Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 102: Phản khách vi chủ




Trong chớp mắt, toàn bộ đều xảy ra đột nhiên và ngoài dự liệu.
Thanh y nhân một tay cầm chén, một tay vạch khăn che mặt chính đang muốn uống rượu, thình lình thấy đơn chưởng như kiếm của Nam Cung Khiếu Không đâm vào yết hầu của mình, thanh y nhân lách mình, tay trái vạch khăn che mặt biến chưởng thành đao, chém xuống cổ tay Nam Cung Khiếu Không như ánh chớp.
Nam Cung Khiếu Không thấy thanh y nhân chém tới, cổ tay lật đi, lại đâm tiếp vào yết hầu thanh y nhân, đồng thời một chân đá về phía tiểu phúc của thanh y nhân. Thanh y nhân xoay tít người, không ngờ trong sát na đã tránh được hai chiêu của Nam Cung Khiếu Không.
Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười, vừa mới nhấc chén rượu lên, một chiếc khay sơn son thiếp vàng đột nhiên đánh thẳng vào mặt, không kịp đề phòng, tay nâng chén rượu của Đạm Thai Thiên Khánh chắn giữa không trung, ‘rắc’ một tiếng, chiếc khay vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Ngay vào lúc đó, huyệt cự khuyết trước ngực hắn bất ngờ bị chén bạc đánh trúng, Đạm Thai Thiên Khánh loạng choạng, thân thể ngã về phía trước, mấy mảnh ám khí cánh hoa đào lặng lẽ cắm vào dưới sườn và đùi của y.
Thanh y nhân vừa mới tránh được hai chiêu của Nam Cung Khiếu Không, bỗng nhiên mấy mảnh ám khí hình cánh hoa đào đã vô thanh vô tức cắm vào hai chân và bụng của y. Thanh y nhân cắn chặt răng, lộn người trên không một cái, người đã ở ngoài hai trượng, gỡ một thanh trường kiếm từ trên vách tường xuống, mũi chân ở trên không trung chấm lên mặt tường, trường kiếm chỉ thẳng Nam Cung Khiếu Không, người như mũi tên rời cung, lăng không đâm thẳng tới.
Người hắc y che mặt vẫy tay, lại một nắm ám khí như hoa rơi đánh về phía thanh y nhân ở trên không. Thanh y nhân người ở không trung, trường kiếm khua một vòng, vô số ám khí cánh hoa đào đột nhiên biến mất tung tích, người bị ám khí ngăn cản, liền rơi ngay xuống đất, loạng choạng mấy cái, trên trán đã rịn ra mồ hôi lạnh.
Người che mặt hắc ý đưa tay kéo Nam Cung Khiếu Không, Nam Cung Khiếu Không thuận thế lánh đi, tránh khỏi tay của hắc y nhân. Hắc ý nhân lớn tiếng nói: “Là thiếp! Đi mau!”
Nam Cung Khiếu Không ngẩn ra, người lên tiếng chính là Đào Hoa Tiên Tử Lan Ngọc. Lan Ngọc kéo khăn che mặt xuống, Nam Cung Khiếu Không ngẩn ra nhìn nàng, trong chớp mắt lòng ngổn ngang trăm mối, đột nhiên cắn răng nói: “Ta không thể đi được!”
Lan Ngọc nói gấp: “Giờ mà không đi, thì không còn cơ hội nữa!”
Nam Cung Khiếu Không buông một tiếng thở dài, người đã lăng không nhảy lên, nhanh như chớp đã tới vách tường ngoài hai trượng, đưa tay gỡ trường kiếm của mình xuống. Lộn người ra sau kỉếm rời vỏ rít lên một tiếng, hàn khí lạnh buốt, đâm về phía thanh y nhân.
Thanh y nhân đau tới mức gần như đứng không vứng nữa, mắt thấy trường kiếm đâm về phía mình, liền cắn chặt răng, không thèm né tránh, cũng đâm kiếm về phía Nam Cung Khiếu Không, là chiêu lưỡng bại câu thương. Nam Cung Khiếu Không người ở trên không trung, kiếm gạt ngang trường kiếm của thanh y nhân, hai thanh kiếm chạm nhau, trường kiếm của thanh y nhân bị gạt ra, tất cả mọi động tác đều hoàn thành trong chớp mắt.
Thanh y nhân đứng như trời trồng, mồ hôi trên trán trên chóp mũi không ngừng rịn ra, chỗ bị đáo hoa ám khí đánh vào ở bụng và hai chân chầm chậm tràn máu đỏ tươi ra bên ngoài, trường kiếm của Nam Cung Khiếu Không đã kề lên cổ của y.
