Đại Đường Song Long Truyện

Chương 91: Tỉnh nguyệt đắc chủ




Khấu Trọng mỉm cười bước ra ngoài đại sảnh trong ánh mắt chờ đợi của Hương Ngọc Sơn, Vân Ngọc Chân, thấy Từ Tử Lăng đang đứng ngó ra ngoài cửa sổ, thần sắc tự nhiên, vô ưu vô hỉ thì ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Lăng không muốn biết nội gián là ai sao?".
Từ Tử Lăng thản nhiên nói: "Ả tỳ nữ non nớt đó đâu phải là đối thủ của Trọng thiếu gia ngươi, trừ phi ả ta căn bản không biết gì?".
Hương Ngọc Sơn không nén nổi buột miệng hỏi: "Có kết quả gì không?".
Khấu Trọng ngồi xuống đối diện với hai người, chậm rãi nói: "Là một trong những tên cận vệ của ngươi, hình như tên là Âu Dương Kỵ thì phải, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?".
Song mục Hương Ngọc Sơn thoáng hiện sát cơ, không nói tiếng nào, quay người bước ra khỏi đại sảnh. Khấu Trọng nhìn Vân Ngọc Chân nheo nheo mắt nói: "Mỹ nhân sư phụ có hứng thú cùng huynh đệ chúng ta ra ngoài thành một chuyến không? Ta đã hứa sẽ tiễn tiểu cô nương đáng thương kia một đoạn!".
o0o
Mấy ngày sau đó, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chuyên tâm đốc thúc bốn người bọn Đoạn Ngọc Thành luyện võ, bốn tên tiểu tử này cũng biết đây là chuyện liên quan đến sinh tử vinh nhục của bản thân, lại được hai vị minh sư thiên tài hết lòng chỉ điểm, nên cũng nỗ lực hết sức, tiến bộ rất nhanh. Thời gian còn lại, hai gã đều bỏ lại mọi thứ sau lưng, cùng Tố Tố vui đùa du sơn ngoại thủy, tìm đủ mọi cách để làm cho nàng vui vẻ.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu thoáng qua cửa sổ. Sáng sớm hôm sau là hai gã phải lên đường Bắc thượng. Tiêu Tiễn thiết yến để tiễn biệt hai gã. Bữa tiệc có thêm một vị khách mới, thì ra chính là Tiêu đại tỷ Tiêu Hoàn mới từ Lĩnh Nam trở về, còn Tả Lộ Nguyên Soái Trương Tú của Tiêu Tiễn thì đã lĩnh quân ra chiến trường từ sáng sớm hôm nay, nên không thể dự tiệc. Tiêu đại tỷ không ngừng liếc mắt đưa tình với hai gã.
Tiêu Tiễn kính một tuần rượu rồi nói: "Tên Bạch Văn Nguyên hôm đó ám toán Tử Lăng, cứu thoát Bùi Viêm đó thì ra là cao thủ mới nổi lên của Tịnh Kiếm Tông, cũng là đương nhiệm diện thủ của Chu Mi, tên này rất có danh khí ở vùng Tứ Xuyên, không biết có phải là vì tham luyến sắc đẹp của Chu Mi nên mới gia nhập quân Già Lâu La của Chu Xán hay không?".
Khấu Trọng cười cười nói: "Đương nhiệm diện thủ, Tiêu đương gia dung từ này thật vô cùng tuyệt diệu, một câu nói đã khiến người ta hiểu ngay trước đó Chu Mi đã có vô số đàn ông rồi... hà!".
Tiêu đại tỷ lườm gã một cái nói: "Làm đàn ông của Chu Mi tuyệt đối không phải là một chuyện tốt đẹp gì, bởi vì con người ả ta đa nghi vô cùng, chỉ cần nghi ngờ đàn ông của mình có nữ nhân khác, là ả ta lập tức động sát cơ giết chết đối phương để tiết hận, thế nên giang hồ mới gọi ả là Độc Thù, Bạch Văn Nguyên kia nhất định là đã nhận lệnh của ngươi nên mới bám dính với ả ta như vậy".
Hương Ngọc Sơn cười cười nói: "Cái loại tàn hoa bại liễu đó làm sao lọt vào mắt hai vị đại ca đây được chứ? Có điều võ công của Chu Mi này thật không phải tầm thường, nghe nói đã được chín thành chân truyền của Chu Xán, đêm đó có lẽ chỉ vì khiếp sợ trước oai danh giết chết Nhậm Thiếu Danh của hai vị đại ca đây, lại không nắm rõ tình hình, nên ả ta mới hoảng loạn chạy trốn như vậy".
Tố Tố lo lắng hỏi: "Ả ta là người bụng dạ hẹp hòi như thế, nhất định sẽ không chịu bỏ qua chuyện này, hai đệ ngàn vạn lần không nên bất cẩn".
Vân Ngọc Chân cười cười nói: "Tố tỷ cứ yên tâm, nếu luận cơ trí và năng lực, Tiểu Trọng, Tiểu Lăng tuyệt đối không thua kém bất kỳ ai. Tỷ cứ thử nghĩ xem, từ khi bọn y xuất đạo đến nay, chỉ có người khác chịu thiệt chứ đã có lần nào đến lượt bọn y đâu?".
Tiêu đại tỷ bật cười khanh khách: "Vân bang chủ cảm khái như vậy, nhất định là đã chịu thiệt thòi trước hai vị tiểu huynh đệ đây rồi".
Vân Ngọc Chân còn đang đỏ bừng mặt, Tiêu đại tỷ nheo mắt nhìn hai gã nói tiếp: "Đại tỷ đây thì chưa lần nào được thử mùi vị thiệt thòi đó cả!".
