Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 115: Hổ khiếu long ngâm




Ngày mười ba tháng bảy. .
Hợp: cưới gả, đính ước, mở hàng, xuất hành, động thổ.
Kỵ: cúng tế, cầu phúc.
Xung hầu, hung bắc.
*** địa chi, xung hầu là hổ. Hướng hoàng lịch hung phía bắc, mấy nghĩa này giờ ít dùng rồi, để biết thêm chi tiết thì Google.
Mặt trời đã lên tới ba cây xào, một cỗ xe ngựa xuất phát từ khách sạn Duyệt Lai, chầm chậm đi về phía bắc.
Trong khoang xe không được rộng rãi lắm, Du Mộng Điệp vẫn đang ngủ say, đôi gò má vốn trắng trẻo hồng hào đã trông nhợt nhạt tiều tụy, lọn tóc trước trán hơi rối. Nhưng nàng ngủ mà vẫn rất đẹp, hơi cong mình lại giống như đang có một giấc mơ đẹp.
Phương Thất thầm thờ dài, ngồi ở trong khoang xe nhìn nàng hồi lâu. Vị cô nương xinh đẹp tiếng cười như chuông bạc này không biết nàng đã chịu bao nhiêu đau khổ, chảy bao nhiêu nước mắt? Nhưng hiện giờ nàng lại bị trúng Nhiếp Hồn Thuật đã thất truyền trăm năm trước, còn ‘Hổ Khiếu Long Ngâm’ của mình chẳng biết có thể cứu được nàng hay không?
Phương Thất đột nhiên cảm thấy hổ thẹn và tự trách sâu sắc. Y không biết, sau khi Du Mộng Điệp tỉnh lại mình sẽ phải đối diện với nàng như thế nào? Nên tiếp nhận nàng? Đối xử với nàng tốt một chút? Hay là vẫn như trước kia?
Xe ngựa vẫn đi thong thả không nhanh không chậm, con ngựa lười biếng trong ánh mặt trời ban trưa, xa phu dựa vào trước khoang xe, trong lòng ôm roi ngựa, mắt khép hờ, tựa hồ như sắp ngủ rồi.
Xe ngựa là do Tiểu Quế Tử lên đường thuê, xa phu đánh xe tên là Trương Tam, khuôn mặt sần sùi đen nhẻm, áo vải thô không biết đã bao lâu không giặt, nhưng nhìn qua thành thực lại hiền lành.
“Đi về phía bắc, càng xa càng tốt, khi nào xe ngựa không đi được nữa thì thôi.” Sau khi rời khách sạn, đây là câu duy nhất Phương Thất nói với y.
Trương Tam hiền lành gật đầu, y không hỏi gì cả, nhưng y biết, đi về phía bắc xa nhất là tới được miếu thổ địa ở thành bắc, phía trước chính là sa mạc mênh mông rồi, xe ngựa tới nơi đó thì không đi được nữa. Ngựa và xe ngựa của y đều già rồi, ngựa già quen đường, y tự biết nơi mình đi không xa, mà khách thì tựa hồ cũng không vội, nên Trương Tam cũng không giục con ngựa già của mình đi nhanh, xe ngựa đi vừa bình ổn lại yên tĩnh.
Khách sạn Duyệt Lai.
Bắc Hải Vũ rảo bước đi vào, trên khuôn mặt nghiêm túc lúc này lại mang vẻ lo lắng rõ rệt, Hiên Viên Hoằng chống gậy lặng lẽ đứng ở bên bồn hoa, nhìn về phía đông, ánh mắt thâm thúy xa xăm, trên khuôn mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.
Bắc Hải Vũ vội vàng bước nhnh tới, khom người chắp tay nói: “Đệ tử Bắc Hải Vũ tham kiến lão bang chủ.”
Hiên Viên Hoằng gật đầu hỏi: “Có chuyện gì?”
Bắc Hải Vũ hơi do dự một chút rồi đáp: “Hồi bẩm lão bang chủ, Phương huynh đệ đưa Du cô nương ra ngoài thành bắc rồi.”