Đạm Thai Thiên Khánh không chút nhúc nhích ngã lăn ra đất, đã hôn mê bất tỉnh.
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười nhìn thanh y nhân: “Hiện giờ cảm thấy thế nào?”
Thanh y nhân cười lạnh đáp: “Chẳng thế nào cả, ngươi muốn gì?”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Hình như hiện giờ ta có thể giết ngươi bất kỳ lúc nào.”
Thanh y nhân cười nói: “Vậy sao ngươi còn không động thủ?”
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười nói: “Ngươi không sợ chết ư?”
Thanh y nhân cười lạnh: “Ta sợ, rất sợ, nhưng ta biết ngươi tuyệt không dám giết ta.”
Nam Cung Khiếu Không im lặng một lát, chậm rãi mỉm cười nói: “Ngươi rất thông minh.”
Thanh y nhân: “Ta không quá ngu thôi, nếu như ta là ngươi, sẽ tuyệt đối không làm chuyện ngu xuẩn.”
Nam Cung Khiếu Không thở dài: “Được rồi, vậy nếu không ngại chúng ta làm một giao dịch.”
Thanh y nhân nói: “Được thôi.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Đem giải dược ra, tiễn chúng ta ra ngoài, giải tán mèo con chim sẻ đường của ngươi, theo ta đi nhận tội, ta đảm bảo cho ngươi một con đường sống.”
Thanh y nhân cười cười, rồi đột nhiên không kìm được cười thật lớn, cười tới toàn thân run rẩy, máu tươi không ngừng chảy ra.
Nam Cung Khiếu Không nhìn y chằm chằm, chậm rãi nói: “Buồn cười lắm hả?”
Thanh y nhân nhịn cười đáp: “Quả thực là quá buồn cười.”
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười nói: “Có gì đáng cươi?”
Thanh y nhân cười đáp: “Hiện giờ mạng của ta trong tay ngươi, ngươi có thể giết ta bất kỳ lúc nào, đúng thế không?”
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười nói: “Nhãn quang của ngươi được lắm, không ngờ chuyện rõ ràng như vậy cũng có thể nhìn ra!”
Thanh y nhân gật đầu, than: “Đáng tiếc hình như nhãn quang của ngươi kém một chút.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Vậy sao?”
Thanh y nhân mỉm cười hỏi: “Ngươi biết thế nào là Ngô Công cổ không?”
Nam Cung Khiếu Không đáp: “Biết một chút.”
Thanh y nhân mỉm cười nói: “Ngươi có biết giải dược ở đâu không?”
Nam Cung Khiếu Không hơi ngẩn ra, đột nhiên mỉm cười nói: “Ta nghĩ nhất định ở trên người ngươi.”
Thanh y nhân thở dài: “Ngươi nhầm rồi, ta không hề mang giải dược ở trên người.” Rồi ý lại cười nói: “Huống chi, cho dù ở trên người ta, thì hiện giờ trên người ta có mười mấy cái bình nhỏ, đều là kỳ độc trong thiên hạ, nếu ngươi dùng sai bất kỳ một loại nào, hậu quả ngươi có thể tưởng tượng được đó.”
Nam Cung Khiếu Không lạnh lùng nói: “Ta có thể giết ngươi trước, sau đó lại đi tìm Bách Độc Lão Nhân lấy giải dược.”
Thanh y nhân lại không kìm được bật cười, giống như kiếm không phải kề trên cổ mình, mà là trên cổ Nam Cung Khiếu Không vậy. Nam Cung Khiếu Không nhíu mày lạnh lùng nhìn y.
Thanh y nhân thờ dài một tiếng: “Xem ra ngươi còn chưa hiểu Ngô Công cổ lắm, loại cổ độc này, ta có thể làm nó phát tác bất kỳ lúc nào. Cho dù ta chết rồi, cách ba ngày nó sẽ phát tác một lần, loại tư vị cắn gan xé phổi đó, đủ cho ngươi tự rạch bụng moi gan của mình, ngươi có tin hay không?”
Nam Cung Khiếu Không thầm hít một hơi, quay đầu nhìn Lan Ngọc. Lan Ngọc ngây ngốc đứng ở một bên, trong mắt tựa hồ đầy sợ hãi, buồn bã không nói.
Thanh y nhân mỉm cười nói: “Còn nữa, ngươi biết Bách Độc Lão Nhân ở đâu không, trong ba ngày, ngươi có thể tới được Miêu Cương ngoài ngàn dặm lấy giải dược không?”
