Đại Lão Cũng Không Quỳ Bàn Phím

Chương 2:




Mèo đen cảm nhận được một luồng khí hủy diệt, sợ tới mức dựng lông.
Giữa trưa nó còn trộm một cái bánh bao canh...
Nó cẩn thận nhảy ra bên ngoài, nhìn thấy thắng lợi ở trước mắt lại nghe thấy một tiếng "răng rắc".
Mèo đen nhìn những mảnh nhỏ dưới bàn...
... Xong, xong rồi.
Khúc Tố yên lặng nhìn lại...
****
Ngày hôm sau.
Mèo đen dựng lông u oán nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa, cúi đầu liếm mảng lông trụi, sau đó yên lặng nhìn chằm chằm đội trang trí đang tiến vào.
Không biết Khúc Tố lấy ở đâu ra một cái danh thiếp, vừa lúc hôm nay cô muốn đi tham gia tiệc mừng thọ, tranh thủ hai ngày cô không ở đây tu sửa nơi này một chút.
... Lần này gặp mèo đen, người giữ nhà cũng có.
Về sau còn ở chỗ này thời gian dài, cần phải sửa chữa phòng ở một chút.
Giường trong phòng nên đổi thành giường lớn bằng gỗ trầm hương, phủ một lớp lông vũ dày, mềm như bông. Sàn nhà đổi thành sàn gỗ hương sáp ong hoa văn độc đáo, trong suốt như gợn nước, trải thảm lông cừu. Cửa sổ đổi thành cửa kính sáng sủa, bình hoa dưới cửa sổ nên cắm mấy cành hoa đào, hơn nữa trong phòng còn có tấm lụa mỏng.
Ghế đổi thành sô pha lười, ngồi xuống là có thể khiến người chìm đắm, trên ghế để mấy cái ghế mềm.
Tóm lại, nó phải phù hợp với cuộc sống lười biếng.
Hậu viện còn lại mấy căn phòng khác, một căn phòng chứa đầy sách Khúc Tố không dọn đi mà chỉ nhờ đội trang trí sửa chữa một chút, một căn phòng khác dùng để làm phòng bếp rộng rãi sáng sủa.
Khúc Tố chưa bao giờ ủy khuất mình, có thứ hưởng thụ tại sao không hưởng thụ.
Người của đội trang trí ghi nhớ những việc cần chú ý.
Chỉ là... Người dẫn đầu nhìn thứ gọi là người trông cửa có chút khó hiểu.
Người đàn ông đi theo bên cạnh cũng gãi đầu, liếc mắt nhìn con mèo ngồi trên cửa sổ, thở dài, "Khúc tiểu thư thật sự dùng một con mèo để giữ cửa, một con mèo biết cái gì, nó..."
Meo ~
Mèo đen đột nhiên nhìn lại, đôi đồng tử dị sắc nhìn chằm chằm anh ta.
"..."
Người nọ bỗng cảm thấy hơi lạnh, nuốt lại lời định nói ra, sờ cánh tay, thấp giọng nói, "Sao tôi lại cảm thấy hơi tà môn..."
Bây giờ nghĩ lại... Đạo quan sâu trong núi, mèo đen với đôi mắt dị sắc, người phụ nữ sắc mặt tái nhợt... Những thứ này ở cùng nhau...
Mẹ ơi!
"!Anh Vương anh chậm thôi đợi em với!"
"..."
Mèo đen lại nằm xuống bệ cửa sổ, u oán liếm mảng lông trọc.
... Không phải chỉ là trụi một mảng lông, đáng sợ như vậy sao?
****
Khi Khúc Tố xuống núi liền gọi xe trên Didi*.
* Một app đặt xe của Trung Quốc.
Một bác tài nhô đầu ra từ cửa sổ xe, hỏi thăm đạo quan thấp thoáng trong non xanh nước biếc, chỉ lộ ra cái nóc cách đó không xa, "Thật sự có cái đạo quan này, đây là lần đầu tiên tôi tới đây, ở dưới kia đã lâu cũng chưa quay lại."
Khúc Tố kéo cửa xe ngồi vào, hơi cong khóe môi.
Nụ cười này của cô rất nhạt, nhưng không ngăn được cô lớn lên trông ngọt ngào, hơi cong khóe môi cũng sẽ thấy cười ngọt ngào.
Bác tài vừa lái xe vừa nói vài câu với cô, "May là vừa rồi gặp hai bố con trong rừng đào, chỉ đường cho tôi, nếu không có thể tôi lại quay lại đường cũ."
"Có lẽ là dưới chân núi có đoàn làm phim, tôi vừa mới thấy trời rất nóng bọn họ còn mặc trường bào cổ đại", bác tài cảm thán, "Ai cũng không dễ dàng."
Cây đào... Cho tới nay vẫn là pháp khí quan trọng nhất của Đạo gia.
Rất nhiều tiểu thuyết chí quái đều ghi đạo sĩ dùng kiếm gỗ đào, dùng để khắc phong ấn cũng là gỗ đào,《 Điển thuật 》của người Tây Hán vô danh có viết rằng: "Đào là tinh hoa của năm cây, nay dùng làm bùa đào trên cửa, áp tà khí, gỗ tiên cũng vậy."
