Sáng hôm sau, Từ Tử Lăng cự tuyệt xuống dưới ăn sáng cùng Hương Ngọc Sơn, một mình ngồi đả tọa trong phòng.
Mỗi lần luyện công hoàn tất, gã đều cảm thấy có một cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Kỳ lạ là trước đây gã cũng thích ăn uống như là Khấu Trọng, nhưng càng luyện công, cảm giác thèm ăn ấy càng mất dần đi, gã không thích ăn mặn mà ngược lại thích các món chay, hoa quả, thậm chí hai ba ngày chẳng cần ăn gì cũng không thành vấn đề.
Sỡ dĩ hôm nay gã muốn ở lại một mình trong phòng hoàn toàn là vì gã phát giác thân thể mình xuất hiện những biến hóa kỳ dị, từng lớp da cứ tróc xuống như là rắn lột da vậy.
Lớp da mới vừa trơn vừa mướt như da của hài nhi, khiến cho gã càng thêm anh tuấn bội phần.
Từ Tử Lăng không hề để ý đến biến hóa đó, chỉ giơ tay lên, múa lên những động tác khác nhau, đồng thời vận chân khí dồn vào song thủ.
Càng lúc gã càng có lòng tin với đôi bàn tay tinh kỳ của mình, mỗi khi dồn chân khí vào, song thủ của gã có thể chống đỡ với bất kỳ thần binh lợi khí nào mà không hề tổn thương, nhưng lại uyển chuyển mềm mại, tuỳ tâm sở dục hơn bất cứ loại thần binh lợi khí nào.
Hôm qua khi giao phong chính diện với Dương Hư Ngạn, gã đã cảm nhận sâu sắc được sự tiến bộ trên con đường võ đạo của mình.
Kiếm pháp phiêu hốt như thần của Dương Hư Ngạn đã không còn khó nắm bắt như trước đây nữa, chính vì vậy mà gã và Khấu Trọng mới có thể giữ được cái mạng của Hương Ngọc Sơn.
Từ Tử Lăng tuy không hiếu chiến nhưng gã biết rõ quy luật kẻ mạnh làm vua trên giang hồ. Ngươi không giết người, ắt sẽ bị người giết, đặc biệt là trong một thời đại căn bản không có đạo lý gì như hiện giờ.
Lúc này Khấu Trọng thần thái hào hứng bước vào. Gã định thần nhìn kỹ, ồ lên một tiếng kinh ngạc nói: "Tại sao cả người ngươi lại như sáng bừng lên thế?"
Từ Tử Lăng nhạt giọng nói: "Không phải ngươi cũng thay đổi hay sao? Dáng vẻ dương dương tự đắc, có điều đừng nói với ta chuyện xảy ra đêm hôm qua đấy."
Khấu Trọng biết rõ không thể giấu được đôi tai tinh nhạy của gã, lúng túng ngồi xuống cạnh giường, cười gượng nói: "Có những chuyện sớm muộn gì cũng phải xảy ra mà."
Sau đó lại nhfin quanh quất rồi mới nói tiếp: "Nghe Hương tiểu tử đó nói võ công Nhậm Thiếu Danh cũng không kém hơn lão gia là mấy, nhiều nhất cũng chỉ thua sút nửa phần, sự tình xem ra không hề đơn giản chút nào."
Từ Tử Lăng nói: "Ngươi nói xem Bạt Phong Hàn có lợi hại không? Hay vẫn là lão gia lợi hại hơn một chút?"
Khấu Trọng chau mày nói: "Chuyện này thật sự rất khó phán đoán, theo ta đoán thì có lẽ Bạt Phong Hàn lợi hại hơn một chút, bởi vì y còn rất trẻ, mỗi ngày đều có tiến bộ."
Từ Tử Lăng nói: "Giả như chúng ta liên thủ đối phó Bạt Phong Hàn, ngươi thử nghĩ xem có bao nhiêu phần thắng?"
Khấu Trọng trầm tư giây lát, cười khổ nói: "Tuy khả năng chiến thắng của chúng ta tương đối cao, nhưng ta e tất sẽ có một trong hai chúng ta tùy táng theo y. Tên tiểu tử này thật khó đối phó. Ngày trước nếu không phải công kỳ vô bị, hai huynh đệ chúng ta có lẽ đã vĩnh viễn nằm lại trong khu rừng đó rồi."
Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Lần này thứ cho ta không thể tán đồng phá đoán của Trọng thiếu gia ngươi. Theo ta thấy, nếu chúng ta tái đấu với Bạt Phong Hàn, y tất bại chứ chẳng nghi, bởi vì ta đã nghĩ thông được Dịch Kiếm Thuật, đồng thời cũng nghĩ ra được chiến thuật để cắt cái đầu thối của Nhậm Thiếu Danh xuống."
Khấu Trọng mừng rỡ thốt lên: "Đây đúng là ý kiến bất đồng mà khiến ta hưng phấn nhất, mau nói ra xem nào!"
Từ Tử Lăng quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh không ngừng thay đổi hai bên bờ, gương mặt lộ ra thần sắc hồi ức, chậm rãi nói: "Kể từ khi đánh lui Lý Tử Thông, ta đã phát giác võ công của ta với ngươi khi phối hợp thì uy lực sẽ tăng lên gấp bội, nhưng nghĩ mãi cũnag không hiểu nên thực hiện thế nào."
Gã hít sâu một hơi, nhấn giọng nói từng chữ một: "Nhưng đêm qua ta đã nghĩ ra rồi."
Khấu Trọng trừng mắt lên nói: "Ta biết rồi, là Dịch Kiếm Thuật phải không?"
Từ Tử Lăng gật đầu nói: "Chính là Dịch Kiếm Thuật, thử nghĩ nếu chúng ta có thể nắm được toàn cục, coi chiến trường như một bàn cờ, rồi dựa vào sự hiểu ngầm từ nhỏ của chúng ta, liên thủ toàn lực đối phó một người thì kết quả sẽ ra sao? Những cao thủ hãn thế như Ninh Đạo Kỳ, Tất Huyền thì ta không dám nói, nhưng có thể đảm bảo hạng như Bạt Phong Hàn, lão gia đều khó mà toàn mạng, nói gì đến tên tiểu tử Nhậm Thiếu Danh kia."
Khấu Trọng vỗ đùi nói: "Ta hiểu rồi! Chỗ lợi hại nhất của chiến thuật liên thủ này chính là thiên biến vạn hóa, không thành quy tắc, ta thì như cá lội, ngươi thì như chim bay, vừa hàn vừa nhiệt, kẻ nào có thể chống đỡ được chứ? Hà! Cuối cùng chúng ta cũng chút nữa vô địch thiên hạ rồi, đáng tiếc là phải lấy đông hiếp ít!"
Từ Tử Lăng lắc đầu nói: "Không cần biết đối phương có bao nhiêu người, chúng ta cũng chỉ cần hai người ứng phó. Đúng rồi, Tỉnh Trung Nguyệt của ngươi mất rồi, ngươi định dùng cái gì để thay thế?"
Khấu Trọng gãi đầu nói: "Ta chơi đao mãi cũng chán rồi, giờ cũng không biết dùng thứ gì nữa?"
Từ Tử Lăng nói: "Hôm trước ta thấy ngươi dùng roi ngựa cũng rất thuận tay, dùng nhuyễn tiên phá lưu tinh chùy xem ra cũng rất hứng thú đấy!"
0O0
"Vù!"
Dưới sự quan sát của Hương Ngọc Sơn, Vân Ngọc Chân và đám bang chúng Cự Kình Bang, ngọn trường tiên vượt qua không gian hai trượng, lượn ngoằn ngoèo như một con linh xà trên sàn thuyền, khi đến cách chân Từ Tử Lăng chừng ba trượng thì đột nhiên ngóc lên, vút tới tiểu phúc của Từ Tử Lăng như một mũi tên. Chúng nhân thấy vậy đều trầm trồ khen ngợi, sợi trường tiên bằng da lọt vào tay Khấu Trọng dường như được truyền cho mạng sống vậy.
Từ Tử Lăng không thèm nhìn tới, ngón cái tay phải nhẹ nhàng ấn xuống đúng vào đầu roi.
Hai gã cùng lúc chấn động thoái lui về sau một bước.
Trường tiên vẫn chưa hết dư lực, bay trở lại trên đỉnh đầu Khấu Trọng, lượn tròn năm sáu vfong, đẹp mắt phi thường.
Tử Tử Lăng lắc đầu nói: "Không được! không có được uy lực và cảm gáic như chiêu ngươi quất vào Dương Hư Ngạn hôm đó!"
Khấu Trọng cười cười nói: "Là vì trước khi ta vận công đã liếc mắt nhìn mỹ nhân sư phụ một cái, thế nên mới không thể chuyên tâm nhất trí được."
Vân Ngọc Chân đứng bên cạnh lên tiéng trách móc: "Tự mình không được lại đổ hết lên người ta."