Hiên Viên Hoằng nhíu mày, trầm mặc hồi lâu mới thở dài nói: “Đi thì cứ đi, chuyện nên biết sớm muốn y cũng sẽ biết.”
Bắc Hải Vũ chần chừ: “Nhưng…”
Hiên Viên Hoằng than: “Hồ Khiếu Long Ngâm là nội công tuyệt đỉnh võ lâm, Hồ Khiếu Long Ngâm phát ra, xé gan rách mật, người bình thường trong vòng năm dặm nghe thấy nhất định sẽ điên loạn, trừ hoang mạc phía ngoài thành bắc không người ra thì y còn có thể đi đâu?”
Bắc Hải Vũ Khẽ thở dài một tiếng, rồi chầm chậm gật đầu.
Hiên Viên Hoằng dặn: “Ngươi phái hai trưởng lão của bản bang đi theo từ xa, đề phòng vạn nhất, nếu như không có chuyện gì khác thì đừng có tới gần.”
Bắc Hải Vũ gật đầu nói: “Vâng! Đệ tử lập tức đi làm.”
Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu.
*************
Xe đều đều, ngựa lặng lẽ, chậm rãi đi qua đoạn tường thành đất đổ nát, đi được hai ba dặm, phía trước đột nhiên hiện ra một vùng đất khô cằn, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa tháp.
Phương Thất đẩy xe ngựa, ôm thân thể mềm mại của Du Mộng Điệp xuống, rảo bước đi về phía bắc hoang mạc.
Ánh mặt trời giữa trưa không hề chói mắt, chiếu lên xa mạc mênh mông, đằng xa là một vùng vàng óng. Phương Thất đi được hơn một dặm thì đột nhiên thi triển khinh công, thân hình bốc lên, giống như gió trong hoang mạc chạy về phía trước. Chạy được hơn mười dặm, rồi dừng lại dưới một đồi cát lớn, dõi mắt nhìn bốn phía, xung quanh tĩnh mịch trống trải, cát vàng chập chùng kéo dài vô tận, bầu trời xanh thẳm bập bềnh mây trắng như bông. Phương Thất khẽ thờ phào, đặt Du Mộng Điệp lên đồi cát sạch sẽ, lặng lẽ nhìn dáng vẻ Du Mộng Điệp trong giấc ngủ say.
Y đột nhiên nhớ ra khi mình bị trọng thương ở ngoài thành nam, có phải Du Mộng Điệp cũng ôm thân thể nặng nề của y trở về khách sạn Duyệt Lai như thế này hay không?
Mà đêm đó trên đường từ Bạch Đà sơn trở về, Du Mộng Điệp yêu kiều bay lượn dựa vào khinh công như Du Long, sóng vai cùng mình. Tình cảnh đêm đó, cứ như ngày hôm qua…
Phương Thất thầm thờ dài, khẽ giải huyệt đạo của nàng, mỉm cười nhìn Du Mộng Điệp tỉnh lại.
Du Mộng Điệp mơ màng tỉnh lại, trong lúc hốt hoảng chiếu vào tầm mắt là một khuôn mặt đang mỉm cười với mình. Du Mộng Điệp giật mình, đột nhiên ra tay như chớp, tát một cái vang dội lên khuôn mặt tươi cười của Phương Thất, Phương Thất sững sờ, một dấu tay đỏ như máu xuất hiện ngay trên má.
Y thế nào cũng không ngờ rằng Du Mộng Điệp vừa tỉnh dậy lại cho mình một cái tát, cái tát này vừa nhanh lại vừa đầy căm giận. Trong lúc ngạc nhiên Phương Thất không né tránh, y đột nhiên nghĩ ra hiện giờ Du Mộng Điệp thần trí không tỉnh táo, hẳn là không nhận ra mình, không khỏi che má cười khổ không thôi.
Du Mộng Điệp nhảy bật lên, quát lớn: “Ngươi là ai?”
Phương Thất cười khổ: “Ta là Phương Thất.”
Sắc mặt Du Mộng Điệp đột nhiên biến đổi, hỏi: “Ngươi là Phương Thất? Lãng Tử Phương Thất?”
