Đại Đường Song Long Truyện

Chương 672: Gặp lại cố nhân




Từ Tử Lăng và Hầu Hi Bạch cao hứng cuốc bộ tham quan trên đại nhai xuyên suốt hai cửa Nam Bắc. Rất nhiều người tò mò chú ý, các tiểu cô nương thì tựa cửa len lén nhìn theo.
Giống như đại bộ phận các thành trì khác, khách bộ hành thuộc phái nữ ở nơi này nhiều hơn nam giới, đây là hậu quả tất yếu của việc một số lượng lớn nam nhân đã bị gọi nhập ngũ. Quận Ba Đông do không thực sự nằm ở tiền tuyến, tuy về kinh tế chiếm một vị trí trọng yếu, nhưng vị cha hờ Đỗ Phục Uy của hai gã vì phải ứng phó hai thế lực lớn uy hiếp là Phụ Công Hựu và Tiêu Tiễn nên đã tập trung chủ lực ở Lịch Dương, bằng vào sự tiện lợi của dòng Trường Giang để chi trì cho các thành trấn trên bờ sông, tiện lợi trong việc ứng phó bất kỳ địch nhân nào đến gây hấn. Vì vậy quận Ba Đông không hề có trọng binh, dân chúng an cư trong cảnh thanh bình, đúng là một nơi phồn hoa hưng thịnh.
Hầu Hi Bạch cười nói:
- May là chúng ta vô tình đến được thành trì của cha hờ ngươi. Nếu đây là một tòa thành do Đường thất quản lý, khẳng định tối qua Dương Hư Ngạn đã dẫn binh lính đến gây sự bắt bớ, chỉ nghĩ đến cảnh bị cầm tù thôi cũng thấy lạnh cả người rồi. Vận mệnh thăng trầm đúng là chỉ cách nhau một sợi tơ.
Từ Tử Lăng mỉm cười đáp:
- Thật thà mà nói, trận này Dương Hư Ngạn thua rất oan uổng. Thắng lợi hay thất bại cứ như chơi bạc vậy, may rủi quyết định phần nhiều.
Hầu Hi Bạch vui vẻ nói:
- Nhưng tục ngữ có câu “Thành công không phải hoàn toàn nhờ may mắn”. Nếu như không có Tinh Thần đại pháp tuyệt diệu của Tử Lăng, đề tỉnh kẻ ngồi trên đống của mà không biết như ta, Dương Hư Ngạn làm sao mà bại một cách hồ đồ như vậy?
Từ Tử Lăng tròn mắt trả lời:
- Không ngờ Hi Bạch lại là người khiêm tốn như vậy! Mọi tài tử đều thường tạo cho người khác một ấn tượng lúc nào cũng cao cao tại thượng, mà Hi Bạch ngươi thì nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng là một tài tử.
Hầu Hi Bạch bật cười:
- Tài tử? Hắc! Cho dù là tài tử đi nữa, nhưng trước một tài tử như Từ Tử Lăng ngươi, ai dám không khiêm tốn chứ? Thực sự là ta càng ngày càng bội phục ngươi, lại càng thấy vui hơn khi ngươi gọi là là Hi Bạch chứ không khách khách khí khí Hi Bạch huynh Hi Bạch hiếc gì nữa. Ở điểm này, Khấu Trọng không giống ngươi, gã vừa quen bất kỳ kẻ nào đã có thể lập tức thân mật, ngươi thì luôn thận trọng giữ khoảng cách với người khác.
Từ Tử Lăng cười nhăn nhó:
- Để cho Hi Bạch ấm ức đầy bụng như vậy, tiểu đệ thấy có lỗi quá, xin Hi Bạch đại nhân rộng lượng tha thứ cho. Lúc nãy là ta thuận miệng gọi ra, hết sức tự nhiên. Hi Bạch vì bảo vệ cho ta mà không tiếc hy sinh tính mạng, mọi người đối xử chân thành với nhau nên mới tự nhiên được như vậy.
Hầu Hi Bạch cười lớn, tay vỗ vai Từ Tử Lăng, miệng vui vẻ nói:
- Tất cả đã qua rồi, nhìn về phía trước mới là chuyện mà người thông minh nên làm. Nếu Tử Lăng hồi phục công lực, nói không chừng trói nửa người lại vẫn có thể đùa giỡn Dương Hư Ngạn trên lòng bàn tay.
Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:
- Ngươi quá lạc quan rồi! Trước tiên, nếu ta và hắn giao thủ sẽ mất đi ưu thế tỉnh táo của kẻ đứng ngoài cuộc. Thứ nữa là Dương Hư Ngạn sẽ rút ra bài học sau thất bại cay đắng vừa rồi, nghĩ cách khắc phục sơ hở. Một khi đạt tới cảnh giới tùy tâm sở dục, hắn sẽ trở thành một Thạch Chi Hiên khác. Một ngày hắn chưa chết thì thủy chung vẫn là mối họa trong gan ruột của chúng ta.
Hầu Hi Bạch đột nhiên hạ giọng:
- Nhìn coi! Ba Đông thành không ngờ cũng có mỹ nữ với khí chất tuyệt thế như vậy.
Từ Tử Lăng theo ánh mắt của hắn nhìn về phố đối diện, thấy một người con gái ăn vận giản dị nhưng vẫn toát lên được cái đẹp tuyệt mỹ của cơ thể. Nàng đi vào con phố ngang nên gã chỉ thấy bóng lưng chứ không kịp nhìn gương mặt.
Quay sang Từ Tử Lăng, Hầu Hi Bạch ngạc nhiên nói:
- Ánh mắt của Tử Lăng sao lại cổ quái như vậy, không phải thấy sắc động tâm đó chứ? Như thế này không giống ngươi chút nào.
Từ Tử Lăng trầm giọng:
- Ta cảm thấy dáng dấp của nàng rất quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu đó và để lại ấn tượng ghi tâm khắc cốt vậy.
Hầu Hi Bạch nói:
- Có thể khẳng định là nàng không phải bất kỳ mỹ nữ nào mà ta đã biết. Ta có khả năng đặc biệt trong việc quan sát nữ nhân, thậm chí nếu nàng ấy dịch dung cải trang vẫn không qua được mắt ta.
Từ Tử Lăng gật đầu:
- Nàng tuyệt không phải địch nhân, bởi vì nàng cho ta một ấn tượng rất nhân từ.
Hầu Hi Bạch xốc tay áo cười nói:
- Tới rồi, quả nhiên không hổ thịnh danh Ba Đông đệ nhất lâu. Chỉ bề ngoài của Vọng Hoài lâu cũng đủ khiến người ta chấn động tinh thần.
Mình hổ của Từ Tử Lăng bỗng run lên tựa như chợt nhận ra chuyện gì.
Hầu Hi Bạch kéo Từ Tử Lăng qua một bên để tránh cản trở khách nhân đi vào đại môn của Vọng Nguyệt lâu, đoạn hắn hỏi:
- Phải chăng Tử Lăng đã nhận ra nữ tử giống như từng quen biết vừa rồi là ai?
Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:
- Không, ta nhớ tới một chuyện khác. Ta đã luôn không hiểu được, ngày đó vì trúng Ngọc Thạch Câu Phần của Chúc Ngọc Nghiên mà ta bị hôn mê. Hôm sau tỉnh lại thì Phi Huyên đã bỏ ta mà đi, việc này giống như một cái gai ở trong tim, làm ta luôn nhức nhối, thầm nghĩ nàng nên đợi ta tỉnh lại, đợi ta hồi phục để có thể tự bảo vệ rồi đi cũng chưa muộn. Đến giờ phút này ta mới đột nhiên tỉnh ngộ, đó chính là cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh. Khi ta thụ thương không thể trông cậy vào võ công mới chính thức hiểu được Kiếm Tâm Thông Minh là gì, cũng bằng cái này mà có thể trợ giúp Hi Bạch đánh lui Dương Hư Ngạn.
