Đại Học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên

Chương 6: Quái vật 7-7 (3)




“Anh Lâm Dị.” Giọng nói của Trình Dương run rẩy, hắn cố gắng hít sâu vài lần: “Có lẽ nào ban đêm trước mặt không phải ban đêm không?”
Lâm Dị cúi đầu suy nghĩ một chốc: “Thế anh nói xem ban ngày có phải ban ngày không?”
Trình Dương: “…”
Những người ghi tên trước đã dựa theo con số trên chìa khóa vào phòng ngủ của họ. Đèn ở hành lang tầng ba tuy không sáng lắm, nhưng vẫn có thể mượn ánh đèn để trông thấy số trên cửa mỗi phòng.
“303, 304…” Trình Dương nhẩm đếm số phòng ngủ, sắc mặt trở nên xám xịt, “305…”
Số phòng ngủ không bị loạn thứ tự, chúng được sắp xếp ở cùng một phía của hành lang tầng ba. NPC có thể giết người vào buổi tối, nhưng ngay từ lúc trò chơi bắt đầu đã là ban đêm, họ căn bản không có manh mối nào trong tay cả.
Mặt Trình Dương xám như tro.
Đứng ngoài phòng ngủ của mình, Lâm Dị lấy chìa khóa mở cửa, Trình Dương đứng bên cạnh trông cậu.
Lâm Dị cảm giác mình như bị kẻ gian nhắm tới, một khi mở cửa ra, kẻ gian sẽ thừa cơ xông vào cưỡng bức rồi giết chết.
Lâm Dị lần lữa không vặn khóa, lặng im một hồi mới nói: “Anh Trình Dương, tôi là con trai.”
Mất một chốc Trình Dương mới hiểu được ý của Lâm Dị, vội vàng giải thích: “Lỡ như mở cửa ra có thứ gì đó giết người thì sao? Tôi đứng sau trông cho anh, nếu có chuyện thì chắc tôi vẫn kéo anh lại được.”
Lâm Dị: “Ồ…”
Lúc này, dưới cái nhìn chăm chú của Trình Dương, cậu mới vặn chìa khóa. Khóa cửa bị mở ra, ổ khóa lò xo xoay “cạch” một tiếng, âm thanh đó vang lên vô cùng đột ngột, trườn bò vào chỗ sâu nhất trong hành lang.
Lâm Dị cảm nhận được sự căng thẳng của Trình Dương, cậu đẩy cửa đi vào, sau đó ngó đầu ra thông báo.
Không có mở cửa giết người gì đó.
Lúc này Trình Dương mới đi mở khóa.
Chờ Trình Dương mở cửa vào trong, Lâm Dị trả xong ân huệ bèn quay về phòng mình.
Phòng không bật đèn, Lâm Dị không nhìn rõ được tình huống bên trong, nhưng xung quanh rất yên tĩnh. Cậu đóng cửa, dò dẫm tìm công tắc bên cạnh rồi bật lên.
Ánh đèn chiếu xuống, Lâm Dị phát hiện ra trong phòng 304 có rất nhiều đồ dùng cá nhân, trông như nơi đây vốn có người ở.
Bởi vì trò chơi trinh thám này trực tiếp bắt đầu cốt truyện vào ban đêm, nên Lâm Dị không thể không lật tung căn phòng của mình. Cậu nhanh nhẹn dò xét bên trong, kiểm tra mọi ngóc ngách, và tìm được một cái vại dưới gầm giường, nhưng hình như nó cũng không phải manh mối có ích gì.
Lâm Dị đánh mắt về phía cửa sổ đối diện cửa phòng, tấm rèm đã che khuất toàn bộ tầm nhìn của cửa sổ.
Lâm Dị quan sát tấm rèm, nhấc chân muốn tới gần, vừa đi được một bước thì chợt dừng lại.
Tất cả mọi người đều bị quy tắc 7-7 kéo vào đây, cửa sổ gì gì đó luôn khiến người ta cảm thấy bất thường, tùy tiện tới gần không biết chừng lại gặp chuyện.
Với lại Tần Châu có nói rồi, cẩn thận cửa sổ.
Lâm Dị nhìn tấm rèm, phân vân hồi lâu, cuối cùng cũng không đi tìm đường chết.
Tiếp đó cậu nhìn về phía bức tường, vách bên kia là phòng 305, cậu thấy Tần Châu cầm chìa khóa 305.
