Mấy chiêu cũ hoàn toàn thất bại!
Thừa nhận thất bại với hắn mà nói cũng không khó. Chính là, muốn hắn từ bỏ ư?!
Hắc hắc, mơ tưởng!
Hùng Trấn Đông quyết định thay đổi lề lối, thay đổi phương pháp, tiến công chính diện.
Hắn điều tra ra sau khi Nghi Tĩnh ly hôn, cô sống một mình ở nhà trọ
trong nội thành, lại điều tra ra được ngày cô sắp xếp nghỉ ở nhà.
Sáng sớm hôm đó, phía chân trời còn đang tối, hắn đã lái xe ra khỏi nhà, ở trước cửa nhà trọ cách đó không xa, tắt đèn chờ đợi.
Hắn chờ rồi chớ, hai mắt không rời cửa nhà trọ, thẳng cho đến khi
đồng hồ điểm mười giờ, xác định cô không có ra khỏi cửa, mới xuống xe,
đi nhanh về phía nhà trọ.
Một loạt nhà trọ này, phòng ốc đều đã ngoài mười lăm năm, sáu tầng
cao, nước sơn tường cũng đã bạc, cửa sắt dưới lầu màu nước sơn cũng đã
sờn. Cửa lớn tuy không khóa, nhưng với hắn mà nói, cũng không xem như là chướng ngại, hắn chỉ cần dùng một cây gậy sắt, liền phá tan cái khóa,
nghênh ngang vào phòng trọ, đi thẳng lên tầng năm.
Trước mắt, hết thảy đều thuận lợi.
Nhìn tấm cửa sắt đóng chặt, Hùng Trấn Đông thân thủ, dùng ngỏn trỏ thô kệch, ấn hạ lên chuông điện.
Thu, chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp.
Tiếng chuông điên vang lên, hắn nhìn xuyên qua khoảng cách giữa các
song sắt, nhìn vào bên trong cửa gỗ, trong lòng không quên cầu nguyện,
mấy đêm ngày nay, hắn vắt hết óc mới nghĩ ra được lời giải thích.
Chính là, chờ đợi một lúc, lại thấy cửa chậm chạp không có mở ra.
Nghi Tĩnh trong phòng, thậm chí không có mở cửa ra, thăm dò xem khách
đến là ai.
Quái, cô không nghe thấy sao?
Hắn nhíu chặt lông mày, lại lần nữa ấn hạ chuông điện.
Thu, chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp.
Không phản ứng.
Ngón trỏ thô kệch, ấn chuông điện lần ba.( ngón trỏ thô kệch=)) chết mất thôi)
Thu, chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp
chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp
chiêm chiếp……
Tiếng chuông điện vang lên rồi lại vang lên, không hề ngược đãi
chuông điện, thanh âm chiêm chiếp im bặt , bốn phía nháy mắt an tĩnh trở lại. Hắn trừng mắt nhìn hai cánh cửa trước mắt, biểu tình chờ mong
theo ban đầu , chuyển sang hồ nghi.
Hắn có thể xác định trăm phần trăm, Nghi Tĩnh nhất định là ở trong
phòng. Cho dù cô đang tranh thủ nghỉ ngơi, tính hảo hảo ngủ bù, nhưng
một trận chuông điện vang lên như thế, khẳng định có thể đánh thức cô.
Nếu như vậy, vì sao cô không mở cửa?
Hùng Trấn Đông hai mắt thẳng thừng nhìn cửa, lo âu từ đỉnh đầu nhanh
chóng bốc thành hơi nước, vẫn là chậm chạp không thấy Nghi Tĩnh hiện
thân.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Ở ngoài cửa kêu cô sao? Không được, nghe thấy thanh âm của hắn, tám
phần cô sẽ không ra mở cửa. Vẫn là nói, rõ ràng ngay cả hai cánh cửa này nhất định cũng sẽ không mở ra? Ngô, thế này cũng không được, dựa theo
tính tình của cô, nếu hắn tự mình khai hỏa, đạp cửa xông vào, không thể
nghi ngờ là đổ dầu vào lửa đang cháy, sẽ chỉ làm cô tức giận thêm.
Hàng loạt các ý tưởng luân chuyển trong đầu hắn, hắn trù bị nhiều như vậy, tiêu tốn nhiều tâm tư như vậy, chuẩn bị những từ ngữ giải thích
ngập đầu, nhưng đến thời khắc mấu chốt, ngay cả một câu cũng chưa có thể nói với cô, thậm chí còn chưa gặp mặt được cô!
Chuyện tới nước này, kể hoạch cần phải sửa lại.
Hùng Trấn Đông đi ra khỏi nhà trọ, rẽ sang một cái ngõ nhỏ nằm ngay
bên cạnh nhà trọ, híp mắt quan sát hoàn cảnh. Như hắn dự đoán, loại nhà
trọ này luôn có một ngõ tắt đề phòng khi có hỏa hoạn, độ rộng không đến
hai mét, hai nhà trọ thì cùng thông ra một cửa sổ ban công, các tầng lầu thì đối ngược nhau, khoảng cách cũng không xa lắm.
Hùng Trấn Đông ngẩng đầu, trước xác định mục tiêu, hai tay chống đỡ
hai bên tường, lại đạp sơ một cái, hai chân cũng chia ra để trên mặt
tường, sau đó—
Hắn bắt đầu hướng đi lên trên.
