Thấp tà mà Tả Thiếu Dương nói đương nhiên là độ ẩm trong không khí, thời Đường bào chế thuốc còn ở trinh độ rất thấp, càng không nói tới bảo quản lưu trữ, ngay cả vấn đề thông gió cũng không biết, như kho của Hằng Xương dược hành, thuốc đều đựng trong bao tải, chất đống như là lương thực.
– Phòng thấp tà, quan trọng nhất là hoàn cảnh lưu trữ thuốc, kho phải thông gió, đồng thời lại phải kín. Nhà cửa của Hằng Xương dược hành thấp hơn mặt đất, có câu nước chảy chỗ trũng mà, nên nhà kho phải xây cao hơn, tốt nhất là xây kiểu nhà sàn, cách mặt đất hai ba thước, có thể ngăn cách thấp tà của mặt đất. Dưới mặt đất để vôi sống, phân tro hút ẩm, trong tho cũng phải có ít than gỗ. Khi vào mùa mưa mà có ánh nắng thì phải mang thuốc ra phơi, thậm chí cần thiết phải dùng lò lửa hong khô. Đặc biệt quan trọng nhất là không thể chất đống từng bao như quý hành, không mốc sinh giòi mới là lạ.
– Vậy thì phải đặt thế nào?
– Phân ra từng loại riêng, làm giá đặt lên, bao tải chứa thuốc không được quá lớn, tránh một phần hỏng là lây sang phần còn lại. Dược liệu mẫn cảm với độ ẩm khác nhau, loại cực sợ ẩm, như sơn dược, trạch tà, gặp ẩm là sinh mốc. Hoàng kỳ biến thành màu xanh, đương quy biến thành màu đen, loại thuốc khoáng vật như muối sẽ bị tan, thuốc bột thành hồ. Nhưng đồng thời phải có độ ẩm nhất định, nếu không sẽ bị phong hóa, nên cần phần chia ra từng loại …
– Dừng, dừng ở đó, lão phu đau đầu rồi …
Chúc Dược Quỹ xua tay cười khổ, nhưng càng nghe lại càng tin tưởng, vì Tả Thiếu Dương nói cái nào trúng cái đó:
Đầu óc Chúc Dược Quỹ hỗn loạn rồi, cho dù ông ta kinh doanh thuốc mấy chục năm, nhưng kinh nghiệm cũng không đủ giải quyết đủ vấn đề Tả Thiếu Dương nói, tuy chẳng biết giải pháp y đưa ra có hiệu quả không, nhưng nói đâu vào đó, nói cái nào trúng cái đó, không giống như nói dối lừa người, mà thách y cũng không dám nói dối, trừ khi y không muốn hành y ở Hợp Châu này nữa, nhiều loại dược liệu chỉ có chỗ bọn họ mới có.
Nghĩ một lúc Chúc Dược Quỹ dứt khoát lấy túi tiền ra, lấy một nắm bạc vụn để lên bàn:
– Chỗ này là hai lượng rưỡi, một lượng rưỡi là ứng trước cho cậu tiền công bào chế, một lượng này coi như tiền đặt cọc trước. Tiểu lang trung, lão phu mời cậu tới Hằng Xương dược hành, chỉ điểm đám ngốc kia cách lưu giữ dược liệu, đồng thời xây loại nhà kho như cậu nói. Nếu như xác thực có hiệu quả sẽ mở rộng, lúc đó ta còn cảm tạ nhiều hơn, lão phu là người làm ăn, tự biết giá trị của chủ ý này, cậu cứ yên tâm, tuyệt đối không thua thiệt đâu.
Chuyện này Tả Thiếu Dương nói ra vốn chỉ muốn giúp họ, tạo dựng tin tưởng sau này dễ hợp tác, không nghĩ Chúc Dược Quỹ lại đưa ra kiến nghị này:
– Đa tạ lão bá, ta nhất định dốc sức giúp quý hành làm việc này, giảm tổn thất dược liệu tới mức thấp nhất.
– Tốt, lão phu là người nói là làm, chúng ta tới dược hành luôn, được không?
– Vâng, có điều cháu phải về nhà báo trước một tiếng, sẽ quay lại ngay.
– Được, vậy lão phu ở dược hành chờ cậu.
Chúc Dược Quỹ hai chống tay đầu gối đứng dậy, tuy vẫn phải mượn lực, nhưng không còn khó khăn như lần trước.
Tả Thiếu Dương đi ra tới cổng thì Tang phụ gọi tới quầy, cười bồi nói:
– Tiểu lang trung, lúc nãy Chúc lão hán trả tiền cho cậu làm gì hả?
– Vâng, cháu giúp ông ấy xây nhà kho lưu trữ thuốc, nên ông ấy trả cháu tiền thù lao.
– A, không ngờ cậu còn có bản lĩnh này, chậc chậc, giỏi quá, Chúc lão hán trán cao hơn trời, được ông ấy coi trọng thế không phải dễ.
Tang phụ nói một đống lời khen ngợi trước, sau đó nói thêm:
– Phát tài rồi vậy tiền cha cậu nợ cũng nên trả thôi chứ?
– Cha cháu nợ tiền ở đây sao?
– Ừ, uống trà cùng với mua trà.
Tang phụ quay đầu gọi lớn:
– Oa Tử, mang sổ ra đây.
Có người vén rèm đi vào, nhưng là Tang mẫu cùng Tang Tiểu Muội, Tiểu Muội, nàng đi ra một mình, mẹ nàng thấy vậy là bám sát gót, không dám có biểu hiện lạ nào với Tả Thiếu Dương:
– Ca đang rót nước bên ngoài, sổ đây.