Nam Cung Khiếu Không cắn chặt răng, cổ tay run lên, mũi kiếm sắc bén đã rạch một đường máu trên cổ của thanh y nhân, máu tươi thuận theo mũi kiếm chảy xuống như con giun.
Thanh y nhân cười cười: “Có phải là ngươi muốn giết ta không?”
Nam Cung Khiếu Không thầm thở dài, đột nhiên hắn không biết phải làm như thế nào.
Thanh y nhân mỉm cười nói: “Ở nơi này cơ quan trùng trùng, hơn nữa đông đảo cao thủ mai phục ở đây, nếu như ta chết rồi, ta đảm bảo các ngươi tuyệt đối không thoát ra được, ngươi có tin không?”
Nam Cung Khiếu Không sắc mặt trầm xuống, đột nhiên động sát cơ, cười lạnh nói: “Ta có thể thử một lần!”
Thanh y nhân mỉm cười nói: “Ngươi đương nhiên là có thể thử một lần, kiếm của ngươi ở ngay trên cổ của ta, vì sao còn không động thủ.”
Lan Ngọc đột nhiên cười nói: “Giết y đi! Cho dù có chết, thiếp cũng chết cùng chàng!”
Nam Cung Khiếu Không ngẩn người, cười khổ một tiếng, nếu như vừa rồi hắn còn có ý nghĩ đồng quy vu tận với thanh y nhân, nhưng nghe thấy câu nói này của Lan Ngọc, hắn lập tức đã không còn nghĩ như thế nữa.
Hắn đã không phải với Lan Ngọc một lần, hôm nay Lan Ngọc bất chấp ân oán trong quá khứ tới cứu mình, hắn làm sao có thể để một nữ nhân lại bị liên lụy cùng mình chết ở chỗ này?!
Nam Cung Khiếu Không thờ dài: “Ngươi muốn như thế nào?”
Thanh y nhân cười lạnh: “Nếu ta là ngươi, hiện giờ bỏ kiếm xuống, mời ta thoải mái ngồi xuống, sau đó hãy thương lượng cũng không muộn.” Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Nam Cung Khiếu Không ngẩn ra, câu nói này hình như vừa rồi bản thân mới nói qua. Hắn không khỏi cười khổ: “Trí nhớ của ngươi không tệ.”
Thanh y nhân nói: “Hiện giờ có phải ngươi đã đồng ý bỏ kiếm, mời ta ngồi xuống nói chuyện không?”
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười nói: “Được! Bất quá ta phải điểm huyệt của ngươi trước mới có thể thả ngươi ra, ngươi thấy thế nào?”
Thanh y nhân chẳng cần suy nghĩ đáp ngay: “Được!”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ta chỉ điểm hai huyệt thiên xu, khí hải của ngươi thôi, sẽ không có ảnh hưởng gì.”
Thanh y nhân mỉm cười nói: “Mời!” Khách khí cứ như là mời khách uống rượu vậy.
Thanh kiếm dài ba xích bảy tấc vẫn kề lên trên cổ thanh y nhân, Nam Cung Khiếu Không khẽ cong khuỷu tay, tay trái điểm gấp lên hai huyệt thiên xu, khí hải của thanh y nhân. Ngay lúc hắn cong khuỷu tay lại, trọng tâm đã không ở trên kiếm nữa, thanh y nhân đột nhiên xoay người, động tác nhanh như chớp, nhào thẳng vào giữa ngực Nam Cung Khiếu Không, khuỷu tay trái thúc thẳng vào tiểu phúc của Nam Cung Khiếu Không.
Lan Ngọc đứng bên cạnh kinh hãi.
Nhưng Nam Cung Khiếu Không lại giống như đã dự liệu sẵn, trường kiếm kề lên vai thanh y nhân, tay trái đặt lên khủy tay giật tới của thanh y nhân, tung mình lên không, đột nhiên mỉm cười đứng ở đối diện thanh y nhân, trường kiếm trong tay vẫn đặt vững trên cổ thanh y nhân.
Thanh y nhân khẽ thở dài một tiếng, dáng vẻ hình như rất thất vọng. Nam Cung Khiếu Không mỉm cười nói: “Hiện giờ ta vẫn điểm huyệt thiên xu và khí hải của ngươi, ngươi không ngại thì cứ thử lần nữa.”
Thanh y nhân lắc đầu, cười khổ nói: “Không cần nữa.”
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười, thong thả ra tay, điểm lên hai huyệt khí hải và thiên xu của thanh y nhân. Thanh y nhân chẳng hề nhúc nhích, Nam Cung Khiếu Không đột nhiên đưa tay kéo khăn che mặt của thanh y nhân xuống, một khuôn mặt trẻ trung trắng trẻo xuất hiện trước mặt, một đôi mắt xếch, hai hàng mi kiếm, sống mũi thẳng tắp. Nam Cung Khiếu Không gật đầu, mìm cười nói: “Quả nhiên rất giống Sở Anh Bố.”
