Âm u
Ẩm ướt, đất đai ngăm đen.
Một người con gái trẻ tuổi nằm trên mặt đất. Đó là cô. Chính là cô, Đinh Nghi Tĩnh.
Không thể động đậy, ý thức mặc dù rất tỉnh táo. Ý thức của cô phiêu
tán ở xung quanh, chăm chú nhìn vào bản thân mình. Một khối thi thể tức
giận.
Một bóng đen tới gần, ung dung cúi đầu.
Ý nghĩ của bóng đen kia, giống như sắc màu nhuộm, từ từ thẩm thấu vào ý thức của cô. Cô có thể hiểu được suy nghĩ của bóng đen kia, cảm nhân
được động tác của bóng đen kia, phát hiện khi thi thể kia ung dung, lộ
ra mỉm cười.
Một đao gọn gàng cỡ nào, một đao này, có thể lấy đi bao nhiêu máu của cô.
Bóng đen đắc ý.
Ta đã được luyện tập rất nhuần nhuyễn, biết nên hạ đao ở nơi nào.
Bóng đen bắt đầu mô phỏng, lấy ra dụng cụ.
Xem xét lý thuyết hình sự, có mười sáu phương pháp dùng để nhận dạng
tội phạm, như vân tay, răng nanh, dung mạo, những phương pháp đó từng
cái một đều bỏ qua.
Kỳ thật, tất cả thứ này, chỉ cần một mồi lửa, ngay cả thi thể cũng cháy sạch bong.
Nhưng, tại nơi này lúc trước, phải tự tay làm.
Đây là nghi thức thần thánh quan trọng nhất, không thể thiếu.
Động tác bóng đen như nước chảy mây trôi.
Song trên cổ tay đều có những vết dao khắc sâu giống như, vân bàn
tay, nhất định phải lột sạch trừ bỏ đến lớp da thật, mới có thể hoàn
toàn bỏ. A, đúng rồi, còn phải phá hủy xương gò má, tránh để cho cảnh
sát dựa vào máy tính, để xây dựng lại gương mặt nạn nhân. (túm lại
đoạn này là miêu tả nếu giết người muốn cảnh sát không phá án được thì
phải giết nạn nhân, hủy dấu vân tay, còn hủy luôn khuôn mặt nữa. kinh
dị!!!)
Bóng đen dừng lại động tác, kìm lòng không được thưởng thức.
Đẹp quá, thật đẹp. nữ nhân này thân mình đúng là một tác phẩm nghệ
thuật. bởi vì sắc đẹp của cô là toàn mỹ, làm cho hết thảy đều thăng hoa, trở nên ngây ngơ thưởng thức.
Bóng đen say mê không thôi.
Hạng nhất hạng nhất, phá hủy, loại bỏ, làm cho cô ta không còn là cô ta.
Bóng đen thở hổn hển, nhìn chăm chú vào thành quả lần này, tự hưởng
thụ trận sung sướng. sau đó, bóng đen lấy xăng ra, tưới vào bốn phía,
lại lưu luyến không rời điểm lửa,
Ánh lửa sáng lên, đốt cháy, cắn nuốt.
Bóng đen tán thưởng .
Thật đẹp , thật đẹp .
Ánh lửa lóng lánh, Nghi Tĩnh ý thức bàng quan, thấy rõ khuôn mặt bóng đen .
Là cô……
Là cô.
Là cô!
Đó là cô.
Chính cô ── Đinh Nghi Tĩnh.
Bóng đen xoay người, sau đó, mở miệng……
Thanh âm thật lớn, khiến cô bừng tỉnh.
Nghi Tĩnh nằm ở trên giường, mồ hôi lạnh thấm ướt áo ngủ. Cô kinh hãi trừng mắt bốn phía, một hồi lâu, không thể nhận chính mình là tỉnh, hay vẫn là còn đang trong mộng.
Cô nhận được ra thủ pháp của hung thủ kia, đó là do mấy ngày nay thức đêm lật lại nghiễm ngẫm những bức ảnh chụp kia, hồi tưởng phân tích ra
chi tiết.
Ngay cả không cần đích thân đến hiện trường. nhưng chỉ cẩn bằng mấy
bức ảnh chụp này, báo cáo này, từng chi tiết đều ở trong đầu cô mãi
không thể quên được. chi tiết này như mọc rễ trong đầu co, từng chi tiết mạch lạc rõ ràng khồn thể quên đi.