Hầu Hi Bạch tán dương:
- Nguyên lai Tử Lăng đang nghĩ về một chuyện khác, hoàn toàn không liên quan tới những chuyện hiện tại, cơ mà cũng rất cuốn hút người khác. Thạch sư phụ chả bao giờ dám đến Từ Hàng Tĩnh Trai khiêu chiến Phạm Thanh Huệ chính là vì cố kỵ cảnh giới kiếm đạo cao nhất Kiếm Tâm Thông Minh trong Từ Hàng kiếm điển. Sự thật là Tử Lăng luôn có khí chất thông linh ẩn tàng, chỉ là không có cơ hội phát huy thôi. Nếu ngươi hồi phục công lực như cũ thì việc thụ thương trong trận này thực ra lại là hảo sự tạo nên biến chuyển cực lớn.
Từ Tử Lăng nhăn nhó cười đáp:
- Hoàn toàn hồi phục hay không ta chẳng quan tâm. Vọng Hoài lâu này thật không tầm thường, chỉ cần nhìn bốn cột gỗ chạm trổ công phu đỡ lầu gác ba tầng đã khiến người ta trầm trồ khen ngợi. Chúng ta lên trên ngắm cảnh sông Hoài chứ?
Hầu Hi Bạch ha ha cười lớn rồi nói:
- Mời Tử Lăng!
Từ Tử Lăng mỉm cười đáp:
- Hi Bạch chớ khách khí!
Nói rồi bắt chéo hai tay sau lưng bước lên lầu.
Lầu Vọng Hoài nằm ở phía Bắc thành, thiết kế độc đáo, tầng dưới cùng khác biệt với các lầu gác khác, muốn lên phải đi qua một cầu thang gỗ mười bậc. Cả tòa lầu đều do kết cấu gỗ trụ kiên cố tạo thành, chắc chắn và đẹp đẽ, lại không làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên.
Tận cùng của thang gỗ là quầy chưởng quỹ của tửu lâu, đi qua đó sẽ đến hơn ba mươi chiếc bàn lớn được bày biện ở lầu một. Quá nửa chỗ này đã đầy khách, nhìn qua thì thấy đại bộ phận là thương khách vãng lai, các món điểm tâm thơm phức bốc khói nghi ngút đều do các nữ tử trẻ tuổi bưng đến phục vụ, bày biện khác lạ đặc sắc. Ở phía bên phải là cầu thang gỗ đi lên lầu hai.
Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn quanh, thấy người chưởng quỹ trẻ tuổi đang tính tiền cho khách uống trà. Có thể vì gã và Hầu Hi Bạch khí độ bất phàm nên hắn nhìn về phía hai người, ánh mắt bắt gặp Từ Tử Lăng.
Từ Tử Lăng ngây người nói:
- Không ngờ lại là Hàn huynh!
Thân hình gã chưởng quỹ chợt run lên, sắc mặt đờ đẫn và tái mét như người chết.
Từ Tử Lăng lập tức hối hận không sao tả xiết. Người này chính là Hàn Trạch Nam, gã gặp một lần khi đi cùng thuyền từ Tam Hạp lúc rời khỏi Ba Thục. Khi đó Hàn Trạch Nam đang cùng hiền thê là Tiểu Thường và ái nhi là Tiểu Kiệt trốn chạy sự truy sát của Âm Quý phái thì gặp Từ Tử Lăng trượng nghĩa ra tay, đánh lui Ác Tăng Pháp Nạn và Diễm Ni Thường Chân. Sau đó Hàn Trạch Nam và vợ con như chim sợ tên đã vội vã rời thuyền cao chạy xa bay khiến gã không cách nào biết được quan hệ giữa bọn họ và Âm Quý phái.
Gã hối hận chính vì quên mất mình quen biết Hàn Trạch Nam trong thân phận Cung Thần Xuân, hơn nữa một tiếng gọi “Hàn huynh” đã vạch trần thân phận ẩn tàng lánh đời của Hàn Trạch Nam. Khó trách sắc mặt Hàn Trạch Nam lại trở nên khó coi như vậy. Đồng thời Từ Tử Lăng chợt nhớ ra, hình ảnh quen thuộc xinh đẹp vừa thấy chính là Tiểu Thường, thê tử của họ Hàn.
Hầu Hi Bạch ở phía sau ngạc nhiên hỏi:
- Tử Lăng gặp người quen cũ à?
Từ Tử Lăng lúng túng đáp:
- Không, ta nhận lầm người!
Nói rồi kéo Hầu Hi Bạch theo cầu thang lên tầng trên.
