Đại Học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên

Chương 1: Giấy báo nhập học




“Lâm Dị, trò có đang nghe không?”
Loa điện thoại phát ra giọng nói lo lắng của cô giáo chủ nhiệm, “Alo… Alo? Lâm Dị!”
Lâm Dị lăn chuột, mắt nhìn chăm chú vào trang chọn nguyện vọng trên màn hình máy tính.
“Dạ cô, em nghe đây.”
Lâm Dị vội vàng đáp lời, sau đó tiếp tục lướt chuột, con ngươi trong hốc mắt lên xuống theo chuyển động của màn hình.
Thi Đại học được 450 điểm, đến cả tuyển sinh chính quy đợt hai còn chẳng đủ trình tham gia nên cậu không có nhiều trường để chọn lắm.
Cậu chuyển sang trang khác, cô giáo chủ nhiệm cấp ba nghe thấy tiếng click chuột lách cách vang lên bèn quát:
“Lâm Dị, đừng nói là trò đang điền nguyện vọng đấy!”
“Ớ, đúng rồi cô.”
Lâm Dị còn đang tập trung chọn trường đại học mình mong muốn, thì tiếng hét của cô giáo chủ nhiệm như thể đập nát loa di động, khiến cậu phải vội vàng đưa điện thoại ra xa.
“Với thành tích của trò thì vào Thanh Hoa hay Bắc Đại gì chẳng được! Lần này thi trượt thì trò cứ học lại một năm là được! Trò tuyệt đối đừng từ bỏ bản thân!”
Cô giáo chủ nhiệm cay đắng khuyên bảo, vẫn còn cơ hội làm lại, cô thật sự không đành lòng nhìn Lâm Dị bỏ cuộc như thế.
“Trò không cần lo về vấn đề điểm thi không đủ học lại trường mình, cô sẽ xin với trường giúp trò. Cô cũng sẽ tiếp tục dạy lớp 12, trò có thể đến lớp của cô…”
Tay lăn chuột dừng lại một chốc.
Không phải vì bị lời nói của cô giáo chủ nhiệm làm cho cảm động, mà là vì…
Tìm được rồi.
— Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên
— Trường dạy nghề
— Điểm trúng tuyển: 444 điểm
— Số lượng trúng tuyển: Không giới hạn
Lâm Dị nhếch môi như trút được gánh nặng, 444, đúng là một con số xui xẻo. Ngôn Tình Hài
Cậu nhấc điện thoại ném một bên nãy giờ lên, vành tai áp vào màn hình lạnh lẽo nên hơi tê tê. Cậu không nghe hết những gì cô giáo vừa nói, nhưng vẫn cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của cô.
“Cảm ơn cô.”
Lâm Dị cầm chặt điện thoại, thành tâm cảm ơn: “Nhưng… không cần ạ, em điền nguyện vọng rồi, vô cùng cảm ơn sự săn sóc của cô dành cho em, mong cô công việc thuận lợi, vạn sự như ý.”
Lách cách.
Tiếng chuột phải khẽ vang lên: Chắc chắn chỉnh sửa chuyên ngành.
Lại thêm một tiếng click nhỏ: Nguyện vọng 1 được gửi đi thành công.
Nguyện vọng thứ hai, thứ ba trống không.
Làm giáo viên chủ nhiệm của Lâm Dị ba năm, cô biết tính Lâm Dị khá nóng vội, kiệm lời nhưng rất bướng bỉnh.
Biết mình nhiều lời vô ích, cô đành thở dài: “Trò cứ thế mà điền nguyện vọng à, dù không muốn học lại thì cũng phải tìm cô tư vấn chuyên ngành và trường học cho chứ.”
“Cảm ơn cô.”
Lâm Dị chỉ đáp có thế, không nói thêm lời gì thừa thãi.
“Em chọn Đại học nào?”
“Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên.”
“Hả? Có Đại học đó à?”
“Đại học chui*.” Lâm Dị nhỏ giọng trả lời, “Cô chưa từng nghe qua cũng bình thường thôi.”
