Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 118: Ngày ấy chuyện ấy




Trời đã quá trưa. .
Phương Thất từ Tân Hồng lâu loạng choạng đi ra, trong tay còn cầm một hũ rượu chưa uống hết.
Đây là rượu ngon, đương nhiên không thể lãng phí.
Hạnh Hoa Thôn ba mươi năm trong tòa thành nhỏ ở đại mạc này chẳng phải dễ dàng có thể kiếm được, huống chi là một lãng tử coi rượu như mạng.
Áo sính thứ mới, người ưa loại cũ, rượu và bằng hữu giống nhau, đều càng cũ càng tốt.
Có loại bằng hữu mở tửu lâu như Chu mập, hơn nữa còn có thể ghi sổ, Phương Thất dường như cảm thấy rất hài lòng. Hiện giờ y xoa cái bụng đã ăn tới no căng, ợ ra cả rượu, chuẩn bị đi tìm một vị cố nhân khác.
Tòa thành nhỏ chốn biên thùy, khí trời mùa thu có chút hơi lạnh, nhưng lúc này là sau trưa, ánh mặt trời âm ấm chiếu lên người, làm người ta cảm thấy rất ấm áp, rất khoan khoái.
Nhất là một lãng tử đã ăn no uống say, lúc này phải cảm thấy rất thoải mái, rất dễ chịu, rất hài lòng. Huống chi trong tay y còn cầm một hũ rượu ngon chưa uống hết, muốn uống lúc nào cũng có thể làm một ngụm.
Phương Thất mang theo rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo tới Ỷ Thúy lâu.
Cánh cửa lớn màu son khép hờ, đây vốn không phải lúc các cô nương tiếp khách, cho dù là khách chơi chịu khó nhất hiện giờ cũng chưa tới, các cô nương vất vả mệt nhọc cả một đêm hiện giờ đều vừa mới ngủ dậy tẩy rửa trang điểm.
Phương Thất lại giống một gã say đã không thể kiên nhẫn được nữa, đẩy cửa tiến vào.
Đường vẫn là con đường mòn đó, thu cúc hai bên đang nở rực rỡ, vô số đóa hoa nở ra những chiếc cánh nhỏ xinh có trắng có vàng có, cửa chính phòng khách lại đóng chặt, tựa hồ không hoan nghênh khách tới sớm nơi này.
Phương Thất đang gõ cửa rầm rầm, tiếng gõ cửa vang tới tận trời, cho dù là kẻ điếc cũng nghe thấy.
Y vốn không cần gõ cửa, chỉ cần khe khẽ tung mình một cái, là có thể nhảy lên tới lầu hai hoặc lầu ba, sau đó đẩy cửa sổ, là tiến vào khuê phòng của một vị cô nương nào đó. Nếu như vị cô nương ấy còn có chút ký ức, nhất định sẽ rất hoanh nghênh chàng lãng tử vừa rất trẻ tuổi lại nhiều tiền này.
Nhưng Phương Thất lại gõ cửa, bởi vì y muốn tìm không phải cô nương nào khác, mà là Tử Yên.
Vào kỹ viện và làm ăn trộm khác nhau duy nhất ở chỗ, vào kỹ viện thì có thể gõ cửa quang minh chính đại gõ cửa đi vào, làm ăn trộm thì không thể gõ cửa đi vào.
Quy công không phải kẻ điếc, hơn nữa y còn trẻ tuổi, lỗ tai đương nhiên cũng không tệ, nhưng y vẫn cứ chậm chạm ra mở cửa, muốn xem xem là vị đại gia nào nóng ruột như thế.
Kỹ viện mặc dù cũng là làm ăn, nhưng làm ăn cũng có thời gian, chẳng có cửa hiệu nào mở cửa kinh doanh suốt cả mười hai canh giờ.
Hiện giờ không phải lúc kỹ viện kinh doanh.
Cho nên sắc mặt quy công rất khó coi, Phương Thất thì lại như không hề nhìn thấy, cửa vừa mới mở ra, y liền bước ngay vào, nhấc chân đi thẳng lên lầu hai.