Mỗi khi tái dựng lại quá trình gây án, cô nhất định phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác, cảm nhận sự sợ hãi của nạn nhân, nghiền ngẫm tâm
tình hung thủ.
Cô thong thả ngồi dậy, ôm lấy đầu gối.
Chính là, cô càng hiểu rõ tâm lý tội phạm, thì càng tiếp cận tâm lý tội phạm, hết thảy càng trở nên rõ ràng, càng đáng sợ.
Sau khi trở về nước, cô thậm chí không dám về nhà, lựa chọn sống bên
ngoài một mình, chỉ sợ cha mẹ cẩn thận, nhìn ra cái không thích hợp của
cô.
Công việc này, nếu đã dễ dàng đã không thiếu người như vậy, cô chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ, phân tách công việc cũng cuộc sống. tất cả những vật sở hữu, văn kiện, tài liệu, các bức ảnh, thậm chí bút điện, đều bị
cô khóa ở văn phòng, tuyệt đối không mang về nhà.
Nhưng mà, cô không thể chống cự cảnh trong mơ.
Giấc mơ vừa rôi, rõ ràng như vậy, sợ hãi cũng hàn ý vây quanh cô.
Hung thủ trong mơ, tựa hồ muốn nói cái gì. Nếu cô không bừng tỉnh, cô cùng giống hung thủ như đúc, hắn sẽ đối cô nói cái gì đó?
“ Tốt lắm, Microphone thí nghiệm, Microphone thí nghiệm,123…..”
Thanh âm thô lỗ, xuyên thấu qua microphone cắt qua bầu trời đêm, cô hoảng sợ, ngẩng đầu lên, nhìn rèm cửa sổ đang đóng chặt.
Đúng rồi, cô là bị bừng tỉnh , hơn nữa bừng tỉnh của cô, cũng không phải ác mộng, mà là ──
Tạp âm.
Tạp âm?!
Âm nhạc cùng tiếng ca, theo khe hở cửa sổ truyền đến.
Cô đi xuống giường, đi ra phía cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm cửa, đi xuống
vừa thấy, con ngươi trong suốt nháy mắt trừng thật to, biểu tình so với
thấy yêu ma quỷ quái càng kinh ngạc sợ hãi.
Người nhiễu loạn thanh mộng—không, ác mộng—thủ phạm, chính là đang ở
ngay tại bãi đất trống tầng một của nhà trọ. Hơn nữa, không phải chỉ là
một người, mà là một đoàn!
Một đám đại các nam nhân, cầm đủ các loại nhạc khí, thanh thế mênh
mông cuồn cuộn, quả thực đủ để so sánh với dàn nhạc chuyên nghiệp, tất
cả đều ra sức đạo tấu, phát ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Mà đứng ở chính giữa, cầm microphone, người đàn ông dùng ngũ âm không được đầy đủ cổ họng lớn tiếng hát, xem ra phá lệ quen mắt, rất giống
là— rất giống là –
Hùng Trấn Đông!
Nghi Tĩnh trợn mắt há hốc mồm.
Cô đứng ở bên cửa sổ, trừng mắt nhìn nam nhân đang đứng dưới lầu hát
tình ca kia, một tay còn cầm lấy rèm cửa sổ. thậm chí đã quên mất việc
hạ xuống.
Hùng Trấn Đông hát chính tay cầm microphone, thân thể loạng choạng.
dùng hết toàn lực ca hát, âm sắc khàn khàn rối tinh rối mù, thật sự
không giống như ca hát, ngược lại như là rống lên.
Mệ hối hận rồi lại hối hận lần này cực kỳ mệ hối hận.
Thân hình thướt tha phong tình xinh đẹp.
Tóc em dịu dàng bay theo gió.
Ôi uy a ôi uy a trong mũi ta tràn ngập mùi hương hoa
Trả lại một trái tim đã trở nên khô cằn hoang hoang phế phế
Một người hoàn toàn có hồn vô thể
Không có người là làm ta mất khống chế như em
Sát đến người sát đến người”
Vừa mới hát đến đoạn thứ nhất, từ cửa sổ của các lầu vốn dĩ còn đang
đóng chặt, nhóm “người xem” tất cả đều nổi giận đùng đùng đẩy cửa ra,
tiếng mắng chửi, thanh âm uy hiếp không dứt bên tai, làm cho “ buổi
biểu diễn” càng náo nhiệt.