Nguyên văn là đại học gà rừng, những trường không được nhà nước cấp giấy phép vẫn tiến hành chiêu sinh, giảng dạy rồi cấp những văn bằng không có giá trị pháp lý cho sinh viên.
Đầu bên kia điện thoại, cô giáo chủ nhiệm gõ tìm kiếm “Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên” trên máy tính rồi nhấn phím Enter.
Not found – 404

Lâm Dị tựa người bên cửa sổ, ngắm nhìn cây cối xanh tươi dưới tầng.
Tiếng hót líu lo không ngớt, mấy chú chim sẻ đậu trên dây cột điện kêu ríu rít, tiếng còi xe, tiếng ồn ào không rõ ràng của người đi đường, đủ loại âm thanh chỉ có vào mùa hè náo nhiệt, tất cả đều được MP4 trong tay Lâm Dị thu lại.
“Lâm Dị, chuyển phát nhanh của cháu này!”
Bác bảo vệ cầm phong thư đang điên cuồng vẫy tay với Lâm Dị, Lâm Dị đẩy cửa sổ ra tính vẫy lại, nhưng cuối cùng chỉ hồi âm: “Để cháu xuống lấy.”
Lúc cậu rời nhà thuận tay cầm luôn túi rác đi vứt, sau đó chạy đến chỗ bác bảo vệ gác cổng.
Bác bảo vệ vui cười hớn hở hỏi: “Là Thanh Hoa hay Bắc Đại thế?”
Lâm Dị không định xé bưu kiện trước mặt bác bảo vệ, cũng chẳng buồn giải thích mình trượt Đại học rồi, chỉ ngoan ngoãn mỉm cười.
Bác bảo vệ hỏi cậu: “Bao giờ ba mẹ cháu về mở tiệc mừng cháu thi đậu vậy?”
Lâm Dị nhìn chằm chằm chuyển phát nhanh trong tay: “Công việc văn phòng bận rộn, từ chối mở tiệc chiêu đãi.”
Về đến nhà, ba mẹ cậu vẫn đang xem tivi.
Trông thấy Lâm Dị đã quay lại, ánh mắt của họ di chuyển từ màn hình tivi lên người Lâm Dị, cụ thể là nhìn chằm chằm vào chuyển phát nhanh trong tay cậu.
Lâm Dị giơ nó lên, tầm mắt của họ ngước cao theo tay Lâm Dị, cổ họng phát ra tiếng “ớ ớ ớ”.
“Biết ngay ba mẹ lo cho con mà.”
Lâm Dị không trêu họ nữa, xé mở bưu kiện trước mặt họ, lấy một xấp giấy từ bên trong ra.
Lọt vào mắt là giấy báo nhập học màu đen trắng.
Lâm Dị hắng giọng, đọc chữ phía trên: “Gửi bạn Lâm Dị, chia buồn bạn…”
Gửi bạn Lâm Dị,
Chia buồn bạn đã được nhận vào Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên!
Vì an toàn tính mạng của bạn, vui lòng hãy đọc đi đọc lại nội quy trường, cho đến khi nào bạn có thể thuộc làu làu tất cả nội dung trong nội quy mới thôi.
Nội quy trường được in thành tập, vì sự an toàn của bạn và bạn bè người thân, vui lòng không cho bất kì ai mượn đọc nó.
Kết, mời bạn ngày 29 tháng 8 năm 2022 sau khi trời sáng, mang giấy báo nhập học đến trường học điểm danh!
Tuyệt đối không được đến sớm, cũng không được đến muộn hay vắng mặt.

Kỳ nghỉ hè đối với phần lớn học sinh cũng chỉ là thoáng chốc.
Mấy hôm trước ngày nhập học, Lâm Dị đã thu dọn xong hết hành lý, đoạn rời đi, Lâm Dị kiểm tra lại một lượt điện nước khí ga trong nhà để chắc chắn rằng chúng đã được tắt hết.
Sau khi xác nhận không có gì sai sót, Lâm Dị mới nhìn về phía ba mẹ đang ngồi trên sô pha: “Ba mẹ, con đi nhé.”
