Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 130: Bán y bán hiệp




Phi Thử xua tay trấn an:
– Yên tâm, trạch viện này là phủ của viên quan cáo lão, trong nhà chỉ có đôi phu thê già, nhi tử vì đánh người bị thương nên vào ngục rồi, còn có một tôn nữ suốt ngày ru rú trong phòng thi ca thêu thùa với lão bà tử canh cửa. Chỗ này không ai ở, ngươi nhỏ giọng chút không ai phát hiện đâu.
Dù sợ lão già này, Tả Thiếu Dương không kìm được mỉa mai:
– Tiền bối biết rõ quá nhỉ?
– Trạch viện này trông khá khí phải, nên ta vào thăm dò, nhưng cái nhà này quá nghèo, chẳng ra tay … Sau này đừng gọi ta là tiền bối, ta không thích nghe, nếu ngươi không xem thường Phi Thử này là phường trộm đạo thì gọi một tiếng lão ca là được.
– Được, lão ca.
– Tốt, huynh đệ, theo ta.
Phi thử nói xong lại tung thừng ra móc vào xà nhà, tay tóm hông Tả Thiếu Dương, chân đạp cột nhà mượn lực, cực kỳ khéo léo đưa cả hai người lên cái xà nhà, cái xà này rất to, đường kính hơn một xích ( ~ 33 cm), đứng ngồi thoải mái.
Một phong cách rất … trộm cắp, không định ăn trộm kiếm chỗ nào nói chuyện chả được mà phải leo lên xà nhà thế này, Tả Thiếu Dương cẩn thận ngồi dựa vào cột nhà, hai chân quặp chắc lấy xà, đảm bảo an toàn trước mới hỏi:
– Tiền bối, à lão ca tìm ta có việc gì vậy?
– Không có gì, thấy ngươi thú vị nên tìm ngươi chơi thôi.
Phi Thử vuốt chòm râu sơn dương lưa thưa cười hì hì:
– Ngươi có vẻ là người dư thừa lòng tốt nhỉ, chuyện này vốn không liên quan tới ngươi, ngươi lãi lãng phí một cơ hội báo đáp của lão ca đây.
– Không phải.
Tả Thiếu Dương lại có kích động muốn đạp lão già này ngã xuống đất:
– Cô nương của quán trà đó cho ta vay tiền lúc nguy cấp, nếu không có cô nương ấy, ta phiền to rồi.
– Xì, cho vay ít tiền cũng là ân đức sao?
Phi Thử cười khẩy khinh bỉ:
– Tất nhiên rồi, ngươi là … là … Dù sao tiền bạc kiếm không dễ nên không biết nỗi khổ của người nghèo.
– Ta là phỉ tặc, ngươi muốn nói thì nói thẳng ra, che che dấu dấu cái gì?
Phi Thử trừng mắt lên, vênh mặt đầy kiêu hãnh nói:
– Cho ngươi biết, lão ca đây không phải loại tiểu tặc rẻ rách dùng gậy gỗ thuốc mê, bọn chúng thấy của ai cũng trộm. Còn ta, nói không phải khoe, ta có thể coi là nửa nghĩa hiệp. Nhà ta ăn trộm đều là nhà giàu, không trộm của nhà nghèo. Nếu không tin ngươi hỏi tỷ phu ngươi, bọn họ biết tính cách của Phi Thử này.
Móa, lão già này điều tra cả nhà mình nữa, ngay cả tỷ phu mình làm trong nha môn cũng biết, còn may nhà mình chẳng có quái gì cho lão ta trộm, lại ngứa mồm đá đểu một câu:
– Nói thế thì lão ca là hiệp đạo cướp của người giàu chia cho người nghèo rồi.
– Không dám, cướp giàu thì đúng rồi, còn phần sau thì ta chưa bao giờ chia cho người nghèo, tiền là do lão tử liều mạng kiếm được, vì sao phải chia cho người khác.
Ngất, đúng là một nửa nghĩa hiệp thật, Tả Thiếu Dương bắt đầu thấy lão già này cũng hay hay, hỏi:
– Lão ca, vậy huynh kiếm được không ít tiền nhỉ?
– Nói cho ngươi biết, ta còn nghèo hơn ngươi. Trừ tiền cơm thì ta không dư đồng nào cả. Tiền hôm nọ trả ngươi cũng là của tên bộ khoái ta móc túi được.
Biết ngay mà, Tả Thiếu Dương tò mò hỏi:
– Vậy tiền đi đâu cả rồi?
– Quyên góp rồi, toàn bộ đem cho chùa miếu.
Tả Thiếu Dương há hốc mồm:
– Cho chùa miếu làm cái gì?
– Ài, năm xưa mẹ ta sinh ra ta, do khó sinh nên kiệt sức hấp hối, cha ta mới ra chùa cầu khấn Phật tổ, hứa nguyện nếu như Bồ Tát phù hộ mẹ con ta bình yên thì xem toàn bộ tài sản quyên cho chùa miếu. Thế là đêm đó mẹ ta bình yên sinh ra ta, cha ta giữ lời, đem toàn bộ tài sản tích góp được quyên tặng, chỉ để lại một ít đủ duy trì cuộc sống. Đến năm ta tám tuổi, cha ta bệnh nặng một hồi, không ai chữa trị được, mẹ ta dẫn ta lên chùa xin Bồ Tát cứu cha ta, mẹ ta sẽ quy y Phật tổ …
Phi Thử mắt nhìn xa xăm, giọng kể xúc động:
Tả Thiếu Dương chẳng thấy xúc động, còn khó chịu lẩm bẩm:
– Bồ Tát thì tin, y sư lại không tin.
