Khấu Trọng nhìn về phía chiếc thuyền buồm đang đi từ phía thượng du xuống, kéo tay Từ Tử Lăng hỏi: "Ngưoi xem có giống chiếc thuyền lúc nãy treo cờ của Tống phiệt không? Có khác thì chỉ khác mỗi chiếc cờ hiệu đã được hạ xuống rồi thôi".
Từ Tử Lăng thản nhiên nói: "Muốn biết cũng không phải chuyện khó gì". Nói đoạn đột nhiên nhảy lên một tảng đá lớn, vận khí hét lớn: "Dám hỏi Tống tiểu thư có trên thuyền không?".
Thanh âm của gã vang động truyền ra phía chiếc thuyền buồm đang từ từ tiến lại gần. Khấu Trọng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn Từ Tử Lăng với vẻ không tin tưởng, không hiểu hỏi: "Không phải ngươi phản đối ta tiếp cận Tống Ngọc Trí hay sao? Tại sao hôm nay lại biến đổi, trở nên tích cực tới mức khó tin như vậy?".
Từ Tử Lăng nhoẻn miệng cười chân thành, thản nhiên nói: "Ngươi từ sớm đã nhận ra đó là chiếc thuyền tối qua rồi, nhưng vẫn làm ra vẻ không rõ, thế nên có thể thấy rằng dù ta nói thế nào, ngươi cũng tìm đủ mọi cách để làm cái chuyện mà ta vừa làm, vì vậy để ta thành toàn giúp ngươi cho xong! Thấy ta đã đủ nghĩa khí chưa?".
Khấu Trọng ôm bụng cười nói: "Ngươi thật là... trêu ta như vậy không thấy ngại hay sao? Ha ha... buồn cười chết ta mất!".
o0o
Hai gã trước sau lên đến sàn thuyền, Tống Ngọc Trí lạnh lùng nhìn một lượt, rồi cao giọng nói: "Quay thuyền trở lại!".
Tống Sảng đứng sau lưng nàng vội vàng chạy đi phát hiệu lệnh. Thủy thủ trên thuyền lập tức chạy đi chạy lại, hành động mau lẹ phi thường. Khấu Trọng khom người thi lễ nói: "Tống tiểu thư bôn ba vòng đi vòng lại trên sông, không biết có phải vì hai huynh đệ chúng ta không vậy?".
Tống Ngọc Trí lạnh lùng trừng mắt nhìn gã, đột nhiên lắc đầu thở dài nói: "Các ngươi làm sao mà giết được hắn?".
Từ Tử Lăng bình thản nói: "Tin tức của tiểu thư thật nhanh nhạy!".
Tống Ngọc Trí hừ nhẹ một tiếng nói: "Trừ phi là vừa mù vừa điếc mới không biết chuyện này. Cái chết của Nhậm Thiếu Danh đã làm cho cả Cửu Giang thành loạn như kiến vỡ tổ, không ai có thể khống chế nổi nữa. Thiết Kỵ Hội đã đem nộ hỏa trút cả lên đầu các nhân vật võ lâm trong thành, rất nhiều người đã chết, nghe nói cả quân Sở cũng trở mặt xung đột với Thiết Kỵ Hội rồi!".
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe xong thì tròn mắt nhìn nhau, thầm nhủ như vậy chẳng phải sẽ liên lụy đến rất nhiều người hay sao. Tống Ngọc Trí thấy thuyền đã quay đầu đi ngược dòng, thì nhẹ giọng nói: "Hai vị công tử có nể mặt ta mà dùng chút rượu thịt tẩy trần hay không?".