Quy công đương nhiên không nhận ra Phương Thất, cho nên y lập tức chạy tới giữ lấy Phương Thất, nói: “Đại gia…”
Hai chữ đại gia vừa mới nói ra miệng, y đột nhiên nhìn thấy Phương Thất mỉm cười nhấc chân lên, đầu gối đã đụng ngay vào bụng của y.
Cái đụng này không dùng nhiều sức lắm, nhưng quy công lập tức buông tay, ngã phịch xuống mặt đất, hai tay ôm lấy bụng, sắc mặt trắng bệch, đau tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh, nửa ngày trời cũng không kêu ra tiếng.
Phương Thất mắt lờ đờ cười cười, nhấc chân đi lên lầu.
Đột nhiên có một tiếng quát: “Đứng lại!” Từ trên lầu ùa ra bốn tên đại hán vạm vỡ, dàn hàng ngang, khoanh tay đứng chắn đường lên lầu, ở dưới cũng có bốn tên đại hán chạy tới, vượt qua tên quy công đầy đầu mồ hôi còn chưa thở nổi, đuổi theo Phương Thất.
Quán cơm và kỹ viện giống nhau, đều nuôi loại người như thế này, không kẻ nào là không thân thể khôi ngô, luyện qua mấy món công phu quyền cước, chuyên môn dùng để đối phó với loại người ăn quịt. Ỷ Thúy lầu đương nhiên không ngoại lệ.
Một tên đại hán vạm vỡ xông lên trước, đưa tay ra muốn tóm lấy vai của Phương Thất, gã muốn tóm lấy vai của tên cuồng đồ này vặn người của y lại, sau đó mới cho một cú đấm đầu vào mũi. Gã rất tự tin vào cú đấm này của mình, gã tin rằng nhất định có thể đấm nát mũi của đối phương, làm vẹo sang một bên.
Tay của gã vừa mới đặt lên vai của Phương Thất, vai Phương Thất đột nhiên rung lên, bàn tay to như cái quạt của tên đại hán đột nhiên giống như chụp phải một con cá trơn tuột vậy, không ngờ chớp mắt chụp vào chỗ trống, đại hán ngẩn ra, Phương Thất không thèm quay đầu lại, chân phải đã khe khẽ búng ngược lại, trúng ngay đũng quần đại hán. Tên đại hán kêu thảm một tiếng, bay lên không, hai tay ôm lấy háng, rơi uỵch bên cạnh tên quy công.
Ba tên đại hán đằng sau ngẩn ra, quát lớn một tiếng, một tên xuất quyền đánh vào hông Phương Thất, một tên quét chân vào cẳng chân Phương Thất, còn một tên đại hán còn lại thì đấm vào sau gáy Phương Thất.
Quyền nhanh như gió, cước pháp càng thêm dữ dội, nhưng Phương Thất đột nhiên bước tới trước một bước, hai quyền một cước liền đánh vào khoảng trống. Phương Thất thình lình quay người lại, nhìn ba tên khẽ mỉm cười, cả ba ngẩn ra, quát lớn một tiếng nắm đấm lại đánh tới, Phương Thất đột nhiên nâng chân lên, ba tên chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, rồi nhất tề bay ra, nối nhau ngã bên cạnh tên quy công dưới lầu, tên nào tên ấy ôm lấy bụng, kêu gào thảm thiết.
Phương Thất khẽ thở dài, chầm chậm quay người lại, nháy mắt với bốn tên đại hán đứng khoanh tay ở cầu thang. Bốn tên đại hán đưa mắt nhìn nhau, hai tay khoanh trước ngực đột nhiên buông xuống, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ngừng nháy mắt ra hiệu với nhau.