Đi đến chỗ rẽ ở tầng trên, Từ Tử Lăng chán nản dừng lại than:
- Ta phải quay lại nói cho rõ ràng. Hi Bạch lên lầu ba kiếm một bàn trống trước đi, được không?
Hầu Hi Bạch lắc đầu đáp:
- Ta mang trách nhiệm trọng đại, sao có thể để ngươi một mình được, đi cùng nhau nhé?
Hai gã quay đầu xuống thang, khi xuống đến tầng dưới thì không ngờ chẳng thấy tăm hơi Hàn Trạch Nam đâu, vị trí của hắn đã có người khác đã thay vào làm việc.
Trong lòng Từ Tử Lăng biết là không ổn, nếu họ Hàn lại quyết định đào tẩu để tránh đại họa thì tội của mình vô cùng lớn. Gã vội nói:
- Mau đuổi theo!
Hai người vội bước xuống thì vừa vặn thấy bóng lưng của Hàn Trạch Nam đi vào con phố ngang đối diện.
Hàn Trạch Nam tâm sự trùng trùng vội vã bước đi trong ngõ ngang không người, bỗng dưng mắt hoa lên, phía trước đã có một người tiến lại. Hắn sợ hãi lùi liền ba bước, sắc mặt tái mét.
Người chặn đường chính là Hầu Hi Bạch. Gã đi trước Từ Tử Lăng một bước, vái chào rồi cười nói:
- Xin Hàn huynh thứ cho Hi Bạch vô lễ, vì bằng hữu của ta muốn giải thích cùng Hàn huynh hiểu lầm vừa rồi, huynh không cần phải hoảng sợ.
Hàn Trạch Nam hoang mang không biết ra làm sao, đoạn ngạc nhiên hỏi:
- Các hạ có phải là Đa Tình công tử Hầu Hi Bạch không?
Hầu Hi Bạch vui vẻ đáp:
- Đúng là tại hạ! Chẳng ngờ Hàn huynh không hiểu võ công mà cũng biết chuyện trên giang hồ, bằng hữu của ta đến rồi kìa!
Hàn Trạch Nam lại lộ ra vẻ nghi ngờ sợ sệt, quay đầu nhìn lại phía sau thì thấy Từ Tử Lăng trong diện mạo Cung Thần Xuân tiến tới. Gương mặt lập tức thoải mái hẳn ra, hắn vội kêu lên:
- Ân công!
Từ Tử Lăng cởi bỏ mặt nạ, đi đến bên cạnh Hàn Trạch Nam, giọng nói đầy áy náy:
- Là sơ suất của ta khiến Hàn huynh phải kinh sợ. Tôn phu nhân và lệnh lang khỏe không?
Hàn Trạch Nam vẫn tròn mắt ngây ngốc, vì sự biến hóa này mà như lạc mất hồn phách. Mất một lúc hắn mới hồi phục lại, thở ra một hơi rồi nói:
- Không ngờ thế gian lại có loại mặt nạ tinh xảo dường ấy, tiện nội và tiểu nhi đều khỏe. Gia đình tại hạ vẫn chưa có cơ hội cảm tạ đại ân đại đức của ân công, mỗi khi nhớ tới trong lòng lại cảm thấy day dứt.
Từ Tử Lăng vỗ vào vai hắn và nói:
- Bất tất phải nói vậy. Hàn huynh cứ coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, ta và Hi Bạch quay lại ăn điểm tâm, còn huynh cứ tiếp tục công việc đang làm, giữa chúng ta không hề có quan hệ gì cả.
Dứt lời gã cười lớn rồi kéo Hầu Hi Bạch bước đi.
Hàn Trạch Nam ở phía sau kêu lên:
- Xin ân công cho biết đại danh!
Từ Tử Lăng đáp:
- Tiểu đệ là Từ Tử Lăng. Hàn huynh yên tâm, chúng ta sẽ nhất quyết không nói đến bí mật Hàn huynh ẩn cư ở nơi này đâu.
o0o
Hai gã an tọa ở một chiếc bàn nhìn ra cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài tường thành phía Bắc nhìn về vùng đất hoang Lâm Hải và dòng Hoài Thủy xa xa.
