Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 368: Tang mẫu hấp hối




Lương thị chưa bao giờ vui mừng như ngày hôm nay, cười không thấy mắt đâu nữa:
- Đừng cứ xưng nô tỳ nữa, cha mẹ chưa coi con là nô tỳ, ngay từ đầu đã không phải rồi, đúng không lão gia?
- Ha ha ha, đúng thế.
Bạch Chỉ Hàn vô cùng xấu hổ, bởi ánh mắt Lương thị tựa có tựa không nhìn về phía bụng nàng, có gì không đoán được ý bà.
Lương thị lấy khăn tay lau khuôn mặt nhem nhuôc nhọ nồi của Bạch Chỉ Hàn, trừng mắt với Tả Thiếu Dương:
- Nhìn xem con bắt Chỉ Nhi làm cái gì thế?
Tả Thiếu Dương hiện giờ rõ thân phận con ghẻ của mình rồi, tự rót trà uống, giở giọng AQ:
- Con biết lỗi rồi, lát nữa con tới trước bàn thờ tổ tiên quỳ ba ngày ba đêm ăn năn.
Bạch Chỉ Hàn vội nói:
- Không phải tại thiếu gia đâu ạ, là Chỉ Nhi tự làm.
- Nói bậy.
Lương thị còn không biết sao, lau mặt cho nàng xong còn lấy lược ra chải tóc, càng nhìn càng thấy hài lòng:
- Khẳng định là chủ ý của Trung Nhi, sợ tức phụ mình xinh đẹp, người ta nhìn thêm vài cái nó không chịu được! Hừm, người ta cầu cũng không được, con thì hay lắm, sợ tức phụ mình quá xinh đẹp, nhất định biến tức phụ thành ăn mày mới cao hứng hả?
Tả Thiếu Dương mặt nhăn nhó:
- Con không có ý đó.
- Bà nó, lỗi không phải của Trung Nhi, tức phụ nhà ta đúng là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, theo con nó ra ngoài cũng hơi bất tiện.
Tả Quý cười ha hả:
- Có điều sau này quá môn rồi, tất nhiên không theo Trung Nhi đi khắp nơi nữa, ở nhà sẽ không cần làm vậy.
- Đúng đúng, lão gia nói đúng, nhưng không cần sau này, từ giờ trở đi không được làm thế nữa.
Lương thị hận không thể dẫn Bạch Chỉ Hàn đi khắp xóm trên ngõ dưới khoe mình có nhi tức phụ xinh đẹp không ai sánh bằng.
Tả Quý đứng dậy:
- Được rồi, bây giờ cha mẹ sang gặp Cù lão thái gia thương lượng hôn sự, chọn ngày lành tháng tốt thành thân, giờ nhà ta có ruộng có tiền, hôn sự phải tổ chức thật tốt, không để ủy khuất hai đứa nó.
- Tối nay mấy nhà chúng ta tụ tập làm một bữa cơm, chả mấy khi có chuyện vui thế này.
Lương thị định đi, chợt nghĩ ra chuyện gì, nói:
- Trung Nhi, từ hôm nay con không ở chỗ Chỉ Nhi nữa, dọn về nhà mình ở đi.
- Sao ạ?
Tả Thiếu Dương cảm thấy không khác gì sét đánh ngang tai, sao ai cũng được vui vẻ, mỗi mình y chịu thiệt thòi thế này:
Phản ứng của Tả Thiếu Dương làm Bạch Chỉ Hàn vừa vui vừa thẹn, lúc này không có chỗ cho nàng ý kiến.
Tả Quý trừng mắt lên:
- Mẹ bảo sao thì nghe vậy đi, lát nữa mang chăn đệm về ở tạm rồi tính sau.
Lương thị ra ngoài gạo Thảo Nhi tới, bảo nó chuẩn bị nước cho thiếu gia tắm rửa, sau đó cùng trượng phu vội vàng sang Cù gia nói chuyện.
Bạch Chỉ Hàn thở hắt ra một hơi, người mất hết sức lực ngồi xuống giường, Tả Thiếu Dương vòng tay qua eo nàng cười hì hì:
- Lát nữa chúng ta tắm chung cho tiết kiệm nước nhé.
- Thảo Nhi nhìn đó.
Bạch Chỉ Hàn đánh tay y một cái:
Thảo Nhi cúi đầu làm như không thấy gì cả, nói:
- Thiếu gia, Tang cô nương nhờ nô tỳ nhắn, thiếu gia về sang bên đó một chút.
Trong tình huống này chợt nghe tới Tiểu Muội có hơi lúng túng, Tả Thiếu Dương làm bộ bình thản:
- Muội có biết chuyện gì không?
- Tang lão phu nhân bị bệnh nằm trên giường nhiều ngày rồi.
Tả Thiếu Dương nghe vậy đứng lên ngay:
- Chỉ Nhi, nàng ở nhà nhé, ta qua đó một chút rồi về ngay.
Bạch Chỉ Hàn gật đầu vâng lời.
Tả Thiếu Dương gọi Đinh Tiểu Tam mang rương thuốc cấp cứu theo mình tới Tang gia, Bạch Chỉ Hàn bị mẹ y khôi phục dung mạo khuynh đảo thiên hạ rồi, y đúng là không muốn người khác thấy vẻ đẹp của nàng, đời này nhiều sói lắm.
Lúc này mặt trời đã ngả về phía tây, gió thổi mạnh, nhưng nhìn trời có vẻ hôm nay không mưa, Tả Thiếu Dương có hơi nóng lòng, rảo bước thật nhanh, xa xa thấy quán trà Thanh Hương vẫn còn mở cửa, giờ này mà khách vẫn khá đông, chứng tỏ làm ăn rất tốt, trong quán không chỉ có bách tính bình dân như trước kia, còn có mấy người ăn mặc kiểu thư sinh nữa.
