Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 393: Không thể nhịn (2)




Chưởng quầy thấy Tả Quý đùng đùng nổi giận, vâng dạ rời khỏi phòng.
Tả Thiếu Dương đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, nghe cha cao giọng quát tháo, vội cùng Bạch Chỉ Hàn chạy sang, hỏi Đinh Tiểu Tam nguồn cơn, tới bên bàn ngồi xuống:
- Cha, không nên giận hại người..
Tả Quý liếc xéo y:
- Vi phu không cần ngươi dạy bảo.
Tả Thiếu Dương biết cha đang lúc lửa bốc lên đầu, không dám nói gì nữa. Bạch Chỉ Hàn khơi lò pha trà nước, tươi cười nói:
- Lão gia, nghe nói Vu tiểu thư cũng học y, y thuật không tệ, tương lai đón về Hợp Châu, nữ khoa có người giúp lão gia, lão gia có thể rảnh rỗi hơn.
Nói tới chuyện này, Tả Quý mặt liền giãn ra, vuốt râu gật đầu:
- Ừ, Vũ lão thái y là ngự y của thái thượng hòng, tôn nữ của ông ấy y thuật khá lắm, hôn sự này không chỉ môn đăng hộ đối mà còn chí đồng đạo hợp, đúng là châu liên bích hợp. Chứ thông gia với cái nhà không giữ chữ tín, đúng là xúi quầy.
Bạch Chỉ Hàn nói thuận theo:
- Nhân vô tín bất lập, bất kể chuyện gì, nói là phải giữ lời.
Tả Quý rất hài lòng, trước kia Bạch Chỉ Hàn vì giữ lời thề mà thà tự sát, đương nhiên đầy đủ tư cách nói câu này:
- Chỉ Nhi nói đúng, cái nhà đó thậm chí chẳng sánh được với con, thôi chẳng nói làm gì cho bực mình, không đáng, hôm nay chúng ta cần lo liệu chuẩn bị xe cộ về Hợp Châu, tuy chưa thương lượng ngày, nhưng bà mai tính rồi, chỉ cần xong nghi lễ, tháng này nhiều ngày tốt, không cần đợi lâu.
- Vâng, tổ phụ Chỉ Nhi đã nói với xa hành quen rồi, đảm bảo tiện nghi lại phải chăng, nghi lễ chu toàn, phong quang thể diện, họ sẽ đưa dâu tới ngoài thành ba mươi dặm, sau đó sang xe nhà ta trở về.
- Ừ, có con lo liệu ta yên tâm.
Tả Thiếu Dương vừa uống trà vừa làm đủ loại mặt xấu với Bạch Chỉ Hàn phá quấy, nhưng nàng vẫn thản nhiên như không.
- Tả lão gia...
Vị chưởng quầy khách sản lại gõ cửa:
Tả Quý nhìn ông ta cầm thiếp đỏ, nhíu mày:
- Ta đã nói là không tiếp cơ mà.
- Không không.
Chưởng quầy khom người nói:
- Cái này không phải của kiều gia, mà là Vu lão thái gia tới ạ.
- Cái gì? Vu lão thái gia tới, ông ấy có chuyện chuyện gì?
Tả Quý giật mình, có linh cảm rất không lành, mấy lần trước cũng thế này:
Chưởng quầy ấp úng nửa ngày trời, đưa thiếp ra:
- Họ trả lại sính lễ và tiền bồi thường.
- Ngươi nói cái gì?
Tả Quý đứng bật dậy, tiếp đó chỉ thấy đầu óc váng vất, mắt hoa đi, vịn vào bàn, Tả Thiếu Dương vội chạy tới đỡ:
- Cha, cha bình tĩnh.
- Lui ra.
Tả Quý đẩy mạnh nhi tử, vịn tường bước tới, quát:
- Vu lão thái y đâu?
Chưởng quầy thấy mắt Tả Quý phun lửa, lùi lại, vấp phải ngưỡng cửa, ngã chổng vó lên trời, tấm thiệp đỏ rơi xuống đất.
Tả Quý xông ra lan can, nhìn xuống đại sảnh khách sạn, có phu phụ Vu tiểu thư, mấy phó tòng ôm những hộp phủ lụa đỏ, bỗng nhiên không nổi giận nữa, mặt hết sức bình tĩnh, chắp tay hỏi:
- Vu đại phu, dám hỏi tới đây có chuyện gì?
Ai cũng nhận ra đây là bình yên trước cơn bão, thế nên Tả Thiếu Dương và Bạch Chỉ Hàn ở hai bên, chỉ lo Tả Quý giận quá xảy ra cơ sự, bên kia chủ tớ Kiều Xảo Nhi thò ra ba cái đầu từ thấp lên cao.
Vu đại phu muốn cười, nhưng mặt nhăn như bị rách:
- Tả huynh, chúng ta vào phòng nói nói chuyện được không?
- Vu đại phu, chúng ta không trộm không cắp, làm việc quang minh chính đại cần gì phải chui nhủi như phường trộm cắp, có gì cứ nói ngay nơi này đi.
Giọng Tả Quý rất to, làm cả khách sạn đều nghe thấy:
Thấy xung quanh chú ý tới phía bọn họ, Vu đại phu đi lên thang, định tới gần nói, nhưng vẻ mặt Tả Quý lúc nãy rõ ràng viết ba chữ " người sống chớ lại gần", đứng lại cắn răng nói:
- Tả huynh, thật sự xin lỗi, hôn sự này, hôn sự này …. Phụng lệnh gia phụ, sính lễ xin trả lại, đồng thời bồi thường 20 quan tiền, 10 xếp lụa thượng hạng, chỉ mong Tả huynh thông cảm, trả lại hôn thư cho tiểu đệ.
