Đại Lục Liên Hoa

Chương 13: Quay lại




Trước áp lực mỗi lúc một cường đại, kèm với cảm nhận không gian trời sinh đã giúp Trương Vệ nhận định được bản thân không nên chạy tiếp. Gót chân bám gắt gao xuống mặt đất tạo nên những đường rãnh nhỏ, phản lực được tạo ra khiến toàn thân Trương Vệ dừng lại.
Trương Vệ liền xoay người nhìn lại tình hình phía sau. Hai cổ năng lượng to lớn hơn 10 trượng hòa quyện vào nhau.
Trông Trương Vệ lúc này không khác gì một con kiến nhỏ khi so sánh với kích thước to lớn của hai quả cầu năng lượng kia.
Nó đã thu hẹp dần khoảng cách với Trương Vệ, hiện tại chỉ còn chưa tới một dặm. Nhưng với tốc độ mỗi lúc một gia tăng thì rất nhanh thôi đã sẽ bám kịp và tặng cho Trương Vệ một cái ôm không thể nào kinh khủng hơn.
Trương Vệ hít một hơi thật sâu, xòe bàn tay thành chưởng hình, tiếp đến ngưng tụ chân khí vào trong lòng bàn tay. Chân khí Hỏa diễm theo đó mà luân chuyển ra ngoài, bạo phát thành hai ngọn lửa rực cháy trên đôi tay trắng của Trương Vệ. Đối kháng với nó thì không thể, lựa chọn của Trương Vệ lúc này là hướng song chưởng xuống đất.
Nguồn năng lượng màu đỏ từ trong bàn tay phóng ra chạm đến mặt đất bên dưới tạo nên một cổ lực đẩy.
Trương Vệ mượn lực đẩy đưa chàng bay lên không với tốc độ nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt Trương Vệ đã bay cao chừng 20 thước.
Vừa khi Trương Vệ bay lên không thì hai quả cầu năng lượng cũng đồng thời lướt qua bên dưới Trương Vệ. Mặc dù Trương Vệ đã bay lên cách cổ năng lượng đó một đoạn nhưng không thể ngờ. Dư kình mà nó tạo ra cũng khiến Trương Vệ bị thương tổn nhẹ, khí huyết trong người bị khuấy động lên, một đạo huyết từ khóe miệng trào ra.
Cổ năng lượng đó như xe mất phanh, tiếp tục càn quét tất cả mọi thứ trên đường đi.
Cho đến khi nó chạm đến đỉnh núi ở phía xa thì mới dừng lại và phát ra một tiếng nổ kinh hoàng. Chỗ va chạm đó khói bụi giăng kín cả một khu vực rộng lớn. Đỉnh núi đằng to chừng một dặm mà cổ năng lượng vừa rồi đã phá hủy phân nữa ngọn núi, chỉ chừa lại phần đỉnh lơ lửng.
Đường đi của nó đã để lại một rãnh đất kéo dài từ chỗ Ma Khuyển Vương đến rìa rừng. Trương Vệ nhìn thấy thì thất hồn bạc phía, lấy bàn tay nhẹ nhàng lau đi đạo huyết vừa xuất ra, đồng thời nuốt một ngum nước bọt lộ rõ vẻ kinh sợ, giọng nói có phần run run cảm thán:"May thật nếu chậm một bước chắc mình sẽ như ngọn núi kia rồi!"
Trương Vệ khẽ đưa ánh mắt về phía Khuyển Vương.
Ánh mắt nó căm phẫn nhìn Trương Vệ như muốn ăn tươi nuốt sống, xem ra nó vẫn chưa từ bỏ.
"Xuyên Vân Tung." Trương Vệ quát nhẹ, chàng thu toàn cơ thể lại như tư thế bật nhảy. Chân khí luân chuyển nhanh trong cơ thể luân chuyển xuống bàn chân, bọc lấy nó bằng một quang mang hỏa diểm. Đôi chân Trương Vệ lúc này giống như đang mang một đôi hài bằng lửa đỏ. Trương Vệ nhún một cái. Bàn chân đạp vaò không trung.
Như một bức tường vô hình, không khí làm tường cho Trương Vệ phóng đi như một mũi tên thoát khỏi dây cung.
Khuyển Vương đứng chôn chân tại chỗ mà nhìn Trương Vệ dần đi xa, phẫn nộ gầm thét.
Trương Vệ mỉm cười đắc ý đáp lại: "Ta đã nói rồi mà, dù cho ngươi có làm gì đi nữa, với thân hình to xác đó của ngươi thì đừng hòng chạm được đến người ta."Chàng giờ đây như một cánh chim tự do xảy cánh bay giữa không trung.
Nhưng cứ tưởng vậy là kết thúc, nhưng không tín vật mà chàng để trong lồng ngực đã thông qua phần áo bị rách do đòn công kích vừa rồi, mà rơi ra.
Trương Vệ lúc đầu không để ý đến cứ tiếp tục mà di chuyển về hướng Tây Nam. Khi đã đi một đoạn khá xa, đến gần bìa rừng, chàng vừa đáp xuống,thư thái phẫy tay áo bỏ đi thì nhận ra tín vật đã không còn.