Phương Thất hắng giọng một tiếng, nhấc chân bước lên lầu, bốn tên đại hán hơi run run, gãi gãi đầu, mặt lộ vẻ ngượng ngùng liếc nhìn Phương Thất, một tên bỗng nhiên ôm bụng kêu: “Úi chao, bụng ta đau quá, phải đi nhà xí gấp thôi!” Rồi nhấc chân chạy đi, đầu cũng chẳng quay lại chạy qua bên, một tên khác cũng hô: “Đợi ta với, ta cũng đi!” Bốn tên giống như thấy quỷ vậy, chạy hết cả tới nhà xí.
Các cô nương đột nhiên chạy cả ra khỏi phòng, tay vịn lan can mở đôi mắt còn ngái ngủ liếc nhiền Phương Thất, cô thì quay đầu làm dáng, cô thì liếc mắt đưa tình, Phương Thất chỉ mỉm cười đi về phía phòng Tử Yên.
Khuê phòng của Tử Yên ở phía trong cùng, là gian phòng kín đáo nhất.
Phương Thất vừa mới tới bên cửa, trong phòng loáng thoáng cho tiếng gió xẹt qua, Phương Thất nhíu mày, khe khẽ gõ cửa.
Trong phòng truyền ra một giọng nói ôn nhu động lòng dễ nghe: “Nếu Phương đại gia đã tới, thì mời vào đi.”
Phương Thất mỉm cười đẩy cửa, loạng choạng bước vào, y nhìn thấy đầu tiên là bóng lưng của Tử Yên.
Một khuôn mặt xinh đẹp, giống như đã gặp trong mơ, một đôi mắt to long lanh như biết nói chuyện, đôi mày ngài thanh tao, mái tóc dài đen nhánh, một chiếc lược gỗ tinh xảo. Tử Yên chính đang ngồi trước bàn trang điểm, đối diện gương đồng chậm rãi sửa sang mái tóc của mình.
Nếu như ngươi nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ hiểu nhầm rằng đã vào khuê phòng của một vị đại gia khuê tú nào đó, Phương Thất hiện giờ lại lần nữa có cảm giác này.
Tử Yên cũng chẳng quay đầu lại, vẫn cẩn thận chải tóc, khuôn mặt mỉm cười lại nhìn Phương Thất trong gương, bình thản nói: “Ngồi đi.”
Phương Thất đặt nửa hủ rượu trong tay lên trên bàn, cười nói: “Khi có thể nằm ta tuyệt đối sẽ không ngồi.” Rồi giơ cánh tay lên ngáp dài, đột nhiên đi tới bên giường, ngay cả giày cũng chẳng cởi ra, thoải mái nằm xuống chiếc giường rộng rãi, êm ái phát mùi hương thoang thoảng của Tử Yên, lẩm bẩm: “Nơi này thật thoải mái, sao trước đây ta không phát hiện ra nhỉ?” .
Tử Yên mỉm cười, tựa hồ chẳng hề nổi giận, hờ hững nói: “Nơi này đều luôn rất thoải mái, sao chàng không tới sớm một chút?”
Phương Thất mỉm cười: “Ta tới từ sớm rồi, chỉ có điều có người trộn mấy thứ bên trong rượu ta uống, làm ta không cẩn thận bị uống say.”
Tử Yên nói: “Cho nên hôm nay chàng liền mang rượu tới?”
Phương Thất cười hì hì: “Ta đã hớ mất một lần, vấp một lần là một lần khôn, tuy vất vả một chút, nhưng mình tự mang vẫn tốt hơn.”
Tử Yên nhoẻn miệng cười nói: “Phương đại gia thật là dí dỏm.”
Phương Thất mỉm cười nói: “Có thể đổi được một nụ cười của mỹ nhân càng hiếm có hơn.”
Tử Yên hỏi: “Phương đại gia đã ăn cơm rồi ư?”
Phương Thất đáp: “Ăn rồi, nếu như nàng còn chưa ăn, thì ta có thể bồi tiếp nàng ăn thêm bữa nữa.”
Tử Yên cười duyên: “Phương đại gia còn ăn được ư?”
Phương Thất nói: “Trước mặt mỹ nhân, no chết ta cũng ăn được!”