Hai gã bước vào một gian phòng nhỏ hẹp chỉ đủ kê một chiếc bàn tròn và hơn mười chiếc ghế, lập tức ngạc nhiên ngây người. Đối diện cửa phòng có bảy tám người đã chờ sẵn, trong đó có một đang ngồi hết sức oai vệ, thoạt nhìn cũng có thể đoán ra y là người có thân phận nhất ở đây. Người này ước chừng bốn mươi tuổi, thân hình cao gầy, da trắng như tuyết, trên gương mặt dài nhỏ có một đôi mắt đầy vẻ u uất suy tư, thêm vào chiếc miệng vừa phải và bộ râu năm chòm trông rất thiện cảm, y ăn mặc như một văn sĩ, phong độ bất phàm, thật không khác Gia Cát Võ Hầu tái sinh là mấy. Thấy hai gã bước vào, y liền đứng dậy, mỉm cười nói: "Tại hạ Tống Trí, hoan nghênh hai vị công tử đại giá quang lâm! Mời ngồi!".
Thì ra đây chính là nhân vật số hai trong Tống phiệt, Địa Đao Tống Trí! Khấu Trọng giật mình sực tỉnh, vội cúi người thi lễ nói: "Thì ra là Tống nhị gia! Thất kính, thất kính!".
Tống Trí vui vẻ nói: "Hai vị công tử ngồi xuống rồi hãy nói!".
Sau khi Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngồi yên vị, Tống Trí mới từ từ ngồi xuống, những cao thủ khác của Tống phiệt đều đứng sau lưng y, chỉ có Tống Ngọc Trí và Tống Sảng là đứng ở phía hai gã.
Từ Tử Lăng ngần ngại hỏi: "Sao Tống tiểu thư không cùng ngồi xuống luôn?".
Tống Trí cười cười, chậm rãi nói: "Có lão phu ngồi thay cho bọn họ rồi! Hai vị công tử lần này ở giữa trùng trùng vây khốn của hàng trăm cao thủ Thiết Kỵ Hội, thi triển diệu kế, đấu trí đấu lực, giết chết Nhậm Thiếu Danh, trận chiến này quả thật đã chấn động khắp thiên hạ. Có điều càng nổi danh thì phiền não sẽ càng nhiều, không biết hai vị công tử đã có dự định gì cho sau này hay chưa?".
Hai gã thấy Tống Trí nắm rõ tình hình lúc đó như được mục kích tận nơi, trong lòng thầm cảm thấy sợ hãi, thầm đoán y nhất định đã cài nội tuyến trong Thiết Kỵ Hội. Tống Trí lại nói tiếp: "Có một chuyện không biết hai vị đã biết hay chưa, Nhậm Thiếu Danh chính là nhi tử của Thiết Lặc Đại Đạo Khúc Ngạo, kẻ này hoành hành khắp một miền Tây Cương, không người khống chế, luận võ công uy phong thì y chịu kém Võ Tôn Tất Huyền, nhưng nếu luận về tàn nhẫn náo sát, chỉ e Tất Huyền cũng phải thua y một bậc".
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng giật mình kinh hãi. Danh tiếng của Khúc Ngạo, hai gã đã từng nghe Tống Ngọc Trí và Trầm Lạc Nhạn nói tới. Tống Ngọc Trí còn nhắc nhở với Trầm Lạc Nhạn rằng Khúc Ngạo và Đỗ Phục Uy đã ngầm cấu kết để đối phó Lý Mật, thật không ngờ y lại có quan hệ phụ tử với Nhậm Thiếu Danh. Có điều hai gã chẳng hề mảy may sợ hãi.
Khấu Trọng nhún vai nói: "Dự định thì không phải là chưa có, nhưng Tống nhị gia có lẽ sẽ nghe không lọt tai, bởi vì huynh đệ tại hạ chỉ dự định đem một số muối chuyển đến vùng thiếu muối, kiếm bà nó một khoản tiền lớn mà thôi!".
Nghe Khấu Trọng nói năng thô lỗ, Tống Ngọc Trí liền nhăn mặt lại, nhưng trong lòng không hiểu tại sao lại dâng lên cảm giác thân thiết và một sự kích thích không thể nào dùng từ để hình dung nổi. Tống Trí im lặng một hồi, đột nhiên ngửa mặt cười một tràng dài, nhìn ra phía bờ sông tràn ngập ánh nắng bên ngoài cửa sổ. Y cứ tủm tỉm cười một lúc lâu, sau đó mới quay sang nhìn hai gã nói: "Không biết hai vị công tử thật sự có ý làm bằng hữu với Tống gia hay không?".