Tín vật này là của mẫu thân đã đưa cho Trương Vệ từ khi chàng rời Mục Châu đặng trở về Trương Gia hơn 10 năm về trước. Kèm lời hứa sẽ về lại bên cạnh chàng khi mà Trương Vệ hoàn thành đại lễ Trưởng thành.
Mặt trời đã bắt đầu xuống dần, màn đêm cũng đã chuẩn bị kéo đến. Ma thú trong khu rừng này hoạt động mạnh nhất là khoảng thời gian này và càng mạnh mẽ khi Âm khí lên cao.
Cho nên khi mặt trời khuất sau đỉnh núi là hầu như không có một Tu hành giả nào dám tiến vào nơi này một mình.
Trương Vệ xoay người nhìn về phía khu rừng mà bản thân đã rất vất vả mới có thể thoát ra được.
Một tấm vải màu đen đã phủ kín lên Ma Thu Hạch, nhìn không khác gì một địa ngục chốn nhân gian. Tối tăm và đáng sợ. Từng cổ âm thanh mãnh thú vang vọng từ bên trong đó tiến đến màng nhĩ Trương Vệ. Làm nao sờn đi ý chí của chàng thiếu niên trẻ tuổi.
Trương Vệ đứng yên một chỗ, tròng mắt không ngừng di chuyển, đăm chiêu nhìn về Ma Thú Hạch, trong lòng hiện lên hằng hà sa số những suy nghĩ.
Cuối cùng thì Trương Vệ thở dài một hơi, bàn tay nắm chặt lại. Gương mặt ngẩng lên, quyết định lúc này của Trương Vệ là "Quay lại."
Vì thời gian là ban đêm cho nên nhiều loại Ma thú phá đất trồi lên mà kiếm ăn. Cho nên có thể nói một tất đất hiện diện vài con Ma thú là điều không mấy khác lạ. Trừ những khu vực của những con Ma Thú Vương. Chúng có sức mạnh hầu như là tuyệt đối ở khu vực đấy, cho nên không một con nào dám bén mảng đến gần.
Bằng khả năng của mình mà cảm nhận, Trương Vệ đã nhanh chóng di chuyển quay trở lại khu vực của Ma Khuyển Vương mà không gặp bất kỳ sự ngăn cản nào. Trương Vệ cẩn thận mon theo rãnh đất được Khuyển Vương tạo ra mà tìm kiếm.
Mặc dù bên trong Ma Thú Hạch này là màn đêm nhưng vẫn có một ít ánh sáng nhẹ từ bầu trời phía trên. Như thế là đủ để Trương Vệ nhìn đường và quan sát mọi thứ.
Tín vật của Trương Vệ là một nữa miếng ngọc bội màu xanh như mặt trăng khuyết. Chất liệu làm nên nó là Viêm Tinh một loại đá cực kỳ quý hiếm, do các khoáng công đào được. Nó có một khả năng đó là nhận ra khí tức của chủ nhân. Khi Trương Vệ đến khoảng cách đủ gần thì nó lập tức phát sáng, những đợt tia sáng trắng chớp tắt liên tục trong màn đêm u tối. Chính ánh sáng đó đã giúp Trương Vệ nhân ra vị trí của tín vật. Nhưng không chỉ Trương Vệ mà rất nhiều Ma thú trong khu rừng này đều nhận ra nguồn năng lượng dị thường đó.
Trương Vệ cước bộ nhanh chóng hướng đến nơi phát ra nguồn sáng. Bài học lúc trước khi đối đầu với Khuyển Vương nên chàng hầu như không vận lên chân khí. Bởi vì chàng biết nguồn năng lượng của tín vật phát ra yếu ớt có thể sẽ không đánh động đến lũ Ma thú, tuy nhiên nếu như chàng mà vận lên chân khí nữa sẽ là canh bạc mạo hiểm vô cùng.
Tuy nhiên người tính không bằng trời tính khi chàng chỉ còn cách tín vật một đoạn thì bàn chân bắt đầu tê cứng, khó khăn di chuyển. Trương Vệ kinh ngạc nhìn xuống thì mới thấy những xúc tu màu xanh lục từ bao giờ đã quấn chặc lấy đôi chân của mình.
Lúc này Trương Vệ kinh ngạc nhận ra bản thân đã rơi vào hang ổ của lũ Mộc tinh từ khi nào không hay. Do tâm trí chỉ mải mê tìm kiếm tín vật của mẫu thân mà thiếu đi sự quan sát cần thiết, nên giờ là sự trả giá.
Mộc Tinh ghim những cây gay sắc nhọn đâm vào quần của Trương Vệ, những ngọn gay này dường như mang theo một chất độc có thể làm suy giảm và kiềm hãm luồng chân khí có trong cơ thể bộc phát. Cho nên Trương Vệ ngay lập tức xuống sức thấy rõ. Chàng không thể vận lên chân khí để tự giải vây.
Mặt khác ánh sáng từ quả cầu năng lượng từ đâu trong cánh rừng u tối chiếu đến gương mặt Trương Vệ mỗi lúc một cường đại hơn, nó đang đến rất gần.
Trương Vệ đang cùng lúc giáp mặt với hai địch nhân cường đại. Tình huống này có nằm mơ Trương Vệ cũng không nghĩ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.