Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 106: Bách độc lão nhân




Xà Thiên Tàn chấm thiết trượng xuống đất, nhẹ nhàng lướt qua nóc nhà đối diện, thiết trượng lại chấm lên mặt ngói, khẽ ‘keng’ một tiếng, lại vượt qua một nóc nhà. Y tuy thiếu một chiếc chân, nhưng khi thi triển khinh công, thân hình lại ưu mỹ vô cùng, tựa hồ so với người bình thường còn cao hơn rất nhiều.
Nhưng ai biết được sự khổ công bên trong của y? Nếu chẳng phải để bù đắp cho sự tàn huyết của thân thể, y sao có thể đem khinh công luyện được tốt như thế?
Màn đêm buông xuống, chiếc bóng màu xám kia không nhanh không chậm theo y từ đằng xa, khinh công lại không thấp hơn Xà Thiên Tàn, hơn nữa tai mắt cực thính, dựa vào những tiếng ‘keng keng’ do thiết trượng của Xà Thiên Tàn không ngừng phát ra, như một con dơi lặng lẽ bám theo.
Xà Thiên Tàn tựa hồ không hề phát giác, thân hình tàn khuyết lướt qua từng căn nhà dân cao thấp khác nhau, bay thẳng tới hướng thành nam.
Trăng lên giữa trời.
Rừng Hồ Dương dưới ánh trăng lặng lẽ sinh trưởng ở thành nam tĩnh mịch, chạc cây to ngoằn ngèo cao vút chỉ thẳng lên trời, trên cành cây treo mấy chiếc lá thưa thớt màu xanh khẽ lay động trong gió. Thỉnh thoảng có mấy cây Bạch Dương sinh trưởng xen lẫn, thân cây cao lớn hướng thẳng lên trời, đem bóng râm tỏa khắp khu rừng.
Thân hình Xà Thiên Tàn lượt qua, đột nhiên biến mất trong rừng, bóng xám đi theo lướt vào trong rừng, phía trước đã mất đi tung tích của Xà Thiên Tàn. Bóng xám vô thanh vô tức phục trên cành một cây Hồ Dương, trong rừng thoáng chốc trừ tiếng lá cây xào xạc ra, thỉnh thoảng truyền lại tiếng kêu quái dị của chim cú mèo, một không khí quỷ dị cổ quái đột nhiên bao trùm lên cả khu rừng.
Bóng xám nghiêng tai cẩn thận lắng nghe tiếng động trong rừng, đột nhiên đằng xa truyền tới một tiếng ‘keng’ khe khẽ, bóng xám lướt đi như cánh dơi, hướng thẳng tới nơi phát ra âm thanh kia.
Ánh trăng lặng lẽ chiếu lên khu rừng, nhưng không nhìn thấy thân ảnh của Xà Thiên Tàn đâu, bóng xám lại phục trên một cành cây, nín thở cẩn thận quan sát tình hình trên mặt đất. Lá cây thưa thớt, dưới bóng cây rừng là một vùng u tối, trừ lá cây kêu xào xạc, thì không còn bất kỳ tiếng động nào. Bóng xám không khỏi cau mày, đúng lúc này, dưới một gốc cây Hồ Dương cực lớn đã chết khô, đột nhiên xuất hiện một cửa động đen xì, Xà Thiên Tàn đi trước dẫn đường chui ra khỏi cửa động, ngay sau đó một lão nhân trang phục Miêu Cương cũng từ trong động chiu ra.
Xà Thiên Tàn nhẹ nhàng che tấm gỗ lên cửa động, lại lấy một ít lá khô rắc lên trên. Miêu Cương lão nhân trên đầu quấn một khăn vải sặc sỡ sắc màu, trên người mặc áo khoác gấm nhuộm hoa, giữa eo quấn dải gấm rộng bằng ba ngón tay, chân mặc một cái quần rộng, xương gò má nhô cao, ngửa đầu nhìn trời dưới ánh trăng. Bóng xám phục ở trên cây cười thầm, chậm rãi lẻn xuống từ đằng sau, ho một tiếng, rồi mỉm cười đi ra.