“Con mẹ nó, nửa đêm ầm ỹ cái gì mà ầm ỹ?”
“Câm miệng đi!”
“không cần hát nữa!”
“Uy, rất khó nghe a!”
“Ngươi có ý thức công cộng không thế hả? Lại ầm ỹ lại nháo nữa, hàng
xóm láng giềng không cần ngủ sao? Ngày mai người ta còn muốn đi làm
nha!”
Liên tục những âm thanh mắng mỏ, nhóm “người nghe” đều tức điên lên
rồi, chỉ còn thiếu nước mặc quần áo ngủ, bộ quần lót lao xuống, tìm bọn
người kia tính toán.
Phụ trách gõ trống Tiểu Kha, có điểm lo lắng đề cao thanh lượng hướng Hùng Trấn Đông kêu:
“Lão đại, nếu tiếp tục hát nữa, hàng xóm sẽ báo cảnh sát đấy!”
“Rầy rà cái rắm, tôi chính là cảnh sát!”
Hắn không thể vì thế mà dễ dàng lùi bước, vì tính yêu, cản trở gì hắn cũng không bận tâm. Hắn ngẩng đầu lên, thấy sau cửa sổ là bóng hình
xinh đẹp, hai mắt sáng lên, cao hứng vung mạnh tay, thay đổi tư thế, lại bắt đầu hát đoạn thứ hai.
Không thành vấn đề không thành vấn đề lần này tuyệt đối không thành vấn đề.
“Thanh âm nói chuyện thần bí kiêu ngạo.
“Nụ cười tươi mê người da thịt non mềm
Ôi uy a ôi uy a mắt ta lòng ta tràn ngập mùi hoa
Anh ống tay áo đến đối người không bạc lưỡi
Hiện tại anh muốn có được tất cả những gì thuộc về em
Tất cả những chuyện khác đều không quan hệ
Sát đến em sát đến em”
Theo tiếng ca càng lúc càng trào dâng, nhóm “người nghe” cảm xúc cũng theo đó dần dần sôi trào.
“Mẹ nó, còn hát nữa!”
“chưa thấy đủ sao?”
“Tôi cho anh tiền a, đừng hát nữa!” =))
“Buông tha cho tôi đi!”
Trừ bỏ những tiếng giận dữ, cầu xin tha thiết cùng với mắng mỏ, càng
kích động mọi người hơn, thậm chí còn lựa chọn thi hành biện pháp
“mạnh”, tất cả “ám khí” đều được ném ra. Trong khoảng thời gian ngắn,
nồi niêu, bát đĩa, hoa quả, sách báo, đèn bàn, thậm chí còn có con dao
nhỏ, tất cả toàn bộ hướng lầu dưới ném xuống.
May mà Phi Hổ đội cũng không phải du côn du đãng, người người thân
thủ mạnh mẽ nhanh nhẹn, có nhiều lúc làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng gặp qua
“ám khí” chiêu đãi, cho nên đêm nay gặp gỡ loại sự tình bạo động “quy mô nhỏ” này, bọn họ ứng phó thành thạo, chính là cảm thấy mặt mũi mình
không ra làm sao cả, thật sự có chút nhịn không được.
Ai, đội trưởng muốn cái bô, (ặc) rõ ràng cần toàn đội bọn họ xuất động nha!
Cây quýt, quả táo, thậm chí ngay đến cả 梿 梿 cũng đem công kích ném
xuống dưới, Hùng Trấn Đông vẫn như cũ đứng bất động như núi, đối với cửa sổ lầu ba của Nghi Tĩnh, trái lại hát tiếp đoạn điệp khúc, biểu dương
niềm ái mộ của hắn.
“Gần bên em, gần bên em, gần bên em, gần bên em, gần bên em,….” Hắn kéo dài thanh âm.
“Nha nha, gần bên em!”
Tiểu Thái đánh đàn ghita, nhịn không được nhắc nhở.
“Lão đại, không có ‘nha nha’!”