Thanh y nhân hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười nói: “Sở Anh Bố, mời, mời ngồi.”
Sở Anh Bố gật đầu, thong thả tìm ghế ngồi xuống.
Nam Cung Khiếu Không ngồi xuống, mỉm cười nói: “Hiện giờ chúng ta đã có thể đám phán rồi.”
Sở Anh Bố gật đầu.
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ngươi hẳn là biết thủ pháp điểm huyệt của Nam Cung gia ta khác với phần đông, cho nên ngươi không cần suy tính kéo dài thời gian xung phá huyệt đạo.”
Sở Anh Bố gật đầu: “Ta biết rồi.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Nếu ta là ngươi, hiện giờ nên gắng sức tranh thủ thời gian, ‘đào hoa tiếu’ của Đào Hoa Tiên Tử mặc dù không có độc, nhưng chảy máu quá nhiều cũng chết đấy.”
Sở Anh Bố gật đầu: “Đúng thế.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Như vậy bây giờ ngươi đem giải dược cổ độc giao ra, rồi tiễn chúng ta ra ngoài, được chứ?”
Sở Anh Bố nói: “Được, sau đó thế nào?”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Giao Du Mộng Điệp ra, sau đó ngươi đi theo ta nhận tội, giải tán mãnh hộ thần ưng đường của ngươi, ta đảm bảo cho ngươi bình an vô sự, người thấy thế nào?”
Sở Anh Bố lạnh nhạt nói: “Đừng mơ.”
Nam Cung Khiếu Không thở dài, nói: “Được rồi, vậy ta lùi một bước, ngươi cho ta giải dược giao Du Mộng Điệp ra, rồi đưa chúng ta ra ngoài, thế nào?” Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Sở Anh Bố cúi đầu trầm tư hồi lâu, chậm rãi nói: “Được thôi.” Rồi chậm rãi móc một chiếc bình nhỏ màu xanh biếc từ trong ngực ra, ném cho Nam Cung Khiếu Không: “Đây chính là giải dược.”
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười: “Chẳng phải ngươi nói giải dược không mang trên người sao?”
Sở Anh Bố thản nhiên: “Chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua câu binh bất yếm trá?”
Nam Cung Khiếu Không lạnh lùng nói: “Làm sao ta tin được ngươi?”
Sở Anh Bố chậm rãi móc từ trong lòng ra mấy cái bình nhỏ, đặt ở trên bàn nói: “Trong mấy cái bình này có giải dược, giải dược trong bình màu đỏ giải độc trong bình màu đỏ, màu xanh thì giải độc trong bình màu xanh, ngươi đã hiểu chưa?”
Nam Cung Khiếu Không nhíu mày nhìn Lan Ngọc, Lan Ngọc gật đầu, Nam Cung Khiếu Không ngửa cổ nuốt giải dược trong bình xuống. Hỏi: “Du Mộng Điệp đâu?” Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Sở Anh Bố vỗ tay, đột nhiên xuất hiện một tên hắc y nhân, Sở Anh Bố Nói: “Đi đưa Du cô nương tới đây.”
Hai tên hắc y nhân đưa Du Mộng Điệp tới đại sảnh. Du Mộng Điệp cúi đầu xuống, giống như hôn mê. Nam Cung Khiếu Không nhíu mày hỏi: “Cô ấy làm sao vậy.”
Sở Anh Bố hờ hứng đáp: “Chỉ điểm thụy huyệt của cô ấy thôi, đi ra rồi các ngươi có thể tự giải được.”
Nam Cung Khiếu Không chầm chậm đứng dậy, trường kiếm lên gác lên cổ Sở Anh Bố cười lạnh: “Làm sao ta có thể tin ngươi được? Ngươi giải ngay bây giờ đi!”
Sở Anh Bố lạnh lùng nói: “Không được! Nếu như cô ấy tỉnh lại, các ngươi liên thủ đối phó với ta, thì ta làm thế nào?”
Nam Cung Khiếu Không thầm hít một hơi, cắn răng nói: “Được, giờ thì đưa chúng ta ra ngoài!”
Hai tên hắc y nhân kẹp Du Mộng Điệp, Nam Cung Khiếu Không giữ Sở Anh Bố, Lan Ngọc theo ở phía sau. Rẽ qua mấy ngả trong đường ngầm, tới cửa ra ở phía trước, không ngờ lại là một khu nghĩa địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.