Tố Tố thấy nàng ta công nhiên chọc ghẹo hai gã giữa buổi tiệc, trong lòng lấy làm không vui, hai hàng lông mày liễu nhíu chặt lại. Tiêu Tiễn cũng dường như không chịu nổi sự phóng đãng của muội muội mình, bèn chuyển chủ đề khác nói: "Có một chuyện đến giờ ta vẫn không nghĩ thông, không hiểu tại sao hai vị tiểu đệ lại phát hiện được bọn Trần Phong đang mai phục ở ngoài thành vậy? Bọn chúng đều là lão giang hồ, ngay cả người của chúng ta cũng bị chúng qua mặt".
Khấu Trọng tự nhiên không thể tiết lộ đó là do cảm ứng kỳ diệu của Từ Tử Lăng, chỉ hàm hồ đáp: "Đây đơn thuần chỉ là một suy đoán thôi, đáng cười là lúc đầu chúng tôi đoán không phải là bọn chúng, mà là Ác Tăng và Diễm Ni, chẳng ngờ lại tìm được bọn chúng, xem như là chúng không may vậy! Hà hà...!".
Hương Ngọc Sơn mỉm cười nói: "Vị Khấu đại ca này của chúng ta lúc nào cũng nói cười vui vẻ, thế nên nơi nào có y là nơi đó luôn luôn vui vẻ hoan lạc".
Tiêu đại tỷ không nén nổi hiếu kỳ hỏi: "Hương tướng quân tại sao vẫn tả một câu Khấu đại ca, hữu một câu Từ đại ca vậy, luận niên kỷ thì ngài cũng lớn hơn hai người bọn họ, luận quan hệ thì lại là tỷ phu mà! Tố Tố phu nhân không sửa giúp y được sao?".
Tố Tố vui vẻ đáp: "Hai vị đệ đệ này của tôi là người phi thường nên tự nhiên Ngọc Sơn cũng đặc biệt tôn trọng".
Vân Ngọc Chân cũng mỉm cười nói: "Thế nên tôi cũng không cảm thấy Ngọc Sơn xưng hô có gì sai".
Tiêu Tiễn cười ha hả nói: "Nói hay lắm, hai vị tiểu đệ đích thực là người phi thường, có tài nghiêng trời lệch đất, lật tay làm mây, úp tay làm mưa, thay đổi cả tình thế phương Nam này dễ như trở bàn tay, khiến cho Đại Lương Quốc của ta cũng đắc thế mà uy phong đại tiến, tuy hai đệ không chính thức gia nhập quân ta, nhưng Tiêu Tiễn này đã coi hai người như là người nhà rồi!". Tiếp đó lại vỗ tay goi: "Người đâu!".
Chúng nhân còn đang ngẩn người chưa hiểu chuyện gì thì hai ả mỹ tỳ dâng lên hai chiếc hộp gấm, một dài, một ngắn. Tiêu Tiễn phất tay ra hiệu, hai ả lập tức quỳ xuống dâng hộp dài cho Khấu Trọng, hộp ngắn cho Từ Tử Lăng. Sau khi hai nữ tỳ lùi xuống, Tiêu Tiễn mới vui vẻ nói: "Lễ mọn lòng thành, mong hai vị tiểu đệ nhận cho!.
Khấu Trọng y lời mở hộp gấm ra xem, thì ra là một thanh cường đao, thoạt nhìn thì có vẻ hết sức tầm thường, song khi nhìn kỹ thì mới cảm thấy vỏ đao, cán đao tuy không có hoa văn kỳ mỹ gì, nhưng lại có một vẻ cao quý cổ xưa, khiến người ta không dám coi thường.
Tiêu Tiễn thấy Khấu Trọng cầm cây trường đao lên, trong mắt lộ ra tia nhìn khó hiểu, bèn nói: "Cây đao này vốn không có tên, nhưng nghe nói là một thượng cổ thần binh, chất thép rất kỳ quái, thân đao ẩn hiện ánh sáng vàng nhàn nhạt, hai trăm năm trước từng ở trong tay đương thời đệ nhất đao thủ Đao Bá Lăng Thượng Nhân. Về sau Lăng Thượng Nhân ôm đao thoái ẩn, thanh đao này cũng theo y mà mất tích trên giang hồ. Về sau lại qua tay nhiều người khác nữa rồi mới về đến tay ta. Tuy ta không thích dùng đao, nhưng đối với thanh đao này thì vô cùng yêu thích, nay dùng vật yêu thích này để tặng Khấu tiểu đệ, coi như là biểu lộ chút lòng thành và tạ ý vậy!".
"Cheng!". Khấu Trọng rút đao khỏi vỏ.
Chúng nhân đều dõi mắt chăm chú nhìn vào cây đao trong tay gã, rồi cùng cảm thấy thất vọng. Thân đao ảm đạm vô quang, nào thấy ánh sáng vàng như Tiêu Tiễn đã nói. Đột nhiên thân đao bắt đầu biến hóa, một luồng ánh sáng vàng mờ mờ ảo ảo bắt đầu bao bọc lấy thân đao.
Tiêu Tiễn cười lên ha hả nói: "Tiểu huynh đệ quả nhiên là chân chủ của bảo đao này, chân khí có thể khiến cho bảo đao phát ra phản ứng, ta đã thử không dưới trăm lần, vậy mà lần nào cũng không được".
Y vừa nói câu này, chúng nhân lập tức liên tưởng năm xưa khi Lăng Thượng Nhân vận đao đối địch, ắt hẳn ánh sáng vàng phải rực rỡ như ánh tà dương, còn người khác khi dùng đao này lại chẳng khác gì cục sắt vụn, không khỏi bàn tán xôn xao.
