa chạy chầm chậm đến cửa thành phía Tây. Binh tướng phòng thủ thấy hai người lập tức đứng nghiêm chào.
Khấu Trọng nói với Lưu Hắc Thát:
- Không cần tiễn nữa, ngựa cũng trả lại cho đại ca luôn. Quay lại Lạc Dương thì dùng hai chân tiện hơn.
Lưu Hắc Thát trầm giọng:
- Ta đưa ngươi thêm một đoạn nữa.
Khấu Trọng nhún vai ra vẻ không có vấn đề gì rồi theo sau Lưu Hắc Thát rời thành. Hai người đi một đoạn nữa mà không ai nói gì. Cả hai rời khỏi đường lớn, chầm chậm tiến vào thảo nguyên.
Lưu Hắc Thát than:
- Thật lòng ta rất lo Đậu gia sẽ thua trận này.
Khấu Trọng gượng cười:
- Đậu Kiến Đức vừa rồi không còn là Đậu Kiến Đức mà ta đã gặp ở Lê Dương nữa. Cùng là một người mà sao lại khác nhau đến thế?
Lưu Hắc Thát trầm giọng:
- Vì những năm tháng vừa qua Hạ Vương gặp quá nhiều thuận lợi! Trước tiên là phá Vũ Văn Hoá Cập, rồi đến đánh chiếm Lê Dương, nhân vật xuất sắc trong quân Đường như Lý Thế Tích mà cũng là bại tướng dưới tay. Mới rồi lại hàng phục được Mạnh Hải Công, chắc Hạ Vương cảm thấy bảo tọa hoàng đế trở thành vật trong túi, chỉ thò tay ra là lấy được. Vì tất cả những điều đó mà con người thực sự của ông ta đã bộc lộ hết ra.
Khấu Trọng giật mình hỏi:
- Dường như Lưu đại ca vô cùng bất mãn lão Đậu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lưu Hắc Thát phẫn nộ thốt:
- Lão muốn ta ở lại phòng thủ Lê Dương! Rõ ràng là không tin tưởng, sợ ta sẽ theo về với ngươi.
Khấu Trọng chán nản nói:
- Trên đường đến đây ta đã tràn đầy hy vọng, nhưng giờ thì thất vọng vô cùng, gọi là tuyệt vọng cũng được. Đâu ngờ Đậu Kiến Đức lại là người không có lập trường vững vàng như thế. Ài! Đại ca có tính toán gì không?
Khôi phục vẻ bình tĩnh, Lưu Hắc Thát khẽ cười đáp:
- Còn tính toán gì nữa! Ta từng nói rằng mình không thể sống quá hai mươi tám tuổi, chết sớm hay muộn một năm thì có quan trọng gì đâu. Ta sẽ dùng tính mạng mình chứng minh cho Đậu Kiến Đức thấy Lưu Hắc Thát này là người thế nào.
Khấu Trọng hồi tưởng lại câu chuyện năm trước, Lưu Hắc Thát đã nói mình được Ninh Đạo Kỳ tiên đoán rằng sẽ không sống quá một độ tuổi nào đó. Vì Lưu Hắc Thát thấy mệnh mình không còn nhiều nên trơ mắt ngồi nhìn bỏ lỡ cơ hội theo đuổi Tố Tố thật khiến người ta phải cảm thán. Nhất thời trong lòng trào dâng vô vàn cảm xúc, gã than:
- Chuyện đó rốt cuộc là thế nào? Đại ca tại sao lại có cơ hội nói chuyện với Ninh Đạo Kỳ, người như thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi? Mà tại sao lão lại thất đức đến thế, tiết lộ cả cái hạn chết của người ta ra? Chuyện chẳng hay ho gì như vậy tốt nhất là không nên để đương sự biết. Giả sử lão nhận xét sai thì chẳng phải Lưu đại ca rất thiệt thòi sao?
Lưu Hắc Thát vội nói:
- Tiểu Trọng không nên bất kính với lão nhân gia. Ta được ông ấy chỉ điểm chính là duyên phận kiếp này đó. Lão nhân gia đâu có nói ta không sống quá hai mươi tám tuổi, người chỉ nói đó sẽ là một cửa ải. Trừ khi ta buông bỏ cuộc sống chém giết đầu đao mũi kiếm, nếu không thì lành ít dữ nhiều.
Khấu Trọng lắc đầu:
- Tiểu đệ là người đầu tiên không tin. Vận mệnh chính là vận mệnh, hoặc là có hoặc là không. Nếu quả thực con người ta có số phận thì sao lại có chuyện nếu thế này hoặc thế kia như vậy được. Thử nghĩ mà xem, nếu như vận mệnh cũng có hai khả năng, vậy số phận một cá nhân thay đổi sẽ tạo ảnh hưởng dây chuyền, chỉ một thay đổi sẽ ảnh hưởng đến toàn thể, cuối cùng làm mọi chuyện đảo lộn hết sao?
