Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 371: Cầu hôn




- Bằng vào cái gì chứ?
Lương thị cảm tưởng như trời đất đảo lộn, may được Thảo Nhi đỡ lấy, nếu không đã ngã xuống đất:
- Bằng vào vương pháp Đại Đường!
- Cái gì?
Giọng Lương thị vút lên bằng một tông cực cao:
- Nhi tử nhà ta cưới nhi tức phụ mà vương pháp cũng quản à?
Bà luôn là người nhút nhát, sợ quan lại, sợ luật pháp, lần đầu tiên căm phẫn chất vấn vương pháp như thế.
Tả Quý cầm lấy cuốn sách dày trên bàn, mở đến trang đã đánh dấu từ trước:
- Chư dĩ thê vi thiếp, dĩ tỳ vi thê giả, đồ nhị niên. Các hoàn chánh chi. Nhược tỳ hữu tử cập kinh phóng vi lương giả, thính vi thiếp.
Đọc tới đó lại căm tức đập cuốn ( Vũ Đức luật) xuống bàn, xưa nay ông chưa bao giờ đối xử với sách vở như thế:
- Ý trên đó nói, nếu như cưới tỳ nữ làm thê tử sẽ bị tù giam hai năm, hơn nữa còn phải hủy bỏ hôn phối, tỳ nữ vẫn là tỳ nữ. Cho dù là tỳ nữ có con của chủ, hoặc là tỳ nữ được trả tự do làm lương dân, tối đa chỉ được cưới làm thiếp, không thể làm thê.
Lương thị ngồi bệt xuống đất, nước mắt ngắn dài, bao nhiêu công sức mới có nhi tức phụ này, bây giờ đã đổ xông đổ biển:
- Vì sao không cho cưới tỳ nữ?
- Ta không biết, đừng nói ta tới Cù lão thái gia cũng không biết, Huyện lão gia lấy cuốn ( Vũ Đức luật) cho bọn ta xem đoạn này, còn nói, tỳ là thứ ti tiện, nếu như cưới làm thê, là trái với đạo phu phụ, hỏng lẽ nhân luân, đảo lộn luân lý, rối loạn kinh lễ, tuyệt đối không được phép.
Vũ Đức luật do Đại Đường cao tổ hoàng đế Lý Uyên soạn ra năm Vũ Đức thứ bảy, tức là ba năm trước thời Trinh Quan, do ban bố chưa lâu, thiên hạ lúc đó chưa hoàn toàn thống nhất, giáo hóa chưa truyền khắp thiên hạ, nếu không phải người chuyên về tư pháp thì không biết điều này, đừng nói bách tính, tới người làm quan cũng không biết, chỉ cần không phải người chuyên môn làm công tác pháp luật thì đều không hiểu.
Mà trong hiện thực sinh hoạt, không ai đi lấy tỳ nữ làm chính thê, trừ tính huống đặc thù như của nhà họ.
Cũng đừng cho rằng giờ là năm Trinh Quan rồi, Vũ Đức luật không có hiệu quả mà lầm, nó vẫn còn nguyên giá trị.
Vì một sự thực không thể chối cãi rằng Lý Thế Dân chiếm ngôi cha, với bậc nho sĩ chính thống, vẫn không chấp nhận, vì thế luật lệ do Lý Uyên đưa ra, Lý Thế Dân càng phải thực hiện nghiêm ngặt, giữ chữ hiếu của mình.
Lương thị mất thời gian rất lâu vẫn ngồi thất thần dưới đất, không sao tiêu hóa nổi tin tức này:
- Không, không còn cách nào sao?
Tả Quý lắc đầu:
- Không có, Huyện lão gia cũng rất thông cảm cho chúng ta, lật hết cuốn Vũ Đức luật không có cách nào, nghiên cứu cả điều luật thời Trinh Quan để phản bác lại cũng không hề có.
- Vậy phải làm thế nào bây giờ?
- Còn làm sao được nữa, chỉ có thể cưới Chỉ Nhi làm thiếp thôi.
- Trung Nhi, nó nói thế nào?
Tả Quý cười khổ:
- Bà biết tính nó rồi, đụng vào chuyện hôn nhân nó như ăn phải ớt, đá tung cái ghế, may mà huyện lão gia không trách tội, nếu không bây giờ nhẹ nhất cũng bị đánh đòn. Chỉ Nhi nghĩ thoáng hơn còn an ủi ngược nó, nói trước kia đã thề làm thê thiếp, hay nô tỳ đều được... Ài, ta nghe mà đau lòng, chúng nó có ngày hôm nay thật không dễ dàng, ông trời cứ trêu ngươi người ta như thế.
Lương thị nghĩ gì độ nhiên đứng dậy nói:
- Không sao, không sao, cũng đâu mấy người biết Chỉ Nhi là nô tỳ nhà ta, đem giấy bán thân đốt đi là được rồi, ai nghĩ tôn nữ kinh quan lại làm nô tỳ cơ chứ.
- Huyện lão gia biết rồi đấy thôi, ài, không biết tại sao ông ấy lại biết, nhưng trừ ông ấy những người đã từng tới Cù gia ở để chuẩn bị trốn khỏi thành hoặc ít hoặc nhiều cũng biết, ta lúc này không biết rõ ai biết ai không, nhưng khẳng định là có.
Tả Quý nghĩ tới một kẻ, một tên vong ân phụ nghĩa, nghiến răng:
- Cũng may nhờ huyện lão gia nhắc sớm đấy, nếu không thành thân rồi mà có người tố cáo, không chỉ phạt tù hai năm, còn phải giải trừ hôn ước.