Lâm Dị gãi trán, sau khi hít sâu một hơi bèn dán cả người lên trên tường.
Phòng 305.
Tần Châu đã xem qua toàn bộ căn phòng, phát hiện không nhiều lắm, thoạt nhìn cũng chẳng có giá trị gì.
Trong tủ có treo rất nhiều quần áo, tất cả đều là đồ nữ size nhỏ.
Trên mặt bàn bên cạnh chiếc giường đơn có đặt rất nhiều chai lọ mỹ phẩm, nếu phòng 305 này thật sự có người ở, thì đấy chắc là một cô gái mang vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn.
So với những người bị kéo vào thế giới Quy Luật khác thì Tần Châu bình tĩnh như đang ở nhà mình, dẫu sao phân nửa quy tắc trong Nội quy trường học cũng đều được anh hoàn thiện sau khi về từ thế giới Quy Luật, anh chưa giải quyết quy tắc mới xuất hiện này là vì nó mãi không tìm tới anh.
Anh đưa mắt nhìn về cửa sổ đối diện cửa phòng, trên nó treo một tấm rèm, bởi vậy không biết sau tấm rèm đó, cửa sổ đang đóng hay là đang mở.
Anh đang trân trân nhìn tấm rèm thì bỗng một tiếng gọi nhỏ như muỗi kêu vang lên từ chỗ tưởng xa nhưng gần.
“Đàn anh…”
Tần Châu: “…”
Lâm Dị nghe thấy Tần Châu gõ hai tiếng lên bức tường, nhận được hồi đáp, Lâm Dị bèn nói: “Em có một vấn đề muốn hỏi đàn anh, được không ạ?”
Bởi vì là lần đầu tiên cậu vào đây, chuyện cậu biết được không nhiều lắm, cũng không chắc chắn có thể trao đổi qua bức tường này hay không, nên hiện tại cậu đang cẩn thận xin sự đồng ý của Tần Châu.
Bức tường bị gõ một cái.
Lâm Dị đoán Tần Châu đồng ý rồi, nên bèn nói: “Đàn anh có thể không biết câu lạc bộ Mensa, nhưng anh đã từng nghe câu ‘Không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội đần như heo’ chưa?”
Bên kia bức tường: “…”
Lâm Dị ngượng ngùng chào hàng mình: “IQ của em là 143, nếu được chỉ dẫn thì em sẽ có thể trở thành một đồng đội mạnh của anh.”
Bên kia bức tường không có động tĩnh gì, xem ra Tần Châu vẫn không muốn để ý cậu. Lâm Dị lại gõ vào tường tiếp, gõ ba lần mới dừng lại, đoán chừng lực chú ý của Tần Châu vẫn ở đây, cậu mới nói: “Ngày 28 trên xe buýt, em không phải vô tình gặp được đàn anh, mà là đàn anh đang nghĩ cách ngăn cản tân sinh viên đến sớm. Còn có danh sách tuần tra hội sinh viên ngày 29 trống trơn, thật ra đàn anh cũng không muốn nhìn thấy sinh viên bị kéo vào thế giới Quy Luật, luôn nghĩ cách bảo vệ mọi người, đàn anh chính là ‘mồm miệng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ’ trong truyền thuyết á!”
Cuối cùng, bên kia vách tường truyền đến giọng nói của Tần Châu: “… Sợ đến khùng luôn rồi à?”
Lâm Dị nịnh nọt đã đời, hai tai cũng bị mình làm cho đỏ bừng luôn. Cậu nhanh chóng chấn chỉnh lại tâm trạng, sau đó nói: “Không phải, chẳng qua em phát hiện từ sau khi đàn anh tiến vào thế giới Quy Luật thì trầm tính hẳn, người giỏi giao tiếp mà trầm tính tất có kỳ lạ.”
Bên kia rơi vào im lặng.
“Em phát hiện đàn anh kiệm lời là do có phòng bị với bọn em, nhiều hơn là đang quan sát bọn em.” Lâm Dị nói: “Nhưng đàn anh là người hiểu rõ đám bọn em nhất, suy cho cùng đàn anh cũng là chủ tịch hội sinh viên. Vậy rốt cuộc tại sao đàn anh lại phòng bị bọn em? Nếu cảm thấy bọn em là gánh nặng, cứ thẳng chân đá văng là được, không cần nhắc nhở bọn em là ‘Cẩn thận cửa sổ’, cũng không cần dẫn đầu đi ghi tên, càng không cần phải quan sát bọn em, dẫu sao bọn em cũng chẳng giúp được gì nhiều cho đàn anh.”