Tống Ngọc Trí đứng sau lưng Khấu Trọng tỏ vẻ bực bội nói: "Điệt nữ sớm đã nói kẻ này chẳng có câu nào đáng tin cả mà!".
Tống Trí ngạc nhiên liếc nhìn điệt nữ của mình một cái, sau đó mới thong dong nói: "Nếu chí nguyện của hai vị công tử chỉ dừng ở đó thì đã không giết Nhậm Thiếu Danh làm gì, càng không cần lấy đó làm điều kiện để Tống gia ủng hộ Quế Tích Lương lên làm bang chủ Trúc Hoa Bang. Lão phu có nói sai không vậy?".
Khấu Trọng làm như không có chuyện gì, mỉm cười đáp: "Tống nhị gia làm sao mà sai được, có điều ta vừa rồi cũng nói rất thật đó".
Từ Tử Lăng tiếp lời nói: "Lần vận chuyển muối tới Quan Trung này thực ra là một tâm nguyện từ lâu của hai huynh đệ chúng tôi, cũng là một cơ hội để rèn luyện bản thân".
Tống Trí nở một nụ cười khó hiểu, nhẹ giọng nói: "Dương Công Bảo Khố có phải ở Quan Trung hay không?".
Hai gã thầm giật mình kinh hãi, Tống Trí này quả không hổ danh là trí năng của Tống phiệt, chỉ dựa vào mấy câu của hai gã mà đã đoán ra bảy tám phần sự thực. Khấu Trọng thở dài than: "Tống nhị gia thật lợi hại!".
Tống Trí thản nhiên nói: "Tại sao không dứt khoát làm lớn một chút?".
Khấu Trọng không hiểu hỏi: "Làm sao mới có thể làm lớn một chút đây?".
Tống Trí mỉm cười nói: "Bất luận là hai vị cần bao nhiêu muối, chúng ta đều có thể cung ứng!".
Khấu Trọng đưa mắt nhìn Từ Tử Lăng thị ý, sau đó lắc đầu nói: "Huynh đệ chúng ta sợ nhất là bị quản thúc!".
Tống Trí ngắt lời gã nói: "Hai vị không phải sợ bị người khác quản thúc, mà là không muốn khuất phục trước người khác, Tống Trí ta nếu không hiểu điểm này, thì hôm nay cũng không nói ra những lời như vậy".
Tống Ngọc Trí tiếp lời nói: "Nhị thúc à! Ngọc Trí sớm đã nói bọn chúng không biết trời cao đất dày mà!".
Tống Trí cười cười nói: "Ngọc Trí không nên nói vậy, ai có thể giết chết Nhậm Thiếu Danh thì người đó có đủ tư cách nói chuyện như Khấu tiểu huynh và Từ tiểu huynh bây giờ".
Sau đó y lại quay sang nhìn Khấu Trọng, vuốt râu mỉm cười nói tiếp: "Hiện nay tình thế phương Nam đã vì cái chết của Nhậm Thiếu Danh mà xoay chuyển, đảo mắt khắp quần hùng cũng chỉ có Lâm Sĩ Hồng và Tiêu Tiễn là có khả năng tranh hùng với Tống gia chúng ta, hai vị nếu có chí an định thiên hạ, tại sao không nghĩ đến khả năng hợp tác nhỉ?".
Trong lòng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều dâng lên một cảm giác kỳ lạ, bắt đầu cảm nhận được sự phong quang sau khi giết chết Nhậm Thiếu Danh, bằng không thì dựa vào cái gì mà nhân vật thứ hai của Tống gia chỉ sau phiệt chủ Tống Khuyết lại chịu ngồi ngang hàng với hai gã, nói gì đến chuyện hợp tác nữa?