Chính là độ cao mấy tầng lầu, còn không làm khó được hắn, thân thủ
gọn gàng, chống lên hai mặt tường, so sánh với động vật hoang dã mạnh
mẽ, công phu hai ba bước, đã đi lên đến tầng năm.
Cửa sổ tầng năm mở một nửa ra, cách vị trí hắn leo lên, hơi xa một
chút. Hắn giữ vững ở độ cao tầng năm, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lùng bắt kẻ bắt cóc đã luyện ra được thân thủ, cũng quyết tâm không sợ ngã
gãy cổ, di chuyển xoay ngang thân hình, rốt cục cũng ghé được đầu vào
cửa sổ đang mờ mịt hơi nước.
Hắn nuốt xuống tiếng hoan hô, không tiếng động nhếch miệng đắc ý cười dạt dào, lại thăm dò hướng bên trong cửa sổ nhìn vào—giây tiếp theo,
“cảnh đẹp” bên trong cửa sổ làm cho hai mắt hắn sáng lên.
Nha, trời ạ!
Sau khi ly hôn được ba tháng cho tới nay, hắn gặp mấy lần, sự kiện này là tốt đẹp nhất!
Bên trong cửa sổ, trùng hợp chính là phòng tắm, mà khéo không thể
khéo hơn chính là Nghi Tĩnh không chịu ra mở cửa, đang đưa lưng về phía
hắn, thân thể mềm mại trần như nhộng, đắm chìm trong bọt nước ấm áp của
vòi hoa sen đang xả xuống.
Hùng Trấn Đông cơ hồ muốn thân ngâm ra tiếng.
Cho dù dùng súng bắn bay nửa đầu của hắn, hắn cũng không thể quên được, mỗi tấc chi tiết trên thân thể mềm mại của cô.
Nay, da thịt trắng noãn kia, bởi vì hơi nước ấm áp, thản nhiên hiện
lên đỏ ửng, một làn hơi nước mờ ảo, giống như môi hôn lên da thịt cô,
lại lướt qua phần vai trắng mịn màng, cái lưng duyên dáng uyển chuyển,
thắt lưng mảnh khảnh, cặp mông tròn trịa trắng mềm mại, hai chân thon
dài…
Nước ấm chầm chậm chảy xuống, cô hơi hơi nghiêng thân mình, độ cong
trước mượt mà, cùng với nụ hoa mềm mại kia, đã cơ hồ có thể thấy hết
được.
Đúng, đúng!
Hắn híp mắt, trong lòng hò hét.
Lại gần đây đi, bảo bối! đúng, lại một chút, chỉ cần một chút….
“A!”
Bỗng dưng, tiếng thét chói tai từ sau lưng vang lên.
Hai con mắt nhìn chằm chằm, Hùng Trấn Đông cơ hồ muốn chảy nước
miếng, quay đầu lại nhìn, đối mặt là một cô gái đang thất kinh ở cách
vách tầng năm của nhà trọ.
“Sắc lang! Có sắc lang a!” cô gái thét chói tai, phịch một tiếng, đang từ trên ban công, bay nhanh vọt vào phòng.
“Mẹ! báo cảnh sát! Có sắc lang rình trộm!”
Hắn thấp rủa một tiếng, lại quay đầu trở lại, bên trong cửa sổ cảnh xuân sớm đã không còn nhiều.
Tuy rằng, như hắn mong muốn, thân thể mềm mại mê người, thật sự xoay
người lại, nhưng mà làm người ta muốn bóp cổ là, trên thân thể mềm mại
lại có thêm một cái khăn tắm chướng mắt, làm cho “phúc lợi” của hắn bị
tổn thất thật lớn.
Hùng Trấn Đông ngoài cửa sổ, tiếc hận liên tiếp thở dài, mà Nghi Tĩnh bên trong cửa sổ, cũng là đang nắm chặt khăn tắm, trên mặt cười có kinh ngạc, kinh ngạc, cùng với tức giận dần dần dâng lên.
Tuy rằng không mang kính, đôi mắt cho chút mơ mơ màng màng, nhưng mà
cô chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, “sắc lang” ngoài cửa sổ chính
là chồng trước của cô.
“Anh đang làm cái gì?” cô trừng mắt ngoài cửa sổ.
“Anh đến tìm em.”
“Tìm tôi? Tìm tôi cũng không cần phải trèo tường?”
“Bởi vì em không chịu ra mở cửa a!” hắn nói năng hùng hồn trả lời đấy lý lẽ, da mặt còn dày hơn tường thành, trái lại còn quay sang chất vấn
cô.
“Nếu em ở nhà, vì sao không ra mở cửa?”
“Tôi không thích bị quấy rầy.”
“Vậy em giả vờ không nghe thấy hả?”
Cô nheo lại hai tròng mắt, gằn từng tiếng cường điệu.
“Tôi không muốn bị ‘anh’ quấy rầy.”
Qua vài giây, Hùng Trấn Đông mới nghe ra ý tứ trong lời nói của cô.
“Mẹ nó, em biết là anh?” hắn căm giận bất bình nói.
“Chẳng lẽ tôi còn không nhận ra xe anh sao?” cô hỏi lại.
Sáng nay cô kéo rèm cửa sổ ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy, chiếc xe hơi màu lam không biết cần phải đi bảo dưỡng bao nhiêu lần kia đang
đỗ dưới lầu. Đến mười giờ, tiếng chuông điện vang lên, cô liền đoán ra
ngay Hùng Trấn Đông đã tìm tới cửa, nên mới có thể tùy ý để tiếng chuông điện kêu vang lên giữa ban ngày cũng kiên trì không ra mở cửa.