Từ Tử Lăng nói: "Không phải là vấn đề chuyên tâm hay không, mà là vẫn còn quá cứng nhắc. Binh khí mềm như nhuyễn tiên có đặc tính riêng của binh khí mềm, không giống như đao, kiếm bị hạn chế góc độ và phương vị. Ngươi có cánh nào khiến cho trường tiên giống như có mắt vậy, có thể tự động chuyển hướng, tấn công vào những vị trí mà địch nhân không thể nghĩ tới hay không?"
Khấu Trọng ngẩn người ra một hồi, đột nhiên vung roi quất thẳng vào mặt Từ Tử Lăng, mắt thấy Từ Tử Lăng đã trúng chiêu của gã, thì Từ Tử Lăng đã nhanh chóng dịch người sang bên, chẳng ngờ chỗ cách đầu roi chừng sáu thước đột nhiên gấp khúc lại như có kỳ tích, vòng ra sau quất vào hậu não của Từ Tử Lăng.
Từ Tử Lăng hét lớn: "Gần được rồi!"
Nói đoạn lắc người nhé tránh, ngọn roi lại quất vào khoảng không, tựa như muốn quay trở lại phía Khấu Trọng, đột nhiên lại rung lên như sóng, tiếp đó hóa thành mười vòng tiên ảnh, công thẳng vào điện môn Từ Tử Lăng, chiêu thức lăng lệ phi thường."
Hương Ngọc Sơn và Vân Ngọc Chân đều tròn mắt há hốc miệng ra nhìn.
Bọn họ đều biết Khấu Trọng lần đầu tiên luyện tập tiên pháp, vậy mà giống như đã cả đời dùng trường tiên vậy, chẳng hề có chút cảm giác lạ lẫm gì cả.
Chỗ lợi hại nhất là gã chẳng những có thể dồn chân khí vào mũi roi, mà còn có thể dùng chân khí khống chế trường tiên tùy ý đổi hướng, tấn công vào những chỗ địch nhân không phòng bị.
"Tách!"
Từ Tử Lăng liên tiếp vỗ ba chưởng vào vòng roi, sau đó phải tung mình bay ngược về phía sau mới tránh được một chiêu này của Khấu Trọng.
Khấu Trọng vẫy nhẹ tay thu roi về quấn vào hông, giơ cao hai tay nói: "Không thấy đau nữa rồi!"
Hương Ngọc Sơn giật mình kinh hãi nói: "Giả như Khấu đại ca có thể dùng thứ binh khí khác để làm mê hoặc địch nhân, sau đó mới đột nhiên xuất trường tiên, như vậy thì càng khó đối phó."
Khấu Trọng thoáng ngây người, đoạn giơ ngón tay cái lên nói: "Hương tướng quân đích thực rất tinh minh, vậy cứ theo lời người mà làm đi. Có điều phiền ngươi tìm giúp ta một thanh đao tốt, ta sẽ tả đao hữu liên, khiến cho tên Nhậm Thiếu Danh đó hồn du địa phủ."
Một tên bang đồ Cự Kình Bang vội cởi đao dâng lên: "Đao đến rồi!"
Chúng nhân hoan hô vang dội, sinh khí bốc cao ngút trời.
Khấu Trọng tiếp lấy đại đao, liên tiếp chém vào khoảng không ba nhát, đao khí mãnh liệt, lạnh như băng giá lập tức tràn ngập.
"Vù! Vù! vù!"
Đao thế hốt nhiên dừng lại, mũi đao chỉ về phía Từ Tử Lăng.
Từ Tử Lăng lướt tới như điện, song thủ háo thành một lưỡi chưởng ảnh bổ xuống đầu Khấu Trọng.
Thanh đao trong tay trái Khấu Trọng vội liên tiếp chém ra mấy đao. Đao chưởng giao kích, nhất thời kình lực tán phát khắp nơi đẩy lui chúng nhân về phía sau.
Đột nhiên Khấu Trọng nhảy lên rồi lại nhảy ngược lại, cho tay xuống dưới eo, trường tiên lập tức phóng ra như độc xà xuất động, điểm thẳng tới trước ngực Từ Tử Lăng, rồi đột nhiên lại ngóc lên trên như muốn quấn cổ gã, biến hóa xảo diệu phi thường, khiến cho bọn Hương Ngọc Sơn đứng bên cạnh chỉ biết trố mắt lên nhìn.