“Nên là…” Tần Châu: “Đến cùng cậu muốn nói gì?”
“Lấy được sự tín nhiệm của đàn anh, chứng minh em không phải quái vật.” Lâm Dị hỏi: “Đàn anh, có quái vật 7-7 ở trong tám người chúng ta đúng không?”
Có thể khiến một người giỏi giao tiếp trở nên kiệm lời, biết tất cả đều là sinh viên của Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên mà Tần Châu vẫn toát ra sự phòng bị, thì chứng minh giữa họ có một sự tồn tại mà chủ tịch hội sinh viên kiêng dè. Trong thế giới Quy Luật, nguy hiểm nhất là NPC, nhưng đáng sợ hơn cả là bản thể của quái vật 7-7.
Họ không phải NPC, vậy chỉ có thể là quái vật 7-7.
Tần Châu im lặng hồi lâu, hiển nhiên không ngờ được tư duy của Lâm Dị lại nhanh nhạy như vậy. Lâm Dị kiên nhẫn chờ đợi đáp án của Tần Châu, một lát sau, bức tường bị gõ một tiếng.
Cậu nói đúng rồi.
Không đợi Lâm Dị hỏi câu tiếp theo, Tần Châu đã nhấn mạnh nói: “Chỉ có một số người trong hội sinh viên biết chuyện này.”
Ý trên mặt chữ, muốn Lâm Dị giữ bí mật.
“À được.” Lâm Dị cũng nhìn ra, những người khác chẳng hề biết gì về chuyện này: “Nếu đàn anh không chê em phiền, thì em có thể hỏi tại sao không?”
Có lẽ đã gạt bỏ được Lâm Dị ra khỏi diện tình nghi, Tần Châu đáp: “Quái vật chế định quy tắc trò chơi cũng tôn hưởng* quy tắc, nhưng quái vật chỉ là quái vật, nó không có IQ 143. Điều kiện giết người nó chế định, nói cách khác là quy tắc tử vong, chung quy sẽ luôn bị nhìn ra.”
(*) Tôn hưởng: tôn trọng và hưởng thụ
Chuyện này Lâm Dị hiểu, “Cho nên quái vật là người giám sát, nó ẩn núp giữa chúng ta là để đôn thúc chúng ta vi phạm quy tắc tử vong nó chế định một cách suôn sẻ, khi cần thiết còn có thể dẫn dắt chúng ta vi phạm quy tắc tử vong. Một khi nó biết chúng ta phát hiện ra sự tồn tại của nó, nó sẽ đích thân ra tay giết người diệt khẩu?”
“Gần như thế.” Tần Châu nói: “Quái vật cũng có một điều kiện giết người.”
“Là gì?”
“Tùy ý giết người trước khi phục bàn*.”
(*) Phục bàn: Thuật ngữ cờ vây, đại khái là nhìn lại toàn cảnh, phân tích tình huống, đưa ra tổng kết.
Lâm Dị không hiểu: “Phục bàn?”
“Cách duy nhất để thoát khỏi đây là tìm được nó và nói với nó rằng cậu đã hiểu rõ tất cả quy tắc của nó rồi, đó gọi là phục bàn.” Tần Châu nói tiếp: “Như tôi đã bảo, đây là một trò chơi, cậu biết cạm bẫy trong trò chơi của nó thì nó sẽ cho cậu cuốn xéo luôn, hơn nữa sẽ không bao giờ chọn cậu vào lại trò chơi này.”
“Ồ ra vậy.” Lâm Dị nghĩ ngợi: “Đó là lý do tại sao vũng lầy kia không có tác dụng với anh.”
“Thiên tài nhỏ IQ 143 như cậu nên giấu sự sắc sảo của mình cho kỹ.” Tần Châu dặn: “Nó thích nhất là giết chết thiên tài nhỏ đấy.”
Thiên tài nhỏ Lâm Dị không bị dọa sợ chút nào, trái lại ngượng ngùng đáp: “Em biết rồi. Thế bây giờ đàn anh đã cảm thấy em có tiềm năng làm đồng đội của anh chưa?”