Phương Thất đột nhiên hiểu ra sự tình không ổn, nhíu mày nói: “Đúng, ta là…”
Du Mộng Điệp giận dữ quát: “Ta giết ngươi!” Tay áo phất lên, nhưng lại không thấy đoản kiếm, nàng nghiến răng quát một tiếng, thân hình bốc lên, như ánh chớp tới trước mặt Phương Thất, tay trái hóa chưởng thành kiếm, tay phải ba ngón cong lại thành hình bông hoa, không ngờ là tuyệt kỹ Niêm Hoa chỉ của võ lâm.
Phương Thất cả kinh, mắt thấy chưởng kiếm của Du Mộng Điệp sắp đâm vào sườn mình, Niêm Hoa Chỉ đã tới yết hầu, Phương Thất tung người lướt về phái sau, lui ra ngoài hai trượng. Du Mộng Điệp vụt tới như cánh nhạn đuổi sát theo, tới trước người Phương Thất, Phương Thất đột nhiên chấm mũi chân lên mặt cát, thân hình như mũi tên rời cung, phóng lên trên hơn bảy trượng. Trên không trung hít sâu một hơn, đột nhiên phát ra một tiếng gầm dài, như mãnh hổ gầm trong núi sâu, như thần long ngâm ngoài bầu trời, tức thì vang vọng khắp hoang mạc, hồi lâu vẫn văng vẳng bên tai. Du Mộng Điếp vọt lên theo ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhẹ nhàng rơi xuống trên đồi cát mềm xốp, tức thì lại ngất đi.
Phương Thất khẽ khàng hạ xuống, nhẹ nhàng bóp lên nhân trung của nàng, Du Mộng Điệp mơ màng tỉnh lại, vừa nhìn đã thấy ngay ánh mắt dịu dàng mà quan tâm của Phương Thất, khuôn mặt trắng bệch của nàng hiện lên nụ cười, nhìn xung quanh rồi gọi: “Thất ca.”
Phương Thất thở phào một tiếng gật đầu.
Du Mộng Điệp hỏi: “Thất ca, chúng ta đang ở đâu đây?”
Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp, cười khổ không nói.
Du Mộng Điệp đột nhiên nhíu mày lại, hỏi: “Ấy, trên mặt huynh làm sao thế?”
Phương Thất xoa cái má xưng vù cùa mình, cười méo xẹo: “Vừa rồi bị người ta tát cho một cái thật kêu.”
Ánh mặt Du Mộng Điệp đột nhiên lộ vẻ lo lắng, cắn răng nói: “Là ai? Muội giết y!”
Phương Thất ha ha cười khổ, thở dài đáp: “Người này không giết được.”
Du Mộng Điệp chun mũi, nói: “Rốt cuộc là ai? Y vì sao lại phải tát huynh, huynh kể cho muội đi.”
Phương Thất mỉm cười nói: “Muội không sao thì tốt, mau dậy đi, đừng ở đây nữa.”
Du Mộng Điệp nhìn khắp bốn phía, đột nhiên cười hì hì: “Nằm ở nơi này rất tốt, lại không có ai làm phiền, muội không dậy nữa!”
Phương Thất nghiêm mặt nói: “Muội không dậy là ta đi đấy!”
Du Mộng Điệp chun mũi, hừ một tiếng, nói lớn: “Huynh dám !”
Phương Thất gãi đầu, khẽ thở dài.
Du Mộng Điệp cười hì hì: “Thất ca, huynh qua đây.”
Phương Thất nhiu mày rồi chậm chậm ngồi xuống. Du Mộng Điệp nói: “Để muội xem vết thương của huynh.” Phương Thất nghiêng đầu qua, Du Mộng Điệp từ từ đưa tay ra, nhưng đột nhiên hai cánh tay móc lấy cổ hắn, cười hi hi nói: “Huynh mắc lừa rồi chứ?”
Phương Thất cười khổ nói: “Ta bị lừa rồi, muội tốt nhất là mau dậy đi, chúng ta trở về.”
Du Mộng Điệp chun mũi nói: “Không! Nằm ở đây thật là thoải mái! Trừ phi huynh nói cho muội là ai tát huynh, người này ra tay quá ác! Huynh xem nửa khuôn mặt bên này xưng cả lên rồi.”