Từ Tử Lăng đưa tay búng vào đầu roi, chẳng ngờ Khấu Trọng đột nhiên xoay mạnh người, chẳng những tả thủ đao chém xuống, trường tiên cũng đảo một vòng, đổi hướng xuống quất vào đùi gã.
Từ Tử Lăng vội nhún chân bay lên cao, vung tay chặt xuống lưỡi đao, đồng thời tay kia đánh một chưởng vào mặt Khấu Trọng, động tác thong dong đẹp mắt lạ thường.
Chúng nhân đều vỗ tay vang dội.
Khấu Trọng trượt người như cá lượn dưới nước né tránh chiêu công của Từ Tử Lăng, cười lên ha hả nói: "Tiếc là ta dùng roi quá sớm, giả như có thể dùng đao khiến ngươi quên cả lão tử có roi, vậy thì đã có cơ hội thu thập tiểu tử ngươi rồi."
Từ Tử Lăng nhẹ nhàng hạ thân xuống sàn thuyền, nghiêm mặt nói: "Đây chính là chỗ quan trọng nhất. Nếu như ngươi có thể dùng đao khiến Nhậm Thiếu Danh toàn lực ứng phó, vậy thì trường tiên sẽ có cơ hội ra tay, bởi vì hắn ta có nằm mơ cũng không ngờ ngươi còn sát chiêu khác."
Hương Ngọc Sơn gãi đầu nói: "Ta có chết cũng không thể tin Khấu đại ca trước đây chưa từng dùng tả thủ đao, càng không tin huynh chưa từng dùng trường tiên động thủ với ai bao giờ."
Khấu Trọng trả đao về cho tên đệ tử Cự Kình Bang, cười hì hì bước tới nói: "Hương tướng quân đoán rất đúng. Mỹ nhân bang chủ có lẽ là người biết rõ nhất chuyện này. Năm đó ở trên bờ biển, ta và tiểu Lăng ngày đêm luyện tập, vừa luyện tả thủ lại vừa luyện hữu thủ, chỉ cần cao hứng thì cả dây rừng cũng lấy ra làm trường tiên, vì thế hiện giờ tự nhiên là dễ dàng đắc tâm ứng thủ."
Từ Tử Lăng nói: "Ta nghĩ rằng nguyên nhân chủ yếu là nhờ vào chân khí kỳ dị của Trường Sinh Quyết không ngừng giúp chúng ta thông kinh hoạt lạc, vì thế mỗi một bộ phận của cơ thể đều có thể khống chế hết sức tự nhiên, luyện thứ gì cũng dễ dàng hơn người khác rất nhiều."
Vân Ngọc Chân nhìn hai gã với ánh mắt ngưỡng mộ: "Ta vẫn cảm thấy rất khó tin. Các ngươi chắc đều không nhớ khi đó mình thảm hại bất lực thế nào đâu. Lúc ấy, ta có trói một tay vào cũng có thể đánh cho hai ngươi đến nước chảy hoa rơi!"
Khấu Trọng chợt chuyển chủ đề hỏi: "Còn bao lâu nữa mới đến Cửu Giang, ta không đợi được nữa rồi!"
Hương Ngọc Sơn đáp: "Hai vị đại ca tại thượng, tiểu đệ thấy chừng năm canh giờ nữa là có thể tới nơi."
Vân Ngọc Chân cười cười nói: "Một kẻ gọi Hương tướng quân, một kẻ lại xưng đại ca tiểu đệ, người ngoài mà nghe thấy thật không thể nào hiểu được quan hệ của mấy người."
Khấu Trọng cười ha hả nói: "Vậy ta và nàng thì thế nào? Một người thì gọi là mỹ nhân sư phụ, một người thì gọi Khấu tiểu tử hay Khấu công tử, quan hệ của chúng ta rốt cục thế nào?"
Vân Ngọc Chân trừng mắt nhìn gã, tức tối nói: "Ai có quan hệ với ngươi?"
Nói đoạn lại liếc nhìn gã với Từ Tử Lăng một cái rồi mới yểu điệu đi vào trong khoang thuyền.
Lúc này mặt trời đã ngã về tây, không gian rộng lớn của Trường Giang dần dần chìm vào bóng tối.
Chiếc thuyền của hai gã thuận theo dòng nước lướt về phía đông.
Về đến cửa phfong, Từ Tử Lăng định vào luyện công thì bị Khấu Trọng kéo sang phòng của gã ở bên cạnh.