Khấu Trọng trầm ngâm hồi lâu, rồi gật đầu nói: "Chỉ có một khả năng duy nhất để chúng ta bắt tay hợp tác một cách thật lòng, đó chính là quý phiệt chủ gả Ngọc Trí tiểu thư cho Khấu Trọng này!".
Những cao thủ Tống phiệt từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng đều trố mắt ngạc nhiên nhìn gã, Tống Ngọc Trí thì khẽ "a" lên một tiếng, hai má đỏ bừng, hỉ nộ khó phân. Chỉ có Tống Trí vẫn trầm tĩnh như lúc đầu, y chăm chú nhìn Khấu Trọng một lúc lâu, sau đó gượng cười nói: "Dã tâm của Khấu tiểu huynh quả thật không nhỏ, lại chỉ tính lợi cho mình!".
Từ Tử Lăng bình tĩnh như mặt nước hồ không gợn sóng, khiến người khác không thể nào đoán biết được nội tâm gã đang nghĩ gì. Khấu Trọng thì chẳng hề ngượng ngùng, thản nhiên nói: "Sinh lễ là Dương Công Bảo Khố!".
Tống Ngọc Trí suýt chút nữa thì xông tới đá cho Khấu Trọng một cái, rít giọng nói: "Không! Con không gả cho hắn!".
Tống Sảng là người thương yêu Tống Ngọc Trí nhất, không nhịn được cũng phải chen miệng vào nói: "Ngọc Trí đã sớm định hôn sự từ lâu rồi!".
Tống Trí đưa tay ngăn cản hai người nói tiếp, đảo mắt nhìn Khấu Trọng sau đó lại nhìn sang Từ Tử Lăng, gật đầu nói: "Khấu tiểu huynh quả là nhân tài hiếm có trong thời loạn thế này, nếu Tống phiệt bỏ qua như vậy thì thật là đáng tiếc, gia huynh nhất định cũng sẽ trách ta!".
Tống Ngọc Trí kinh hãi kêu lên: "Nhị thúc!".
Tống Trí mỉm cười với nàng nói: "Dương Công Bảo Khố vẫn còn là chuyện xa vời, huống hồ chuyện này còn phải thỉnh ý phụ thân con nữa, Ngọc Trí việc gì phải kinh hoảng như vậy?".
Khấu Trọng hân hoan nói: "Tống tiểu thư xin cứ yên tâm. Sau này nếu chỉ cần tiểu thư đích thân nói ra một chữ không, Khấu Trọng này làm sao đủ mặt dầy để cưỡng ép chứ?".
Những người khác nghe vậy đều gật đầu tán thưởng Khấu Trọng phong độ rộng rãi. Chỉ có Tống Ngọc Trí là cắn chặt môi, lừ mắt nhìn gã, nhưng cũng không nói gì phản đối thêm nữa. Tống Trí cười cười nói: "Sự tình đại thể quyết định như vậy đi, hai vị có cần chúng ta giúp đỡ gì không?".
Khấu Trọng lắc đầu cự tuyệt, hạ thấp giọng nói: "Nhị gia có thể suy nghĩ về khả năng kết minh với Tiêu Tiễn, như vậy Lâm Sĩ Hồng sẽ trước sau đều thọ địch, chẳng thể làm gì được nữa. Những người bên phía Tống phiệt đều động dung biến sắc. Song mục Tống Trí lấp lánh tinh quang, một lúc lâu sau mới nói: "Trước nay chúng ta và Ba Lăng Bang nước sông không phạm nước giếng, nhưng cũng không có giao tình gì, như vậy...".
Khấu Trọng cười nói: "Chuyện này để cho hai huynh đệ chúng tôi lo liệu. Bây giờ chúng tôi sẽ lập tức trở về Ba Lăng, bất luận ý Tiêu đương gia thế nào, chúng tôi cũng sẽ thông báo cho nhị gia biết".
