Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 125: Lao tù tính kế




Nghê đại phu lúc này tin rồi, hỏi lại:
– Cho nên khi khám bệnh cho Tùy lão thái gia, đệ cũng dùng tám miếng ô đầu?
Ở trong tình cảnh này rồi Nghê Nhị không quên mối hận với Tả gia:
– Đúng, cả thằng tiểu tử hỗn láo đó còn dám dùng, đệ sao không dám? Y thuật đệ kém nó sao? Hơn nữa bệnh lão thái thái quá nặng, lượng nhỏ không có hiệu quả.
– Ngu, ngu lắm.
Nghê đại phụ hận rèn sắt không thành thép, bứt râu kêu:
– Người ta dùng ô đầu mới do nhà người ta bào chế, tất nhiên là không giống. Còn không nhớ Chúc Dược Quỹ từng tới nhà ta giới thiệu thuốc mới không, có nói vị thuốc bọn họ mới bào chế không có độc mà vẫn giữ được dược hiệu không?
Nghe Nghê đại phu nói thế, mắt Nghê Nhị sáng lên, trong đầu nảy ra một ý nghĩ, hay hất bát nước bẩn này lên người Hằng Xương dược hành? Cứ nói ô đầu là do Hằng Xương dược hành tặng miễn phí, do dùng thứ đó mà Tùy lão thái thái mới trúng độc chết.
Nghê Nhị chưa kịp mừng đã lắc đầu, cách này không xong, ô đầu vốn có độc, nhà ai bào chế thì cũng không thể dùng tới 8 miếng.
Nếu không giá họa được thì chỉ có thể lợi dụng, nếu chứng minh được tám miếng ô đầu mình dùng do Hằng Xương dược hành tặng miễn phí, mà thằng tiểu lang trung kia cũng dùng tám miếng ô đầu trị bệnh cho Chúc Dược Quỹ lại không bị bệnh, như thế Tùy lão thái trúng độc là do nguyên nhân khác, hoặc như vì bệnh nặng không trị được, thế là thoát tội.
Nghĩ thông điểm này Nghê Nhị mừng rỡ nói suy nghĩ của mình ra cho đại ca nghe:
– … Khi Hằng Xương dược hành đưa thuốc tới do đệ thu nhận, lúc chữa bệnh cho Tùy lão thái thái cũng là đệ cẩn thận nên tự sắc thuốc, không sai hỏa kế, cho nên đệ cứ nhất quyết nói mình cũng dùng thuốc do Hằng Xương tặng là được.
Nghê đại phu cũng mừng khôn xiết:
– Đúng, đúng, khi thăng đường đệ cứ nói khi đó sở dĩ dùng 8 miếng là do tiểu lang trung của Quý Chi Đường cũng dùng 8 miếng trị bệnh cho Chúc Dược Quỹ, không những không trúng độc còn khỏi bệnh, cho nên mới dùng. Chỉ nói thế thôi, đừng có nói loạn …
Ông ta thừa biết bụng dạ xấu xa của đệ đệ mình khẳng định đang căm hận tiểu lang trung kia, muốn thừa cơ hãm hại người.
– Đệ hiểu, nhưng bên Hằng Xương còn dễ nói, hai nhà có làm ăn qua lại lâu năm, quan hệ tốt, Chúc Dược Quỹ là người sảng khoái lỗi lạc, không thành vấn đề. Nhưng chỉ e Quý Chi Đường không chịu làm chứng … Nếu là lúc trước khi chúng trả được tiền nhà đã dễ, còn phải tới nhà ta bán dược liệu, bán phương thuốc … Ai ngờ có ngày chúng ta phải cầu bọn chúng! Mẹ nó, thói đời này loạn rồi, cá chết cũng có thể trở mình …
Nghê Nhị nghiến răng nghiến lợi, chuyện hai lần bị người ta đuổi khỏi nhà, ông ta không thấy cái sai của mình, chỉ thấy mình bị xỉ nhục, tới giờ này vẫn còn căm, có điều mắng chửi một lúc sực nhớ ra, khóc tu tu như đứa trẻ:
– Vậy làm sao đây, họ không chịu giúp thì đệ chết chắc rồi, đại ca, đại ca, đệ không muốn chết đâu, đệ không muốn chết.
– Khóc cái gì, ta đang nghĩ cách đây, chỉ mong tốn kém chút tiền bạc, nói ngon ngọt vài câu người ta nương tình.
– Đúng đúng, tiêu bao nhiêu cũng được, đệ không muốn chết.
– Yên tâm dù tốn kém thế nào ta cũng phải cứu đệ ra khỏi đây, chỉ có điều Tả Quý xưa nay nổi tiếng tính tình quái đản, coi nhẹ chuyện tiền bạc, khó nói chuyện.
Nghê Nhị cuống lên:
– Tìm tên tiểu lang trung, đại ca, là thằng tiểu tử kia trị bệnh cho Chúc Dược Quỹ, không phải cha nó. Đại ca, bỏ qua lão Tả, trực tiếp tìm riêng nó, nó hai lần tới nhà ta bán đồ, còn ra giá trên trời, khẳng định là đứa không chịu được nghèo khổ, cứ cho nó tiền là được.
– Ta cũng nghĩ thế.
Nghê đại phu trầm ngâm:
– Chỉ sợ nó còn trẻ nóng tính, vẫn ghi hận đệ, không những không chịu giúp còn muốn mượn đao giết người. Thời gian lại gấp, phải nghĩ cách hiệu quả hơn.