Gã kéo Từ Tử Lăng đi đến trước cửa sổ rồi nói: "Tiểu Lăng, ngươi thấy thế giớ bên ngoài kia có đẹp không? Ta thấy hấp dẫn nhất chính là vô số thách thức và những biến hóa không thể biết trước của nó."
Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Có gì thì nói đi! Đối với ta mà ngươi cũng phải vòng vo nữa sao!
Khấu Trọng nói: "Ta chỉ là nhất thời cảm xúc nên mới thốt lên như vậy thôi. Sau đêm hôm qua, ta mới cảm tháy mình đã trưởng thành một cách chân chính, đủ tư cách sở hữu bất cứ mỹ nữ nào trong thiên hạ. Tuyệt diệu nhất là cảm giác chinh phục đó, dù là mỹ nhân bang chủ bình thường lúc nào cũng tỏ vẻ nghiêm nghị cao sang, không thể xâm phạm, vậy mà đến lúc đó vẫn là Trọng thiếu gia ta bảo sống thì sống, bảo chết thì chết..."
Từ Tử Lăng lắc đầu nói: "Đối với chuyện nam nữ ta hoàn toàn không có ý niệm chinh phục đối phương, chỉ cảm thấy nếu như hai người thực sự tương ái, cùng nhau vui vầy cá nước thì cũng chỉ là cùng nắm tay nhau đi kiếm tìm một cảnh giới vô cùng vô tận nào đó mà thôi. Vì vậy ta chỉ có thể cùng kiếm tìm mộng đẹp với nữ tử mà ta yêu thích thật sự."
Khấu Trọng trầm ngâm nói: "Về mặt lý luận thì ta có thể chấp nhận cách nói lý tưởng hoá của ngươi, nhưng trên thực tế thì không thể nào từ bỏ được khoái ý có được khi đại triẻn hùng phong, có lẽ đây chính là sự khác nhau giữa ta và ngươi. Không phải ngươi hay nói ta là kẻ trời sinh ra để làm lãnh tụ hay sao?"
Gã ngưng lại giây lát rồi vỗ vai Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Có lúc ta thật lo lắng sợ ngươi sẽ biến thành hòa thượng ăn chay mất."
Từ Tử Lăng bật cười mắng: "Có ngươi thành hòa thượng ấy! Ta chỉ là chưa gặp phải nữ tử có thể khiến trái tim ta rung động mà thôi."
Khấu Trọng mỉm cười: "Trầm Lạc Nhạn, Đơn Uyển Tinh đều là mỹ nữ tài sắc kiêm toàn vậy mà ngươi đều không chút động tâm, ngươi thử nghĩ xem ngoại trừ nói ngươi căn bản không có hứng thú với nữ nhân ra, có còn cách giải thích nào khác nữa chăng?"
Từ Tử Lăng thúc mạnh cùi trỏ vào sườn Khấu Trọng, khiến gã kêu lên oai oái rồi mới chậm rãi nói: "Nữ nhân hấp dẫn nam nhân không chỉ ở diện mạo bên ngoài mà quan trọng hơn cả chính là nội hàm và khí chất. Trầm Lạc Nhạn dã tâm quá lớn, lại gian giảo như hồ ly, nàng ta dựa vào cái gì để Từ Tử Lăng ta động tâm chứ? Còn Đơn Uyển Tinh với chúng ta hiện giờ như nước với lửa, càng không cần nhắc đến làm gì. Ngươi lấy hai người này ra làm tỷ dụ có phải đáng đánh lắm không?"
Khấu Trọng ôm bụng nhăn mặt nói: "Ta quên chưa nói với ngươi, hành động ám sát Nhậm Thiếu Danh lần này có thể còn khiến chúng ta có thêm một cường địch cao thâm khó dò khác nữa. Bởi đôi Ác Tăng, Diễm Ni thủ hạ của họ Nhậm đó rất có thể là môn nhân của Âm Quý Phái xuất thế tác loạn."
Từ Tử Lăng thần người ra giây lát, thờ dài nói: "Đây chính là cái giá phải trả khi tranh bá thiên hạ đấy, càng hãm càng sâu, đến cuối cùng thì những người xung quanh đều nếu không phải là bằng hữu thì đều là địch nhân của ngươi cả."
Khấu Trọng thở hắt ra một hơi, từ từ nói: "Nhậm Thiếu Danh cũng rất có thể là gian tế của Thiết Lặc Vương phái vào Trung Thổ làm loạn, vì thế chúng ta lần này e rằng sẽ đắc tội thêm hai đại thế lực trong và ngoài Trung Nguyên, ngươi có sợ không?"