“…”
“Đàn anh, hai ta hợp tác đi.” Lâm Dị nói: “Em thu hút sự chú ý của quái vật, đàn anh tìm kiếm điều kiện tử vong rồi báo cho em biết.”
“Rốt cuộc cậu có sợ chết không vậy?” Bên kia im lặng một hồi rồi hỏi.
“Đương nhiên sợ chứ.” Lâm Dị khó hiểu.
“Vậy là cậu cảm thấy việc thu hút sự chú ý của quái vật rất ngầu ư?”
Lâm Dị sững sờ, vội vàng trả lời qua loa: “Chia việc rõ ràng thì năng suất sẽ cao hơn, em mệt rồi, em đi ngủ á, đàn anh ngủ ngon.”
Để Tần Châu tin mình mệt thật, lúc ngã nằm xuống giường cậu còn cố ý gây ra tiếng động.
Sau khi tiếng động biến mất, Lâm Dị mở mắt nhìn trần nhà.
Tần Châu không nói cho cậu biết điều kiện tử vong đêm nay là gì, Lâm Dị cũng chẳng hỏi. Rất đơn giản, Tần Châu chưa phát hiện ra.
Lâm Dị mấp máy môi: “Ba mẹ, phù hộ cho con.”
Vì tránh mình suy nghĩ quá nhiều ảnh hưởng đến giấc ngủ, nên cậu sờ lên túi áo, muốn lấy MP4 ra lắng nghe tạp âm để ngủ cho ngon.
Không thấy đâu nữa.
Cậu hiểu vì sao Tần Châu lại nói đống dao rựa kia vô dụng rồi, bởi vì không thể mang chúng vào đây. Chiếc MP4 cùng chiếc đồng hồ thông minh cậu luôn mang theo đều đã biến mất.
Lâm Dị: “Ồ…”
Bực bội thật, phải mở to mắt chờ NPC mang điều kiện giết người đến.
Lâm Dị biết e là đêm nay mình mất ngủ, nên cậu bắt đầu phân tích về ông cụ quản lý chung cư, suy đoán điều kiện giết người của ông ta.
Là ghi tên à? Ai ghi tên đều sẽ chết?
Nếu thế, chẳng phải tất cả mọi người đều gay go rồi sao?
“Thôi xong…” Lâm Dị thở dài: “Quên hỏi đàn anh chỗ này có ‘pháp bất trách chúng’* không rồi.”
(*) Pháp bất trách chúng hiểu nôm na là, nhiều người làm sai thì không trách ai được.
Vừa dứt lời, Lâm Dị bỗng nghe thấy một loạt tiếng rột roạt.
Cậu lập tức bật dậy, mắt nhìn về phía tấm rèm.
Âm thanh đó dường như phát ra từ bên ngoài cửa sổ, nhưng khi Lâm Dị đứng lên, động tĩnh lại như truyền đến từ cách vách, cậu thậm chí còn nghe thấy một tiếng hét ngắn ngủi.
Nhưng tiếng hét nhanh chóng biến mất, như thể chỉ tồn tại một âm tiết, sau đó bị cắt đứt.
Tiếp đó là tiếng nức nở nghẹn ngào, tiếng đó còn rõ hơn cả âm thanh rột roạt ngoài kia. Nó vang lên từ bên cạnh phòng 304, là phòng 303 của Trình Dương.
Chiếc giường đơn vừa khéo nằm sát ngay vách tường phòng 303, nên Lâm Dị có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thút thít ấy.
“Hu hu hu, phú cường dân chủ văn minh hài hòa.”
“Hu hu hu, tự do bình đẳng công chính pháp trị.”
“Hu hu hu, yêu nước yêu nghề trung thực thân thiện.”
“Hu hu hu hu, ông đây vẫn sợ lắm…”
Lâm Dị: “…”
Đó là tiếng nức nở của Trình Dương.
Trình Dương thút tha thút thít ít nhất hai tiếng, chờ Trình Dương ngừng khóc, cả chung cư lại chìm vào im lặng cho đến tận bình minh, như thể tiếng rột roạt và tiếng hét ngắn ngủi đêm qua chỉ là nghe nhầm.
Hành lang chung cư có lắp một chiếc loa, lúc này nó đang vang lên. Cực kỳ giống chiếc loa mà con buôn dùng để hấp dẫn khách hàng, trên thực tế thì nó cũng xêm xêm vậy.