Hầu Hi Bạch than thở:
- Nếu cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh của Phi Huyên khiến nàng có thông linh thần lực biết trước tương lai thì sẽ khiến ta sinh ra liên tưởng bất an. Hy vọng là tiên pháp của nàng vẫn có giới hạn, không thể nhìn thấu tương lai khó lường khó đoán.
Từ Tử Lăng nói:
- Ta hiểu ưu tư của Hi Bạch, là ngươi đang lo lắng cho Khấu Trọng.
Hầu Hi Bạch quay sang nhìn gã rồi cười nói:
- Nói chuyện với Tử Lăng có thể tiết kiệm rất nhiều công phu. Ta không hề lo lắng vô căn cứ, vấn đề là Kiếm Tâm Thông Minh của Phi Huyên đạt tới loại cảnh giới nào. Phải chăng nàng chọn Lý Thế Dân làm chân mệnh thiên tử vì biết trước sự thực sẽ như thế? Nếu đúng như vậy thì Khấu Trọng nguy mất.
Từ Tử Lăng nghiêm giọng trả lời:
- Năng lực dự đoán của nàng chưa chắc đã hoàn toàn linh nghiệm. Ít nhất là trong việc nàng chọn ta làm Sơn Môn hộ pháp, ta đã phụ lòng mong đợi của nàng.
Hầu Hi Bạch ngạc nhiên thốt:
- Sơn Môn hộ pháp?
Từ Tử Lăng giải thích một lượt rồi nói:
- Sự việc phát triển theo chiều hướng trái ngược với ý muốn của Phi Huyên, hơn nữa chính ta cũng không có khả năng quay lại hoặc thay đổi, thay vào đó cứ ngày càng đối lập với nàng.
Trong khi Hầu Hi Bạch đang nghiền ngẫm những lời của gã thì Hàn Trạch Nam xuất hiện ở cầu thang rồi đi về chỗ bọn họ. Cả hai dù không hiểu tại sao họ Hàn lại không sợ để lộ thân phận nhưng vì lịch sự cũng vội mời hắn ngồi xuống.
Hàn Trạch Nam lộ ra thần sắc kiên quyết, nghiêm mặt nói:
- Tiểu đệ vừa mới quay về nhà cùng tiện nội thương lượng, hy vọng có thể giúp hai vị chút sức lực, trừ hại cho nhân thế.
Nhớ tới chuyện Âm Quý phái, Từ Tử Lăng mỉm cười đáp:
- Hàn huynh nghĩa hiệp không màng đến sự an toàn của bản thân khiến người ta phải bội phục. Bất quá Âm Quý phái vì phái chủ đã chết nên nội bộ phân tranh, chia năm xẻ bảy, tạm thời không đủ sức gây họa. Hàn huynh có thể yên tâm ở đây an cư lạc nghiệp.
Hàn Trạch Nam lắc đầu:
- Tiểu đệ nói trừ hại cho thế gian không phải ám chỉ Âm Quý phái mà là nhằm vào việc buôn bán phụ nữ và kinh doanh sòng bạc, làm ăn mờ ám bất chấp tất cả những việc thương thiên hại lý của cả nhà tên Hương Quý.
Hai gã cùng động dung, đều có cảm giác như việc đã đến đường cùng lại tìm ra lối thoát
Hàn Trạch Nam tiếp tục nói:
- Nếu ân công không phải Từ Tử Lăng, tại hạ và tiện nội tuyệt không dám sinh ra ý nghĩ ấy. Ân công và Thiếu Soái đều là những người mà Hương gia cố kỵ và kinh sợ nhất.
Hầu Hi Bạch hận nhất việc Hương gia coi nữ nhân như hàng hóa, vì thế hào hứng hỏi:
- Hàn huynh làm sao hiểu được chuyện của Hương gia?
Hàn Trạch Nam lộ vẻ xấu hổ, miễn cưỡng hạ giọng đáp:
- Nhân vì trước khi rời bỏ Hương gia, tiểu đệ là người quản lý sổ sách thu chi cho chúng.