Không nghĩ tới, như vậy cũng không ngăn cản được hắn. cửa trước
không vào, lại có thể trèo lên tầng năm, còn chịu đựng ở ngoài cửa sổ,
không biết rình xem cô tắm được bao lâu!
Con ngươi trong suốt, tràn ngập nồng đậm tức giận, mắt trừng thẳng
“tội phạm hiện hành”, mà hắn lại không biết thẹn là như thế nào, lại còn miệng rộng, lộ ra biểu tình cao hứng.
“Nói như vậy, em vẫn chưa quên anh đúng không?” Hùng Trấn Đông vui mừng hỏi.
Nghi Tĩnh tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng chính mình,
tự nhiên lại quên da mặt nam nhân này giống như tường đồng vách sắt,
cho dù có bị bắt gặp là đang rình trộm, hắn vẫn chưa tỉnh ngộ, không hổ
thẹn, thậm chí còn hoài nghi, cô đối với hắn tình cũ khó quên.
Cảm giác vô lực dấy lên trong lòng, cô lười cùng hắn giải thích, nắm chặt khăn tắm, xoay người rời khỏi phòng tắm.
Mắt thấy cô phải đi, Hùng Trấn Đông vội vàng kêu: “uy, đừng đi a, hàng xóm của em muốn báo cảnh sát, em mau cho anh vào nhà đa!”
Cô ngoái đầu lại nhìn, bỏ lại ba chữ.
“Anh nằm mơ.” Nói xong cô bước ra khỏi phòng tắm, đi trở về phòng ngủ, mục đính là mặc xong quần áo.
Hùng Trấn Đông ngoài cửa sổ khẳng định cũng không chịu để yên.
“Nghi Tĩnh!” thanh âm hắn rất lớn ngay cả ở trong phòng ngủ cũng nghe thấy.
“Cảnh sát có đến đây cũng không quan hệ, anh còn có thể ứng phó được. Nhưng mà, em nghĩ lại đi, rất có thể có khả năng phóng viên cũng sẽ đến theo nha!”
Cô đang mặc quần áo, thân mình hơi cứng đờ.
Thanh âm ngoài cửa sổ truyền vào.
“Nghi Tĩnh, em muốn lên tivi sao?”
“Nếu lúc nữa phóng viên có phỏng vấn anh, anh liền thẳng thắn nói hết thảy, lại đối với máy chụp ảnh, đối em giải thích, cầu xin em tha thứ
cho anh.”
“Em trăm ngàn lần rất muốn xem nha!”
Cô đứng trong phòng ngủ, cũng không nhúc nhích.
Đây căn bản chính là uy hiếp!
Cô không tiếp nhận uy hiếp. nhưng mà, cô vẫn biết rằng, nam nhân này
nói được thì làm được, hắn tuyệt đối có thể đủ sĩ diện, trước mặt máy
chụp ảnh, đem tất cả những điều nên nói và không nên nói tuân cho bằng
sạch, làm cho hai người trong thời gian ngắn nhất trở thành nhân vật
đứng đầu cho chuyện bát quái ở Đài Loan.
Nghĩ đến loại tình huống này, cô cũng đã muốn có một cái địa động, đem chính mình vùi đầu vào.
Trời ạ, làm sao cô có thể không hiểu rõ loại người này nhỉ, thế nào lại gả cho nam nhân như vậy!
Nghi Tĩnh ngán ngẩm, đem mặt vùi sâu vào lòng bàn tay.
Chính là, tuy rằng nhắm được hai mắt, nhưng cô lại không dóng được lỗ tai, thanh âm ngoài cửa sổ, đúng là âm hồn bất tán lại lần nữa truyền
vào.
“Nói thực ra, anh rất muốn được chụp ảnh trước khi hát.” thanh âm “lẩm bẩm lầu bầu” của hắn rất lớn, còn làm ra bộ suy tư
“Ân, em cảm thấy, anh nên hát bài gì đây? Hát bài lúc chúng ta đính ước nhé?”
Trả lời của cô là một trân rên rỉ mỏng manh.
“A, hình như anh nghe thấy tiếng xe cảnh sát .” yết hầu hắn thanh thanh, dùng cổ họng kia phá thanh, ừ a a thử vài tiếng.
“Không phải anh nên mở cổ họng lớn hơn,miễn cho đến lúc ý hát không ra tiếng?”
Đủ!
Cô đầu hàng!
Nghi Tĩnh dùng ngón tay lạnh như băng, mặc đủ quần áo, đeo kính, ngồi ở bên giường, liên tục hít sâu mấy hơi thở, cố gắng đè nén xuống, sát ý lần đầu tiên hiện lên. Trong chốc lát, cô mới đứng dậy, bộ pháp cứng
nhắc, đi ra ban công.
Đằng sau song sắt ban công, rõ ràng lộ ra một con quái vật lớn.
Hùng Trấn Đông không biết khi nào, đã sắp không còn chống đỡ nổi vì
phải trèo, trèo bất động bên ngoài song sắt, nhìn thấy cô liền cười mừng rỡ không ngừng, tựa như đại tinh tinh sổng chuồng, cao hứng phấn chấn
đang chờ, cô mở khóa song sắt ra.
Nhìn một màn vớ vẩn như vậy, làm cho Nghi Tĩnh hoài nghi, hiện tại
nếu cô quẳng ra một cây chuối, người này có thể vì bắt lấy quả chuối
đấy, buông hai tay ra, trực tiếp từ tầng năm ngã xuống hay không?