Khấu Trọng biết rõ Tiêu Tiễn đang lung lạc mình, nhưng vẫn vui vẻ trong lòng, cảm kích nói: "Từ bây giờ trở đi, đao này sẽ gọi là Tỉnh Trung Nguyệt, tiểu tử bái tạ Tiêu đương gia tặng đao!".
Tiêu Tiễn ngạc nhiên nói: "Tỉnh Trung Nguyệt? Cái tên này dường như rất có thiển ý, không biết vì lý do gì mà tiểu huynh đệ lại đặt tên như vậy?.
Khấu Trọng đáp lấy lệ: "Chỉ là nhớ đến ánh trăng trong đáy giếng mà đặt bừa vậy thôi, không có nguyên do gì đặc biệt cả".
Tiêu Tiễn thở dài một hơi nói: "Tổ tiên Lương Vũ Đế Tiêu Diễn năm xưa thích nhất là thu thập thần binh lợi khí, thanh đao này là do người mất hơn mười năm lao tâm lao lực, phái người do la khắp thiên hạ mới tìm về được, về sau Trần binh phá thành, thanh đao này do ở sâu tận trong bảo khố, thế nên mới giữ được đến ngày nay".
Chúng nhân giờ mới hiểu tại sao y lại có vẻ không nỡ rời xa bảo đao như vậy. Tố Tố hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Lăng sao không mở hộp ra xem Tiêu đương gia tặng đệ món bảo vật gì?".
Từ Tử Lăng mỉm cười đưa hộp lại cho Tiêu Tiễn: "Hảo ý của Tiêu đương gia, Từ Tử Lăng xin được tâm lĩnh, trong hộp ắt hẳn là hãn thế kỳ trân, có điều con người tại hạ ghét nhất chính là vướng bận, lại càng không muốn biết bên trong hộp có gì, mong Tiêu đương gia chớ trách!".
Ngoại trừ Khấu Trọng, tất cả những người khác đều ngạc nhiên trước hành động này của Từ Tử Lăng. Tiêu Tiễn kinh ngạc thở dài nói: "Từ huynh đệ độc lập quyết đoán, sau này chắc sẽ trở thành cái thế kỳ nhân, lão phu chẳng những không lấy làm buồn, mà còn động lòng kính phục nữa!".
Phong độ của Tiêu Tiễn khiến chúng nhân ai nấy đều phải động dung. Khấu Trọng cất Tỉnh Trung Nguyệt đi, nói lảng sang chủ đề khác: "Không biết hôm trước Tiêu đương gia nói chuyện với Tống tiểu thư có hợp hay không?".
Tiêu Tiễn gật đầu nói: "Hiện giờ đang sắp xếp để gặp mặt Thiên Đao Tống Khuyết một lần, ta trước nay vẫn luôn ngưỡng mộ con người này, nếu có thể hợp tác thành công, công lao hai vị huynh đệ là lớn nhất".
Khấu Trọng biết y sẽ không chịu tiết lộ tường tận, liền chuyển sang bàn luận về quần hùng các phương. Sau bữa tiệc, Tiêu đại tỷ chẳng chút khách khí đi theo hai gã về tướng quân phủ, đối với cả Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều nhiệt tình như lửa, chẳng chút tị hiềm, làm cho Vân Ngọc Chân chỉ bĩu môi cười khẩy, Tố Tố thì nhíu chặt đôi mày, nhưng cả hai đều biết thiên tính nàng ta là vậy, nên cũng hết cách, không biết làm gì. Cả mấy người ngồi trong đại sảnh nói huyên thuyên hết cả canh giờ. Về sau, Tố Tố tuy không tình nguyện, nhưng vì thai nhi nên cũng đành phải trở về phòng nghỉ ngơi trước. Hương Ngọc Sơn phải bầu bạn với thê tử, nên cũng mượn cớ thoát thân. Chỉ còn lại Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Vân Ngọc Chân và người đàn bà phong vận Tiêu Hoàn, không khí lập tức trở nên gượng gạo mất tự nhiên.
Từ Tử Lăng dài người đứng dậy, dáng vẻ lạnh lùng như muốn cự tuyệt bất cứ lời đề nghị nào vậy: "Các vị thứ lỗi, ta phải về phòng luyện công, sáng mai còn phải lên đường sớm!".
Khấu Trọng cũng đứng dậy, nhưng vẫn chưa có cơ hội lên tiếng thì Tiêu đại tỷ đã kéo gã ngồi xuống, ra vẻ giận dỗi nói: "Mọi người đang nói chuyện vui vẻ, sao cả ngươi cũng đứng dậy bỏ đi vậy hả? Hì... chi bằng để đại tỷ theo ngươi về phòng uống rượu nói chuyện tiếp được không?".
Từ Tử Lăng nhìn gã với vẻ ta hiểu nỗi khổ của ngươi, nhưng thứ cho tiểu đệ không thể bồi tiếp, đoạn vội vàng bỏ đi. Khấu Trọng thấy Vân Ngọc Chân đang hằm hằm tức giận, cúi đầu không nói gì, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ Từ Tử Lăng vô nữ nhất thân kinh, cười khổ nói: "Nếu ta không đi luyện công mà cả đêm ngồi uống rượu vui đùa với hai vị mỹ nữ thì e rằng ngày sau các vị sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại ta nữa đâu".
o0o
Sáng hôm sau, đoàn xe lại tiếp tục lên đường. Hai ngày sau thì bọn Khấu Trọng bắt đầu tiến vào khu núi rừng. Dọc đường cảnh sắc tuyệt đẹp, đường núi rợp mát bóng cây, có một con đường chạy thẳng xuống sơn cốc sâu hơn trăm trượng. Dưới núi đồng ruộng trải dài mênh mông, tầm mắt được mở rộng, khi lên đến chỗ cao hơn, lại càng thấy núi non trùng điệp, nhấp nhô như sóng. Đêm đó bọn gã nghỉ ngơi ở dưới chân núi.