Lưu Hắc Thát trầm ngâm một lát rồi gật đầu:
- Ngươi nói đúng lắm, vậy thì ta chết chắc rồi. Rõ ràng Ninh Đạo Kỳ chỉ muốn an ủi, kêu ta tu nhân tích đức e là để cho kiếp sau dùng mà thôi.
Khấu Trọng ngớ người. Gã vốn định tìm cách gỡ nút thắt tai hại về số mệnh trong lòng Lưu Hắc Thát, không ngờ nói một đằng người nghe lại hiểu một nẻo, thành ra đã chặt đứt tia hy vọng cuối cùng của y.
Lưu Hắc Thát cười rộ nói:
- Sống chết có số, phú quý do trời. Đại trượng phu da ngựa bọc thây, chiến trường chính là chốn về tốt nhất của ta, chết sớm hay muộn cũng tính toán con bà nó làm gì. Chúng ta không cần phí công suy nghĩ về chuyện đó nữa. Ninh Đạo Kỳ tại sao lại hạ mình chỉ điểm tương lai cho ta, đến giờ ta vẫn hồ đồ không rõ. Nghe nói ngươi từng giao thủ với lão nhân gia. Chuyện đó có thật không?
Khấu Trọng gật đầu:
- Đúng là có chuyện đó. Sau khi ra sức khuyên răn không được, lão đã định giết tiểu đệ, nhưng chẳng biết tại sao cuối cùng lại điểm hóa cho tiểu đệ về võ học rồi cười lớn bỏ đi. Thật là kỳ quái!
Lưu Hắc Thát giật mình nói:
- Hoặc lão nhận ra ngươi là minh chủ thống nhất thiên hạ trong tương lai cũng nên.
Khấu Trọng lại nghĩ đến chuyện khác, trong lòng run sợ, ngoài miệng thì trả lời cho qua:
- Lưu đại ca chớ nên nói đùa, ta không chết đã là may mắn lắm rồi.
Lưu Hắc Thát than:
- Tiểu Trọng đã bao giờ nghĩ tại sao Đậu Kiến Đức lại cố kỵ ngươi đến thế chưa?
Hiện chỉ còn cách ngọn núi hai gã kia ẩn thân hơn một dặm. Giật cương cho ngựa dừng lại, Khấu Trọng nhăn nhó cười đáp:
- Việc đó bảo người ta làm sao mà nghĩ được? Ta vốn cho rằng Hạ Vương của đại ca là một vị bá chủ hào hùng đại nhân đại nghĩa với tấm lòng rộng mở, giờ mới biết đó chỉ là hiểu lầm.
Lưu Hắc Thát nói:
- Đậu gia tuy bây giờ chỉ chăm chăm nghĩ tới cái ngai hoàng đế nhưng bản chất lão vẫn là một người có tình có nghĩa. Tựu chung cũng chỉ vì sự uy hiếp của ngươi đối với lão quá lớn. Từ sau cuộc chiến Lê Dương, ngươi đã thiết lập được danh tiếng cao vời trong lòng quân Đại Hạ bọn ta, có phần còn vượt qua cả khí thế của Đậu gia nữa, gần giống như Lý Thế Dân so với Lý Uyên và Lý Kiến Thành vậy. Thêm vào đó, chúng ta tình như huynh đệ, sau lưng ngươi lại có Tống Khuyết ủng hộ. Nếu ngươi có ý tranh thiên hạ với Đậu gia thì không cần đánh quân Đại Hạ đã tứ phân ngũ liệt rồi. Sự cố kỵ của ông ấy đâu phải là không có lý.
Khấu Trọng lắc đầu cười khổ:
- Lưu đại ca nên trở về sớm đi thôi. Huynh tiễn tiểu đệ ra tận ngoài thành thế này, Đậu gia của huynh không nghi ngờ bọn ta nói chuyện xấu sau lưng ông ấy mới là lạ đó.
Lưu Hắc Thát thản nhiên nói:
- Một người sắp chết thì còn nghĩ gì nhiều. Ngươi không cần lo lắng cho ta đâu. Tuy nhiên tiễn người ngàn dặm rồi cũng phải chia tay, vậy ta chỉ đưa ngươi tới đây thôi. Hy vọng ba huynh đệ chúng ta còn có ngày gặp lại. Hãy hỏi thăm Từ Tử Lăng thay ta nhé!