Từ Tử Lăng mỉm cười lắc đầu, thản nhiên nói: "Nếu không có những thách thức và áp lực đó, e rằng cả đời này chúng ta cũng khó mà tiến đến cảnh giới tối cao của võ đạo. Chúng ta có được thành tựu của ngày hôm nay, ta thấy trước tiên cần phải cảm tạ những kẻ muốn giết chúng ta một tiếng mới được."
0O0
Giờ sửu đêm hôm ấy, chiếc thuyền rẽ vào một nhánh sông cách Cửu Giang chừng mười dặm, cập vào một bờ sông cây cối rậm rạp. Nơi đó có một chiếc thuyền chở đầy lương thực đã chờ sẵn, còn có phó bang chủ Cự Kình Bang Bốc Thiên Chí và lão xảo tượng Trần Lão Mưu nữa.
Bọn Khấu Trọng liền chuyển lên thuyền hàng. Sau khi đổi thuyền, Trần Lão Mưu lập tức động thủ dịch dung cho bốn người.
Đầu tiên là Khấu Trọng biến thành một thương gia tràn đầy tục khí.
Trần Lão Mưu đắc ý nói: "Thuật cải trang quan trọng nhất chính là dựa vào hình dáng của đối tượng mà thi triển, khiến cho người khác hoàn toàn không thể tưởng tượng hay liên tưởng đến người trước khi cải trang, như vậy mới có thể qua mặt được cả người quen biết."
Lão liếc thấy Vân Ngọc Chân, Bốc Thiên Chí, Hương Ngọc Sơn và Từ Tử Lăng đều có vẻ tán thưởng, lại càng thêm hưng phấn nói tiếp: "Thể hình cao lớn giống như tiểu Trọng đây, đóng giả thế nào cũng sẽ có sơ hở, nhưng chỉ cần biến thành một tên béo, hành động chậm chạp lờ đờ thì lại không khó che mắt được người khác."
Vân Ngọc Chân nói: "Khấu Trọng phải nhờ ngươi là người ở Nguyên Lăng quận, xuôi theo Nguyên Thủy, rồi đi theo dòng Trường Giang đi tới đây giao hàng đến lão tự hiệu Hưng Phát Long ở Cửu Giang. Do quân đội đang cần lương thực nên Sở quân của Lâm Sĩ Hồng tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi đâu. Huống hồ chúng ta còn có cả đơn đặt hàng và giấy thông hành chính thức của Hưng Phát Long nữa."
Khấu Trọng giơ tấm gương soi lên, liếc nhìn bóng ảnh của Vân Ngọc Chân bên trong, mỉm cười hỏi: "Ta tên là gì vậy?"
Bốc Thiên Chí đứng bên liền lên tiếng; "Khấu công tử tên Cố An, rất thích lai vãng đến chốn thanh lâu tửu quán, nhưng con người lại keo kiệt bủn xỉn, tuyệt đối không được các nữ nhân hám tiền yêu thích."
Khấu Trọng cười khổ nói: "Có phải các người sợ ta tiêu xài hoang phí nên mới làm ta trở thành đáng ghét thế này không?"
Vân Ngọc Chân che miệng cười khúc khích, còn Hương Ngọc Sơn thì lúng túng nói: "Đây là ý của Vân bang chủ, bang chủ sợ Khấu đại ca lưu luyến thanh lâu mà làm lỡ mất chính sự..."
Bốc Thiên Chí lại nói: "Từ công tử thì hóa trang thành người đệ đệ bị Khấu công tử đối xử khắc bạc, tên gọi Cố Tướng, lúc nào cũng bị ngài chỉ đông chi tây, tùy ý mắng mỏ đánh đập, nhưng vì tính tình nhu nhược, nên chỉ dám giận mà không dám nói."
Hương Ngọc Sơn nói tiếp: "Còn ta thì làm tổng quản cho Cố gia huynh đệ, tất cả các công việc rườm rà đều đổ hết cả lên đầu ta. À, tên ta là Cố Ninh, là đường đệ của hai người."
Vân Ngọc Chân đỏ mặt nói: "Ta là tiểu thiếp mới nạp của ngươi, thế có được không?"
Khấu Trọng cười ha hả nói: "Vậy thì nhất định là ta sợ nàng lén lút có nhân tình nên khi đi ra ngoài làm ăn mới mang theo nàng bên mình. Hà! Đừng quên là chúng ta phải ngủ chung với nhau để người khác khỏi nghi ngờ đấy!"