Tống Trí cười khà khà nói: "Nói chuyện với hai vị tiểu huynh thật là thống khoái vô cùng, chi bằng để Ngọc Trí trở về với hai vị xem ý của Tiêu đương gia thế nào là được".
Tống Ngọc Trí giậm chân nói: "Nhị thúc!".
Tống Trí mỉm cười nói: "Chuyện này quan hệ trọng đại, Ngọc Trí con là người thích hợp nhất, lại có thể biểu thị được thành ý hợp tác của Tống gia chúng ta".
Tống Ngọc Trí trừng mắt lườm Khấu Trọng một cái, rồi đành gật đầu thở dài nói: "Ngọc Trí tuân mệnh!".
o0o
Ba người lên bờ, tiến về nơi đã hẹn ước với bọn Hương Ngọc Sơn. Tống Ngọc Trí cố ý tụt lại phía sau, không đi cùng cũng không nói chuyện với hai gã, nửa canh giờ sau, hai chiếc thuyền của Cự Kình Bang đã hiện ra bên dưới dốc núi.
Khấu Trọng đột nhiên đứng sững người lại làm Tống Ngọc Trí sém chút nữa thì đụng phải tấm lưng rộng của gã. Từ Tử Lăng thì vẫn tiến lên phía trước. Tống Ngọc Trí chau mày hỏi Khấu Trọng: "Sao ngươi tự dưng đứng sững lại như thế?".
Khấu Trọng nhìn xuống phía dưới, trầm giọng nói: "Cô nương có thấy trên thuyền đang treo cờ trắng đỏ hay không? Như vậy có nghĩa là đang có địch nhân ở trên thuyền, nhưng người trên thuyền sao vẫn an nhiên đi lại thế kia?".
Tống Ngọc Trí nhìn xuống thấy quả nhiên có một lá cờ trắng đỏ đang tung bay trên cột buồm, biến sắc nói: "Vậy tại sao ngươi lại để Từ Tử Lăng đi mạo hiểm một mình thế kia?".
Khấu Trọng mỉm cười nói: "Trước tiên Tiểu Lăng có thể một mình ứng phó bất kỳ hiểm nguy nào, thứ hai là người phía chúng ta vẫn có thể tự do đi lại, chứng tỏ sự tình vẫn chưa phải là thập phần hung hiểm".
Tống Ngọc Trí tỏ vẻ không vui nói: "Vậy chúng ta đứng ở đây không phải là lãng phí thời gian hay sao?".
Khấu Trọng quay đầu lại cười hì hì nói: "Chỉ cần Tống tiểu thư ở bên cạnh ta thì lam sao mà lãng phí thời gian cho được".
Tống Ngọc Trí thoáng đỏ mặt, tức giận nói: "Khấu Trọng ngươi nhớ cho kỹ, dù cha và nhị thúc ta có đồng ý, Tống Ngọc Trí ta cũng tuyệt đối không gả cho ngươi! Con người ngươi căn bản chẳng hề có chút thành ý nào!".
Khấu Trọng thản nhiên nói: "Giả như ta có thành ý, tiểu thư có chịu hồi tâm chuyển ý không?".
Tống Ngọc Trí ngoảnh mặt đi chỗ khác không thèm nhìn gã, dáng vẻ đáng yêu vô cùng: "Nếu loại người như ngươi mà cũng có thành ý, thái dương cũng mọc ở đằng tây mất!".
Khấu Trọng lúc này đã nghe thấy ba tiếng hú liên tiếp của Từ Tử Lăng, liền nói nhanh: "Đi thôi! Tống tiểu thư sau này thể nào cũng phải theo Khấu mỗ mà thôi!".