Tivi không bật phản chiếu lại khuôn mặt vô cảm của ba mẹ, chỉ có con mắt liếc sang một bên nhìn theo Lâm Dị ra ngoài.
Lạch cạch.
Lâm Dị đóng cửa nhà lại, vang lên sau đó là tiếng khóa cửa từ bên ngoài.
Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên không nằm ở thành phố Lâm Dị sống, cậu muốn đến trường thì phải ngồi tàu xanh lá* ba ngày hai đêm, đến ga rồi còn phải đổi chuyến xe mấy lần.
Tàu xanh lá là kiểu tàu phổ biến ở Trung Quốc, có màu xanh, giá vé rẻ, được người dân ưa chuộng.
Ngồi lên chuyến xe buýt cuối cùng, Lâm Dị đi đường vất vả dựa đầu lên cửa sổ xe. Đây là phương tiện công cộng trong thành phố, nhưng có lẽ vì vị trí địa lý của Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên hẻo lánh quá mức, căn bản chẳng có ai bắt xe ở tuyến đường này, nên bên trong chỉ có cậu và tài xế.
Ban đầu xe buýt còn dừng ở trạm chờ mấy lần, nhưng về sau thì vẫn chạy không ngừng. Trạm chờ cách nhau ngày càng xa, nhà cửa và dân cư cũng dần thưa thớt.
Nên khi xe buýt có dấu hiệu giảm tốc độ, Lâm Dị bèn ngẩng đầu lên.
Trời về đêm, ngoài cửa sổ tối đen như mực, không có tia sáng le lói nào, chẳng biết bằng cách nào mà tài xế phát hiện ra được có người đang đứng chờ xe buýt.
Người đang chờ có lên xe buýt này không? Sau khi lên xe có đến Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên không? Dẫu gì trường đó cũng là trạm dừng xe buýt cuối cùng, mà bây giờ cách trạm cuối cũng không xa lắm nữa.
Nếu như không lên, vị khách kia định sẽ chờ chuyến xe nào vậy…
Đang suy nghĩ miên man thì bỗng nghe thấy một tiếng “ơ” đầy ảo não.
Trước cửa xe buýt, một chàng trai có dáng người cao gầy đang lười biếng dựa vào bên ghế ngồi, “Hết tiền lẻ rồi.”
Tài xế nhìn tờ một trăm tệ trong tay anh: “Bỏ vào cũng được, nhưng không có tiền thối đâu.”
Chàng trai thở dài thườn thượt, “Vậy à…”
Giọng nói nghe hay đến lạ.
Lâm Dị nghĩ thầm, bỗng nhiên chàng trai đó nhìn cậu, ánh mắt mang theo ý nhờ giúp đỡ, nhưng vì cái nhướng mày của anh ta nên sự nhờ vả đó cũng không chân thành cho lắm.
Đoán chừng anh ta muốn xin Lâm Dị hai tệ.
Lâm Dị quay đầu đi, không thèm để ý đến sự nhờ cậy này.
“Hết cách rồi.” Chàng trai bỏ tờ một trăm tệ vào hộp, cửa xe sau lưng anh đóng lại, tạo ra âm thanh giòn giã xen lẫn với giọng nói lười biếng của anh.
Chàng trai chỉ vào mặt mình: “Chú tài xế ơi, chú nhớ cho kỹ mặt cháu đi, sau này cháu ngồi xe đừng có thu tiền cháu nữa.”
Tài xế: “…”
“Cháu tin tưởng chú đấy.” Chàng trai cười nói, “Cháu đẹp trai thế này cơ mà, chắc chắn chú không quên được cháu đâu.”
Tài xế không thèm đáp lời anh.
Xe buýt tiếp tục chạy, chàng trai tìm đại một chỗ để ngồi.
Ở bên cạnh Lâm Dị.
Người Lâm Dị cứng đờ, nhiều ghế trống như vậy, sao anh ta lại muốn ngồi cạnh cậu chứ!