Không ít người nghe thấy, đều ồ lên, thì ra muốn hối hôn, nhìn người Vu gia với ánh mắt khinh bỉ, có người nóng tính không nhịn được nhổ luôn nước bọt xuống.
Tả Quý cười dài:
- Muốn lấy lại hôn thư à? Được.
Vu đại phu mừng rỡ:
- Đa tạ Tả huynh.
- Tới nha môn mà lấy.
Vu đại phu cuống lên, kệ xung quanh nhao nhao chửi rủa, chạy lên cầu thang, cách Tả Quý còn ba bước mới dừng lại, vái lạy liên hổi:
- Tả huynh, đừng làm thế, tới nha môn, hai nhà hai nhà đều không còn thể diện nữa.
- Thể diện? Thể diện Tả gia ta bị người kinh thành các ngươi làm mất sạch rồi, một lần, hai lần rồi ba lần, các ngươi tưởng người thôn quê bọn ta dễ bắt nạt phải không?
Tả Quý tiến tới từng bước một, giọng gần như rống lên:
- Họ Vu kia, nói cho ngươi biết, khuê nữ nhà ngươi, nhi tử ta cưới là cái chắc rồi, nếu ngươi còn muốn thể diện thì lập tức mang sính lễ về, lời vừa rồi ta coi như không nghe thấy, chúng ta vẫn là thông gia, nếu không, chỉ còn một cách giải quyết thôi.
Vu đại phu liên tục lùi lại, Vu gia mở hiệu thuốc, chuyện này lên nha môn chắc chắn ầm ĩ lên, người ta sẽ khinh bỉ phỉ nhổ Vu gia, đừng nói tới khám bệnh, ra đường cũng không dám:
- Thật, thật sự xin lỗi, Tả huynh, hôn sự này... Ta cũng không còn cách nào, mong huynh rộng lượng hải hà... Tả công tử, Vu gia có lỗi, chúng tôi nguyện ý bồi thường, bao nhiêu tiền cũng được, chúng tôi không muốn, nhưng không còn cách nào khác, xin công tử nói đỡ với lệnh tôn.
Tả Thiếu Dương tay nắm chạy, là kẻ nào nhắm vào Tả gia, nãy giờ y nhìn quanh không phát hiện ra ai khả nghi, chắc chắn tên đầu sỏ ở quanh đây xem kịch vui, y ghét bị người ta chơi như khỉ, ba lần, không là bốn lần, hôn sự giữa y và Bạch Chỉ Hàn, rõ ràng có bàn tay kẻ này, cố trấn tĩnh hỏi:
- Vu đại phu, ít nhất nhà ta có quyền được biết nguyên nhân các vị hối hôn chứ, đúng không?
- Cái này, cái này …
Yêu cầu Tả Thiếu Dương rất hợp lý, có điều Vu đại phu lúng túng không biết trả lời ra sao:
Vu phu nhân bộ mặt vô cùng tội nghiệp:
- Tả công tử, hôn sự này khi đó chúng tôi thực sự không suy nghĩ chu toàn, thực ra, tiểu nữ đã được gả cho người khác rồi.
Bà ta không nói còn đỡ, vừa nói xong khách khứa nổi trận lôi đình, đua nhau chửi bởi.
- Không bằng chó lợn, khẳng định được nhà khác trả sính lễ cao hơn nên tới hối hôn rồi, vô liêm sỉ, còn dám tới xin tha thứ.
- Loại người này mặt dày thế này, đúng là xưa nay hiếm.
- Vu đại phu? Nhà này mở hiệu thuốc sao, rốt cuộc là hiệu thuốc nào? Nói cho mọi người đừng tới nữa.
- Không nói nhiều nữa, đưa lên nha môn, Tả gia, ta ủng hộ các vị.
Tả gia còn chưa có phản ứng gì thì khách bốn xung quanh đã chửi mắng không thương tiếc, người nhổ nước bọt, người ném giày, Vu gia tối tăm mặt mũi.
Vu đại phu tức điên đẩy thê tử ra sau, rít lên:
- Thứ ngu xuẩn, nói cái gì vậy …
Giơ tay lớn tiếng nói:
- Chư vị, Tả huynh, Tả công tử, tiện nội cuống quá nói bừa, tiểu nữ không có chuyện hừa gả cho nhà khác đâu.
- Vậy vì sao các ngươi hối hôn, nói ra đi, nếu có thể có thể thông cảm thì chúng ta thương lượng.
Tả Thiếu Dương giọng lành lạnh:
Vu đại phu mặt như táo bón lâu ngày, mãi một lúc khi xung quanh lại ầm lên mới cuống quít nói:
- Là là, tiểu nữ thấy Hợp Châu quá xa, nó là đứa hiếu thảo, nhớ cha mẹ, nó sức khỏe lại không tốt, không chịu được khổ cực...
Lý do quá khiên cưỡng, Tả Quý không nhịn được nữa, cắt ngang:
- Trung Nhi, khỏi thừa lời, hôn thư trong tay chúng ta, khuê nữ hắn là người Tả gia rồi, kiệu hoa rước dâu mà không đón được người, ta lên thẳng nha môn kêu oan, lúc đó huyện lão gia sẽ cho sai dịch tới lấy người cho chúng ta. Họ Vu kia, ta không muốn trở mặt thành thế này, nhưng các ngươi khinh người quá lắm, không thích là là tùy tiện hối hôn sao!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.