Ai, nếu thực sự dùng một cây chuối, có thể giài quyết người này, thật là tốt biết bao nhiêu!
Cô nhận mệnh mở khóa, nhìn hắn đắc ý huýt sáo, mạnh mẽ trèo vào song
sắt, đi qua khoảng cách giữa hai ban công, dễ dnagf chui vào.
“Hắc, cám ơn!” Hùng Trấn Đông vui, còn đối với cô, từ bỏ cái gọi là
rất thân mật, tươi cười mê người, tưởng không khí dịu đi một chút.
Cô lại làm như không thấy, xoay người đi thẳng vào trong phòng, trực
tiếp đi đến sô pha, thẳng tắp ngồi xuống. cặp tiêm gầy trên cánh tay,
vén ở trước ngực, trên khuôn mặt tú lệ, lại càng không thấy nửa phần ý
cười, thái độ nghiêm túc như là đang chuẩn bị cùng hắn đàm phán.
Hùng Trấn Đông da mặt còn dày hơn tường thành, nhắm mắt theo đuôi
tiến vào bên trong, căn cứ theo bản năng nghiệp vụ, cũng với ý tốt quan
tâm đến mãnh liệt, từ lúc hắn bước chân vào nhà, không quên đánh giá bốn phía.
Nhà trọ tuy nhỏ, có hai phòng gần nhau, cộng thêm một gian phòng bếp, cùng một nhà vệ sinh, lại bị cô sửa snag lại đơn giản thoải mái. Điểm
bất đồng là, ngay đầu phòng nhìn không thấy có gì liên quan đến công
việc, làm cho người ta căn bản không đoán ra được chủ nhân căn hộ nghề
nghiệp gì—
Hắn vẫn còn nhớ rõ thói quen của cô.
Công tác cùng cuộc sống,hoàn toàn bị phân cách, công tác xong, tuyệt
đối sẽ không mang về nhà. Ngay cả cuộc sống sau khi ly hôn, cô ở nhà,
cũng rất ít khi đề cập đến chuyện công tác.
Nghi Tĩnh ngồi ở trên sô pha, tùy ý nhìn hắn hết nhìn đông lại tới
nhìn tây, ở trong phòng thò đầu vào nhìn, xem một hồi lâu,mới lãnh đạm
mở miệng chất vấn.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Hùng Trấn Đông quay đầu lại phòng khách, còn thật sự nhìn cô, cố gắng biểu hiện ra hắn đang tràn ngập thành ý.
“Giải thích” hắn nói.
“Tôi đã nói rồi.” âm điệu của cô, vẫn lãnh đạm như vậy.
“Tôi không tiếp nhận.”
Rầm!
Ngập đầy thành ý lại bị hắt một gáo nước lạnh. Hắn nhíu mày, nghĩ đến một phen bản lĩnh, tuy rằng đã vào được phòng ở của cô, đã nhận được
đáp án, vẫn là giống nhau như trước, kích cho cơn tức của hắn cũng tăng
lên.
“Đáng chết! anh nói,
“Anh biết sai lầm rồi, là anh hiểu nhầm em!” hắn xiết chặt nắm đấm,
trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân đang ngồi trên sô pha, lại lấy cô không chút nề hà.
Tiếp cận thân cao gần hai mét, hình thể to lớn, làm cho nhà trọ đột
nhiên trở nên chật chội. cô có thể cảm nhận được, cả người hắn bức ra
một cảm giác áp bách, cùng với cơn tức giận, hai tay vẫn như cũ, duy trì tư thế ngồi, lẳng lặng ngạo nghễ nhìn hắn.
Hùng Trấn Đông nôn nóng đưa tay vò tung mái tóc, như dã thú bị nhốt trong cũi sắt, lồng lộn a.
Sau một lúc lâu, hắn mới dừng lại cước bộ, vẻ mặt khó chịu trừng mắt cô.
“Vì sao lúc trước em lại đáp ứng anh ly hôn?” khẩu khí hắn hỏi cô, dường như việc cô đáp ứng hắn ly hôn là sai vậy.
Thái độ của cô không thay đổi, vẫn băng lãnh như hàn băng, nhưng bả
vai mảnh khảnh, lại hơi hơi chấn động, như là trong đêm tối trở tay
không kịp, bị chạm đến nơi cô muốn che dấu nhất trong lòng, nơi yếu ớt
nhất.
“Bởi vì, anh không hề tin tưởng tôi.” Cô nhìn chăm chú vào hắn, gằn từng tiếng, phá lệ nói rõ ràng.
“Nếu không tin tưởng nhau, hôn nhân tồn tại cũng không có ý nghĩa.”
Hùng Trấn Đông nắm lấy tóc, nghiến răng gào.
“Cho nên nói, anh giải thích a!” hắn chịu không nổi hét lớn.
“Trọng điểm không phải ở chỗ anh có thấy hối hận hay không.” Cô thản
nhiên nói, đối với hắn gắt gỏng, có chút bất vi sở động. : “anh sẽ giải
thích là vì lần này anh biết mình sai. Nhưng mà đây là lần đầu? về sau?
Chẳng lẽ mỗi một lần, anh đều phải tìm được chứng cớ mới có thể tin
tưởng tôi?”
Hắn mân môi, nghe cô nói từng câu từng chữ, lần đầu cảnh giác, chủ ý của hai người là hai vấn đề hoàn toàn bất đồng.