“Ăn sáng, ăn sáng, ăn sáng đến phòng 103.”
Trên hành lang thỉnh thoảng lại phát ra tiếng mở cửa, Lâm Dị cố ý nán lại một lúc, vừa ra khỏi phòng 304 thì tình cờ gặp Tần Châu đang đi ra từ phòng 305.
Tầm Châu liếc mắt nhìn Lâm Dị.
Người khác sợ đến không ngủ được thì hợp tình hợp lý, còn khi Tần Châu trông thấy hai quầng thâm dưới mắt Lâm Dị thì lại chợt im lặng thoáng chốc.
Hai người họ đều cố ý câu giờ để nhân cơ hội nhìn lén phòng người khác. Mọi người hiển nhiên không bình tĩnh được như họ, sau khủng hoảng khả năng cao có lẽ sẽ không nhớ rõ việc thuận tay đóng cửa.
Thừa dịp hành lang không có ai, Tần Châu kéo Lâm Dị tới bên cạnh mình, đè giọng thấp xuống: “Thiên tài nhỏ, tối qua cậu gặp chuyện gì?”
Không có MP4 bên cạnh, Lâm Dị mất ngủ cả đêm, bây giờ chỗ nào trên người cậu cũng thấy khó chịu, bị Tần Châu kéo như vậy làm cậu xấu hổ tới mức dựng tóc gáy.
Lâm Dị sửng sốt, rụt người ra khỏi Tần Châu, “Không, không có.”
“Tối qua cậu không ngủ à, quầng thâm mắt sắp rơi xuống má luôn rồi kìa.” Tần Châu nói: “Đừng có bảo với tôi là cậu sợ, cậu có gan tìm chết thì không thể nào sợ chỗ này được.”
Lâm Dị: “Bồn chồn quá nên không ngủ được.”
Tần Châu mấy lần muốn nói gì đó rồi lại thôi, Lâm Dị xoa xoa bụng bảo “Em đói rồi”, sau đó vội vã đào thoát khỏi nanh vuốt của Tần Châu, chạy tới cầu thang rồi mất dạng.
Tần Châu xây xẩm mặt mày: “…”
Ha, không nhìn ra chút thành ý hợp tác nào.
Phòng 103 tầng một được sửa lại thành phòng ăn.
Bên trong bày một chiếc bàn dành cho tám người, trên bàn có cháo loãng và đồ ăn kèm đã chuẩn bị sẵn, nhưng những người khác vẫn chưa ngồi xuống ăn, họ không biết bữa sáng này có vấn đề gì hay không.
Tất cả đều chờ ai đó thử trước, dù bụng đã đói đến cồn cào rồi.
Lâm Dĩ đến trễ làm ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cậu.
Trình Dương trông thấy Lâm Dị, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt mừng rỡ sáng như đèn pha nhìn cậu: “May quá anh Lâm Dị, anh còn sống.”
Lời đó thốt ra khiến sắc mặt của những người ở đây sa sầm, bây giờ trong phòng ăn có bảy người, ví như đêm qua NPC giết một người, vậy người chết chẳng phải là…
Nếu Tần Châu gặp chuyện ngoài ý muốn, bọn họ phải làm sao đây.
Ánh mắt họ trông về phía Lâm Dị trở nên phức tạp, Lâm Dị mắc chứng sợ xã hội bị nhiều người nhìn như thế đành phải vội vàng ngồi vào bàn.
Dùng chén cơm khô khan giảm đi sự mất tự nhiên vì bị nhiều ánh mắt nhòm ngó.
Thấy Lâm Dị đang ăn cơm, hơn nữa còn không có vấn đề gì, những người khác mới lục đục ngồi xuống. Trình Dương chủ động ngồi bên cạnh Lâm Dị, điều đó làm Lâm Dị rất hâm mộ Vương Đạc phía đối diện cậu, vì Tần Châu chưa tới nên Vương Đạc vẫn đang ngồi một mình.
Bởi hâm mộ nên Lâm Dị nhìn Vương Đạc thêm vài lần, vài lần này khiến cậu phát hiện ra có gì đó không đúng.
Đêm qua những người khác không nghỉ ngơi tốt, mắt ai cũng mệt mỏi thâm đen. Nhưng tròng mắt Vương Đạc cực kỳ nhiều tơ máu, ngoài ra hắn còn liên tục quay đầu lại nhìn sau lưng, cả người căng cứng.