Xà Thiên Tàn che động đen xong, bóng xám đã từ dưới ánh trăng mỉm cười mang chút lo lắng đi tới, Xà Thiên Tàn giật mình, nhíu mày nói: “Đào Hoa Tiên Tử? Sao lại là cô?”
Người đi tới chính là Đào Hoa Tiên Tử, Xà Thiên Tàn nói rồi, đưa tay ngăn Miêu Cương lão nhân, lùi lại phía sau một bước.
Lan Ngọc thờ dài: “Xà Thiên Tàn, sao ngươi còn không tin ta?”
Xà Thiên Tàn nghi hoặc không thôi nhìn chằm chằm Lan Ngọc, Miêu Cương lão nhân đột nhiên dùng hán ngữ ngượng ngịu hỏi: “Ngươi là ai?”
Lan Ngọc mỉm cười nói: “Vị này là Bách Độc Lão Nhân Ba Ngõa Vưu tiền bối? Vãn bối Lan Ngọc hành lễ ở đây!” Nói rồi khẽ chắp tay một cái.
Bách Độc Lão Nhân lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì.
Xà Thiên Tàn nhíu màu: “Sao cô lại tới đây?”
Lan Ngọc cắn môi, lo lắng nói: “Xà Thiên Tàn, Hiên Viên tiền bối sợ các ngươi trên đường có chuyện gì, bảo ta tới tiếp ứng, Khiếu Không… không thể chờ được!”
Xà Thiên Tàn gật gù, nhưng vẫn có chút chần chừ nhìn Lan Ngọc.
Lan Ngọc vội nói: “Ngươi không cần hoài nghi, cứu người khẩn cấp, chúng ta đi mau.”
Xà Thiên Tàn lại nhìn Lan Ngọc, cắn răng nói: “Được, Ba Ngõa huynh, chúng ta đi mau.”
Một tràng cười quái đị đột nhiên truyền tới, một âm thanh lạnh lùng nói: “Chỉ sợ các ngươi không đi nổi thôi!” Lời còn chưa dứt, đột nhiên trong rừng trên sáu cây Hồ Dương có sáu bóng đen lướt xuống, chầm chầm vây tới.
Xà Thiên Tàn thầm hít một hơi, cười lạnh: “Ta đang nói là ai, thì ra là mấy tên dư ngiệt Thái Hành các ngươi!”
Lan Ngọc quay ngắt người lại, cắn chặt răng trắng nói: “Giỏi cho Thái Hành Lục Quỷ các ngươi, bà cô hôm nay có chuyện, các ngươi lập tức nhường đường, nếu không cho các ngươi xuống đất làm quỷ.”
Một tên trong bóng đen cười khằng khặc nói: “Đào Hoa Tiên Tử, ngươi phản bội bản đường, chúng ta hôm nay sẽ thu thập ngươi một thể, trở về lĩnh thưởng.”
Một bóng đen khác nói: “Đại ca, ả Lan Ngọc này năm xưa xinh đẹp tuyệt thế, hiện giờ vẫn tươi ngon vô cùng, bình thường các huynh đệ đều nhìn thèm thuồng không dám sờ vào, hôm nay bắt được ả, để các huynh đệ chơi đỡ thèm trước nhé!” Nói xong liền cười dâm dật.
Một bóng đen khác cũng nói: “Nhị ca nói đúng đấy, không ai được làm bị thương miếng thịt mềm mại này, để huynh đệ chúng ta nếm thử cho kỹ!”
Đột nhiên khẽ quát một tiếng, Lan Ngọc đã ra tay, một đám ám khí ‘Đào Hoa Tiếu’ rực rỡ màu sắc, dưới ánh trăng như tia chớp đánh về phía Đại Quỷ và Nhị Quỷ. Thân hình của Đại quỷ và Nhị Quỷ như bóng ma, ám khí nhanh như tia chớp ‘xẹt xẹt xẹt’ cắm vào trong rừng, không ngờ chẳng có mảnh nào làm chúng bị thương.