– Vậy … Loại thanh niên tuổi y, lại chưa thành hôn, nhất định thích các cô nương, tìm mấy nữ tử xinh đẹp dụ dỗ hắn.
– Mỹ nhân kế phải dày công bố trí mới được, bây giờ thời gian quá gấp.
Nghê Nhị không biết nghĩ cái gì mà mừng rỡ, đứng bật dậy:
– Đệ có cách này, đảm bảo thành công.
– Cách gì?
– Tang nha đầu của quán trà Thanh Hương thích thằng tiểu tử đó, hôm ấy còn mang tiền tới giúp Quý Chi Đường, đệ thấy tên tiểu tử ấy cũng có ý với con nha đầu đó lắm, chúng nó thường đi lấy nước mắt qua mày lại với nhau, sao không kiếm vài người bắt nha đầu đó, ép thằng tiểu tử phải làm chứng.
– Giờ này đệ còn nghĩ cách hại người à?
Rốt cuộc Nghê đại phu cũng không kìm được tát Nghê Nhị một cái:
– … Toàn nghĩ chuyện độc ác hại người, đệ là đại phu hay là cường đạo thổ phỉ. Đừng tưởng ta không biết đệ giật giây chủ nợ tới Quý Chi Đường, mấy lần tới đó còn ăn nói khó nghe đến nỗi bị người ta cầm chổi đuổi ra khỏi nhà. Chính vì đệ làm chuyện xấu xa giờ mới gặp quả báo, vậy mà đệ chưa sáng mắt ra à?
Nghê Nhị thấy đại ca giận rồi, không dám nói nữa.
– Bọn họ tuy trả hết nợ, nhưng cuộc sống vẫn rất khó khăn, chính vì thế tiểu lang trung đã ngoài hai mươi còn chưa lập gia thất …
Nghê đại phu nhắm mắt suy nghĩ:
– Nhưng trực tiếp lấy tiền nhờ vả là ngốc, phàm người có chút cốt khí đều coi đó là xỉ nhục.
– Xỉ nhục gì? Bọn chúng chính là loại thấy tiền mờ mắt, nếu không sao mấy lần tới nhà ta bán cái nọ cái kia còn ra giá cao như thế.
– Ài, đệ chưa trải qua gian khổ nên không rõ, đó là bất đắc dĩ thôi. Năm xưa đại ca ta còn làm những chuyện đáng thương hơn nhiều! … Phải rồi, ta tới nhà chủ động bỏ số tiền lớn mua phương thuốc của bọn họ, sau đó nói vài lời tốt đẹp, có lẽ hòa hoãn được quan hệ, may chăng người ta chịu giúp.
– Đúng đúng, tốt nhất là mua phương pháp bào chế ô đầu của chúng, nhất cử lưỡng tiện.
– Hừm, đủ rồi, đệ đừng nói nữa. Chỉ là cần ít thời gian bố trí, mà mai phải thăng được rồi, trì hoãn thế nào đây. Vậy đi, ta về lấy ít ba đầu, đệ uống vào, vờ sốt rét, thoát nước hôn mê, lại đại đường không trả lời câu nào cả.
Nghê Nhị gật đầu rồi rít:
– Được, đệ hiểu rồi, còn phía Tiền huyện lệnh …
– Ta sẽ tới nhà ông ta lo loát, để ông ta trì hoãn vài ngày, chỉ cần đủ tiền, không lo ông ta không đồng ý, dù sao chỉ là trì hoãn không cần ông ta làm chuyện trái lương tâm. Có thời gian mới thong thả xử lý, chuyện lớn hóa nhỏ, ài, nếu có thể không thăng đường là tốt nhất, nếu không dù xử ra sao cũng là đả kích lớn tới thanh danh của Huệ Dân Đường.
Nghê Nhị hiểu chuyện lớn hóa nhỏ là lấy tiền giải hạn, đi cầu Tùy gia, rồi trên dưới nha môn châu phủ, thậm chí là thứ sử đại nhân, e rằng mấy chục năm tích lũy ra đi trong lần này, hổ thẹn nói:
– Đa tạ đại ca nhọc lòng, tốn kém bao nhiêu cứ lấy từ chỗ đệ.
– Chỗ đệ? Thường ngày đệ vung tay quá trán còn tích góp được mấy đồng?
Nghê Nhị cúi đầu xuống:
– Vậy … Đệ ca bỏ ra trước, sau này lợi nhuận ở Huệ Dân Đường đều của đại ca.
– Bỏ đi, chúng ta là huynh đệ, ta sao có thể trơ mắt nhìn đệ gặp nạn. Nếu như có thể dùng tiền mà xử lý được thì không thể tốt hơn nữa rồi, cũng không cần tới Quý Chi Đường nữa, ài, ta cũng không muốn cầu tới bọn họ, thanh danh Huệ Dân đường gây dựng bao năm … Hơn nữa cúi đầu trước thứ sử đại nhân, Tùy chưởng quầy không sao, nếu phải cúi đầu trước Tả Quý … Ta, ta, thực sự không bỏ cái thể diện này xuống được.
Nghê Nhẹ mắt đỏ hoe:
– Làm đại ca phải ủy khuất là tội của đệ..
Chỉ kịp nói tới đó thì lao đầu vội vàng đi tới, nói nhỏ:
– Nghê đại phu, tới giờ rồi, đi đi.
Nghê đại phu vội đứng dậy rời nhà giam, mai đã thăng đường thẩm án, chỉ còn một canh giờ nữa là giới nghiêm, phải tranh thủ làm cho xong việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.