Hùng Trấn Đông không trả lời, trừng mắt nhìn người kia một cái. Vương Sĩ Kiệt rụt cổ, ôm đàn ghita, chạy trốn ra góc xa nhất. (=)) nhát gan)
Lấy tiếng ca biểu đạt sụ hoan ái mộ, Hùng Trấn Đông nắm microphone,
hít sâu một hơi, nhìn lên thân ảnh yểu điệu, dùng âm lượng lớn nhất hô
to: “ĐINH NGHI TĨNH!”
Cô ở phía sau cửa sổ, cắn nhanh đôi môi mọng đỏ, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Thật tốt quá, lần này chết chắc, tất cả hàng xóm đều biết tìm ai để
tính toán sổ sách a. buổi sáng hôm sau, nói không chừng chủ cho thuê nhà sẽ đem tiền thế chấp khi mua nhà mang trả cho cô, ép cô lập tức chuyển
nhà.
Hắn ở dưới lầu, ại còn tiếp tục rống to cổ họng.
“Là tôi a, Hùng Trấn Đông!”
Cô lôi kéo rèm cửa sổ, hai mắt nhìn xuống dưới lầu, nhìn đại nam nhân to lớn không ngừng vẫy tay kia, bởi vì cảnh tượng ngớ ngẩn đến cực
điểm, đầu óc thông minh, cũng khó được mấy khi đình chỉ hoạt động như
bây giờ, chỉ còn trống rỗng.
Chỉ thấy thân thủ hắn ở trong túi tiền sờ loạn, lại sờ không ra cái gì.
“Uy, bản nháp đâu, bản nháp đâu?” hắn xoay người, đối với đội viên hô:
“Đem bản nháp đến đây!”
Nhóm đội viên một trận rối ren, các hộp nhạc cụ trái lục lọi phải lục lọi, thật vất vả mới tìm ra hé ra ba mẩu giấy trắng, cung kính đưa tới
tận tay đội trưởng.
“Ân hừ…” Hùng Trấn Đông trước làm cổ họng thanh thanh, ở phía trước đọc bản thảo, còn không quên phân phó.
“Đừng dừng lại, phải có bối cảnh âm nhạc.”
Giai điệu nhu hòa vang lên, tuy rằng ngẫu nhiên có nốt nhạc sai,
nhưng đại khái mà nói, miễn cưỡng coi như dế nghe. Xem ra, nhóm Phi Hổ
đội này, vì bọn họ rất “yêu mến” đội trưởng, nhưng mà tất cả đều chỉ là
“mão chừng kính” (miễn cưỡng chấp nhận).
Có một đội viên, tốt đến mức điều chỉnh ánh sáng ngọn đèn, làm cho đội trưởng bọn họ đứng ở bên trong chùm tia sáng.
Hùng Trấn Đông cầm microphone, mở ba mẩu giấy trắng, thâm tình chân
thành bắt đầu đọc. “Nghi Tĩnh, em là nữ thần, em là tiên nữ, em là ánh
trăng của lòng anh…” đại mặt ngăm đen, hiện lên một chút đỏ sậm khả
nghi, hắn càng đọc, mặt nhanh mày rậm càng nhanh.
“Anh nguyện ý vì em, vì em, vì em,… mẹ nó, loại lời này nọ như thế
này ta như thế nào đọc ra được a!” hắn đem tờ giấy trắng ném tới phía
trước.
“Lão đại, là anh nói, muốn nồng nàn tình cảm, mới có thể cảm động
lòng người a!” người soạn thảo ra bản nháp, ủy khuất nói, bởi vì chịu
khổ “thư tỏ tình” của sếp, mà bị đả kích sâu sắc.
“Nhưng mà không cần buồn nôn như vậy a!” hắn rống.
Đường đương hắn vang danh là con người sắt đá, trên đường bao nhiêu
kẻ bắt cóc nghe thấy tên hắn, sẽ sợ tới mức phát run. Đời này, muốn hắn
nói những lời như vừa nãy, dùng năm ngón tay đều không thể đếm nổi số
lần hắn nói những lời như vậy (không bao giờ nói thì đếm kiểu gì hả anh) , đối với Nghi Tĩnh đứng dưới lầu hát tình ca, đã đủ chứng minh, hắn đối với tiểu nữ nhân này có biết bao tình cảm.