Lúc này Trần Lão Mưu đã nhuộm tóc gã bạc đi đôi chút, làm gã trở thành một trung niên nhân chừng bốn mươi tuổi.
Từ Tử Lăng thở dài: "Trần công thật có bản lĩnh, nếu Trọng thiếu gia ngươi biết thu liễm thần quang trong mắt nữa thì chẳng ai có thể nhận ra được hắn đâu!"
Chiếc thuyền hơi rung lên, nhổ neo tiến về phía trước.
Sáng sớm ngày hôm sau, lương thuyền đã đến Cửu Giang.
Dưới sự đôn đốc của "gã thương gia béo ù" Khấu Trọng, các bang chúng Cự Kình bang giả làm trạo phu vận chuyển hàng hoá lên các xe lửa của Hưng Phát Long đã chuẩn bị trước. Hương Ngọc Sơn giả alfm toán phòng tiên sinh, cùng người của Hưng Phát Long phái đến ra làm thủ tục và giao văn kiện với thủy vận quan. Đến quá ngọ thì bốn người mới vào hàng cùng đám lương thực.
Trong thành người đông một cách khác thường, nhưng chỉ thoạt nhìn bề ngoài đã biết họ đều là khách giang hồ hoặc là thương lái.
Bốc Thiên Chí rất quen thuộc tình hình ở đây, thấp giọng nói với mọi người: "Mấy năm nay Thiết Kỵ Hội đã bằng thủ đoạn cướp đoạt tích trữ được rất nhiều hàng hóa, vì thế những người ở nơi khác đến đây nếu không phải muốn buôn bán làm ăn thì cũng là vì gia nhập Sở quan, rõ ràng là có rất nhiều người đã thấy được liên minh giữa Lâm Sĩ Hồng và Nhậm Thiếu Danh."
Từ Tử Lăng ngó quanh quát nói: "Những người này xem ra đều rất quy củ mà."
Bốc Thiên Chí cười cười nói: "Đây chỉ là tình hình lúc ban ngày thôi, đến tối thì các nhân vật giang hồ lại vì ân oán cá nhân mà liều mạng đánh nhau, tử thương vô số. Chỉ cần là không ảnh hưởng đến cuộc sống của bách tính thì Thiết Kỵ Hội và quân Sơ đều không tỏ rõ thái độ gì, mà trên thực tế thì muốn quản cũng rất khó, đặc biệt là các nơi như thanh lâu, sòng bạc, tửu quán, người nào không có chút cân lượng thì đừng hòng dám mà ra khỏi nhà vào buổi tối tầm hoan tác lạc gì nữa."
Khấu Trọng chau mày nói: "Lâm Sĩ Hồng hoàn toàn có thể không cho người ngoài vào thành mà."
Hương Ngọc Sơn nói: "Như vậy sẽ khiến Lâm Sĩ Hồng mất đi một khoản thuế lớn, thêm vào đó các cao thủ võ lâm đến đây đều là nhân vật có ít nhiều quan hệ với Thiết Kỵ Hội, hoặc giả là quen biết một người nào đó trong thành. Huống hồ Thiết Kỵ Hội cũng quyết không bỏ qua cơ hội hút máu bách tính này, thế nên Cửu Giang mới trở nên náo nhiệt như vậy."
Giống như các thành thị lớn khác ở vùng Giang Nam này, thành giao thông chủ yếu ở Cửu Giang là hà đạo, bố cục chủ yếu là hai con đường sông giao nhau thành hình chữ thập thông ra bốn cửa thành, những con phố chính là những cây cầu đá lớn rộng tới tám làn xe ngựa.
Khu phố Cam Bích nơi đặt trụ sở của Hưng Phát Long thuộc khu dân cư giàu cơ, hai bên dường trạch viện san sát, đại môn lầu các đều trạm trổ điêu khắc đẹp mắt, trong sân vườn đều có vườn hoa cây cảnh, giả sơn, khí thế u nhã, không hề có chút vết tích của chiến hỏa.
Khung cảnh miền sông nước với những dòng kênh chằng chịt, hai bên bờ cây cối xum xuê, liễu rủ um tùm mang một vẻ đẹp đặc biệt lạ thường.
Khi xe chở hàng vào đến kho lương của Hưng Phát Long, chúng nhân mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ thì trời đã về chiều, chúng nhân tụ tập trong một gian khách sảnh nhỏ ở hạ viện. Ông chủ của Hưng Phát Long là Ngưu Phương Tài, một thủ hạ đắc lực của Hương Ngọc Sơn phái đến tiềm phục ở đây, thừa cơ thu thập tin tức tình báo của Cửu Giang.