Trong lòng Khấu Trọng bừng lên nỗi đau đớn xé lòng của sinh ly tử biệt, đến ông trời cũng không thể thay đổi tình hình trước mắt. Gã thét lớn:
- Lưu đại ca bảo trọng!
Đoạn nhảy khỏi lưng ngựa rồi lao đi như tên bắn.
o0o
Nhìn theo bóng Lưu Hắc Thát dắt con ngựa không người cưỡi đi xa dần, Bạt Phong Hàn trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc Đậu Kiến Đức là người thế nào?
Tâm tình Từ Tử Lăng trầm xuống, ngấm ngầm cảm thấy có gì đó không thỏa đáng. Nhẽ ra Lưu Hắc Thát đã tới đây chào bọn gã một câu mới đúng. Gã lắc đầu nói:
- Ta không hiểu rõ lão lắm. Mà cho dù hiểu được thì sao? Vì lợi ích thiết thân cũng như đường lối xung khắc, mỗi con người đều có thể tùy tình hình mà thay đổi lập trường. Vương Thế Sung là một ví dụ nhãn tiền. Ngươi cứ chờ mà xem thái độ của lão đối với chúng ta nếu như giữ được Lạc Dương.
Bạt Phong Hàn lạnh lùng thốt:
- Vương Thế Sung đã sớm hết thời rồi. Bất kể phía nào chiến thắng thì cũng không đến lượt lão tranh giành thiên hạ. Vương Thế Sung không màng đến thể diện cầu viện các ngươi chẳng phải vì muốn bảo vệ vị trí bá chủ mà lão chỉ muốn giữ mạng. Bởi quan hệ mật thiết giữa Vương Thế Sung và Ma môn đã lộ rõ, nên với sự anh minh quyết đoán của mình, Lý Thế Dân sau khi phá được thành tất sẽ chém đầu lão. Trừ khi Lý Nguyên Cát cản trở bên trong, bằng không thì chắc chắn chỉ có khả năng đó thôi.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên thốt:
- Phong Hàn huynh nhìn nhận sự tình còn thấu triệt hơn cả ta và Khấu Trọng nữa.
Bạt Phong Hàn đỡ lời:
- Ta lớn lên trong gian khổ, những gì nói đến chỉ là tâm ngoan thủ lạt. Mọi việc đều nhìn nhận từ góc độ lợi ích nên có thể cung cấp một cách nhìn khác đối với mỗi sự kiện.
Lúc này Khấu Trọng đã trèo lên tới nơi. Gã ngồi xuống bên kia Bạt Phong Hàn rồi than:
- Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Sư Phi Huyên lại chọn Lý Thế Dân làm chủ nhân thiên hạ trong tương lai rồi.
Hai gã kia nghe xong mà vô cùng kinh ngạc. Khấu Trọng đâu phải Sư Phi Huyên, làm sao có thể hiểu được dụng tâm trong lòng tiên tử?
Bạt Phong Hàn vô cùng hứng thú giục:
- Nói ra xem!
Khấu Trọng đáp:
- Đó không phải là quyết định của riêng mình Sư Phi Huyên, mà chắc cũng được người đại diện của Đạo gia là Ninh Đạo Kỳ gật đầu đồng ý. Bằng thuật nhìn người của mình, Ninh Đạo Kỳ có lẽ đã nhận ra Lý tiểu tử có tướng đế vương. Vì thế Sư Phi Huyên mới dám chọn hắn để ủng hộ.
Bạt Phong Hàn sờ mũi nói:
- Ta là người đầu tiên không tin vào tướng số. Đó chỉ là trò lừa gạt của đám giang hồ thuật sỹ mà thôi. Ninh Đạo Kỳ thì sao chứ? Ta thừa nhận là tướng mạo con người quả thực có tốt xấu, điều này có ảnh hưởng nhất định đối với vận mệnh. Thế nhưng trên thế gian này làm gì có cái tướng đế vương? Đó chỉ là lời nói vô căn cứ.
Khấu Trọng hỏi:
- Lăng thiếu gia thấy sao?
Từ Tử Lăng nhíu mày đáp:
- Từ xưa tới nay luôn lưu truyền thuật xem tướng số. Ninh Đạo Kỳ khẳng định là người tinh thông môn đó. Nếu dựa trên quan điểm về tướng mạo thì chắc chắn việc lựa chọn Lý Thế Dân hợp với suy nghĩ của lão. Nhưng ta đồng ý với nhận xét của Phong Hàn huynh là trên thế gian này không có tướng đế vương. Ninh Đạo Kỳ dù sao cũng không phải là thần tiên, kiểu gì cũng có lúc mắc sai lầm.