Cố tình, nhóm đội viên bậy ra một đống ngôn từ buồn nôn, anh một lời, tôi một chữ thảo luận bàn bạc, nói hát tình ca chưa đủ, như thế nào
cũng nhất định phải có thư tỏ tình chân thành tình cảm thắm thiết, mới
có thể làm rung động tâm hồn giai nhân.
Vì Nghi Tĩnh, hắn nguyện ý đọc!
Chính qua là nhưng lời này thật buồn nôn, hắn chỉ là nhìn liền cảm
thấy toàn thân sớm nổi da gà, như thế nào đọc cho hết tờ giấy trắng chứ?
Ném tờ giấy ra phía sau, hắn quyết tâm mạnh tay một lần đọ sức (nguyên văn) không hề vòng vèo, trực tiếp tấn công!
Cầm microphone, Hùng Trấn Đông ngẩng đầu lên, đối với cửa sổ tầng ba, nơi làm hắn nghĩ đến thân ảnh dịu dàng uyển chuyển kia đến không ngủ
được, ăn không vào, thành tâm thành ý hô to.
“ĐINH, NGHI, TĨNH!” hắn hô to. “XIN EM HÃY LÀM BẠN GÁI TÔI!”
Trời đêm dài dằng dặc, bốn phía còn đang đánh trống reo hò, Hùng Trấn Đông đánh cược tất cả sự tôn nghiêm của người đàn ông thông báo, truyền đến tai mọi người. Chỉ tiếc, hàng xóm tức giận, không có người nào
thưởng thức sự lãng mạn của hắn, vẫn là sát khí đằng đằng.
“Không cần ầm ỹ!”
“Muốn theo đuổi phụ nữ không biết chọn thời gian hay sao?”
Mắng cùng “ám khí”, toàn bộ đến hướng Hùng Trấn Đông ném tới, hắn vẫn bất động như núi, hai mắt mở to sáng long lanh, nhìn chằm chằm Nghi
Tĩnh ở phía sau cửa sổ, khẩn trương chờ đợi.
Phản ứng của cô là, buông rèm cửa, lui về phía trong phòng, thân ảnh
yểu điệu hòa nhập vào trong bóng tối, những hình ảnh vừa nhìn thấy ở
dưới lầu coi như không thấy.
Hùng Trấn Đông trong lòng nóng như lửa đốt.
“Uy, Nghi Tĩnh! Em có nghe thấy không?” hắn lo lắng hô.
“Em đi ra đi a, đừng trốn tránh không nói gì nha, bao nhiêu đối với tôi chỉ là chút ngỏ lời mà thôi!”
Mặc cho ở ngoài cửa sổ có lớn tiếng kêu gọi như thế nào, Nghi Tĩnh
vẫn hờ hững, men theo trở về giường, một lần nữa quay về nằm lại trên
giường, cự tuyệt tham gia cái trò tỏ tình khôi hài này.
Chính là, tuy rằng không xem thấy bằng mắt, nhưng thanh âm ngoài cửa sổ, lại vẫn như cũ, thanh thanh lọt vào tai.
“Nghi Tĩnh, em đi ra a!”
“lão đại, xem ra cô ấy không thưởng thức tình ca của anh nha!”
“hiện tại làm sao bây giờ?” người gõ trống, mờ mịt hỏi, dùi trên tay không dám ngừng, thỉnh thoảng dừng rồi lại tiếp tục gõ.
“vẫn là lấy thư tình ra đọc đọc lại xem, nói không chừng hữu hiệu.” có người đưa ra chủ ý.
Khấu!
Tuy rằng cách rất xa, nhưng mà thanh âm cốc đầu, vẫn là nghe rất rõ.
“Dựa vào, đã nói ta không niệm được, ngươi nghe không hiểu có phải hay không vậy?”
“Ô oa! Đau!”
“Lão đại, em thấy, ngựa sống thành ngựa chết rồi!”
“Miệng quạ đen, cái gì mà ngựa chết với chả ngựa sống!”
“Ách cái kia… em là nói, chỉ còn chiêu này, không bằng thử lại.”
Hùng Trấn Đông không hé răng.
Các thành viên của đội còn lại cũng khuyên.
“Được rồi, được rồi, thử xem sao!”
“Lão đại, anh đọc lại đi!”
“Đúng vậy, Tiểu Lý viết thật vất vả nha!”
“Đọc thử xem!”