Phương Thất mỉm cười nói: “Muội thực sự muốn biết?”
Du Mộng Điệp gật đầu.
Phương Thất thở dài đáp: “Người này cho dù có tát ta mười cái, ta cũng sẽ không nói gì, bởi vì nàng vì ta mà chịu khổ nhiều hơn rất nhiều, giờ muội đã hiểu chưa?”
Du Mộng Điệp nhiéu mày, vành mắt đỏ lên, nói: “Chẳng lẽ là Trầm… Tuyết Quân? Cô ta… cô ta không phải đã chết rồi ư?”
Phương Thất đột nhiên buồn bã, thở dài nói: “Không phải là nàng ấy.”
Du Mộng Điệp lại cau mày hỏi: “Vậy rốt cuộc là ai?”
Phương Thất thờ dài nói: “Xa tận chân trời mà gần ngay trước mặt, chính là muội đấy.”
Du Mộng Điệp đột nhiên buông đôi tay choàng lên cổ Phương Thất ra, kinh ngạc nói: “Muội? Sao muội đánh huynh được? Không phải huynh nói đùa chứ?” .
Phương Thất cười khổ kể: “Muội bị trúng Nhiếp Hồn Thuật, chẳng những muốn giết cửu công, còn muốn giết cả ta, tát cho ta một cái còn tính là nhẹ đấy.”
Du Mộng Điệp cả kinh: “Huynh… chuyện này… là thật ?”
Phương Thất thờ dài gật đầu: “Thật.”
Du Mộng Điệp trầm tư hồi lâu, dịu dàng vuốt ve gò má xưng phồng của Phương Thất, nhíu mày nói: “Thực sự là muội đánh à? Thất ca, huynh sẽ không trách muội chứ? Hay là huynh cũng tát muội một cái đi!”
Phương Thất mỉm cười: “Nha đầu ngốc, muội thần trí bất minh, ta làm sao trách muội được chứ.”
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: “Muội biết Thất ca sẽ không trách muội, đương nhiên càng không nỡ đánh muội, cho nên muội mới nói như thế.”
Phương Thất cười khổ không nói.
Du Mộng Điệp hỏi: “Vậy sao chúng ta lại ở đây?”
Phuơng Thất đáp: “Cửu công bảo ta đưa muội tới chỗ vắng vẻ không người, dùng Hổ Khiếu Long Ngâm phá Nhiếp Hồn Thuật mà muội trúng.”
Du Mộng Điệp gật đầu, rồi lại nhíu mày hỏi: “Tự muội đi tới à?”
Phương Thất gãi đầu: “Ngồi xe một đoạn. Sau đó... sau đó ta bế muội tới.”
Du Mộng Điệp gò má đột nhiên đỏ như ráng chiều, vựa thẹn vừa giận nói: “Huynh… không… không làm gì chứ?”
Phương Thất thở dài: “Ta đương nhiên là thừa cơ ôm muội, tay tất nhiên là cũng không thể quá thành thật, những điều này muội có thể tưởng tượng được chứ.”
Du Mộng Điệp tức thì mặt đỏ tới tận mang tai, vội vàng nhìn y phục của mình, thẹn thùng nói: “Huynh… huynh xấu chết đi được!” Tay giơ lên như ánh chớp, thoáng cái đã tới bên má Phương Thất, nhưng hạ xuống lại đột nhiên nhẹ nhàng, nhẹ như vuốt ve vậy, mặt mang vẻ thẹn thùng, cắn chặt răng, mặt như hoa đào thẹn thùng nhìn Phương Thất.
Phương Thất than: “Một kẻ xấu như ta, nên đi cho mau vậy, muội ở đây nghỉ ngơi nhé.”
Du Mộc Điệp tức giận dậm chân, lớn tiếng quát: “Không cho đi!”
Phương Thất xoay người, nhìn nàng chẳng biết làm sao.
Du Mộng Điệp bĩu môi: “Giờ toàn thân muội không có sức lực gì, đi không được. Muội tới thế nào… huynh… tới thế nào thì muội… sẽ về thế đấy.”