Từ sau cái đêm ngồi ngây ra ở bãi loạn thạch, Từ Tử Lăng trở nên trầm mặc khác thường. Đến tối bọn gã cũng không ngủ trong lều mà cứ màn trời chiếu đất như trở lại cuộc sống nguyên thuỷ ở sơn cốc nơi hai gã đã an tang Phó Quân Sước. Sau bữa cơm, Từ Tử Lăng một mình đi ra xa ngồi xuống, Khấu Trọng thì ở lại nói chuyện phiếm với bọn Đoạn Ngọc Thành.
Đoạn Ngọc Thành cung kính nói: "Bốn người chúng tôi được theo Khấu gia và Từ gia xông pha giang hồ, quả thực là phúc tu từ kiếp trước để lại, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, vậy mà bằng với mấy năm kinh lịch của người khác, thật đúng là được đại khai nhãn giới!".
Bọn Bao Chí Hạ đều gật đầu tán thưởng. Để tránh tai vách mạch rừng, cả bốn đều không gọi hai gã là bang chủ nữa.
Thạch Giới cảm khái nói: "Bất luận là tình thế ác liệt ra sao, chỉ cần có Khấu gia và Từ gia ở đây là chúng tôi đều tràn đầy đấu chí và sinh cơ, có lòng tin ứng phó với bất cứ khó khăn hiểm nguy nào".
Ma Quý tiếp lời: "Hiếm có nhất là hai vị đại gia đều không bao giờ coi chúng tôi như kẻ hạ nhân mà khinh thị hay coi thường chúng tôi!".
Khấu Trọng mỉm cười nói: "Mọi người đều là huynh đệ thủ túc cùng nhau đánh dẹp thiên hạ, chẳng những là vì xây dựng một sự nghiệp thiên thu trường cửu, mà quan trọng hơn là vì một thiên hạ thái bình, người người đều được an cư lạc nghiệp. Vận mệnh là do những người có ý chí như chúng ta đi sáng tạo ra, chứ không phải do bất kỳ một thế lực nào có thể thao túng hay điều khiển được".
Bốn người nghe gã nói đều lộ ra thần sắc cảm động và hưng phấn. Thạch Giới nghiến răng nói: "Tôi hận nhất chính là lũ cẩu quan tàn binh đó, giết bao nhiêu tên cũng không thấy run tay!".
Đoạn Ngọc Thạch đột nhiên cúi đầu, hai tay run lẩy bẩy, lệ nóng tuôn trào. Nam nhi thà đổ máu không rơi lệ, từ đây có thể thấy y chắc chắn là có một quá khứ vô cùng bi thảm.
Khấu Trọng đang ngạc nhiên thì Ma Quý đã nhanh nhẹn ghé miệng sát tai gã thì thầm giải thích: "Thê tử chưa quá môn của tiểu Đoạn bị đám tàn binh kia tiền dâm hậu sát, mỗi lần nghĩ đến nàng ta, hắn đều vô cùng đau khổ".
Khấu Trọng đồng tình gật đầu, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Đoạn Ngọc Thành: "Quá khứ thì hãy để nó là quá khứ đi! Chúng ta cần đặt hi vọng vào ngày mai! Vận mệnh của chúng ta không thể do bất kỳ ai quyết định, mà phải nằm trong tay ta và ngươi. Vì điều này, cho dù có phải đổ máu hay rơi đầu, chúng ta cũng quyết không hối hận!".
o0o
Khấu Trọng bước đến ngồi bên cạnh Từ Tử Lăng đang nằm ngửa ngắm sao trời, ngửa mặt lên nhìn thì thấy ô vân đã che kín nửa bầu trời đầy sao, thở ra một hơi nói: "Hình như trời sắp mưa lớn đấy!". Từ Tử Lăng trầm ngâm không nói gì.
Khấu Trọng cúi đầu xuống nhìn gã hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?".
Từ Tử Lăng ngồi dậy, trầm giọng nói: "Ta nhớ đến những ngày chúng ta cùng sống trong sơn cốc nhỏ đó, giả như chúng ta không ra khỏi đó, hiện giờ có phải là sẽ không có những thống khổ khiến người ta phải tiêu hồn tán phách như bây giờ không? Con người tại sao cứ tự tìm lấy phiền phức vậy nhỉ?".
Một giọt nước mưa lớn rơi trúng gáy Khấu Trọng, chảy xuống lưng, khi gã ngửa đầu nhìn lên thì thấy một tia chớp xé ngang bầu trời, tiếp đó là tiếng sấm nổ ầm vang, phá vỡ sự yên tĩnh của vùng rừng núi, tấu lên khúc nhạc của cuồng phong bạo vũ. Khấu Trọng đặt tay lên vai Từ Tử Lăng, cười khổ nói: "Vận mệnh không có hai chữ nếu như đó của ngươi, chuyện đã xảy ra thì chính là chuyện đã xảy ra, giả như chúng ta không tấu xảo có được Trường Sinh Quyết, hiện giờ thứ chúng ta phải đối diện chỉ e cũng là một sự thống khổ và phiền não khác, chúng ta càng không thể ngồi đây đợi chờ bạo vũ cuồng phong giáng lâm. Cuộc sống chính là như vậy, lão thiên gia đặt ngươi ở vị trí này, thì bất kể là ngươi có tình nguyện hay không, ngươi cũng phải tận tâm tận lực hoàn thành vai diễn của mình".