Dưới lầu huyên náo không ngừng, Nghi Tĩnh nằm ở trên giường, nghe các nam nhân này, khóc mếu ầm ỹ. Tạp âm hỗn loạn, tràn ngập trong sự tối
tăm của phòng ngủ, giống như đã bị mai phục từ ban đầu, lúc cô bị bóng
tối nuốt trọn.
Tình cờ, cô có thể nghe thấy cãi lộn thành tiếng, nhận ra âm sắc âm sắc mạnh mẽ kia.
Hắn la hét, kêu gào, có khi còn át đi cả tiếng mắng mỏ, sau đó bị mọi người thúc giục kết thúc, tâm không cam, tình không nguyện muốn hắn
nhanh nhanh đọc xong bức thư tình.
Cô cơ hồ có thể tưởng tượng được, Hùng Trấn Đông đọc câu tỏ tình đó,
mặt đen thui trên đó tràn đầy biểu tình xấu hổ. cô ở trong bóng đêm, ở
giữa những âm thanh hỗn độn, nhắm chặt đôi mắt huyền, ngay cả chính mình cũng không phát hiện, đôi môi hồng nhuận hơi có chút nhếch lên, nở ra
một đóa cười yếu ớt.
Đêm đó, ác mộng không còn đến quấy nhiễu cô nữa.
Ở trong đêm tối, phục kích cô là ác mộng.
Ở trong ánh sáng của ban ngày, vây quanh cô là sự thật.
Cô không thể trốn tránh được sự thật.
Tuy rằng được ngủ say một đêm, được tạm thời nghỉ ngơi. Nhưng mà, mới bước một bước tiến vào phòng chuyên án, sắc mặt của Nghi Tĩnh lền thay
đổi.
Một đống bản vẽ cùng bản báo cáo mới về khám nghiệm tử thi, tư liệu
ghi chép cùng bản đồ mới. Trên màn hình của máy tính, ánh sáng không
ngừng lóe ra, thông báo có thư mới gửi đến.
Cô ngồi ở trước màn hình máy tính, cũng không ngay lập tức mở hòm
thư, ngược lại quay số điện thoại thông suốt đến nước Mỹ. Điện thoại rất nhanh được bắt máy, một tiếng nói lo âu nam tính, vội vã hỏi.
“Jin, cô như thế nào mà bây giờ mới điện về?” John câu đầu tiên hỏi.
Hắn phụ trách điều tra vụ án giết người hàng loạt này, càng ngày số
lượng người chết càng tăng lên, số vụ án càng lúc càng chất thành đống,
áp lực hắn phải chịu càng ngày cũng càng lớn theo, có thể nói tâm lao
lực quá nhiều.
“Hiện tại tôi mới nhìn thấy bản fax được chuyển đến.”
John hít sâu một hơi, giống như nuốt mắng.
“Tên kia lại tiếp tục gây án.”
Thân hình cô cứng đờ.
“Gửi ảnh chụp cho tôi.”
“Đều đã gửi qua.”
Cô nhìn lên màn ảnh, hàng loạt hình ảnh không ngừng chớp động hiện
ra, cô thong thả di chuyển con chuột qua lại, dự định quan sát càng
nhiều càng tốt các bức ảnh chụp hung án.
“Jin, lần này không giống các lần khác. Tên kia chưa kịp phóng hỏa,
đã bị một người đi qua đường nhìn thấy. Hắn ném chết người, còn mang
theo xăng, chạy thoát,” John cắn răng nói.
“Tôi dám khắng định, chúng ta đang tiếp cận với một tên không có tính người!”
“Chờ tôi xem xong ảnh chụp đã, rồi sẽ liên lạc với cậu sau.” Nghi Tĩnh bình tĩnh trả lời.
“Được, tôi chờ tin tức của cô.”
Gác điện thoại xong, cô bình phục cảm xúc, chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó mới ấn chuột vào bưu kiện mà John vừa gửi tới.
Bưu kiện vừa mở, một loạt các bức ảnh chụp mở ra rồi tiếp tục mở ra,
thay phiên nhau chiếm cứu trên màn ảnh. Đầu tiên là bốn bức ảnh ở bốn
phía, tiếp theo kéo gần vào màn ảnh, những bức tường dính máu, một đôi
giày trắng chơi bóng, hai thùng xăng…
Sau đó, cô nhìn thấy.