Nói cách khác, người xưa cho rằng gỗ đào chính là tinh hoa của năm cây, có thể dùng làm linh vật vu thuật, chính là gỗ tiên.
Tin đồn vô căn cứ tất có lí do, cái này đúng thật là có căn cứ.
Gỗ đào là một loại gỗ tương đối kì dị, nó có thể tự hấp thu âm khí, ở một mức độ nào đó thì chính là khắc tinh của ma quỷ, có thể trừ tà đuổi quỷ, trong truyền thuyết còn có cây đào đặt trước quỷ môn quan, có tác dụng khiến trăm quỷ kinh sợ.
Nhưng khi âm khí của nó quá nhiều sẽ biến thành cây quỷ "gỗ đào khóc máu", lúc này gỗ đào đối với quỷ không phải là khắc tinh mà là linh vật.
Người Trung Mao Sơn lúc nào cũng tỏa ra âm khí nên dưới chân núi trồng đào để ngăn âm khí khuếch tán.
Mà bây giờ đúng là mùa hoa nở, khắp núi đồi hoa đào kiều diễm, dưới chân núi đúng thật đôi khi sẽ có vài đoàn làm phim tới lấy cảnh.
Chỉ là... Nghe ông ấy miêu tả...
Khúc Tố im lặng một chút, mở miệng, "Bác nhìn thấy hai người họ ở đâu?"
Bác lái xe ngẩn người, không ngờ cô sẽ trả lời ông, liếc về phía sau một cái, không nghĩ nhiều mà mỉm cười chỉ vào con đường bên cạnh, "Này, ở ngay kia."
Khúc Tố nhìn ra bên ngoài theo tầm mắt của ông, chỗ kia là một ngã rẽ, nếu lấy đạo quan làm tâm thì chỗ đó ở bên trong đường tròn.
Nhìn cây đào mọc, không thể nghi ngờ nơi đó tuyệt đối thuộc về phạm vi cây quỷ.
Đạo quan nhiều năm như vậy không có ai tới quấy rầy có liên quan rất nhiều đến cây đào âm này, nói như vậy người đi vào vòng tròn đều sẽ gặp quỷ đánh tường hoặc những thứ khác, bất tri bất giác lại quay trở về.
... Nơi này, nói như vậy... Sẽ không có "người" có thể tới.
Nhưng Khúc Tố không nói gì, dù sao sự tình cũng chưa xác định, cho dù là hai quỷ, có lẽ cũng không có ý gì xấu.
Bác tài kia cũng không biết Khúc Tố suy nghĩ cái gì, cười ha ha đánh tay lái, "Cháu đừng nói, đứa bé kia rất đáng yêu, nhìn qua lại ngoan ngoãn lễ phép, nếu không phải lúc ấy vội vã lên núi, tôi còn muốn xuống dưới trêu chọc rồi ôm nhóc một chút."
Khúc Tố: "... Đây đúng là ý tưởng hay."
Ừm, ý tưởng hay.
... Chỉ cần ông ấy phát hiện tay mình duỗi ra, sau đó xuyên qua cơ thể của đứa trẻ... Kiên cường chút.
****
Khúc Tố rất nhanh đã ném đoạn nhạc đệm này ra sau đầu, mang theo quà bản thân đã chuẩn bị từ sớm, xuống xe vào Lưu gia.
Bước vào Lưu gia, trước mắt là một khung cảnh tráng lệ, ánh vàng rực rỡ dường như khiến người lóa mắt, nhưng bước chân của Khúc Tố khẽ khựng lại, nhìn lên trên lầu.
... Có âm khí.
Tại sao hôm nay đi đến chỗ nào cũng có việc này? Tết Trung Nguyên đến rồi à?
Người đàn ông trung niên mập mạp đang ngồi trên sô pha, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh ông thấy cô và người hầu cùng tiến vào, dừng lại câu chuyện, vui vẻ lên đón, "Tố Tố đã trở về!"
Mẹ Lưu trước giờ đều dùng từ "trở về" này, bà thật sự xem Khúc Tố là người một nhà, năm đó Khúc Tố còn nhỏ, cũng coi như bà nhìn cô trưởng thành, tự nhiên tình cảm sâu sắc.
"Vâng." Khúc Tố lấy lại tinh thần, trước tiên cứ bỏ qua chuyện này, nét mặt thật sự trở nên ôn hòa, đưa đồ cho bố Lưu, "Bác sinh nhật vui vẻ."
Bố Lưu lập tức vui tươi hớn hở nhận lấy, "Phải phải phải, vui vẻ vui vẻ, Tố Tố con đã lâu không về, tối nay hai bác cháu ta cùng uống một chén."
Mẹ Lưu ghét bỏ liếc mắt nhìn ông, "Rượu có gì tốt, ông còn dám kéo Tố Tố cùng uống?!"