Nhị Quỷ nhẹ nhàng hạ xuống đất, cười hì hì nhìn Lan Ngọc. Đại Quỷ nói: “Đúng là dưới trăng ngắm mỹ nhân, càng nhìn càng đẹp!”
Nhị Quỷ cười hì hì: “Đại ca nói đúng lắm, làm cơn thèm của chúng ta phát hết ra rồi!”
Lan Ngọc Thầm hít một hơi, cắn chặt răng, quay đầu nói với Xà Thiên Tàn: “Ta ở nơi ngày chặn bọn chúng trước! Hai người đi mau, bên kia không chờ nổi nữa rồi!”
Xà Thiên Tàn cười lạnh một tiếng: “Đâu ra cái đạo lý nam nhân đi trước, để nữ nhân ở lại!”
Lan Ngọc vội nói: “Ta xin hai người đó! Mau đi cứu Khiếu Không, nơi này để ta ngăn cản!”
Xà Thiên Thàn cười lạnh lùng, nói với Bách Độc Lão Nhân: “Ba Ngõa huynh, huynh đem giải dược cho Lan Ngọc cô nương đi, để cô ấy trở về khách sạn cứu người trước, huynh đệ hai người chúng ta hôm nay chơi với sáu con quỷ này!”
Bách Độc Lão Nhân gật đầu, móc từ trong lòng ra hai cái bình màu tím nói: “Qua đây cô nương.”
Lan Ngọc chần chừ: “Chuyện… chuyện này làm sao được?”
Xà Thiên Tàn cười lạnh: “Cô cứ lấy giải dược đi đừng ngại, sáu con quỷ này hai huynh đệ chúng ta ứng phó được!”
Lan Ngọc thở dài, gấp tới mức trán toát mồ hôi, nói: “Nhưng ta không biết cách dùng giải dược!”
Bách Độc Lão Nhân cười nói: “Cô nương không cần lo lắng, hai bình thuốc này mang về uống hết là được.”
Lan Ngọc gật đầu, vội vàng đưa tay nhận lấy giải dược, nhìn qua rồi bỏ vào trong lòng. Bách Động Lão Nhân nói: “Lần này ta chỉ mang theo hai bình thuốc, cô ngàn vạn lần phải giữ cho kỹ! Chớ để đánh mất!”
Lan Ngọc gật đầu, mỉm cười nói: “Đa tạ!” Rồi chầm chậm xoay người, thân hình lướt đi, người đã đứng ở bên Thái hành Lục Quỷ, giọng biến đổi, cười nói: “Hiện giờ các ngươi có thể lên rồi.”
Xà Thiên Tàn và Bách Độc Lão Nhân trợn mắt há mồm nhìn Lan Ngọc, Xà Thiên Tàn gầm lên: “Chậm đã! Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lan Ngọc cười tủm tỉm: “Vì sao ta phải nói cho ngươi?”
Xà Thiên Tàn cười lạnh: “Ngươi không phải là Lan Ngọc?”
Lan Ngọc mỉm cười nói: “Con người ngươi trông cũng không ngốc lắm, hôm nay sao lại ngu như vậy?”
Xạ Thiên Tàn giận dữ: “Ngươi… ngươi…”
Lan Ngọc mỉm cười nói: “Ngươi không cần nổi giận như thế, hiện giờ ta cho hai người các ngươi một cơ hội, nếu các ngươi đồng ý gia nhập, chuyện trước đây có thể xí xóa không nhắc nữa, nếu nói nửa chữ ‘không’, đêm nay chính là ngày chết của các ngươi!”
Xà Thiên Tàn đột nhiên nói: “Đây là ý của ngươi hay là ý của Sở Anh Bố?”
Lan Ngọc hờ hững: “Đây là do đường chủ căn dặn.”
Xà Thiên Tàn chầm chậm nói: “Chẳng lẽ ngươi là … Quỷ Cô?”
Lan Ngọc cười nói: “Xem như ngươi còn có chút nhãn lực!”