Hắn vốn nghĩ đến, điều cô để ý là hắn hiểu lầm lúc trước, tức giận
mắng, cho nên hao tổn tâm tư, chỉ vì muốn giải thích, nghĩ đến muốn được cô tha thứ, hai người lại có hi vọng tái hợp. không nghĩ tới, trong
lòng cô, sớm đối với hắn không có tín nhiệm, nhận định hắn có “tiền án”
sẽ tái phạm lần nữa.
“Anh có thể rút kinh nghiệm nha!” hắn vội vàng nói, hai mắt nhìn chằm chằm cô.
Đúng vậy, hắn xúc động, hắn suy nghĩ đơn giản, chỉ cần sự việc liên
quan đến Nghi Tĩnh, hắn sẽ trở nên để ý thái quá, trong đầu thiếu đi hẳn lý tính, nháy mắt sẽ phát cuồng.
Hơn nữa nếu cảm xúc ghen tỵ làm rối, hắn liền tức giận cái gì cũng
không thèm nghe xem phản ứng như thế nào, hắn rốt cuộc không chờ được,
ba bước cùng hai bước, vọt tới trước sô pha.
“Em không thể lại cho anh một cơ hội nữa sao?” hai tay của hắn, chống cả xuống thành ghế sô pha, tuy rằng vây khốn cô, nhưng không có chạm
vào cô.
Nghi Tĩnh duy trì tư thế như cũ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng đại mặt gần trong gang tấc kia.
“Tất cả cơ hội mà anh muốn đều đã không còn nữa.”
“Đáng chết!” hắn thô bạo thấp rủa một tiếng, đại mặt dựa vào càng gần, cơ hồ sẽ chạm phải mặt cô.
“Chẳng lẽ ngay cả một chút cơ hội đều không có sao?” hắn không chịu chết tâm lại hỏi.
Ánh sáng trong con mắt kia gợi lên rất nhiều, cô đã sớm muốn quên đi, nay lại cố tình nhớ lại.
Cô bị buộc phải chuyển khai tầm mắt.
“Không có.” Cô tuyên bố, ngữ điệu cũng không lạnh lẽo giống như trước.
Hùng Trấn Đông bất mãn nheo mặt lại nhìn, tinh tế tìm kiếm biểu tình
của cô, như là dã thú đánh hơi thấy mùi con mồi. hắn tùy ý phóng đãng
nhìn chằm chằm người cô, ngờ ngợ thấy được, cô đang che dấu casigif đó,
cảm xúc chợt lóe rồi biến mất.
Nháy mắt tiếp theo, đột nhiên hắn nghiêng người, song chưởng như song sắt, lấy lực lượng cường đại, bá đạo kéo cô vào trong lòng, đôi môi
nóng bỏng, giam lại tiếng kinh hô của cô.
Hắn hôn, bá đạo mà mãnh liệt, không có nửa phần thăm dò, thẳng tiến
mà vào, tùy ý dây dưa đôi môi non mềm ngọt ngào của cô. Hắn đem trọng
lượng cơ thể ép cô vào sô pha, hai chân cứng rắn, đè ép thân thể mềm
mại chỉ cách lớp quần áo mà ma sát.
Lời lẽ hắn, bàn tay to hắn, ở trên thân thể mềm mại của cô, khát vọng tìm kiếm, âu yếm, tự nhiên châm lên những đốm lửa tình nho nhỏ, làm cho thân thể của cô , ban đầu từ cứng nhắc, kháng cự, dần dần dần dần mềm
hóa, thậm chí không tự chủ được bắt đầu đáp lại…
Cái này căn bản không công bằng!
Ý chí còn sót lại, đang liều mình thét chói tai, muốn cô tỉnh lại
đứng lên, thoát khỏi những nụ hôn nồng nhiệt cùng ôm ấp của hắn. nhưng
mà thân thể của cô, lại sớm muốn làm phản, ở bên dưới hắn âu yếm run
rẩy.
Từ lúc về ở với hắn, những lúc vợ chồng hoan ái đủ loại đã khắc sâu
trong trí nhớ của cô. Những hôm đêm khuya trần trụi cùng hắn dây dưa,
con người đen của hắn tóa sáng, mồ hôi trên da thịt, chảy dài từng giọt
từng giọt rơi xuống, cùng với cô ở dưới thân hắn…hoặc là trên người…
choáng váng mê hoặc, mềm yếu yêu kiều, khẩn cầu hắn lại…lại…
Không!
Không thể như vậy! Cô nên phản kháng, nên cự tuyệt, nên ngăn cản hắn…… Nhưng mà…… Nhưng mà……
Nhiệt năng từ đôi môi dày dặn, vừa cắn vừa hôn cổ cô, da thịt mẫn cảm kia cuối cùng cùng bị lửa tình đốt cháy mãnh liệt, nháy mắt cắn nuốt cả lý trí cô, trong lòng cô nguyên bản thanh âm hò hét không nên không nên không nên không nên thanh âm, lập tức sửa lại từ, cơ hồ muốn khẩn cầu
hắn, tiếp tục tiếp tục tiếp tục tiếp tục tiếp tục……
Không biết qua bao lâu, làm Hùng Trấn Đông ngẩng đầu, chấm dứt trận
mưa hôn nồng nhiệt gần như không khống chế được, nguyên bản dường như
băng sơn mĩ nhân, đã muốn ở trong lòng hắn, dường như tiểu nữ nhân hòa
tan ôn nhu thành xuân thủy (nước sông mùa xuân), hai tay cô còn gắt gao
giữ chặt trên cổ hắn, nửa điểm cũng không có ý tứ muốn buông tay.