"Vù vù...!" Cuồng phong thổi tới, mang theo một cơn mưa lớn như trút nước.
Từ Tử Lăng để nước mưa thấm đẫm toàn thân, thấp giọng nói: "Ngươi trở nên tin vào vận mệnh từ bao giờ vậy?".
Khấu Trọng cười gượng gạo nói: "Ta chỉ tin vào vận mệnh của quá khứ, còn về tương lai, lão tử chỉ tin tưởng vào chính mình. Nếu không phải như vậy, làm người đâu còn có ý nghĩa và hứng thú gì nữa chứ?".
Từ Tử Lăng gật đầu nói: "Chính vì không biết nên mới không tồn tại. Đây chính là chỗ rung động nhất của vận mệnh. Vô luận tương lai thế nào, chúng ta cũng phải thách thức vói nó, tìm kiếm lý tưởng cho bản thân mình".
Khấu Trọng mỉm cười nói: "Hà! Chi bằng chúng ta cùng hát lên một bài dưới đêm mưa gió để biểu lộ hào tình tráng khí khiêu chiến với vận mệnh của chúng ta, Lăng thiếu gia thấy thế nào?".
Từ Tử Lăng cười lên ha hả, kéo gã đứng dậy. Hai gã đưa mắt nhìn nhau hội ý, không hẹn mà cùng cất cao tiếng hát: "Sơn u quan thiên vận, du du niệm quần sinh, chung cổ đại hưng mạt, hào thánh định năng tranh...".
Tiếng ca truyền đi xa mãi, cả tiếng sấm nổ ầm ầm cũng không thể nào làm tiếng ca bị chìm đi, bọn Đoạn Ngọc Thành nghe thấy hai gã ca hát, bất giác cũng thấy hào khí dâng cao, hưng phấn hát theo. Mưa rơi càng lúc càng nặng, nhưng ngọn lửa trong lòng hai gã thì vẫn cháy bừng bừng, không hề sợ gió mưa vùi dập.
o0o
Đội xe đi qua khe núi, tiến vào bình nguyên ở phía Đông Nam Cảnh Lăng thành, bỏ lại núi non trùng điệp ở sau lưng. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cưỡi ngựa đi trước dẫn đường cho bốn chiếc xe hàng. Trong mười ngày này, ai nấy đều không hề lơi lỏng, không ngừng luyện tập võ công để ứng phó với những trận ác chiến có thể tới bất cứ lúc nào.
Từ Tử Lăng chỉ tay về phía chiếc hồ nhỏ ở bên tả, nheo mắt nói: "Đêm nay chúng ta cắm trại ở bên hồ, tiện thể bơi lội một chút cho thoải mái!".
Khấu Trọng đang ngồi trên cửa cẩn thận nghiên cứu tấm địa đồ mà Hương Ngọc Sơn đã đưa cho gã, nghe vậy liền nói: "Chiều mai chúng ta sẽ đến Bách Trượng Hiệp, hẻm núi này dài chừng hai dặm, hai bên đều là vách đá dựng ngược, có những chỗ chỉ thấy được nhất tuyến thanh thiên, lại có thác nước đổ từ trên cao xuống, cực kỳ nguy hiểm, nếu như có người phục kích ở đó, xe lừa khẳng định không thể giữ được".
Từ Tử Lăng rất yêu thích mấy con lừa ngoan ngoãn này, mỉm cười nói: "Vậy thì đêm nay chúng ta tắm rửa xong sẽ đến Bách Trượng Hiệp vừa tản bộ vừa xem tình hình thế nào".
Khấu Trọng cười ha hả nói: "Hảo chủ ý!".
Đoạn thúc ngựa chạy về phía hồ nhỏ. Từ Tử Lăng cũng quất ngựa đuổi theo, bọn Đoạn Ngọc Thành cũng thúc xe gia tăng tốc độ đi theo hai gã.
o0o
Từ Tử Lăng chỉ mặc quần ngắn, người ướt sũng rời khỏi làn nước ấm áp bò lên bờ, quay đầu lại nhìn Khấu Trọng vẫn nằm ngửa trong nước, ngắm nhìn bầu trời nói: "Tại sao ngươi không lấy tên Tinh Biến cho cây đao lão Tiêu tặng, mà vẫn dùng cái tên Tỉnh Trung Nguyệt vậy?".
Khấu Trọng cười cười nói: "Ta muốn để cái tên Tinh Biến này nhường cho Từ Tử Lăng công tử của chúng ta mà".
Từ Tử Lăng ngồi lên một tảng đá lớn, bắt chéo chân lại, ra vẻ không tin nói: "Đừng có đùa nữa, mau nói sự thật cho bản thiếu gia nghe!".
Khấu Trọng cười hì hì nói: "Quá khứ mất đi lại quay lại rồi! Đây chính là lúc mà ta không sợ bị ngươi mắng nữa! Nói cho ngươi biết cũng không ngại gì. Hà! Tỉnh Trung Nguyệt chính là Tinh Biến, Tỉnh Biến chính là Tỉnh Trung Nguyệt, bước biến hóa sau của Tỉnh Trung Nguyệt không phải là Tinh Biến hay sao? Ngươi đã hiểu chưa?".
Từ Tử Lăng động dung nói: "Quả nhiên có chút đạo lý! Được rồi! Thời gian làm thám tử đã tới, còn không xéo lên đây cho ta!".