Bố Lưu "ai" một tiếng, liếc nhìn Khúc Tố, lại "khụ" một tiếng, "Tôi chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng, không phải Tố Tố đã về sao, thỉnh thoảng uống một lần cũng không có ảnh hưởng gì..."
Mẹ Lưu tức giận, "Mỗi ngày nửa đêm đều bò dậy uống rượu còn gọi là thỉnh thoảng?!"
Nếu ngày hôm qua bà không dậy uống nước, thật sự là không biết trước kia nửa đêm ông bò dậy nói muốn đi vệ sinh thực tế là đang làm gì!
Bố Lưu càng chột dạ.
Bình thường bà quản nghiêm như vậy... Ai biết bình thường bà ngủ an ổn như vậy, tại sao lại đột nhiên...
Một màn trước mắt này rất quen thuộc, trong mắt Khúc Tố hiện lên ý cười, khi còn nhỏ cô đến đây ở, sẽ thường xuyên nhìn thấy màn này, tuy rằng không nhất định phải là uống rượu.
Không lâu sau, một người mập mạp khác "lăn" từ trên lầu xuống, nhìn thấy Khúc Tố hai mắt sáng ngời, "Khúc ca!"
"Khúc ca cậu lại gầy đi rồi..." Anh đưa tay ra so sánh với cánh tay cô.
Khúc Tố nhìn anh một cái, "... Là cậu lại béo lên."
... Hình thể của cô trước giờ luôn hoàn mỹ.
Lưu béo ngưng cười, không tin, "Không thể nào."
Rõ ràng vài ngày trước quần áo của anh còn rộng!
Mẹ Lưu xen vào, "Đúng là béo lên."
Lưu béo: "..." Đều lừa tôi!
Đáy lòng Lưu béo kiên quyết phủ nhận suy đoán này, mặt tươi cười nói sang chuyện khác, kết quả một lúc thật sự quên luôn chuyện này, huyên thuyên nói một đống chuyện, từ trời nam tới đất bắc, từ chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà đến chuyện phiếm thú vị mới nghe gần đây, cuối cùng miệng khô dừng lại vẫn chưa đã thèm.
Từ phòng bếp uống nước xong, thuận tiện cầm quả táo to, Lưu béo nhớ tới chuyện đạo quan, đang chuẩn bị hỏi Khúc ca thì thấy bóng dáng Khúc ca đi lên lầu nhà mình.
Anh gặm quả táo, hơi sửng sốt, "... Mệt?"
Không phải Khúc ca của anh luôn tràn đầy sức sống sao?
... Tối hôm qua làm gì?
*****
Trong hành lang sáng ngời, từng đợt âm khí tràn ra qua khe cửa.
Khúc Tố dần dần tới gần cửa phòng, cánh cửa màu trắng ngà trước mặt như một cái miệng lớn với sinh vật không rõ ẩn nấp muốn cắn nuốt thế giới.
Đây là phòng trước kia của cô...
Cô dừng lại, đôi mắt tối sầm, duỗi tay nắm lấy then cửa...
Kẽo kẹt,
Tiếng đẩy cửa vang dội trong phòng, từng đợt khí ngưng tụ ở đầu ngón tay, Khúc Tố đẩy cửa ra đi vào.
... Không có?
Trong phòng trống không, vừa nhìn đã hiểu, không có cái gì.
Mày nhăn của Khúc Tố chậm rãi giãn ra, không có đồ vật không nên có... Chẳng lẽ thật sự là âm khí của cô lưu lại hai tháng trước??
Cô đánh giá trái phải một lần nữa, cuối cùng vẫn giãn lông mày, "Quên đi."
Lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên phía sau cô, "... Quên cái gì?"
Khúc Tố đột nhiên xoay người, thấy một người đàn ông đang bay ở phía sau cô, ghé sát vào hỏi, công tử nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc, khóe miệng giống như vĩnh viễn treo ý cười, cử thế vô song.
!
Khoảng cách quá gần khiến Khúc Tố giật mình, mặt mày sa sầm, nắm đấm theo phản xạ có điều kiện đánh tới gương mặt anh ta.
Sau đó...
Bụp,
Nắm tay đánh vào tường phía sau.
... Sao lại thế này?! Trong mắt Khúc Tố hiện lên một tia kinh ngạc, đối với người khác, loại tình huống xuyên qua quỷ này là bình thường, nhưng đối với cô mà nói...
Khúc Tố nheo mắt, nhìn người đàn ông đẹp đến kì lạ, "Anh là ai?!"
Cô không để ý tay cô đang chống trên tường, người đàn ông ở giữa cô và vách tường, tư thế này... Đúng là một bức tường vững chắc.
Người đàn ông lại giống như không nghe được lời cô nói, như là đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ngượng ngùng nhắm mắt lại, nâng cằm, lông mi run rẩy, "Cô, cô cái đồ tiểu yêu tinh..."
"Đến, đến đi..."
Khúc Tố: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Khúc Tố: Ai nhất kiến chung tình ai biết.
- -----------
Cảnh Vương lên sóng rồi đâyyy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.