Lương thị cũng nhớ mình đã từng kể chuyện cho cả Nghê mẫu nữa, thấy sắp có nhi tức phụ, qua năm thôi là bược bế tôn tử rồi, không ngờ có chuyện này, vịt đã nấu chín còn bay được, đúng là khóc không ra nước mắt.
….
Tiểu lâu ở hậu hoa viên Cù gia.
- Thiếu gia, lần sau không được kích động như thế.
- Thiếu gia xem chảy nhiều máu như thế này, biết ăn bao nhiều cho bù lại được, một giọt máu bằng ba bát thuốc bổ đấy.
- Đau đấy, thiếu gia cố nhịn, Chỉ Nhi sẽ bôi thuốc thật nhẹ.
Bạch Chỉ Hàn xưa nay vốn ít nói, nhưng lần này nàng lại nói không ngơi nghỉ, cứ như nếu ngừng nói sẽ sợ mình không kiềm lòng được nghĩ tới chuyện khác vậy, ngón cái chân phải của Tả Thiếu Dương bật móng, đủ thấy lúc đó y dùng sức lớn thế nào, đù thấy trong lòng y, nàng quan trọng quan trọng thế nào, điều đó chỉ càng nỗi đau thêm khắc sâu.
Chuyện không cách nào nghịch chuyển được, cả hai đều không muốn nhắc tới nó dù chỉ một từ.
Tả Thiếu Dương ngồi trên giường, thi thoảng lại ừm một tiếng đáp lời, cúi đầu xuống nhìn Bạch Chỉ Hàn đang chăm sóc vết thương cho mình, từ động tác chu đáo tỉ mỉ, những lời cằn nhằn luôn mồm kia, đều như người vợ hiền thục, chỉ tiếc rằng bọn họ có duyên mà không có phận.
Bạch Chỉ Hàn đã băng bó xong, với đôi tay khéo léo của nàng chân y không biết bị cuốn mấy lớp băng, thành cục to tướng chẳng khác nào bó bột, tố cáo lòng nàng không hề bình yên như bề ngoài.
Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt trong khung cảnh thần tiên, tiếc là cả hai đều không hay biết, đến lúc thật sự giáp mặt lại là trong tình huống không hay ho gì, rồi lần thứ ba nhận ra nhau ở hiệu thuốc lại hiểu lầm liên tiếp, lúc đó cả hai còn chưa đủ chín chắn, tự ái kiêu ngạo lại quá cao, không ai chịu ai, kết quả khi Cù lão gia muốn Bạch Chỉ Hàn làm nô tỳ cho Tả gia, vì một cái gật đầu bất chấp của nàng, vì y bực tức không nói gì cả, dẫn tới bi kịch hôm nay.
Nhưng tại sao lại là lúc này, khi tình cảm của bọn họ đã đơm hoa kết trái, khi chỉ còn một bước nữa thôi, bọn họ chính thức thành phu thế.
Chẳng lẽ trên đời này thật sự có thần linh, thực sự có thứ gọi là định mệnh, làm bọn họ không thể tới với nhau?
Tả Thiếu Dương không cam tâm, bất thình lình rụt chân trái lại xỏ vào giày, chân phải bị băng bó, chẳng có cái giày nào vừa nữa, khom người bế Bạch Chỉ Hàn đang ngồi bần thần dưới đất lên. Bạch Chỉ Hàn bấy giờ mời giật mình tỉnh lại, ngơ ngác hỏi:
- Thiếu gia định làm gì?
Tả Thiếu Dương đặt nàng ngồi xuống giường, cúi đầu hôn nhẹ lên trán.
- Ngoan, ngồi đây, ta đi một chút rồi quay về.
Nói xong kệ chân dẫm một cái là đau nói tới tận tim, cắn răng chạy ra ngoài.
Bạch Chỉ Hàn không đuổi theo, nàng cứ ngồi ngây ra đó, khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Chẳng biết qua bao lâu Tả Thiếu Dương chạy về, đi tới trước mặt Bạch Chỉ Hàn, quỳ một chân xuống, Bạch Chỉ Hàn hốt hoảng định ngăn cản, nhưng Tả Thiếu Dương giữ hai vai nàng, bảo nàng ngồi yên, sau đó đưa tay ra nắm lấy bàn tay ngọc ngà thanh tú của Bạch Chỉ Hàn, tay nàng mềm mại thon dài, gầy mà không để lộ xương, ngước mắt lên nhìn nàng, khẽ gọi:
- Chỉ Nhi!
Bạch Chỉ Hàn tim đập mạnh, nàng linh cảm Tả Thiếu Dương sắp làm điều gì đó, khẽ gật đầu.
Tả Thiếu Dương hít sâu một hơi, xòe tay ra có một cái nhẫn tết bằng cỏ, chân thành trịnh trọng nói:
- Chỉ Nhi, nàng có bằng lòng làm thê tử của ta suốt cuộc đời này, cho dù hạnh phúc hay đau buồn, cho dù giàu sang hay nghèo khổ, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, nàng có muốn ở bên ta cho tới khi cái chết chìa lìa chúng ta không?
Bạch Chỉ Hàn đưa tay ôm miệng, những lời đó chẳng hoa mỹ, chẳng vần vè, nhưng khiến nàng cảm thấy có luồng nhu tình sâu trào dâng như suổi phun không ngừng trào ra, lan tới từng ngóc ngách thân thể nàng.
Tiếng khóc bật ra từ sâu thẩm tâm hồn, mang theo bao cảm xúc dồn nén chặt trong tim, vừa òa trong hạnh phúc, Bạch Chỉ Hàn nhào tới ôm lấy Tả Thiếu Dương, nói trong nước mắt:
- Có, thiếp có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.