“Em gạt anh!” hắn lộ ra hai hàm răng trắng chói nha, đắc ý dạt dào tuyên bố.
Cô bị hôn đến hỗn loạn, hai mắt tràn ngập sương mù, chỉ nhìn thấy hắn đắc ý cười, như vừa mới biết được điều bí mật mà cô đã muốn giấu diếm…
Oanh!
Hai tròng mắt mơ mơ màng màng, nháy mắt khôi phục thanh tỉnh, còn toát ra lửa giận.
Vừa lúc nãy trong đầu còn đang nấn ná, trong mắt nhìn thấy hết thảy
biểu tình của hắn, Nghi Tĩnh vừa thẹn vừa giận, cũng không biết lấy đâu
ra sức lực, ra sức thoát khỏi sự ôm ấp của hắn, rời khỏi sô pha.
Cảm giác trong lòng trống trơn, tự nhiên làm cho Hùng Trấn Đông cảm
thấy bất mãn thật lớn. hắn đứng dậy đi the, vươn bàn tay to, lại muốn
đem cô kéo trở lại trong lòng.
“Nghi Tĩnh—“
Phản ứng của cô,là một cước đá thẳng bên sườn, trong lúc đó hướng tới hai chân của hắn, đá thật mạnh lên vật nam tính cứng rắn đến phát đau.
(chỗ hiểm a! hắc hắc.)
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, làm cho lô tai của cô muốn điếc.
Hùng Trấn Đông khom nửa thắt lưng, hai tay chịu khổ oomm lấy bộ vị bị công kích, đau đến mức ngay cả nước mắt đều chảy ra. Trời ạ! Nữ nhân
này không ngờ lại tàn nhẫn như vậy, ngay tại đây đá hắn—đương nhiên,
bình thường cũng không nên đá ở chỗ đấy, đúng lúc hắn đang “vận sức chờ
phát động”, loại đau đớn này, là đau đến tận xương a!
“Rất đau a!” hắn ngẩng đầu rống to lên, hai hàng nước mắt lưng tròng. “em đá như vậy về sau không thể sinh thì làm sao bây giờ?”
“Anh không thể sinh, đâu có liên quan gì tới tôi.”’
“Chuyện gì mà không liên quan đến em?!” hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt, thân hình khổng lồ chớp chớp càng thấp, chỉ kém không lăn lộn đầy
đất.
“Là em đá, em phải chịu trách nhiệm!”
Thân là “người gây họa”, Nghi Tĩnh không có chút bất vi sở động nào,
còn phụ giúp cái người đang đau đớn kịch liệt mà vô lực phản kháng Hùng
Trấn Đông một đường đem hắn đẩy khỏi cửa lớn.
“Đi ra ngoài!”
“Nghi Tĩnh, không, không cần như vậy!” hắn liều chết không theo, bị
thương ở một chỗ trí mạng như vậy, con hổ lớn cũng muốn biến thành con
mèo nhỏ, bị cô nửa đẩy nửa đuổi, đuổi tới tận gần đến cửa.
Hắn đau đến thân ngâm, run run bám lấy một tay ở trên cửa sắt níu chặt lấy.
“ Nghi, Nghi Tĩnh…… Đừng đóng cửa a……”
“Hùng đội trưởng, hẹn gặp lại.” cô nhanh chóng đóng cửa sắt lại, từ
khoảng cách cửa sắt, bỏ lại câu ôn hòa, lời khách sáo không nghe ra cảm
xúc gì.
Sau đó, Hùng Trấn Đông ngay tại đó hai mắt đẫm lệ, cô phịch một
tiếng, không chút lưu tình nào, đem cửa gỗ bên trong đóng lại, thuận
tiện còn đem toàn bộ khóa, khóa lại.
Thân mình đau đớn, quanh quẩn đứng ở ban công lầu, một tiếng lại một tiếng kêu to.
“Nghi, Nghi Tĩnh, mở cửa a… Nghi Tĩnh!”
Con gián đúng là rất khó đánh chết.
Hùng Trấn Đông đúng là.
Một đá kia của cô, tuy rằng hắn không thể không tạm thời đánh lui
trống lớn, nhưng mà, qua vài ngày, đợi khi đau đớn giảm bớt, xác định
“bộ vị trọng yếu” thương tổn tạm thời dịu xuống, sẽ không ảnh hưởng “cơ
năng” sau này, hắn lại lần nữa có thể ngóc đầu trở lại.
Thế công lần này, dự đoán theo đuổi cô, ba bữa đúng giờ đưa đạt ân
cần, càng ngày càng cao, Hùng Trấn Đông không hề tiêu tiền đi mời các vị đầu bếp gia nổi tiếng, ngược lại còn tự mình xắn tay áo lên, làm chồng
yêu—không, chồng trước làm cơm hộp, đưa đến Phi Ưng tổng bộ.
Hắn cầm cặp lồng đựng cơm nóng hầm hập, xông thẳng vào ký túc xá của Phi Ưng, lại nhìn không thấy thân ảnh Nghi Tĩnh.
Oa, đã giữa trưa, không phải cô sẽ đến nhà ắn ăn cơm đi?
Hắn nâng chiếc cặp lồng, xoay người hướng lên nhà ăn ở lầu ba, vội vã muốn đem hộp cơm tự tay mình làm đưa đến trước mặt Nghi Tĩnh, cho dạ
dày cô ăn có chừng mực, làm công nhân viên chức phục vụ nhân dân trước
tiên phải ăn no cái đã.