Nói đoạn không đợi nàng nói gì, đã tung người lướt xuống dốc núi.
o0o
Trên chiến thuyền, một bên là bọn Vân Ngọc Chân, Hương Ngọc Sơn, Bốc Thiên Chí, Trần lão mưu, bên kia là cao thủ thanh niên trác tuyệt nhất của Đột Khuyết Bạt Phong Hàn và tân chủ nhân của Đông Phái Đông Minh Công Chúa Đơn Uyển Tinh. Nhìn thần thái của song phương, hiển nhiên vẫn còn chưa động thủ.
Võ công hai người bọn Bạt Phong Hàn cao hơn hẳn mấy người phía Hương Ngọc Sơn, song phía Hương Ngọc Sơn lại người đông thế mạnh, cũng không dễ đối phó. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng dẫn theo Tống Ngọc Trí nhảy lên thuyền, đứng về phía bọn Hương Ngọc Sơn, Bạt Phong Hàn và Đơn Uyển Tinh lập tức lâm vào thế yếu, song hai người không hề lộ chút thần sắc bất an.
Bạt Phong Hàn nhìn mỹ nữ phong tư tú lệ Tống Ngọc Trí, song mục sáng bừng lên, mỉm cười hỏi: "Vị cô nương này là...".
Đơn Uyển Tinh tiếp lời gã nói: "Thì ra là Tống gia tiểu thư Tống Ngọc Trí, không biết tại sao tiểu thư lại đi cùng hai tên tiểu tặc này vậy?".
Tống Ngọc Trí hiển nhiên đã biết Đơn Uyển Tinh, thản nhiên nói: "Công chúa nếu muốn động thủ với hai tên tiểu tiểu... hà... tiểu tử này thì cứ tự nhiên, Tống gia chúng ta tuyệt đối không quản chuyện của bọn gã!".
Hương Ngọc Sơn và Vân Ngọc Chân đều cảm thấy khó hiểu, không biết quan hệ giữa Tống Ngọc Trí và hai gã là thế nào. Vân Ngọc Chân không biết có phải vì đố kỵ hay không mà có ý áp sát người vào Khấu Trọng, thân thiết ghé miệng sát tai gã nói: "Không ngờ các ngươi đã giết được Nhậm Thiếu Danh, thật khiến người ta không thể nào tin nổi! Đôi cẩu nam nữ này đã đến đây được nửa canh giờ, kiên quyết đòi đợi bằng được các ngươi!".
Khấu Trọng khẽ gật đầu, cười lên ha hả nói với Bạt Phong Hàn: "Võ công Bạt huynh so với Nhậm Thiếu Danh thế nào?".
Bạt Phong Hàn cười khẩy đáp: "Vẫn chưa động thủ làm sao biết cao thấp thế nào. Lần này tại hạ có thành ý cung hầu hai vị đại giá hai vị quay lại. chính là muốn làm rõ vấn đề ai cao ai thấp này?".
Tống Ngọc Trí giờ mới biết y là Bạt Phong Hàn, không khỏi đưa mắt dò xét một lượt, chỉ thấy vô luận là về ngoại hình hay phong độ, y đều không kém sút so với Khấu Trọng hay Từ Tử Lăng, vẻ sắc sảo lộ rõ ra ngoài chẳng những không làm người ta cảm thấy chán ghét mà lại càng tăng thêm mấy phần mị lực mê người.
Từ Tử Lăng chau mày nói: "Chúng ta và Bạt huynh thực ra chưa từng có ân oán chân chính gì, đâu cần phải động thủ liều mạng chứ? Có điều chúng ta tuyệt đối không sợ huynh, chẳng qua là động lòng kính trọng trước bậc anh tài mà thôi!".
Bạt Phong Hàn không ngờ gã nói năng khéo léo đến vậy, ngây người ra giây lát rồi cười gượng nói: "Tuy ta và Khấu huynh, Từ huynh không có ân oán gì, song đáng tiếc là hai vị hồng nhan tri kỷ của Bạt mỗ đều muốn giết hai vị mới cam tâm, Bạt mỗ làm sao có thể tự thủ bàng quan được chứ?".