Chốc thì vuốt mặt, chốc thì cắn móng tay.
Vì đây là lần thứ hai hắn tiến vào thế giới Quy Luật, mà Tần Châu thì không có ở đây, nên những người khác có vấn đề gì cũng chỉ có thể hỏi hắn.
Nhưng Vương Đạc không hề trả lời, Từ Hạ Tri kéo tay Khuất Gia Lương đang hỏi không ngừng lại: “Đừng hỏi nữa, tối qua Vương Đạc nói hết rồi, cậu ta nằm thắng không biết gì cả.”
“Nhưng ở đây chỉ có cậu ta là lần hai!” Khuất Gia Lương lại hỏi tiếp: “Vương Đạc, chúng ta phải ở trong này bao lâu vậy? Tôi nghe nói chỉ cần số ngày ở đây bằng với số người là có thể rời đi, đúng không?”
Vương Đạc không đáp tức là không biết, hắn vẫn liên tục quay đầu nhìn ra cửa.
Tựa như hắn căn bản không nghe thấy Khuất Gia Lương đang nói chuyện với mình.
Sự căng thẳng của hắn làm cho những người khác cũng lo lắng theo, cuối cùng không chịu nổi sự bức bối đó, hai nữ sinh òa khóc.
“Ăn cơm đi, ăn cơm đi.” Trình Dương dỗ dành: “Các chị đừng khóc, chẳng thà ăn cơm trước đi, ăn no mới có sức đi tìm manh mối chứ. Vận may của em luôn không tệ, nhất định sẽ tìm ra gì đó.”
Khuất Gia Lương nổi cáu nói: “Vận may cậu mà tốt thì đâu có tới chỗ này, càng sẽ không bị cái trường này chọn trúng.”
Trình Dương “hầy” một tiếng: “Anh mắng em làm gì? Vậy anh đừng có ăn, anh ra ngoài ngồi xổm đi, đúng không anh Lâm Dị?”
Lâm Dị: “…”
Cậu sợ nhất là bị nhắc tên lúc này, sợ tới mức rơi cả đũa.
Khuất Gia Lương đang định cãi lộn với Trình Dương, thì Từ Hạ Tri đã giữ chặt Khuất Gia Lương lại: “Người ta nói đúng mà, mày đừng có giận cá chém thớt đàn em nữa.”
Thấy Khuất Gia Lương cuối cùng cũng im lặng, Lâm Dị cúi người nhặt đũa lên.
Ngay khi cậu vừa khom lưng xuống, sắc mặt liền trở nên bất ổn.
Cậu nhìn thấy bụng của Vương Đạc dưới gầm bàn, rất lớn.
Đương nhiên không to bằng bụng của phụ nữ mang thai mười tháng, nhưng nếu so với phụ nữ mang thai bốn năm tháng, thì Vương Đạc thừa sức.
Tháng 8 là mùa của áo cộc tay, Vương Đạc mặc áo thun nên Lâm Dị có thể dễ dàng thấy được cái bụng phình to của hắn.
Chẳng chờ Lâm Dị nhớ lại xem tối qua Vương Dị có bụng bia hay không, thì cả bàn đã hét lên đầy hoảng sợ.
Lâm Dị lập tức ngẩng đầu, Vương Đạc đang nôn mửa, nhưng Vương Đạc dường như không nhận ra, hắn vừa ói vừa không ngừng nhìn ra ngoài cửa.
Những người đang ăn bắt đầu tán loạn như chim muông, thứ hắn nôn ra vẫn còn trên mặt bàn, có gạo, mì gói, que cay, còn có gián và một con chuột đang bị tiêu hóa phân nửa.
Lúc bị nôn ra, con gián nằm trên mình con chuột tựa trông vẫn còn động đậy.
“A a a a a a.”
“Tôi đệt mẹ, chết tiệt, a a a a dọa chết ông đây rồi.” Trình Dương nhảy phắt ra sau như con khỉ, biến cố xảy ra ngay lúc này.
Vương Đạc chú ý tới bãi nôn trên bàn, hắn ngẩn người, toàn thân co giật, hai tay co quắp như chân gà, chiếc đũa rơi trên mặt đất, một lát sau hắn mới ngã xuống.