Khấu Trọng gật đầu lĩnh mệnh, lập tức nhảy lên bờ. Bọn gã nhanh nhẹn mặc lại y phục, dặn dò bốn người bọn Đoạn Ngọc Thành, rồi toàn lực triển khai thân pháp chạy như bay về phía Bách Trượng Hiệp. Nửa canh giờ sau, hai gã đã chạy được gần hai chục dặm đường, rõ ràng là khinh công đã tiến bộ rất nhiều so với trước đây.
Lúc này trước mặt hai gã xuất hiện một cánh rừng vắt ngang, trong bóng đêm mờ mịt không trăng không sao, khu rừng mang một vẻ nguy dị khác thường. Tính trẻ con của hai gã bất chợt nổi lên, liền lao thẳng vào rừng, nhảy nhót giữa những tán cây, cười đùa vui vẻ không ngớt. Khi sắp ra khỏi rừng, hai gã chợt thấy bên ngoài ẩn hiện những điểm hỏa quang, lại còn vang lên tiếng chém giết. Cả hai đều cảm thấy ngạc nhiên, dừng lại ở ven rừng, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Xa xa bên ngoài rừng là một dãy núi cao, ở giữa là một vùng đồi nhấp nhô và rừng thưa, lúc này hỏa quang thấp thoáng, hơn trăm ngọn đuốc rải khắp vùng đồi núi, có hai nhóm nhân mã đang quyết chiến sinh tử. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từ Tử Lăng thở hắt ra một hơi: "Bọn họ đã chặn hết đường đến Bách Trượng Hiệp rồi, bây giờ chúng ta nên tiếp tục hành trình hay là quay về đi ngủ đây?".
Khấu Trọng vận công vào song mục, quan sát hai nhóm nhân mã đang lao vào nhau chém giết ở cách đó khá xa: "Ngươi thấy không? Ở giữa chiến trường có một ngọn đèn vàng, hình như được treo trên một cây cột gỗ trên một mộc đài cao, ở dưới chân cột còn có gì đó, hình như là có người bị trói thì phải".
Từ Tử Lăng gật đầu nói: "Người đó mặc hoàng y, lẽ nào hai nhóm nhân mã này đang liều mạng với nhau vì sự sinh tử tồn vong của người này?".
Khấu Trọng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nhìn Từ Tử Lăng nói: "Nếu không đi xem rõ sự thể, đêm nay chắc sẽ không ngủ được! Đi thôi!".
Từ Tử Lăng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nhìn Từ Tử Lăng nói: "Nếu không đi xem rõ sự thể, đêm nay chắc sẽ không ngủ được! Đi thôi!".
Từ Tử Lăng cũng nổi dạ hiếu kỳ, tung mình chạy theo gã về phía mộc đài. Càng lại gần, tiếng hò hét chém giết càng ồn ào, đã có thể nhìn rõ hai nhóm nhân mã đang liều mạng chém giết lẫn nhau, những ngọn đuốc cháy hừng hực được cắm ở khắp nơi, trên cây, dưới đất... càng lại gần mộc đài thì lại càng nhiều đuốc. Lúc này bọn gã đã nhìn ra một bên ăn vận theo kiểu người Hồ, hiển nhiên không phải là nhân sĩ Trung Thổ, bên còn lại thì nhất loạt mặc kình trang đen tuyền, rất dễ phân biệt.
Rất tự nhiên, hai gã đều có vẻ thiên về phía các hắc y võ sĩ. Tình hình trên mộc đài càng thêm rõ ràng, người bị trói trên đài là một hoàng y nữ tử, mái tóc dài như mây xõa xuống che khuất mất quá nửa khuôn mặt, khiến người ta không thể nhìn rõ gương mặt của nàng. Đám võ sĩ vận hổ phục đang ngăn cản các hắc y võ sĩ xông lên đài cao, hơn nữa còn đang chiếm thế thượng phong. Hắc y võ sĩ nhân số lên thời hơn ngàn, đông hơn gấp rưỡi so với đám võ sĩ hổ phục, nhưng đám võ sĩ người Hồ kia lại võ công cao cường, thế nên trận chiến mới kéo dài như vậy.
Kiếm khí đao quang không ngừng ánh lên trong ánh lửa bập bùng của những ngọn đuốc lớn, giống như những ngọn lửa ma trơi không ngừng lập lòe vậy, cảnh tượng ấy khiến cho hai gã cảm nhận được sự đáng sợ của chiến tranh một cách sâu sắc. Chiến trường phân bố rất rông, tuy lấy đài cao làm chủ, song bốn phía đều có những nhóm người đang liều mạng tử đấu, kẻ truy người rượt, tiếng kêu gào thảm khốc không ngớt vang lên.
Hai gã vừa đến được phía rìa của chiến trường thì gặp phải một nhóm năm sáu hắc y võ sĩ bị một đám mười mấy tên võ sĩ Hồ phục vây vào giữa, dùng loạn đao chém giết. Cả hai nhìn cảnh tượng ấy mà máu nóng trào dâng, lòng hận thù đối với bọn ngoại tộc bốc cao ngùn ngụt.
"Cheng!".
Khấu Trọng rút Tỉnh Trung Nguyệt ra cầm tay, sải chân bước tới. Từ Tử Lăng cũng không nói gì, nhấc chân đi sát sau lưng gã. Mười mấy tên võ sĩ kia cũng đã phát hiện hai kẻ mới đến, mắt lộ hung quang, cùng xông lên một lượt.