Khấu Trọng mỉm cười nói: "Nếu Bạt huynh thật sự có thể tự thủ bàng quan, sự tình tự nhiên có thể giải quyết êm đẹp. Không tin sao? Vậy để ta làm một thử nghiệm nhỏ cho huynh xem nhé! Tiểu Lăng! Ngươi đứng yên đó cho công chúa tới giết đi, tuyệt đối không được hoàn thủ!".
Đơn Uyển Tinh vẫn đứng yên không nói từ nãy giờ, thấy vậy liền đại nộ quát lớn: "Khấu Trọng ngươi có giỏi thì bước ra đây xem ta có dám giết ngươi không?".
Khấu Trọng cười ha hả nói: "Các vị xem đấy! Công chúa nếu không phải không nỡ giết Tiểu Lăng thì đâu cần tìm Trọng thiếu gia ta ra mượn cớ chứ?".
"Cheng!".
Đơn Uyển Tinh rút bội kiếm ra, bước lên hai bộ, mặt lạnh như băng chỉ kiếm vào hai gã quát: "Cút ra đây cho ta, ta giết hai tên tiểu tặc các ngươi đâu cần phải nhờ đến viện thủ chứ?".
Hương Ngọc Sơn động dung nói: "Công chúa xin hãy nghĩ lại, một khi có người lưu huyết, sẽ gây nên cừu hận không thể hóa giải, triền miên không dứt đó".
Đơn Uyển Tinh lạnh lùng nói: "Đây là chuyện giữa ta và hai tên tiểu tặc bọn chúng, người ngoài tốt nhất không nên nhúng tay vào".
Vân Ngọc Chân cười khúc khích nói: "Vậy Bạt Phong Hàn là người trong nhà cô nương sao?".
Đơn Uyển Tinh kiên quyết nói như chém đinh chặt sắt: "Y cũng không nhúng tay vào chuyện này".
Bạt Phong Hàn ung dung ngồi lên mạn thuyền, nhàn nhã nói: "Vẫn là một câu nói cũ, nếu như tỷ đấu công bình một đối một, Bạt mỗ tuyệt đối không can thiệp".
Khấu Trọng cười gượng nói: "Công chúa biết rõ chúng ta không muốn đả thương nàng mà, đây rõ là chẳng công bằng chút nào! Tiểu Lăng! Ngươi đánh trận đầu đi!".
Từ Tử Lăng bước lên, đứng cách Đơn Uyển Tinh chừng nửa trượng, bình tình nói: "Công chúa, mời!".
Cặp mắt long lanh của Đơn Uyển Tinh hiện ra thần sắc phức tạp, nhìn chằm chằm vào mặt Từ Tử Lăng một hồi lâu, giống như đang hạ quyết tâm vậy, đột nhiên ngọc thủ giương lên, trường kiếm trong tay hóa thành muôn ngàn quang ảnh, kiếm khí ngất trời bao trùm cả Từ Tử Lăng vào bên trong. Chúng nhân sớm đã biết kiếm pháp nàng cao minh, nhưng vẫn không ngờ lại kinh thế hãi tục đến vậy.
Từ Tử Lăng thấy mũi kiếm của nàng hóa thành một điểm hàn tinh, đâm thẳng tới trước ngực, nhưng vẫn không hề có bất kỳ động tác phản ứng nào. Khấu Trọng nhướng cao đôi mày, song mục xạ ra những tia thần quang sáng rực, không nhìn về phía Từ Tử Lăng, mà chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào cặp mắt bình tĩnh đến ghê người của Đơn Uyển Tinh. Chỉ có gã mới hiểu Từ Tử Lăng đang dùng sinh mạng để đánh cược, hòng hóa giải mối ân oán kéo dài không dứt này với Đông Minh Phái.
Bạt Phong Hàn cũng lộ ra thần sắc ngạc nhiên, tay đặt lên cán đao, chỉ không biết là y muốn ngăn cản chuyện này xảy ra hay là phòng bị bọn Khấu Trọng xuất thủ tương cứu Từ Tử Lăng mà thôi.