Thi thể chưa bị đốt cháy. Thi thể đó đã từng bị hung thủ “xử lý” qua.
Tôi dám khẳng định, kẻ mà chúng ta đang săn lùng kia là một kẻ không có tính người!”
Xác thực.
Rất giống nhau.
Thủ pháp của hung thủ, cùng với giấc mộng của cô không có khác nhau.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, không thể dời đi tầm mắt, ảnh chụp tiếp tục truyền tin.
Hé ra.
Hé ra.
Hé ra.
Hé ra.
Hé ra.
Một đao gọn gàng cỡ nào.
Hành động rất quen thuộc.
Lý thuyết hình sự học, có mười sáu loại nhận biết thân phận một
người, như vân tay, răng nanh, dung mạo, tất cả những thứ đó đều có thể
xóa được.
Tất cả đều có thể bị phá hủy, chỉ ngoại trừ.
Thủ đoạn của hung thủ rất sạch sẽ, nếu không phải trên đường bị phát
hiện, tuyệt đối có thể hoàn thành “nghi thức” này. Những bức ảnh chụp
mới đó, tất cả đều chứng minh những suy đoán trước đó của cô là chính
xác.
Cô hiểu ý tưởng của tên hung thủ.
Một cỗ hàn khí không biết từ nơi nào xông đến, vây quanh toàn thân
cô, nhất là ở đằng sau gáy. Như là có một trận gió rét, từ từ, liên tục, thổi qua đằng sau gáy của cô.
Cuối cùng, hình ành ngừng chạy, trên màn hình hé ra một bức ảnh chụp, có thể nhìn thấy toàn cảnh thi thể. Đó là một khối mười sáu mảnh, xem
xét qua thì thi thể hầu như đã bị phá hủy hoàn toàn không thể nhận dạng.
Một cảm giác ghê tởm dâng lên tận cổ họng.
Nghi Tĩnh che miệng lại, rốt cuộc chịu không được, vội vàng đứng dậy, lảo đảo chạy ra bên ngoài. Dịch vị dạ dày không ngừng sục sôi như muốn
trào ra, buộc cô phải chạy vào phong rửa mặt, nôn ra nửa ly cà phê mới
uống nửa giờ trước.
Vặn vòi nước, cô lấy mắt kính xuống, cúi đầu, đem làn nước mát vỗ vỗ
lên mặt, nhưng vẫn không thể bình phục được tâm trạng khỏi trận ghê tởm.
Lúc trước còn ở FBI, cô đã từng gặp qua nhiều bức ảnh chụp rất đáng
sợ, thậm chí tận mắt trông thấy thi thể đáng sợ. cô rất rõ ràng, trận
ghê tởm này không phải do bức ảnh chụp mang lại. cô thấu hiểu tâm tính
của kẻ giết người, hiểu biết thủ đoạn của hung thủ. Kia tà ác, đẫm máu,
tâm linh tàn khốc, giống như gần trong gang tấc, dần dần tiến vào cơ
quan cảm giác của cô……
Rầm ! Rầm !
Nước lạnh trào ra, Nghi Tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chiếc
gương, vẫn là khuôn mặt tú lệ như trước nhưng là một khuôn mặt tái nhợt
như tuyết.
Cô vẫn là cô. Cô không phải là hung thủ. Nhưng mà, cô đang tiếp cận tâm can hung thủ.
Mãi cho đến khi nước trên mặt khô hẳn, cô mới đi ra khỏi phòng rửa mặt, bước chân có chút lay động.
Cái này như là đi ở trên một dây thừng, nếu như không thể bảo trì sự
bình tĩnh, khẳng định cô sẽ bị tâm lý giống như các vị đồng nghiệp khi
tiếp xúc với các tài liệu vụ án, sụp đổ đi ra.
Thân hình lay động, cô hít sâu một hơi, vượt qua run run, đi một bước đến phong chuyên án.
Đây là công việc của cô. Cô không muốn rời khỏi, cô có thể! Chính
là—cảm giác ghê tởm lại một lần nữa xuất hiện mạnh mẽ hơn, hơn thế nữa
còn rào rạt, cô nhắm chặt hai mắt, cảm thấy trời đất rung chuyển, rốt
cuộc đứng không nổi, cả người yếu đuối, mắt thấy sẽ ngã xuống đất….