Lâm Dị không thể không đẩy vali sang bên cạnh, còn phải đứng lên nhường chỗ cho chàng trai đi qua.
Cậu định bụng đổi ghế. Khoang xe yên tĩnh vang lên hai tiếng “lạch cạch” từ trong vali của Lâm Dị.
Sau khi ngồi xuống, chàng trai nghiêng đầu nhìn Lâm Dị: “Chào cậu, cậu đang đến Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên hả?”
Lâm Dị giữ lấy vali, vì không muốn bên trong phát ra âm thanh, cậu đành phải ngồi xuống chỗ cũ.
Chàng trai nhìn vali của Lâm Dị, suy đoán nói: “Cậu là tân sinh viên.”
Chắc chắn vali sẽ không gây ra tiếng động gì nữa, Lâm Dị mới nhẹ nhàng đáp “ừm” một tiếng.
Chàng trai kia hình như mắc chứng thích giao tiếp, anh nói: “Tôi cũng là sinh viên Đại học chui đấy, đàn anh của cậu.”
Lâm Dị câu nệ: “Ồ.”
Chàng trai: “Điểm xét tuyển Đại học thấp lắm đúng không?”
Chàng trai: “Thi được bao nhiêu điểm?”
Chàng trai: “Năm đó tôi thi được 120 điểm, cậu thì sao hả đàn em?”
Ngón tay Lâm Dị nắm chặt vali, vừa cầu nguyện đàn anh đừng giao lưu với mình nữa, vừa cúi mặt đáp: “450 điểm.”
“Cũng cao mà, sao lại tới đây nhỉ?” Chàng trai thầm nói, ghé mắt để ý Lâm Dị đang căng thẳng đến cứng cả mặt, bèn cười bảo: “Đừng sợ, đàn anh không phải người xấu, không ăn thịt cậu đâu.”
Vẻ mặt Lâm Dị càng lo lắng thấy rõ, người thích giao tiếp mãi mãi không hiểu được nỗi bi thương của hội chứng sợ xã hội*.
Những người mắc chứng rối loạn lo âu xã hội rất sợ hãi trước các tình huống xã hội và hoạt động đông người vì sợ bị xấu hổ, sỉ nhục hoặc bị đánh giá tiêu cực.
“Đàn em nhát gan nhở.” Chàng trai ngồi nhích lại gần Lâm Dị, buồn cười nói: “Nội quy của trường rõ ràng còn đáng sợ hơn tôi mà? Giấy nhập học viết câu ‘Đừng đến sớm’ đỏ như máu thế kia, sao còn đến sớm làm gì?”
“Em có điện thoại.” Lâm Dị tìm đại một cái cớ để chấm dứt cuộc trò chuyện này, cậu đứng dậy, kéo vali đặt ở lối nhỏ trên xe, định bụng ngồi chỗ khác.
Chỗ nào đó cách xa đàn anh thích giao tiếp này một chút.
Cậu vừa đứng dậy đẩy vali, còn chưa kịp ngồi vào ghế thì xe đã đột ngột phanh gấp.
Nếu không phải Lâm Dị phản ứng nhanh nắm lấy tay vịn kịp, chưa biết chừng cậu đã té lăn đến ghế lái luôn rồi.
Nhưng chiếc vali thì không tránh được.
Sau liên hồi lách cách loảng xoảng không ngừng, tài xế chửi “đệt” một tiếng rồi quay đầu nhìn lại hai hành khách duy nhất trong xe, “Đâm trúng một con thỏ, không sao đâu…”
Chưa dứt lời đã im bặt, sắc mặt tài xế và chàng trai kia thay đổi.
Lâm Dị mãi mới đứng thẳng người dậy được, song vali của cậu hiển nhiên không may mắn như thế.
Chiếc vali 28 inch bị lật ngược, cả bốn cái bánh pa-lăng bị văng xa thì thôi bỏ qua, nhưng đến cả vali cũng bung ra luôn rồi, tất cả đồ vật giấu bên trong rơi vãi khắp nơi.
Dao phay, dao gọt trái cây, dao găm, rất nhiều dụng cụ cắt gọt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.