Ở góc chiến trường chỉ cách đài cao chừng trăm trượng này, đám hắc y võ sĩ đã rơi vào thế hạ phong tuyệt đối, chẳng những không thể giữ thế trận, mà còn bị đối phương xé lẻ ra thành bảy tám phần, nguy cơ thảm bại là rất cao. Địch nhân đã tới, đao, búa, kiếm, kích cùng lúc bổ lên đầu hai gã.
Khấu Trọng nhanh nhẹn lao lên trước, Tỉnh Trung Nguyệt trong tay lập tức phát xạ ra một luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt. Gã chẳng thèm đón đỡ, đại đao vung lên hai đao, lập tức có hai tên địch nhân ngã xuống trước khi kịp chạm vào người gã. Điều làm người ta kinh hãi nhất chính là thi thể đối phương dường như không hề đổ xuống như những người bị trúng đao trước đây, mà chỉ sững lại bất động, đầu tiên là đao, thương trong tay rơi xuống đất, hồi lâu sau mới đổ bịch người xuống như một cây cột. Cả Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều vô cùng ngạc nhiên, đến bây giờ mới biết thanh đao này nhìn thì có vẻ tầm thường không đáng để mắt, thực ra lại là một thứ thần binh lợi khí sắc bén vô song.
Mấy tên còn lại chỉ thấy hoàng quang lóe lên hai lượt, sau đó bên mình đã có hai người ngã xuống một cách vô cùng kỳ quái, không kẻ nào là không kinh tâm đảm khiếp, thầm nhủ thứ đao pháp mà ngay cả đối phương xuất thủ thế nào mình cũng không nhận ra thì làm sao có thể kháng cự lại cho được? Đấu chí lập tức tiêu tán, quay đầu bỏ chạy ra bốn phía xung quanh.
Khấu Trọng thu đao lại trước mặt, hiên ngang đứng giữa chiến trường, đưa tay vuốt nhẹ lên thân đao nói: "Từ nay ngoài Từ Tử Lăng ra thì ngươi sẽ trở thành bạn tốt nhất của ta, ngàn vạn lần đừng phụ lòng mong mỏi của Khấu Trọng này nhé!".
Lúc này lại có một đám người Hồ khác lao về phía bọn gã, nhưng Từ Tử Lăng lại như chẳng hề thấy gì, chậm rãi bước đến bên Khấu Trọng nói: "Ngươi có biết khí đao còn chưa chạm vào cơ thể địch nhân, luồng ánh sáng vàng đó đã xâm nhập vào nội thể, rồi chế trụ huyệt mạch của đối phương, khiến cho bọn chúng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu chết không?".
Khấu Trọng gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi lại gãi đầu hỏi: "Theo ngươi thấy thì rốt cuộc là do công phu của ta đại tiến hay là nhờ thanh đao này vậy?".
Ba cây thiết mâu đâm tới nhanh như ba mũi tên. Khấu Trọng chẳng thèm nhìn lại, bước lên một bước, Tỉnh Trung Nguyệt vẽ ra một đường cong đẹp mắt, đao quang lóe lên như thiểm điện kinh lôi, ánh sáng vàng rực tỏa ra từ thân đao, ba cây thiết mâu lập tức gãy đoạn, khiến cho cả ba tên này đều lảo đảo thoái lui, sắc mặt thì kinh hoảng, dáng vẻ thì thảm hại vô cùng. Lại có thêm hai tên người Hồ không biết sống chết vung song thủ xông tới, Khấu Trọng thuận tay thu đao, ánh sáng vàng lóe lên như điện, cả hai tên đều rơi búa chết ngay tại chỗ. Những kẻ khác đều kêu lên quay người bỏ chạy.
Từ Tử Lăng giống như chẳng hề phát hiện có địch nhân vừa tới tập kích, nhàn nhã nói: "Theo ta thấy thì cả hai đều đúng. Xem ngươi xuất thủ hai lần thì thấy đã có chút gì đó của Dịch Kiếm Chi Thuật, có thể chặn đứng biến hóa của địch nhân trước một bước, khiến cho chúng không thể không biến chiêu chống đỡ, làm cho nhuệ khí của chúng tiêu tán hoàn toàn, bằng không sao lại kém cỏi như thế?.
Khấu Trọng than thở: "Ôi! Nếu có loại cao thủ như Bạt Phong Hàn hay Dương Hư Ngạn ở đây cho ta thử đao thì thật thống khoái!".
Tình cảnh này thật quái dị vô song, bốn bề nhân mã hai bên vẫn chém giết ầm ầm, đao quang kiếm ảnh rợp trời, vậy mà hai gã vẫn nhàn hạ giống như đang tản bộ, vừa đi vừa đàm luận chuyện võ công. Từ Tử Lăng đột nhiên dịch người sang bên, vung tay đoạt lấy một đao một kiếm của hai kẻ đánh lén, song cước đá nhanh ra mấy cước, cùng lúc phản thủ ném đao kiếm trong tay ra, bốn tên Hồ khấu lập tức kêu lên mấy tiếng rồi tuyệt khí, nhất thời không còn kẻ nào dám xông lên tấn công hai gã nữa.
Từ Tử Lăng quay lại bên cạnh Khấu Trọng, dùng cùi chỏ huých nhẹ vào eo hông gã, cười cười nói: "Đừng quên còn đôi tay này của ta nữa, xuất chiêu đi! Ta cũng muốn xem sau khi ngươi có Tỉnh Trung Nguyệt sẽ là hổ mọc thêm cánh hay là chuột mọc thêm nhọt đây?".
Khấu Trọng suýt xoa kêu đau, xoa xoa chỗ vừa bị Từ Tử Lăng huých vào, cười quái dị nói: "Tên tiểu tử này dạo này rất hay giở mặt giáo huấn ta! Hôm nay ta sẽ có cừu báo cừu, có oán báo oán hết cả một lượt! Xem đao!".