– Tin y sư thì sao?
Phi Thử thính tai nghe thấy:
– Nếu không có cha ta cầu khấn Phật tổ thì ta đã chết trong bụng mẹ rồi.
– Vậy sau thế nào, cha huynh có khỏe không?
– Không khỏe, chủ trì nói với mẹ ta, hứa nguyện như vậy không được, không thể lấy quy y phật tổ ra giao dịch, phải có gì đó thực tế.
Trường hợp này rõ ràng không nên cười, nhưng Tả Thiếu Dương không kìm được, cười phun nước bọt ra ngoài.
– Ngươi cời cái gì?
Phi Thử sừng sộ nhìn Tả Thiếu Dương:
– Không có gì, không có gì.
Tả Thiếu Dương hoảng hốt xua tay, lão già này điên lên thì mình toi.
– Ngươi không kính Phật tổ thì thôi, còn cười, coi chừng bị trừng phạt.
– Xin lỗi, xin lỗi, ta không có ý gì đâu.
Tả Thiếu Dương nỗ lực làm bộ mặt nghiêm túc:
– Lão ca, nói tiếp đi, ta không cười nữa.
– Hừm, mẹ ta không biết làm sao, lần trước cha ta đã quyên hết ra sản vào chùa rồi, nhà chỉ còn đủ ăn, ta liền quỳ xuống hứa nguyện, nói nếu Bồ Tát chữa khỏi bệnh cha ta, sau khi lớn lên, trừ tiền nuôi sống bản thân, ta sẽ quyên hết vào chùa. Sợ Bồ Tát không tin, ta còn thề độc.
– Thế là cha huynh khỏe đúng không?
– Hả, sao ngươi biết?
Tả Thiếu Dương muốn chọc vài câu, nhưng thấy lão già này tin thần phật quỷ thần như vậy, đành đổi giọng:
– Bây giờ huynh đang làm thế, chứng tỏ cha huynh khỏi rồi.
– Không sai chút nào, sau đó cha ta không cần tìm lang trung xem bệnh, không uống thuốc, hai ngày sau liền khỏi, thần kỳ không?
Tả Thiếu Dương bĩu môi:
– Có gì mà thần kỳ, nhiều bệnh không chữa cũng khỏi, như cảm vậy.
– Vớ vẩn, cha ta bệnh rất nặng.
– Nhiều bệnh tự khỏi, khi phát bệnh không khác gì sắp chết.
– Nhưng trước đó lang trung nói hết cứu rồi.
– Lang băm nhiều hơn lương y có gì lạ.
Tả Thiếu Dương quyết bảo vệ uy nghiêm của y học tới cùng, làm gì có chuyện chổng mông vái phật mà lành bệnh, không phải lão võ công cao cường ta cho cái tát để tỉnh người, già rồi còn dại.
– Còn ngươi gì sao, ngươi là lang băm hay lương y?
– Ta, ta có thể tính là một nửa lương y.
Hai người như hai con gà chọi không ai chịu thua ai, kết quả Phi Thử có lẽ nể mặt ân nhân cứu mạng nên nhịn, hậm hực mất một lúc không nói gì, Tả Thiếu Dương cũng cứng đầu quay mặt đi. Lát sau Phi Thử mới lạnh nhạt lên tiếng:
– Hai bình thuốc của ngươi cho ta không tệ, tốt hơn thuốc cũ của ta, có nó bên người ta cũng yên tâm hơn.
Tả Thiếu Dương muốn nói cần thuốc làm gì, bị thương lên chùa mà cúng cho nó tự lành, nhưng người ta đã thôi rồi, y cũng không gây sự nữa:
– Thế để ta làm cho huynh mấy bình.
– Tạm thời chưa cần, ta là trộm, không phải cướp, không cần đi đánh nhau với người ta, lần trước là không may thôi. Thuốc này chỉ để đề phòng.
– Khi cần cứ nói được.
– Tốt.
Phi Thử đột nhiên sáng mắt lên:
– Tuyết rơi rồi, hình như còn là tuyết kèm mưa, nếu mưa có phải hay không, ta thích mưa nhất.
Nói rồi tung mình vọt ra ngoài hành lang, hai tay giang ra, còn xoay một vòng như đứa trẻ con, chẳng hề giống ông già nam sáu chục tuổi đầu.
Tả Thiếu Dương ngửa mặt nhìn trời, cũng cảm giác lạnh hơn, y không ghét tuyết, nhưng lúc này thì y ghét, lạnh run người:
– Năm nay tuyết nhiều quá.
– Tuyết nhiều tốt chứ, đó là điềm báo được mùa.
Tả Thiếu Dương nhớ cha mình đã nói thế:
– Chắc gì, nhiều nước tạo thành lũ lụt thì mất hết.
Phi Thử đang đưa tay đón bông tuyết, bực mình quay lại:
– Đồ mồm quạ.
– Thì đúng thế mà.
– Không cãi nhau với ngươi nữa, tuyết ngày càng lớn rồi, ngươi không thích tuyết thì về đi, lão ca đi chơi một mình.
Phi Thử thả Tả Thiếu Dương xuống ngõ, bản thân vẫn ở trên tường, vẫy vẫy tay, thân hình lóe lên, người biến mất giữa đêm tuyết, Tả Thiếu Dương nhìn theo nhún vai lẩm bẩm:” Lão già này cũng không tệ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.