Biết được Nhậm Thiếu Danh sáng sớm mai mới đến Cửu Giang, Hương Ngọc Sơn nói: "Lần này Lâm Sĩ Hồng và Nhậm Thiếu Danh sẽ cử hành đại điển kết minh ở Cửu Giang hết sức long trọng, hiển nhiên là muốn thị uy với thiên hạ, tỏ rõ thực lực. Ta không tin chư hùng phương bắc không quan tâm gì đến chuyện này, kẻ đến lung lạc đảm bảo có, kẻ đến phá hoại chắc cũng không ít. Cửu Giang hiện giờ long xà hỗn tạp, chúng ta hành sự phải hết sức cẩn thận."
Khấu Trọng nói: "Có lúc cẩn thận cũng không làm được gì, đêm nay chúng ta sẽ đến Xuân Tại Lầu thăm dò trước, xem có thể lợi dụng hoàn cảnh nơi đó động thủ với Nhậm Thiếu Danh hay không?"
Ngưu Phương Tài lấy ra một tấm vải, đợi cho Bốc Thiên Chí dọn dẹp bát đữa trên bàn rồi trải xuống, thì ra chính là bản đồ nhìn từ trên cao xuống của Xuân Tại Lầu, tỷ mỉ đến từng chi tiết nhỏ.
Ngưu Phương Tài nói: "Xuân Tại Lầu chia alfm hai viện, tiền viện và hậu viện. Tiền viện có ba tòa lầu ca hai tầng, phân cách bằng các hành lang và giả sơn, hồ cá, chủ yếu dùng để tiếp đãi các khách thường."
Vân Ngọc Chân nói: "Nếu bọn Khấu Trọng công tử tới đó, có phải chỉ được tiếp đãi ở đây không?"
Ngưu Phương Tài gật đầu nói: "Đúng là như vậy. Hậu viện rộng gấp đôi tiền viện, khắp nơi trồng đủ thứ kỳ hoa dị thảo, là một trong thập đại thắng địa ở Cửu Giang, được gọi là Xuân Viên, gồm mười tòa lầu cao hai tầng đối xứng, chỉ có khách nhân có quyền thế hoặc chịu chi tiền thì mới được vào đây. Trong đó có một gian phòng là để dành riêng cho Nhậm Thiếu Danh chuyên dụng, cũng là nơi ở của hắn khi đến Cửu Giang này."
Khấu Trọng thở dài nói: "Mẹ ơi! Chính là chỗ này rồi!"
Từ Tử Lăng nói: "Ngưu thúc thật tài giỏi! Chuyện ở Xuân Tại Lầu mà rõ như lòng bàn tay vậy!"
Khấu Trọng nói: "Với thế lực của Nhậm Thiếu Danh ở đây, hoàn toàn có thể thu nạp nữ nhân mà mình yêu thích làm tiểu thiếp, tại sao hắn tại để nàng ta ở đây cho người khác cùng hưởng dụng vậy?"
Hương Ngọc Sơn nói: "Đây là đặc điểm của Nhậm Thiếu Danh, chính là không muốn bất cứ nữ nhân nào quấn lấy y, tránh để ảnh hưởng đến đại nghiệp tranh bá thiên hạ."
Khấu Trọng lại hỏi: "Các người có cơ sở ngầm ở đó không? Nếu không làm sao biết được tình hình ở Xuân Tại Lầu như lòng bàn tay thế?"
Hương Ngọc Sơn gật đầu nói: "Chuyện này đương nhiên. Chúng ta sớm đã có ý giết Nhậm Thiếu Danh, chỉ có điều là hoàn toàn không có cơ hội hạ thủ mà thôi."
Từ Tử Lăng nói: "Có phải ai ai cũng biết chuyện Nhậm Thiếu Danh mê luyến Hoắc Kỷ hay không?"
Vân Ngọc Chân lắc đầu nói: "Hoàn toàn ngược lại, đây là một bí mật. Ngoại trừ một số người ở Xuân Tại Lầu, thì không ai biết được."
Khấu Trọng mừng rỡ nói: "Vậy thì càng lý tưởng hơn, ở đây ai có thể dẫn chúng ta đi Xuân Tại Lầu?"
Hương Ngọc Sơn vội nói: "Đương nhiên là tiểu đệ rồi!"
Từ Tử Lăng nói: "Hương tướng quana hãy ở lại đây! Chúng ta chỉ cần người dẫn đường là được."