“A… khục…”
Vương Đạc đau đớn rên rỉ, hai tay cong lại như chân gà cào cấu cổ họng, trên cổ xuất hiện mười vết xước đầy máu.
Không biết bây giờ hắn đang khó chịu đến mức nào, kẽ móng tay toàn là da thịt bị cào rách.
Đôi chân vùng vẫy như có thể vót thành hõm trên mặt đất.
Nhưng quá trình này không kéo dài được bao lâu, chẳng mấy chốc, đồ Vương Đạc nôn ra ngày càng ít, động tác giãy dụa cũng ngày càng nhỏ, sau đó hoàn toàn dừng lại, đầu lệch sang một bên, ngừng thở.
“Cậu ta chết rồi sao?”
“Không… không biết…”
“Đi xem thử đi?”
Lâm Dị ngẫm nghĩ một lúc, sau đó ngồi xổm xuống, duỗi tay kiểm tra hơi thở của Vương Đạc.
Mọi người nhìn chằm chằm Lâm Dị, không dám thở mạnh.
“Lâm… anh Lâm Dị, anh ta… anh ta còn sống không?” Trình Dương ôm đầu bi thương hỏi.
Lâm Dị lắc đầu, ngừng thở rồi.
Cậu tập trung chú ý vào bụng của Vương Đạc, bởi vì nôn mửa nên bụng của Vương Đạc không lớn như ban nãy nữa, nhưng nó vẫn hơi căng lên, không biết còn nuốt phải thứ gì không.
Thậm chí Lâm Dị còn trông thấy bụng Vương Đạc như gợn sóng, nhẹ nhàng, cuồn cuộn rồi biến mất.
Trong dạ dày còn vật sống?
Lâm Dị cụp mắt suy nghĩ, cậu đang cân nhắc có nên ấn bóp thứ chập chờn đó ra khỏi dạ dày của Vương Đạc đã chết không.
Nếu Vương Đạc chết, thì nhất định hắn đã thỏa mãn điều kiện giết người của NPC.
Nên cứ bắt tay tìm hiểu từ nguyên nhân cái chết của Vương Đạc trước, nói không chừng có thể phát hiện được gì đó, dù sao thì tối qua mọi người đều ở phòng mình, không ai biết Vương Đạc đến cùng đã trải qua chuyện gì.
Nghĩ vậy, Lâm Dị đưa ra quyết định. Trước khi ấn bóp, cậu muốn thông báo cho Vương Đạc một tiếng, hy vọng Vương Đạc đừng trách cậu không tôn trọng thi thể.
“Đàn anh Vương Đạc, em…” Khi tầm mắt Lâm Dị đặt lên khuôn mặt Vương Đạc lần nữa, cậu thoáng khựng lại.
Phát hiện Lâm Dị bỗng nhiên căng thẳng, Trình Dương cẩn thận hỏi: “Anh Lâm Dị, sao thế?”
Lâm Dị chỉ vào mặt Vương Đạc.
Trình Dương: “Mặt anh ta ư… là sao?”
Lâm Dị hỏi: “Anh không thấy à?”
Lâm Dị câm lặng.
Cậu lại cúi đầu nhìn Vương Đạc.
Đôi mắt của Vương Đạc không biết mở từ lúc nào, tròng mắt lồi ra lườm Lâm Dị. Có lẽ lúc Lâm Dị đang quan sát bụng của Vương Đạc, thì đã bị hắn nhìn chằm chằm rồi, nhưng người xung quanh hình như không phát hiện ra sự khác thường của xác Vương Đạc.
Càng không ai phát hiện, khóe miệng Vương Đạc đang nhếch lên, nhếch lên từng chút một.
Nhếch thành một đường cong quỷ dị.
Một nụ cười dữ tợn.

Du: Bộ này rất hay, đó là kết luận của mình sau khi đọc hơn trăm chương truyện, tác giả viết chắc tay lắm, plot twist khá dày, khuyết điểm duy nhất mình thấy là hay bỏ quên nhân vật phụ. Nhưng, đọc thì sướng, chuyển ngữ thì khó Ọ w Ọ câu từ khó hiểu thì thôi đi, tác giả còn thích vứt chủ ngữ, rút gọn câu, nặng nhất là lặp từ, một chương cũng tốn cả ngày của mình rồi, nên mình chỉ hy vọng mọi người khi đọc sẽ comment cho mình có động lực làm tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.