Có điều một đao này lại chém xuống một hán tử trẻ tuổi người Hồ có gương mặt tuấn tú khôi ngô. "Cheng!" Người kia vận kiếm đỡ lấy Tỉnh Trung Nguyệt của gã, còn lập tức thi triển phản kích, kiếm pháp lăng lệ kỳ ảo, công lực thâm hậu, hiển nhiên là một cao thủ trong đám người Hồ, nghe tiếng nên mới chạy đến viện thủ. Khấu Trọng quên cả Từ Tử Lăng, dịch người lên trước, hóa ra muôn ngàn đạo hoàng quang thật giả khó phân, ào ạt bắn về phía kẻ mới đến. Người đó liên tiếp đỡ bảy đao của Khấu Trọng.
"Keng!" Trường kiếm gãy đoạn làm hai. Tỉnh Trung Nguyệt nhân đà chém thẳng tới, nhưng kẻ kia cũng thuộc hàng cao thủ, đã kịp thời rút truỷ thủ đỡ lấy một chiêu tất sát của Khấu Trọng, mượn lực bay ra xa hơn trượng.
Từ Tử Lăng lúc này cũng hãm thân giữa trùng vây, chỉ nghe gã cao giọng nói: "Ta đi xem một vòng!". Vừa nói vừa vung quyền vung cước, mở ra một con đường, tiến thẳng về phía đài cao.
Khấu Trọng gần theo kịp gã thì chợt thấy trước mắt hoa lên, đã bị ba người chặn đường, bao gồm cả tên người Hồ có võ công tương đối cao khi nãy, trên tay y lúc này đã có một thanh trường kiếm mới.
Thanh niên người Hồ đó quát hỏi: "Bằng hữu là ai? Thân thủ quả là cao cường, không biết có quan hệ thế nào với Độc Bá Sơn Trang?".
Khấu Trọng cười ha hả nói: "Cái gì mà Độc Bá Sơn Trang, ta chưa từng nghe đến cái tên này. Bản nhân đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Khấu Trọng chính là ta, các người là người ở đâu? Tại sao lại dám đến Trung Thổ chúng ta làm loạn?".
Ba người Hồ nghe thấy cái tên Khấu Trọng nói: "Bản nhân chính là đệ tam môn đồ của Thiết Lặc Phi Ưng Khúc Ngạo, Canh Ca Hô Nhi. Hôm nay Khấu Trọng ngươi đã đến đây, thì đừng hòng còn mạng trở về! Lên!".
Hai người phía sau y lập tức tách ra, vây lấy Khấu Trọng vào giữa. Khấu Trọng nhún vai cười cười nói: "Thì ra Nhậm Thiếu Danh đúng là người của các ngươi, dù sao thì ta cũng đang ngứa tay muốn chết, để lấy các ngươi ra thử đao cũng tốt!".
o0o
Từ Tử Lăng đột phá từng lớp, từng lớp địch nhân, chợt nghe trên chiến trường không ngừng vang lên những tiếng hú dài sắc lạnh, như theo một quy luật nào đó, chỉ huy đám người Hồ tiến thoái, khiến cho áp lực tăng lên gấp bội. Có điều hai gã hiển nhiên đã kiềm chế được chủ lực của đám người Thiết Lặc, nên thanh thế của phía Độc Bá Sơn Trang cũng tăng lên rõ rệt, không ngừng phát động những đợt xung kích tiến về phía đài cao.
Từ Tử Lăng chìm vào trong cảnh giới hỗn loạn thanh tĩnh như trăng trong đáy nước, dù xung quanh gã là chiến trường hỗn loạn, chém giết vang trời, gã vẫn nắm rõ hết mọi biến hóa thực hư của địch nhân, lúc nào cũng né tránh được những địch nhân lao tới ngăn trở trước một bước, khiến bọn chúng không có cách nào hình thành được thế cục bao vây. Còn đám hắc y võ sĩ thì lại tưởng rằng gã là người phe mình, có lúc còn giúp gã cản địch nhân lại. Khi gã còn cách đài cao chừng mười trượng thì chợt nghe một tiếng sắc lạnh vang lên từ trên không.
Từ Tử Lăng lập tức nhận ra kẻ này là hảo thủ nhất lưu, hú lên một tiếng như long ngâm hổ tiếu, nhún chân lao vọt lên không. Dưới ánh lửa bập bùng, một hồng y mỹ nữ mặc áo hở ra cánh tay trần tròn lẳn, mỗi tay cầm một thanh đoản đao hóa thành hai đạo tinh quang, một trên một dưới nhắm tới trước ngực gã công tới, tốc độ nhanh mãnh tuyệt luân, hung hiểm phi thường. Nữ lang này sắc đẹp phi phàm, đôi mắt sáng long lanh như bảo thạch, hấp dẫn vô cùng. Có điều Từ Tử Lăng chẳng hề bị sắc đẹp của nàng ta làm phân thần, song chưởng cùng lúc vỗ ra.
"Bình! Bình!".
Hai người lướt qua nhau trên không trung, trong nháy mắt đã trao đổi ba chiêu. Từ Tử Lăng dùng xảo kình, chẳng những không bị rơi xuống mà còn mượn lực bay lên cao, bổ người lao về phía mộc đài như một cánh chim khổng lồ. Nữ nhân người Hồ kia hiển nhiên không ngờ Từ Tử Lăng chẳng những ngang nhiên đón đỡ chiêu thức lăng lệ đã tụ lực từ trước của mình, còn cao minh đến mức mượn lực tiếp tục bay lên, muốn truy theo thì đã muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.