Hương Ngọc Sơn, Vân Ngọc Chân, Bốc Thiên Chí, Tống Ngọc Trí đều cùng lúc biến sắc, nhưng sự tình quả thật diễn biến quá nhanh, chưa ai kịp kêu lên thì kiếm của Đơn Uyển Tinh đã chỉ còn cách ngực Từ Tử Lăng chưa đầy nửa thốn.
Khấu Trọng khẽ dịch lên phía trước, song mục lấp lánh hàn quang, chỉ cần một kiếm này của Đơn Uyển Tinh đâm vào ngực Từ Tử Lăng, gã sẽ bất chấp tất cả mà xông ra giết chết nàng ta bằng thủ đoạn độc ác nhất.
Ánh mắt của Bạt Phong Hàn tập trung lên người Khấu Trọng, cũng giữ thế tự lực, tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể vọt ra.
Kiếm khí làm y phục đã rách nát của Từ Tử Lăng tung bay phần phật, nhưng gã vẫn đứng lặng như một trái núi sừng sững, đôi mắt hổ lấp lánh tinh quang, vừa sắc bén nhưng cũng lại rất hiền hòa, sắc mặt thì tịnh như nước hồ không gợn sóng, chẳng hề để y đến một kiếm quyết định sinh mạng này của Đơn Uyển Tinh, cả nháy mắt cũng không nháy lấy một cái. Chính vào giây phút quyết định sinh tử này, nhãn thần của Đơn Uyển Tinh cuối cùng cũng xuất hiện biến hóa. Đó là biểu tình vừa khổ não lại vừa phẫn nộ. Kiếm khí thu về, mũi kiếm cũng chệch xuống ba thốn. Kiếm đã đâm vào eo trái của Từ Tử Lăng.
Từ Tử Lăng cảm thấy lưỡi kiếm đi sát qua xương sườn mình, sau đó Đơn Uyển Tinh rút mạnh kiếm về. Máu tươi bắn vọt qua, nhưng Từ Tử Lăng vẫn đứng vững như Thái sơn. Đến lúc này vẫn chưa có ai thốt lên tiếng nào, hơn trăm con người trên hai con thuyền đều trở nên câm lặng.
Khấu Trọng thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của Bạt Phong Hàn quay trở lại người Từ Tử Lăng, trong mắt hiện lên vẻ hân thưởng, tiếp đó là một quầng sát khí thoáng hiện qua rồi biến mất.
Đơn Uyển Tinh lui lại phía sau mấy bước, cúi đầu nhìn thanh kiếm nhuốm máu Từ Tử Lăng, run run giọng nói: "Từ Tử Lăng, tại sao ngươi không hoàn thủ?".
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi, vận công cầm máu ở vết thương, nhẹ nhàng nói: "Công chúa đã bớt giận chút nào chưa?".
Gò ngực Đơn Uyển Tinh không ngừng phập phồng, ngẩng đầu lên nhìn Từ Tử Lăng, chậm rãi lắc đầu nói: "Vĩnh viễn ta cũng không hết giận ngươi, nhưng chuyện cuốn sổ đó có thể bỏ qua được rồi!".
Nói đoạn liền tung mình bay vút lên, trong nháy mắt đã biến mất sau khu rừng bên bờ sông, bất ngờ nhất là nàng không hề lên tiếng gọi Bạt Phong Hàn đi cùng. Ánh mắt của chúng nhân đều tập trung lên người Bạt Phong Hàn.
Vân Ngọc Chân vẫn còn chưa hết sợ, ôm ngực ra vẻ nũng nịu nói: "Công chúa đã đi rồi, Bạt công tử còn không mau đuổi theo?".
Bạt Phong Hàn lắc đầu cười khổ nói: "Nữ nhân đã thay lòng, đuổi theo phỏng có ích gì?". Nói đoạn lắc mình lao vút đi, chỉ nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.