Xà Thiên Tàn thở dài nói: “Sớm đã nghe nói Thái Hành Lục Quỷ có thân muội muội, thanh danh còn trên lục quỷ, hôm nay coi như tận mắt nhìn thấy rồi.”
Quỷ Cô cười gian nói: “Đáng tiếc ngươi nhìn thấy cũng không phải là bộ mặt thật của ta, ngươi nói xem có đáng tiếc hay không?”
Xà Thiên Tàn bật cười, nói: “Chẳng sao cả, ngươi chết rồi thì trông như thế nào cũng chẳng ai để ý.”
Quỷ Cô thong dong nói: “Hiện giờ bảy người chúng ta vây hai người các ngươi, ngươi nói xem là ai chết trước?”
Xà Thiên Tàn nhìn Bách Độc Lão Nhân, hai người nhìn nhau cười, đột nhiên cùng cười ha hả.
Quỷ Cô nhíu mày, lạnh lùng nói: “Các ngươi cứ cười đi, cười một chút ít nhất có thể làm mình can đảm hơn.”
Xà Thiên Tàn thở dài: “Ngươi thực sự cho rằng chúng ta là kẻ ngốc?”
Quỷ Cô nhíu mày, mỉm cười nói: “Nếu chẳng phải các ngươi thì còn là ai?”
Xà Thiên Tàn thở dài sườn sượt, thong thả nói: “Bởi vì người cho rằng người khác là kẻ ngốc, cuối cùng thường phát hiện ra chính mình mới là kẻ ngốc, câu nói này ngươi đã nghe qua chứ?”
Quỷ Cô mặt biến sắc, cười lạnh: “Ngươi có ý gì?”
Xà Thiên Tàn mỉm cười: “Ta thật không hiểu nổi, sao thứ trong tay Bách Độc Lão Nhân ngươi cũng dám nhận?” Y than: “Ngay cả thứ Bách Độc Đồng Tử chạm vào còn lưu kịch độc, hồng chi là Bách Độc Lão Nhân?”
Quỷ Cô tức thì mặt tái nhợt, run giọng nói: “Vừa rồi thứ ngươi cho ta không phải là giải dược?”
Xà Thiên Tàn nhìn Bách Độc Lão Nhân mỉm cười: “Ba Ngõa Huynh, vừa rồi huynh đưa cho ả có phải là giải dược không?”
Bách Độc Lão Nhân mỉm cười lắc đầu: “Đương nhiên là không phải rồi, huynh sao có thể ngu xuẩn tới mức đó?”
Xà Thiên Tàn mỉm cười: “Ồ! Nếu chẳng phải là giải dược, thì là cái gì vậy?”
Bách Độc Lão Nhân trừng mắt nói: “Không phải là giải dược thì đương nhiên là độc dược rồi, cái này còn cần phải hỏi sao?”
Xà Thiên Tàn cười cười: “Hai ta huynh đệ bao năm, nhưng không biết lần này Ba Ngõa huynh dùng thứ độc gì?”
Bách Độc Lão Nhân mỉm cười: “Cũng không tính là độc dược lợi hại lắm, chỉ cùng lắm là một chút độc nhỏ mà thôi.”
Xà Thiên Tàn hỏi: “Độc nhỏ là ý gì?”
Bách Độc Lão Nhân cười đáp: “Thì chính là nói cánh tay ả vừa rồi nhận chiếc bình đã phát xanh phát tím, sau đó chầm chậm thối rữa, cuối cùng là theo cánh tay từng chút một lan lên, cuối cùng cả người chỉ còn lại một đống xương trắng. Bất quá không cần lo, ta đảm bảo một chút cảm giác đau đớn cũng không có.”
Xà Thiên Tàn nhíu mày nói: “Thứ lợi hại như vậy còn coi là độc nhỏ? Không biết hiện giờ có ai đã nhìn thấy tay mình biến thành màu xanh chưa nhỉ?”
Bách Độc Lão Nhân mỉm cười: “Đệ yên tâm, ả nhất định sẽ nhìn thấy.”