Từ Tử Lăng và Hầu Hi Bạch vui mừng quá sự trông đợi, thầm nghĩ lần này mọi thứ đều đến mà không phải tốn chút công phu. Hàn Trạch Nam chiếm vị trí quan trọng như vậy trong Hương gia, điều đó sẽ giúp bọn họ nắm rõ được hư thực những việc làm mờ ám của nhà họ Hương, có thể một lần trừ khử bọn chúng.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
- Vì sao ngày đó truy sát Hàn huynh lại là người của Âm Quý phái?
Hàn Trạch Nam than thở:
- Chuyện này rất dài. Tiện nội Bạch Tiểu Thường xuất thân Âm Quý phái, cũng là người được Âm Quý phái chỉ định đến thực hiện các giao dịch với Hương gia. Lưỡng phái lục đạo của Thánh môn phần lớn có quan hệ mật thiết với Hương gia. Hương gia muốn có sự ủng hộ của họ về mặt vũ lực và chính trị, mà các hệ phái trong Thánh môn lại dựa vào sự cung cấp tài lực của Hương gia, từ đó hình thành một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Hương gia cũng là tai mắt của Thánh môn, giúp các chi phái trong Thánh môn thu thập tin tức tình báo mọi nơi.
Hắn ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Chính dưới tình huống ấy, thỉnh thoảng Tiểu Thường và tiểu đệ gặp nhau, lâu ngày nảy sinh tình cảm. Đến khi Tiểu Thường mang thai phạm phải đại kỵ của Âm Quý phái thì cả hai chỉ còn cách bỏ trốn đến Ba Thục ẩn náu. Sau vài năm sinh sống yên ổn, cuối cùng cũng bị phát hiện hành tung, đành phải vội vàng lên thuyền lẩn trốn, rồi sau đó mới gặp được ân công.
Hầu Hi Bạch hỏi:
- Vì sao Hàn huynh làm việc cho Hương gia? Sao lại ngồi lên được chức vị trọng yếu như vậy?
Hàn Trạch Nam giải thích tường tận:
- Tiểu đệ từ nhỏ đã theo tiên phụ làm việc cho Hương gia. Sau khi tiên phụ qua đời, trách nhiệm tự nhiên dồn lên đôi vai tiểu đệ. Trên danh nghĩa, việc sổ sách là do anh của Hương Quý là Hương Phú lo liệu, nhưng Hương Phú trầm mê tửu sắc nên thực tế công việc đều do tiểu đệ xử lý, Hương Phú chỉ hỏi han lấy lệ. Tiểu đệ cũng đọc sách thánh hiền nên biết mình đang giúp kẻ ác làm điều tồi bại, nhưng vì sợ Hương gia quyền uy bạo ngược, lại e dính líu đến người nhà nên chỉ đành nhắm mắt mà nghe lệnh. Về sau cha mẹ đều theo nhau tạ thế, lại gặp được Tiểu Thường vốn đã sớm có dị tâm với Âm Quý phái nên mới dẫn đến hành động bỏ trốn.
Từ Tử Lăng chợt hỏi:
- Sào huyệt của Hương Quý ở chỗ nào?
Hàn Trạch Nam đáp:
- Trong thời gian Dương Quảng đến Giang Đô rồi bị giết, tiểu đệ từng theo Hương Quý đi làm ăn vài lần, tổng đàn cuối cùng nằm ở Lạc Dương. Bất quá trước khi tại hạ và Tiểu Thường trốn đến Ba Thục, Hương Quý đang có kế hoạch đến Trường An mở mang địa bàn.
Hầu Hi Bạch trầm ngâm nói:
- Hàn huynh đừng trách tại hạ tra hỏi cặn kẽ. Vì Âm Quý phái khống chế đệ tử trong phái rất nghiêm, làm thế nào mà Hàn huynh và phu nhân có cơ hội để gặp gỡ riêng tư?
Hàn Trạch Nam thản nhiên đáp:
- Tiểu Thường không những phụ trách việc giao dịch giữa hai bên, trước khi hôn quân bị giết, nàng còn phụ trách việc huấn luyện thị nữ các nơi tống nhập Hoàng cung cho Hương Quý. Những thị nữ này đều do Hương gia bất chấp thủ đoạn thu thập từ các nơi về.