Phương Thất trừng mắt nhìn Du Mộng Điệp, đột nhiên đi tới, không nói một lời nhấc Du Mộng Điệp lên khỏi mặt đất, ôm vào trong lòng, sải chân bước đi.
Du Mộng Điệp giật mình, sắc mặt biến đổi, đột nhiên lại cười hì hì móc lấy cổ y, nhỏ giọng nói: “Thất ca, muội có nặng không?”
Phương Thất tựa hồ không nghe thấy, ngửa đầu bước nhanh như bay, Du Mộng Điệp cắn răng, mặt mang theo vẻ thẹn thùng, đầu ngả ra dựa sát vào lồng ngực của y, gống như lại ngủ rồi vậy.
Đường có xa hơn cũng tới lúc đi hết, chính như bông hoa có đẹp hơn cũng tới lúc sẽ tàn, thời gian có tươi đẹp rồi cũng tới lúc qua đi, giống như cuộc sống đau khổ rồi cũng có ngày kết thúc vậy.
Chớp mắt đã tới chỗ cách xe ngựa dừng không xa, từ xa xa đã có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ, bước chân Phương Thất chậm lại, mỉm cười nói: “Du thế muội, sắp tới trước xe ngựa rồi, xa phu đang đợi ở đó, có muốn ta tiếp tục bế muội không? .
Du Mộng Điệp khẽ hừ một tiếng, chun mũi lại, có chút không tình nguyện đứng xuống, kéo tay Phương Thất, đi về phía xe ngựa, thân thể của nàng tựa hồ còn có chút yếu ớt.
Ánh mặt trời ấm áp của mùa thu chiếu lên hoang mạc, một tòa thạch tháp nhỏ chỉ cao hơn một trượng lẽ loi đứng trong vùng hoang dã, xe ngựa dừng ngay bên thạch tháp, xa phu ngồi trên càng xe, tựa hồ đã ngủ say rồi.
Du Mộng Điệp nhìn qua toàn thạch tháp, tức thì sắc mặt biến đổi, nàng vội siết chặt tay Phương Thất, bước chân chậm rất chậm.
Phương Thất lấy làm lạ nhìn Du Mộng Điệp hỏi: “Làm sao thế?”
Du Mộng Điệp nhíu mày nói: “Thất ca, muội đột nhiên rất muốn lên phố đi dạo, chúng ta từ đây vòng qua cửa tây, sau đó thuận đường đi dạo trên phố được không?”
Phương Thất mỉm cười nói: “Không được, chúng ta nên trở về cho mau, tránh để cửu công sốt ruột, sau khi trở về nếu muội muốn dạo phố, ta sẽ đi cùng muội.”
Du Mộng Điêp mặt nhăn nhó, đầu cúi xuống, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Phương Thất mỉm cười, kéo tay nàng, rảo bước lên xem y đột nhiên cũng chú ý tới tòa tháp này, bốn phía dưới tháp là mảnh đất khô cằn, đã có cát vàng chầm chậm xâm nhập, lan dần tới bên mép tòa tháp.
Xe phu đã tỉnh lại, cười hiền hòa đứng ở bên xe chờ Phương Thất.
Du Mộng Điệp nắm chặt tay Phương Thất nói: “Thất ca, chúng ta mau lên xe trở về đi, đột nhiên muội cảm thấy rất đói!”
Phương Thất cau mày, nhìn qua Du Mộng Điệp, đột nhiên y thấy Du Mộng Điệp có chút khác lạ, vì thế ánh liền đưa ánh mắt tới toàn phật tháp.
Du Mộng Điệp than thầm, chầm chậm cúi đầu xuống, chuyện không thể tránh được cuối cùng cũng sắp xảy ra rồi.
Đây là một tòa thạch tháp nhỏ, chỉ cao một trượng có chín tầng. Trong hoang mạc trông vô cùng cô đơn lẻ loi, trên tháp có một khối đá nhẵn bóng bằng phẳng, phía trên có khắc ba chữ triện lớn ‘Tháp Liễu Trần’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.