Hết thảy điều đó Tả Thiếu Dương không quá để tâm khi bóng dáng Tiểu Muội lọt vào tầm mắt, chia cách hơn hai tháng, Tiểu Muội đã lấy lại dáng vẻ xinh đẹp khi xưa, vẫn là cô thiếu nữ vẫn mang chút vẻ ngây thơ, vẫn là chiếc váy cầu kỳ thêu nhiều hoa, tôn lên vóc dáng thướt tha yểu điệu của nàng, nhưng thêm chút từng trải trưởng thành trong tâm trí, khiến nàng càng đằm thắm mặn mà.
Tả Thiếu Dương kích động sải bước tới, gọi:
- Tiểu Muội.
Tiểu Muội đang đứng ở quầy tính sổ sách, nghe tiếng gọi này thì hơi giật mình, đôi mắt đen láy mở tỏ, vành mắt cũng đỏ hoe.
Mấy tên thư sinh ngồi gần đó tức giận, khuê danh của nữ tử đâu phải để gọi tùy tiện thế được, không biết là tên phóng đãng nơi nào tới, phải cho một bài học, lòng chính nghĩa là thứ yếu, bọn họ ăn dầm ở dề quán này cả tháng trời không tiến được bước nào, giờ bỗng đâu xuất hiện một tên “hơi tuấn tú một chút”, gọi cô gái trong lòng mình bằng giọng điệu thân thiết như vậy, làm sao chịu nổi.
Nhưng bọn họ chưa kịp phản ứng thì xung quanh không ít vị khách nhận ra Tả Thiếu Dương, đều đứng lên chắp tay chào hỏi, thái độ không chỉ phải khách khí qua loa, mà là tôn trọng, đám thư sinh cũng có đầu óc, đành nén giận ngồi lại, đợi làm rõ thân phận tên này rồi xử lý sau cũng không muộn.
Tiểu Muội rời quầy, nói nhanh:
- Tả đại ca, mẹ muội nguy lắm rồi, huynh vào xem đi, thuốc huynh đệ lại cũng không có tác dụng.
- Được, được muội đừng lo, ta sẽ vào xem cho bá mẫu.
Tưởng thế nào, té ra chỉ là trung, cả một đám người thầm thở phào.
Tang mẫu hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, thở nặng nhọc, lắm lúc lẩm bẩm như nói mơ, tuy nhiên người lại không phù nhiều lắm.
Tả Thiếu Dương ngồi xuống bên giường, gọi:
- Bá mẫu, có nghe thấy cháu nói gì không, nếu nghe thấy mở miệng ra, để cháu xem lưỡi.
- Ta... Ta đã chết chưa?
Tang mẫu thều thào nói:
Tang phụ đau lòng nói:
- Bà, bà không chịu nghe lời Tả công tử, bây giờ bệnh nặng đã biết sợ chưa?
- Tả.. Tả công tử tới rồi à... Bảo cậu ta, trả nhà ta quán trà, xóa xóa nợ, là có thể cưới... Cưới Tam nha đầu về.
Tiểu Muội nghẹn ngào:
- Mẹ, mẹ đã bệnh thế này rồi còn nghĩ tới tiền, bệnh của mẹ do tiền gây ra đấy, mẹ không muốn sống nữa sao?
Tả Thiếu Dương chỉ còn biết thở dài, Tang mẫu tới mức này không thể nói đơn thuần là tham tiền nữa, mà nó thành thứ bệnh tâm lý mãn tính mất rồi.
- Tả.. Tả công tử ở đây à?
Tang mẫu như nửa tình nửa mê, cố gắng ngồi dậy, Tả Thiếu Dương vội nói:
- Bá mẫu không cần dậy đâu, cứ nằm như thế, cháu nghe thấy mà.
- Xin, xin lỗi... Tả công tử... Lão thân không nghe lời cậu, cho nên mới thành thế này... Ta sắp sắp chết rồi...
Tả Thiếu Dương gượng cười:
- Ai nói bá mẫu sắp chết, bệnh bá mẫu chưa tới mức đó, cháu sẽ sắc thuốc, lát nữa bá mẫu uống vào, kiên trì uống đúng giờ đúng giấc, đừng nghĩ nhiều, sẽ mau chóng khỏe lại thôi.
- Không, không, ta biết mình sắp chết … rồi, thuốc thang không ăn thua … nhiều lắm cũng chỉ duy trì được vài ngày.
Tiểu Muội khóc nấc lên, Tang phụ cũng nước mắt ngắn nước mắt dài, Tả Thiếu Dương định nói, cuối cùng nhịn xuống được.
- Ta.. ta chỉ có tâm … tâm nguyện cuối cùng … mong công tử thành toàn cho.
Tả Thiếu Dương gật đầu:
- Bá mẫu cứ nói, làm được cháu sẽ cố hết sức.
- Trước, trước kia ta … ta đối xử với Tiểu Muội không tốt, nó.. là đứa hiếu thảo, ta có lỗi với nó … sau này nó quá môn, cậu hãy đối đãi tốt với nó, đừng vì ghét ta mà … mà giận lây nó.
Chẳng biết có phải sắp chết không mà Tang mẫu nói những lời khác hẳn với bản tính trước kia, Tiểu Muội khóc càng to, thương tâm vô cùng.
Tả Thiếu Dương cắn răng nói:
- Được bá mẫu yên tâm, cháu đã nói với cha rồi, sau khi thú thê một năm sẽ đón Tiểu Muội về, yêu thương bảo vệ muội ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.