Tang phụ nhận lấy sổ, lật cho Tả Thiếu Dương xem:
– Đây, chỗ này, chỗ này, còn chỗ này nữa.
Đúng là chữ cha mình, thời gian cũng khá lâu rồi, Tả Thiếu Dương có chút xấu hổ, hỏi:
– Bá phụ, tổng cộng bao tiền?
– Cũng không nhiều lắm, một trăm chín bảy đồng.
Tả Thiếu Dương mở túi tiền, lấy một mẩu bạc vụn 200 đồng đưa cho Tang phụ:
– Đây, cháu trả cho cha cháu.
– À, được. truyện kiếm hiệp hay
Tang phụ cẩn thận ước lượng sức nặng, sau đó trả cho Tả Thiếu Dương ba đồng, còn thở dài:
– Ài, Tả lang trung lâu lắm rồi chưa tới uống trà, hẳn là bận lắm, về nói với ông ấy, khi nào rảnh tới uống chén trà tán gẫu với ta nhé.
– Vâng.
Vừa rồi Tả Thiếu Dương mở túi tiền ra, Tang mẫu nhìn thấy mắt sáng lên, nói xen vào:
– Ài, Tả lang trung mê trà lắm, cứ có loại trà nào mới cũng phải thử, cửa hiệu vừa nhập Mông đính vạn xuân ngân diệp trà thượng hạng, ông ấy mà biết thế nào cũng uống. Tả đại lang, cậu nếm thử qua rồi đó, chất lượng không tệ hả, hay là mua cho Tả lang trung một ít.
Tang phụ nhanh nhảu nói hùa vào:
– Đúng, đây là trà cống phẩm, rất tốt, mang mấy bánh về cho Tả lang trung uống thử. Đại lang bây giờ tài giỏi như vậy, thoáng cái kiếm được bao nhiêu tiền, Lão Tả được hưởng phúc rồi.
Thời Đường thịnh hành lấy lá trà nghiền ra, sau đó đóng thành bánh, khi uống mới bấu một ít cho vào cốc, dùng nước sôi pha, cho thêm nhiều vật liệu muối, hoa tiêu, tùy hứng thú từng người. Tả Thiếu Dương còn nhìn thấy cốc trà nổi váng mỡ, không biết cho thứ quỷ gì, giống canh hơn là giống trà.
Tả Thiếu Dương không hiểu trà, đặc biệt trà triều Đường, nhưng biết cha đúng là nghiện trà nặng, hôm nay kiếm được khá nhiều tiền, lòng vui vẻ hỏi:
– Bao nhiêu tiền một bánh?
– Nói thật, Tả lang trung tuy mê trà lắm, nhưng trước kia uống trà đều là loại bình thường, ông ấy tiết kiệm, tiếc không uống trà ngon. May mà có đứa con hiếu thuận như cậu, mua về cho ông ấy uống, nhất định sẽ vui lắm.
Tang mẫu miệng rất ngọt:
– Ai dà, lão thân đã nói mà, Tả đại lang đúng là đứa con có hiếu.
Tang Mẫu than thở:
– Không như lão thân, thật bất hạnh, đứa lớn không ra gì, đứa nhỏ ăn của lão thân, mặc của lão thân còn toàn làm lão thân tức giận. Còn không mau đi làm việc đi, lề mề ở đây làm gì?
Tiểu Muội bĩu môi đi ra ngoài, nép bên cửa nghe trộm. Tả Thiếu Dương cười khan mấy tiếng không bình luận.
Tang phụ vỗ ngực nói:
– Cha cậu là khách quen của quán, thường xuyên tới chiếu cố, tất nhiên lấy giá rẻ, để ông ấy thấy ngon còn quay lại, coi như kiếm cái tiền giữ khách thôi, 130 đồng.
Tả Thiếu Dương không hiểu giá trà, nhưng đem so 100 đồng được cái đầu lợn thì giá này có vẻ cao quá:
– Cái này, giá hơi đắt.
– Đúng là đắt, trà cống phẩm mà, cậu không biết thôi, lão thân nhập vào đã là 124 đồng, bán một bánh lãi có sáu đồng.
Tang phụ cười ha hả:
– Trà này sau thanh minh là không còn đâu, cống phẩm mà, phải cung cấp cho triều đình. Mông sơn trà cống phẩm chính hiệu tới 2 lượng một cân đấy. Thứ này là cống phổng năm ngoái nhiều còn lại, ta nhờ mối quen biết mới lấy được, bị đám Chúc lão hán mang đi sạch rồi, chỉ có chút này, cậu không mua thì Lão Tả không biết tới năm nào mới được hưởng phúc này.
– Trà có quý mới thể hiện được tấm lòng chứ, Tả đại lang, cha cậu vất vả cả đời nuôi cậu lớn thế này, mua hiếu kính ông ấy không nên sao. Ài, Tả lang trung sắp 50 phải không, chẳng còn được mấy mùa xuân nữa..
Phu thê Tang gia liên thủ nói một đống lý lẽ, Tả Thiếu Dương cũng động lòng, nhất là Tang mẫu cười khoe hết cái hàm răng ố vàng còn có mùi hôi hôi, khiến Tả Thiếu Dương phát hãi, dù sao chút tiền này chưa đủ trả cho Triệu Tam Nương, dù không tin bọn họ nhập vào với giá 124 đồng, thôi thì đây là cha mẹ Tiểu Muội, để họ chiếm chút lợi cũng được, coi như báo đáp Tiểu Muội làm áo cho mình:
– Vậy cho cháu một bánh.