***********
Ánh trăng chiếu xuống cánh rừng, bóng thưa mờ mờ, Quỷ Cô thẫn thờ nhìn cánh tay đã biến thành màu xanh của mình, cánh tay này tựa hồ so với bình thường phù lên gấp bội phần, màu xanh đã men theo cổ tay lan lên trên, một đường màu xanh gồ lên như con giun xấu xí, đã sắp tới khuỷu tay rồi.
Mồ hôi lạnh trên trán Quỷ Cô đã thấm ra, cả khuôn mặt biến thành màu xanh, mồ hôi theo gò má nhỏ xuống ròng ròng.
Đại Quỷ đột nhiên giận dữ gầm lên: “Lão Độc Vật, mau giao thuốc giải ra.”
Bách Độc Lão Nhân chỉ cười cười, nói với Xà Thiên Tàn: “Sao vừa rồi huynh lại nghe thấy có chó sủa bậy nhỉ?”
Xà Thiên Tàn mỉm cười: “Sợ rằng không chỉ có một con, mà là một bầy.”
Bách Độc Lão Nhân nhíu mày: “Vậy thì chúng ta phải làm sao đây?”
Xà Thiên Tàn cười nói: “Vậy cứ để cho chúng sủa đi, dù sao chúng ta cũng không thể học chó sủa chứ?”
Bách Độc Lão Nhân gật đầu nói: “Có đạo lý có đạo lý, lão nhân gia ta mềm lòng, nếu con chó vẫy đuôi xin ăn, ta luôn quẳng cho nó một hai cục xương, nếu là sủa bậy như vậy thì ngay cả nửa khúc xương cũng không cho!”
Xà Thiên Tàn cười lớn: “Đúng lắm đúng lắm! Đúng là như thế.”
Thái Hành Lục Quỷ đưa mặt nhìn nhau, đột nhiên phịch một tiếng, cùng quỳ xụp cả xuống mặt đất, Đại Quỷ cầu khẩn: “Cầu xin lão nhân gia ngài từ bi hỉ xả, cứu cho muội muội của chúng tôi!”
Xà Thiên Tài than: “Ái chà! Vừa rồi còn hung dữ vậy cơ mà, làm ta sợ hết hồn nữa!”
Bách Độc Lão Nhân nói: “Vậy chúng ta mặc kệ, ai bảo vừa rồi bọn chúng sủa bậy!”
Đại Quỷ gần như phát khóc nói: “Tôi cầu xin lão nhân gia đấy, ngài đại nhân đại lượng, tha cho muội muội của tôi một cái mạng nhỏ!”
Bách Độc Lão Nhân nhíu mày nói: “Ừm, cái câu này lão nhân gia ta thích nghe đấy, ngươi bò lại đây.”
Đại Quỷ mặt đầy mồ hôi lạnh, vội vàng bỏ tới, Bách Độc Lão Nhân móc ra một bình thuốc đưa tới, Đại Quỷ đột nhiên nghĩ tới điều gì, rụt tay lại, kinh khủng nhìn Bách Độc Lão Nhân. Bách Độc Lão Nhân cười cười: “Không muốn à? Không muốn thì thôi!”
Đại Quỷ vội nói: “Muốn muốn muốn! Mau đưa cho tôi!” Bách Độc Lão Nhân mỉm cười đưa cho y, nói: “Uống một nửa xoa bên ngoài một nửa, đều dùng rượu để dẫn. Nhớ kỹ chưa?”
Đại Quỷ kích động: “Nhớ kỹ rồi nhớ kỹ rồi, đa tạ lão nhân gia!” Đại Quỷ mỉm cười, trong tay đột nhiên có thêm một thanh đoản kiếm, hàn quang lóe lên, đâm vào bụng Bách Độc Lão Nhân như ánh chớp! Trong chớp mắt suýt nữa trúng chiêu, Bách Độc Lão Nhân lách mình, một làn sương mù mỏng như lụa trôi đến, Đại Quỷ giật mình, nhãn thần như si như ngốc, loạng choạng mấy cái, rồi ngã phịch xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.