Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã

Chương 7: Tại Sao Lại Cho Tôi




Hàn Chi quyết định ra cửa thu thập thêm vật tư.
Cô xuống nhà để xe, lấy chiếc thể thao đỏ của mình chạy ra ngoài.
Trước khi đi, cô không quên gài chắc chốt cửa.
Trên đường phố vắng vẻ, vì mọi người buổi tối mới bắt đầu hôn mê nên đường không có nhiều xe cộ lắm, chỉ lâu lâu thấy được vài chiếc xe do lạc tay lái mà đâm vào cột đường thôi.
Hàn Chi chạy một mạch đến trung tâm siêu thị lớn nhất.
Cô rất lười nên không ghé những chỗ khác, dù sao cô không thiếu vật tư, để lại cho người khác cũng tốt.
Đổ xe trước cổng trung tâm thương mại, Hàn Chi bước xuống xe đi thẳng vào cửa, đi ngang quầy nào cô cũng thu vào một nửa.
Người hôn mê nằm rải rác trên đất, cô vừa né tránh những người này vừa thu thập cho tới lầu năm.
Xong Hàn Chi tìm kiếm nhà kho của siêu thị, thu vào một nửa rồi mỹ mãn đi ra xe.
Cô không muốn đi nữa, muốn về nhà ngủ thôi, sau này còn không biết khi nào mới được yên tĩnh như vậy để nghỉ ngơi đâu.
Vừa bước ra cửa, cô thấy được người quen, là Lăng Sâm.
Hắn có tiềm năng tốt đó, chưa mạt thế mà đã thức tỉnh dị năng.
Những người có dị năng rồi sẽ không bị hôn mê do virut (vi khuẩn) mạt thế tấn công, nó chỉ càng thêm tăng cường dị năng lên thôi, sẽ không bị biến đổi thành tang thi.
Lăng Sâm cũng thấy được Hàn Chi, hắn không ngạc nhiên gì mấy, dù sao cô lợi hại như vậy mà.
Hắn vui vẻ đi lại gần cô.
"Mèo nhỏ, thật trùng hợp, em cũng thu vật tư hả? Em lấy xong chưa, anh có thể giúp.
Nói cho em biết nhé, anh lợi hại lắm, có dị năng hệ lôi còn cả không gian nữa, mang anh theo rất tiện." Lăng Sâm chống tay lên cửa xe cô, vừa mời chào bản thân với Hàn Chi.
"Anh vào thu vật tư đi, tôi xong rồi.
Thu được càng nhiều càng tốt, sáng mai, mọi thứ sẽ thay đổi."
"Em ở đây đợi anh, chút nữa, anh dẫn em đi một chỗ, em nhất định không được đi đấy."
Lăng Sâm chạy nhanh vào siêu thị thu vật tư, vừa đi vừa nói vọng ra như sợ Hàn Chi chạy mất.
"Cái gì chứ? Tôi còn muốn về sớm để ngủ đâu.
Ai, anh phiền quá!"
Hàn Chi tức giận thì nói vậy nhưng vẫn tựa trên ghế xe chờ Lăng Sâm.
Không đến hai mươi phút, Lăng Sâm chạy ra, thu xe của bản thân vào không gian, rồi tự nhiên bước lên ghế phụ bên tay lái của Hàn Chi.
Hắn đọc địa chỉ cho cô, bảo cô chạy tới chỗ đó rồi nhắm mắt ngủ.
Mấy ngày nay, hắn lo lắng nhiều thứ, chạy đi thu mua vật tư.
Cả đêm qua, Lăng Sâm không ngủ canh chừng cho cả nhà.
Sáng nay, Lăng Sâm thấy mọi người trong nhà không có dấu hiệu bị biến thành tang thi như anh trai nói theo tình báo thì mới yên tâm.
Buông ra mọi thứ, Lăng Sâm cũng cảm thấy mệt.
Khi ở cạnh Hàn Chi, hắn thấy trong lòng được an tâm nên rất nhanh ngủ thiếp đi.
Hàn Chi thì trợn mắt trừng trừng nhìn xem Lăng Sâm.
Người này thế nào lại có thể như vậy? Hắn sai bảo cô thì thôi, lên xe thì ngủ như chết.
Cô nhìn Lăng Sâm, thấy mặt mày hắn toàn sự mệt mỏi, tay đưa sang muốn lay tỉnh hắn nhưng rồi lại thôi.
Hừ, Hàn Chi thấy hắn đáng thương như vậy nên tha cho hắn lần này.
Cô là thấy hắn đáng thương chứ không phải tại hắn đẹp trai đâu.
Cô chạy đến địa chỉ Lăng Sâm cho, là một nhà kho gần biệt thự của cô.
Nhà kho rất to, chắc chứa rât nhiều vật tư.
"Lăng Sâm, đến, nên tỉnh." Cô lay lay cánh tay hắn.
"Đến rồi sao? Xòe tay ra, cái này cho em." Hắn mở đôi mắt còn chứa tơ đỏ, móc trong túi ra một cái chìa khóa đưa cho Hàn Chi.