Đông!
Nhiệt độ cơ thể ấm áp vây quanh cô, cơ bắp rắn chắc nam tính (*mắt sáng như sao, chảy nước dãi thèm thuồng*), đỡ lấy thân hình như nhũn ra lạnh như băng của cô.
Còn có một mùi nước hoa quanh quẩn quanh người cô.
Mở đôi mắt mơ mơ màng màng, điều cô nhìn thấy đầu tiên chính là một
bó hoa hồng lớn, tiếp theo mới nhìn thấy người đỡ cô, làm cho cô không
bị ngã xuống- Hùng Trấn Đông.
Thật là kỳ quái, hắn có thể lại xuất hiện đúng lúc như vậy. Tối hôm
qua, người đem đánh thức cô từ trong ác mộng là hắn. Hiện tại, vì cô mà
xua tan hàn khí đang vây quanh, cũng là hắn. Cô dựa hẳn vảo người hắn,
tham lam hấp thụ sự ấm áp, giống như dựa vào tiếp xúc với hắn, mới có
thể dần dần tách rời ra khỏi bóng tối.
Hùng Trấn Đông mang hoa đem đến, đi thẳng lên tổng bộ của Phi Ưng đội ở tầng năm, trong lòng tính toán, nghiêm túc, trực tiếp hỏi lại Nghi
Tĩnh, hoặc là nói rõ ràng muốn cô làm bạn gái hắn.
Chính là, hắn vừa mới bước vào tầng năm, liền nhìn thấy Nghi Tĩnh đi ở hành lang dài, bước chân đi lại xiêu vẹo.
Hùng Trấn Đông vội vàng đi lên, ôm lấy thân thể yếu đuối của cô, lại
không nghĩ rằng, thân thể mềm mại kia mềm nhũn, nhưng lại chủ động tiến
sát vào trong lòng hắn.
Oa, hắn cơ hồ muốn nhéo vào đùi mình một cái, xác định chính bản thân có phải là đang nằm mơ hay không!
Giai nhân tự động yêu thương nhung nhớ, lần đầu tiên tâm can hắn nở
hoa, cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà cảm thấy kinh sợ),
liền đứng im không biết đi nơi nào cho đúng. Tiếp theo hắn cảm thấy
không thích hợp.
Ý cười rút đi, đại mặt ngăm đen, nghiêm túc lo lắng nhìn Nghi Tĩnh.
“Em làm sao vậy?” hắn cầm lấy hai vai của cô, dồn dập hỏi, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt dường như vừa nhìn thấy quỷ.
Cô từ từ nhắm hai mắt, thì thào nói nhỏ.
“Làm việc quá sức.”
Hùng Trấn Đông mày rậm nhíu lại,con ngươi đen híp , nhìn cô sau một lúc lâu.
“ Vậy đừng làm việc nữa!” hắn thẳng thắn nói.
Trên khuôn mặt tú lệ nhỏ nhắn, tràn đầy kinh ngạc. Hai mắt cô mở to, nháy mắt không thể tưởng tượng nổi.
“Cái gì?”
“Tôi nói, vậy đừng làm việc nữa.” hắn không giải thích gì, kiên quyết nhét hoa vào trong lòng cô.
“Em cần phải nghỉ ngơi, công việc này gác sang một bên, trước hết ném sang một bên đi.”
“Nhưng mà…”
Giờ này, hắn bá đạo làm cho người ta không thể phản kháng được. Một
cỗ lực đạo mạnh, kiên quyết kéo cô ra khỏi địa ngục máu tanh, dùng sức
kéo ánh sáng mặt trời chiếu khắp thế gian.
Cô nhìn lên hắn, không biết là bởi vì vẫn bị khiếp sợ. vẫn là trước
mắt nam nhân này, mang theo chút bá đạo khó có thể kháng cự lại, cùng
với nhiệt lực sáng quắc, làm cho ý chí của cô trở nên yếu đuối, làm cho
cô không thể cự tuyệt.
Hùng Trấn Đông cao ngất như núi, tách ra hai chân, xoay người tới gần cô, lộ ra nụ cười xấu xa.
“Hiện tại em muốn tự mình đi ra ngoài, hay là muốn tôi ôm em đi ra ngoài?”