Khấu Trọng cười rộ thốt:
- Hy vọng không phải các ngươi nói thế để an ủi ta. Con mẹ nó! Kệ luôn cả con bà nó vận mệnh gì đó. Khấu Trọng này vĩnh viễn không nhận thua. Lý Thế Dân nếu có bản lãnh thì hãy làm thịt ta đi.
Bạt Phong Hàn trầm giọng:
- Phải nói là hãy làm thịt ba huynh đệ bọn ta đi chứ!
Vô cùng cảm động, Khấu Trọng ôm chặt Bạt Phong Hàn rồi cười nói:
- Trước đây chẳng phải lão Bạt ngươi đã nói rằng nếu tình hình có gì không thuận lợi thì sẽ rời đi sao?
Bạt Phong Hàn cười khổ:
- Bạt Phong Hàn ta giờ không phải là người như vậy nữa. Cho dù phải vào đất chết để tìm sống, nhưng nếu ở lại thì cả bọn cùng ở, nếu đi thì tất cả cùng đi.
Từ Tử Lăng điềm đạm hỏi:
- Về phía Đậu Kiến Đức thì sao, phải chăng ngươi đã không thuyết phục được lão?
Khấu Trọng chán nản đáp:
- Lời ngươi tuy không đúng hẳn nhưng cũng chẳng sai là mấy. Lão tuy đáp ứng gửi quân tới cứu viện nhưng đã quá dè chừng ta rồi. Trận chiến ở Hổ Lao sắp tới ta sẽ không có cách nào nghĩ mưu tính kế cho lão nhằm tái hiện sự hợp tác chân thành như khi đánh phá Lê Dương nữa. Ài! Lý Thế Dân nhìn thông nhìn thấu Đậu Kiến Đức, nhưng Đậu Kiến Đức thì lại không để Lý Thế Dân vào trong mắt. Chưa đánh đấm gì đã có thể biết kết quả rồi. Con bà nó là con gấu!
Từ Tử Lăng nói:
- Có Lưu đại ca giúp đỡ thì Đậu Kiến Đức cũng có ít nhiều khả năng làm nên chuyện gì đó.
Khấu Trọng bất lực thốt:
- Lão Đậu lệnh cho Lưu đại ca ở lại phòng thủ Lê Dương.
Bạt Phong Hàn biến sắc:
- Bất kể là quân lực hay tài trí, Đậu Kiến Đức đều không thể bì được với Lý Thế Dân. Trận này làm sao mà đánh đây?
Hai mắt Khấu Trọng tinh mang lấp loáng, gã chầm chậm nói:
- Vì thế chúng ta phải tự lo cho mình thôi. Khi Lý Thế Dân chuyển quân đến Hổ Lao để đánh chặn Đậu Kiến Đức sẽ là lúc bọn ta phản công đánh đổ quân Đường. Trước hết bọn ta phải trở lại Lương Đô lôi cổ tên nội gian đó ra, rồi bí mật tập kết một vạn quân tinh nhuệ, sau đó dùng Phi Luân thuyền làm cánh viện trợ đường sông vận chuyển lương thảo và công cụ đánh thành phá trại đến. Khi Đậu Kiến Đức tấn công Hổ Lao từ mặt Đông, chỉ cần Thiếu Soái quân có thể đột phá trùng vây ở Lạc Dương, đến vây bốn phía Hổ Lao, chặt đứt liên hệ giữa Lý Thế Dân và quân vây thành Lạc Dương là chúng ta có cơ hội thu được thắng lợi huy hoàng. Sau trận này thì không đến lượt Lý phiệt xưng hùng nữa.
Bạt Phong Hàn gật đầu khen:
- Can đảm lắm!
Từ Tử Lăng nói:
- Ngươi và Phong Hàn huynh cứ về Lương Đô trước. Ta phụ trách đến Lạc Dương thông báo cho Dương công và Vương Thế Sung để họ yên tâm.
Khấu Trọng đồng ý:
- Vậy bọn ta đợi ở Trần Lưu, khi ngươi đến đó sẽ lập tức xuất phát. Tốt nhất là ngươi có thể đem chim ưng và ngựa về.
Từ Tử Lăng đáp:
- Không thành vấn đề! Nhưng trước khi tới Lạc Dương, ta sẽ ghé qua Tịnh Niệm Thiền Viện tìm Liễu Không nói vài câu.
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi gặp Liễu Không làm gì? Có gì để nói với lão đâu?
Đưa mắt nhìn ra vùng bình nguyên trải rộng ngút tầm mắt, Từ Tử Lăng điềm đạm trả lời:
- Ta muốn nhờ lão nhắn tin cho Sư Phi Huyên, để nàng biết ta không còn cách nào khác phải chọn con đường mà nàng không muốn ta dấn bước. Mục đích chỉ có vậy thôi!
(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.