Cô ngơ ngác nhìn chìa khóa, cho cô sao? Mạt thế, vật tư không phải rất quan trọng sao? Tại sao Lăng Sâm lại cho cô?
"Tại sao lại cho tôi?" Hàn Chi hỏi.
“Tại anh muốn cho thì cho thôi, có gì phải lý do.
Em không phải cho anh tiền sao? Anh mua cho em là phải rồi.
Sau này, anh còn phải ở rể nhà em, coi như anh lấy lòng em trước." Lăng Sâm theo đuổi vợ đến không muốn mặt.
Hàn Chi biết hắn chỉ muốn chuẩn bị cho cô thôi, hắn nói hắn có không gian, hắn sau này muốn đi theo cô sao?
"Anh muốn ở chung với tôi sao?"
"Ừ, anh muốn ở với em cả đời, nhà họ Lăng anh có truyền thống một người chỉ có một vợ, anh cũng không muốn phá truyền thống đâu.
Hôm nay, anh tính ra cửa thu thập xong là qua nhà em, ở với em.
Dù anh ở rể thì nhà anh cũng không có ý kiến gì, nhà còn anh trai của anh, với ba anh, em không cần lo."
"Người nhà anh đồng ý sao?"
"Biết anh có người yêu, họ đuổi anh đi còn không kịp đâu." Nếu là không cho đi thì hắn cũng đi.
Hàn Chi trầm mặc vài giây, cảm xúc này đời trước cô không hề có.
Đời trước, cô làm nhiều lắm, cứu nhiều người, nuôi một đám trẻ không còn người thân, lúc ban đầu có lẽ sẽ có người biết ơn, nhưng càng về sau lại có người cho răng cô mạnh như vậy giúp người là điều đương nhiên, đôi khi họ còn nghi kị do Hàn Chi quá mạnh.
Lăng Sâm đây có ý gì mà theo cô không buông, cô cảm nhận được hắn lo cho cô nhưng liệu có phải do cô tự mình đa tình.
Trải qua một đời, cô bị lợi dụng, đời này, cô cũng không muốn bị xem như tấm kiên chắn trước người của kẻ khác.
"Tại sao lại là tôi?" Hàn Chi chăm chú nhìn Lăng Sâm chờ đợi hắn trả lời.
"Chỉ vì em là người phụ nữ của Lăng Sâm anh.
Tuy biết em rất mạnh nhưng anh cũng sẽ mạnh hơn, mạnh hơn để có thể bảo vệ gia đình nhỏ của mình." Lăng Sâm nghiêm túc nhìn cô
"Trên thế giới không phải mình tôi là phụ nữ, với lại anh lên giường chắc hẳn không phải một mình tôi.
Cần gì phải không tôi không được." Hàn Chi cười cợt trả lời.
Mạt thế đến làm nhân cách biến chất, Hàn Chi đã trải qua mạt thế, bây giờ muốn cô tin một người thật rất khó, lúc trước có gia đình đến cả người thân còn tranh cướp đồ ăn của nhau huống chi là người lạ.
"Anh có bệnh sạch sẽ nặng, đụng vào người khác đều cảm giác muốn nôn, nên em là người duy nhất.
Anh không bắt em phải tin tưởng anh liền, anh có thể chứng minh, anh muốn bảo vệ em."
Lăng Sâm cũng biết một người mới quen biết như hắn cũng khiến Hàn Chi khó mà tin tưởng, nhưng hắn tin chắc sẽ có một ngày cô hiểu được tình cảm của hắn.
Hàn Chi nhìn Lăng Sâm thật lâu, thôi kệ đi, để từ từ theo dõi vậy.
Cô thở dài, bước xuống xe, mở khóa nhà kho, thu hết vật tư vào không gian của mình.
Lăng Sâm thấy Hàn Chi cũng có không gian mà lại còn lớn như vậy thì rất kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là vui mừng, như vậy cô không phải lo bị đói rồi.
"Chuyện em có không gian đã có ai biết chưa?" Hắn nghiêm mặt hỏi Hàn Chi.
"Không, mới chỉ có anh biết."
"Vậy không nên nói ra cho mọi người về không gian của em, muốn đi thu vật tư mang anh theo có người hỏi thì vật tư nằm trong không gian của anh.
Biết không?"
"Ừ, đã biết." Tuy giờ Hàn Chi chưa tin được anh nhưng nghe được người khác quan tâm như vậy, cảm giác rất tốt.
Thu xong mọi thứ, cả hai lên xe Hàn Chi chạy về biệt thự của cô.
Vào cửa, mọi người còn chưa tỉnh lại, chắc sáng mai mới tỉnh dậy được.
Hàn Chi giúp dọn ra một phòng cho Lăng Sâm, phòng hắn ở đối diện phòng cô.
Cả hai trở về phòng mình, phải nghỉ ngơi cho thật tốt để đón sóng gió sắp đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.