Tiếng bước chân trầm trọng, thùng thùng thùng bước vào nhà ăn công
nhân viên, mặt nhìn trái phải xung quanh, lại vẫn như cũ không thấy “mục tiêu”
Nhưng thật ra Lâm Kiệt đang ngồi ăn cơm, thấy Hùng Trấn Đông, lại
thấy trong tay hắn là cặp lồng cơm, lập tức khuôn mặt hi hả tươi cười
tiến lại gần.
“A, Hùng đội trưởng, anh đến đưa cơm ah?” là muốn đưa cho Nghi Tĩnh ăn sao?” hắn nhìn nhìn hộp cơm, tò mò nhíu mày.
“Đây là anh mời vị đầu bếp trù danh đấy làm sao?”
Hùng Trấn Đông ưỡn ngực, không che dấu được kiêu ngạo trong lòng, lớn tiếng tuyên bố:
“Là tôi làm .”
Cằm Lâm Kiệt thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Không thể nào? Anh là đang nói đùa?”
Con ngươi đen đảo qua, trừng mắt nhìn hắn liếc một cái.
“Chính là tôi làm, không được sao?” vì làm hộp cơm này, hắn ăn đủ mọi đau khổ, chẳng những bị dao cắt, còn bị dầu nóng làm bỏng kêu oai oái,
trên tay có hơn vài chỗ miệng vết thương.
“A, trời ạ! Tôi đã hiểu tôi đã hiểu!” thân thủ Lâm Kiệt, hướng đầu mình vỗ một cái
“Hùng đội trưởng, anh xác định chính mình không có cơ hội, cho nên muốn đầu độc chết Nghi Tĩnh sao?” =)) (nhất anh Kiệt!)
Hùng Trấn Đông hừ một tiếng.
“hừ, Nghi Tĩnh là người của tôi—“
Lâm Kiệt cố ý đánh gãy lời hắn.
“Đã không còn là “người nhà” anh nha!”
Hắn làm như không nghe thấy.
“Nghi Tĩnh là người nhà của tôi, ít nhất còn có tôi nguyện ý xuống
bếp nấu cơm cho cô ấy, tự mình đưa tới cho cô ấy ăn. Làm sao giống cậu,
người cô đơn một mình, ăn cơm đều là ăn ở bên ngoài.”
“Là nha, loại cơm hộp độc hại này, tôi thà rằng không ăn còn hơn.”
“Mẹ nó, cậu nói lại lần nữa xem của cơm hộp của tôi có độc, tôi liền đánh chết cậu!”
“Đến a, đến a, chém tôi a!” Lâm Kiệt khiêu khích.
“Ít nhất tôi là bị anh chém chết, Nghi Tĩnh đáng thương lại bị anh
độc chết. Ô ô, Nghi Tĩnh đáng thương a, mệnh cô thật không tốt, lúc
trước gả nhầm người, bây giờ còn—” nói còn chưa xong, một mãnh quyền
liền lao tới, đánh cho hắn bay thẳng ra ngoài.
“Có phải cậu không muốn sống không?” Hùng Trấn Đông rít gào.
Lâm Kiệt đứng lên, lau máu trên khóe miệng, nổi giận gầm lên một
tiếng, hung hăng đánh tiếp, hai đại nam nhân nhất thời lao vào nhau quần đấu cùng một chỗ, tiếng gầm rú gầm gừ, tiếng động người bị ném lên
tường, hoặc là thanh âm người bị đánh ngã trên mặt đất, làm cho một đám
người đang xem tivi, thể nào cũng phải đem âm lượng chỉnh lên cỡ to
nhất, mới có thể nghe thấy được rõ ràng.
Hùng Trấn Đông mặc dù hình thể cùng cân nặng đều có thể chiếm ưu thế, nhưng vì để bảo vệ hộp cơm, ngược lại cho Lâm Kiệt cơ hội tốt nhất, hai người đánh một trận thừa sống thiếu chết, cũng không phân ra thắng bại.
Nghi Tĩnh bước vào cánh cửa của nhà ăn, liền nhìn thấy cảnh này.
Cô thân ngâm một tiếng, chân bước vào nhà ăn, chẳng những chậm rãi
thu trở về, cô còn thong thả xoay người, tính cứ như vậy rời đi.
Đáng tiếc, cô vừa mới xoay người, phía sau liền truyền đến thanh âm ồn ào.
“Nghi Tĩnh!”
Mắt thấy cô xuất hiện, Hùng Trấn Đông lập tức bỏ lại Lâm Kiệt, đang cầm hộp cơm trong tay, bị kích động chạy tới.
“Nghi Tĩnh, em ăn chưa?” hắn thật cẩn thận, đem hộp cơm đưa tới trước mặt cô.
“Đây chính là cơm hộp do chính tay anh làm, em ăn thử xem.”
Trải qua trận triền đầu vừa rôi, đồ ăn bên trong hộp cơm sớm đã phiêu dạt hơn phân nửa, còn thừa mấy thứ, xem ra cũng không biết trôi dạt đi
phương nào. Cơm trắng nấu thành cháo, thịt bò bít tết cháy khét, ngay cả trứng chần nước sôi cũng bị giập vỡ, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả
vỏ trứng!