Trong lòng máy động, Từ Tử Lăng hỏi:
- Chúng ta có thể nói vài câu với phu nhân không?
o0o
Nhà Hàn Trạch Nam nằm ở phía Đông Bắc thành Ba Đông, là loại nhà ba gian thông thường, cách bài trí đơn giản. Có lẽ phu thê bọn họ không dám khoa trương cho nên mới an phận với cuộc sống giản đơn như bao người bình thường khác.
Sau vài câu khách khí, Từ Tử Lăng hỏi Bạch Tiểu Thường về những chuyện huấn luyên cung nữ ngày trước, sau đó lại hỏi chuyện Âm Tiểu Kỷ.
Ngọc dung xinh đẹp tuyệt trần của Bạch Tiểu Thường lộ ra thần sắc suy tư, sau một lát mới nói:
- Thiếp thân nhớ rồi! Đó ta là một cô bé có tính cách quật cường, hai mắt tràn đầy thù hận. Trong cung nghiêm cấm các nữ hài dùng tên gốc, nhưng mỗi khi được bọn ta gọi theo tên mới, cô bé đều nhắc lại rằng tên mình là Âm Tiểu Kỷ. Về sau bị muội tử của Hương Quý là Hương Hoa nhẫn tâm trừng phạt, nó mới không dám tự xưng là Âm Tiểu Kỷ, nhưng từ đó cũng không nói chuyện nữa.
Từ Tử Lăng ngồi nghe mà vừa mừng vừa lo. Mừng vì trải qua bao phong ba bão táp cuối cùng cũng gặp được người biết được tin tức của Tiểu Kỷ, lo vì tính cách nàng ta ương ngạnh như vậy, nhiều khả năng đã bị Hương gia tâm ngoan thủ lạt đối phó.
Cảm nhận được tâm sự của Từ Tử Lăng, Bạch Tiểu Thường vui vẻ nói:
- Ân công không cần phải lo lắng. Tiếp sau đó phát sinh biến cố Giang Đô, vài trăm bé gái bị quản thúc đã nhân sự hỗn loạn trong cuộc binh biến của Vũ Văn Hóa Cập mà bỏ trốn. Hương Quý vì chẳng tự lo được lấy thân nên không rảnh để chú ý đến bọn họ.
Từ Tử Lăng nghe vậy chỉ biết trợn mắt há mồm. Nhớ lại năm đó cùng Khấu Trọng trốn khỏi Giang Đô, trong tình cảnh chạy trốn binh hoảng mã loạn, vận mệnh một tiểu nữ hài thật khó mà dự đoán, mà các đầu mối để truy tìm Âm Tiểu Kỳ đến giờ hoàn toàn đoạn tuyệt, giữa biển người mênh mông biết làm sao mà tìm.
Hàn Trạch Nam chân thành hỏi:
- Phu phụ nhà tại hạ có thể làm gì để đối phó với chuyện buôn thịt bán người đây?
Từ Tử Lăng thu nhiếp tâm thần đáp:
- Chúng ta sẽ liên lạc với một người tên là Lôi Cửu Chỉ, vị đó sẽ gặp và thảo luận với Hàn huynh. Lôi huynh vẫn luôn tìm trăm phương ngàn kế để đối phó với Hương gia nên sẽ an bài tất cả cho Hàn huynh, đảm bảo an toàn cho gia đình huynh, hai người cứ an tâm. Còn có một chuyện nữa, đó là huynh không cần phải gọi ta là ân công đâu.
Hầu Hi Bạch cười nói:
- Tử Lăng đúng là một dạng nhân sĩ nghĩa hiệp thi ân không trông đợi báo đáp. Việc liên lạc với Lôi lão ca cứ giao cho ta phụ trách, Tử Lăng có thể an tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Thần sắc Hàn Trạch Nam và Bạch Tiểu Thường lộ vẻ nghi hoặc.
Từ Tử Lăng bình thản nói:
- Ta bị kẻ thù đả thương nên cần phải tìm chỗ liệu thương, chốc nữa sẽ phải rời đi, Hàn huynh và phu nhân cứ sinh hoạt như bình thường. Đợi khi Lôi đại ca của ta đến gặp hai vị, huynh ấy sẽ có an bài ổn thỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.