Tầm mắt của cô nhìn thấy, đây là hộp cơm thê thảm nhất, lại chuyển
qua bàn tay to tràn đầy vết thương của hắn, lại nhìn lên mặt thấy một
bên mắt bị đấm cho đen thui, khóe miệng cũng bị rách, lại còn cố chịu
đựng đau, đối với cô nhếch miệng mỉm cười.
Nháy mắt, có một thứ cảm xúc quen thuộc dở khóc dở cười, theo trái tim lặng lẽ trốn ra.
Cái loại cảm xúc này, giống như tất cả hiểu lầm, xung đột, chưa từng
phát sinh. Hắn vẫn là con người có ý nghĩ đơn giản kia, lại toàn tâm
toàn ý yêu thương cô, nam nhân luôn che chở cho cô, hắn thẳng thắn cùng
lỗ mãng, thỉnh thoảng làm cho cô nhíu mày, lại ngẫu nhiên, cũng có thể
làm cho cô mỉm cười…
Từ sau khi ly hôn với hắn, đã bao nhiêu lần cô chưa từng cười?
Vấn đề này hiện lên trong lòng, Nghi Tĩnh khẽ cắn phiến môi hồng, suy nghĩ miên man, lại vẫn khhong nghĩ ra đáp án.
Hùng trấn Đông đợi mãi một lúc lâu, đợi cho hai tay cầm hộp cơm đến
mỏi nhừ. Cuối cùng, hắn chỉ có thể thu hồi hộp cơm, lấy tay vò lấy đầu,
cười tự giễu.
“Ách, thoạt nhìn không thể ăn ngon, đúng không?”
Nghi Tĩnh không có trả lời, nhưng thật ra phía sau cô lại xuất hiện
Giang Chấn, cho dù độc ác nhưng cũng rất thành thật bình luận.
“Cái này không phải làm cho người ta ăn.” Hắn lạnh lùng nói, cầm trong tay túi giấy, hướng cô khua khua.
“Có một vụ án mạng.”
Nhìn ra thần sắc Giang Chấn khác thường, cô lập tức đem suy nghĩ hỗn
loạn toàn bộ quẳng ra sau đầu, thu thập tâm tình, thận trọng tiếp nhận
túi giấy.
“Án mạng gì?”
“Án mạng phanh thây” Giang Chấn trả lời.
“Sáng nay phát hiện ra thi thể, đội giám định thi thể đã đến xem xét, vừa đem tư liệu đưa qua đây.”
Phanh thây.
Cô đối với loại án mạng này, rất mẫn cảm, cũng là chán ghét nhất
nhưng chưa bao giờ làm việc thất trách, tổng có thể thuận lợi phá án và
bắt giam. Nhưng mà, không biết như thế nào, lúc tiếp nhận túi giấy trong nháy mắt cô lại cảm thấy rùng cả mình nảy lên trong lòng. Dự cảm không
hề nghĩ tới nảy sinh trong lòng cô.
“Ảnh chụp đều ở bên trong?”
Giang Chấn gật đầu.
Cô mở túi giấy, lấy ra từ bên trong, tập ảnh chụp thật dày. Toàn bộ
thề giới đều dựa theo phương thức này mà dự đoán phương thức ra tay của
hung thủ, không có sai biệt lắm, trước tiên ra tay trong hoàn cảnh nào,
xem kỹ từng bức ảnh ở trên, luôn luôn là chụp cảnh vật ở bốn phía.
Tiếp theo, là bức chụp cảnh máu nhuộm cả một vùng. Xuống một bức nữa
hé ra, là phá hủy quần áo. Xuống lẫn tiếp nữa chính là một đôi giày cao
gót dính máu.
Còn lại, tất cả đều là ảnh chụp thi thể. Đó là một khối thi thể đã bị hung thủ “xử lý” qua.
Cô trừng mắt nhìn đống ảnh chụp trong tay, không thể di dời tầm mắt.
Bỗng dưng, một trận hàn ý bén nhọn, từ từ, liên tục, quét qua đằng sau
gáy cô.
Cô khiếp sợ đánh rơi xấp ảnh, những bức ảnh phân tán.
Hé ra.
Hé ra.
Hé ra.
Hé ra.
Hé ra.
Thủ pháp nhẵn nhụi, quá trình “xử lý” như một nghi thức bừng tỉnh.
Hé ra lại hé ra những tấm ảnh phóng to, rơi rải rác dưới chân cô,
cuối cùng xuất hiện, còn lại là toàn cảnh thi thể. Đó là một khối, bị
phanh thây thành mười sáu mảnh, những gì đặc trưng nhất đều không còn,
hầu như không còn là thi thể nữa.
Thủ pháp như vậy, phương thức như vậy, tất cả đều giống như ngày
trước. cô khiếp sợ kinh hãi đến trắng bệch, ngay cả đầu ngón tay cũng
lạnh như băng, cả người rốt cuộc đứng không nổi.
“Nghi Tĩnh!” Hùng Trấn Đông tay chân mau lẹ, nhìn thấy cô sắp ngã xuống mặt đất, liền ôm lấy cô.
“Em làm sao vậy?” hắn ôm cô, dồn dập hỏi.
Cô nói không được, ngay cả hô hấp đều khó khăn, hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào bức ảnh cuối cùng kia.
Ảnh chụp thi thể không có mặt.
Cái bóng đen kia rốt cục cũng xuất hiện lại, trong cơn ác mộng, lộ ra bàn tay lạnh giá, lại lần nữa hướng tới cô, không hề có ý tốt, duỗi ra
dò xét lại đây.
Nghi Tĩnh ngất đi.