Tử Yên hỏi: “Nếu như say chết thì sao?”
Phương Thất lẩm bẩm: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, nhân bất phong lưu uổng thiếu niên, say chết thì càng tốt.”
Tử Yên mỉm cười, chậm rãi nhấc mái tóc lên, không hề xoa phấn, một khuôn mặt trắn nõn không trang điểm hướng lên trời, nhưng càng thêm siêu phàm thoát tục, như phù dung trong nước mát, hoa sen trong nước, như thủy tiên trong mây, mặc dù đẹp không nói lên lời, nhưng lại làm người ta quên mất chút tà niệm nên có trong lòng.
Phương Thất thầm thở dài, y đột nhiên cảm thấy trong lòng lại lần nữa đau đớn, khung cảnh quen thuộc này, nụ cười nhẹ này, tựa hồ làm y trở về ngày xưa, trở về Thần Long sơn trang, một lần ngủ dậy, Trầm Tuyết Quân đang ngồi trước bàn trang điểm, bản thân vẫn nằm trên giường. Tử Yên trước mắt cũng đang trang điểm, cảnh hạnh phúc ngày nào phảng phất trở lại trước mắt.
Đáng tiếc nơi này không phải là Thần Long sơn trang, Tử Yên cũng chẳng phải là Trầm Tuyết Quân, Phương Thất cũng chẳng còn là Phương Thất ngày xưa nữa. Cảnh còn người mất vạn sự tan, Phương Thất không kìm được thầm thở dài.
Tử Yên mỉm cười nhìn Phương Thất: “Phương đại gia hiện giờ có muốn rời giường không? Nô gia có thể bồi đại gia uống mấy chén.”
Phương Thất mỉm cười nói: “Uống rượu chẳng lẽ còn phải dậy? Ở trên giường cũng có thể uống mà.”
Tử Yên nhíu mày: “Ở trên giường thì uống làm sao?”
Phương Thất nháy mắt, cười hì hì nói: “Nàng có thể uống vào miệng trước, sau đó lại mớm cho ta…”
Tử Yên chớp mắt mặt thẹn đỏ bừng, lắp bắp nói: “Chàng…. Chàng…”
Phương Thất cười khà khà nói: “Nàng không muốn thì thôi, cần gì phải gấp như thế?” Nói rồi khẽ thở dài, chậm rãi ngồi dậy, vỗ lên giường nói: “Cái giường này không tệ, ta quyết định tối nay sẽ ở lại đây.” .
Tử Yến thở dài, từ từ cúi đầu xuống.
Phương Thất ngồi xuống bên bàn, Tử Yên cũng ngồi xuống, hồi lâu mới nói: “Nô gia biết chàng sớm muộn cũng sẽ tới.”
Phương Thất mỉm cười: “Ồ? Nàng hiểu ta như vậy sao?”
Tử Yên mỉm cười, cúi đầu không nói.
Phương Thất đưa tay cầm lấy hai chén rượu trên bàn, nhấc nửa hũ rượu đổ vào hai chén, mỉm cười đưa cho Tử Yên: “Mời!”
Tử Yên nâng chén rượu lên, nàng uống rất chậm, tư thế rất đẹp, nhưng không hề dừng lại, một chén rượu đã uống sạch.
Phương Thất mỉm cười, chầm chậm uống rượu rồi trầm ngâm hỏi: “Tử Yên cô nương họ gì vậy?”
Tử Yên mỉm cười nói: “Phương đại gia cần gì quan tâm tới điều này?”
Phương Thất mỉm cười nói: “Bởi vì ta muốn chuộc thân cho nàng, không biết có được hay không?”
Tử Yên hờ hững nói: “Phương đại gia vì sao muốn chuộc thân cho nô gia?”
Phương Thất nói: “Chẳng vì sao cả, chỉ bởi vì ta nhìn trúng nàng, hơn nữa vừa khéo ta vẫn còn độc thân.”
Tử Yên nhìn Phương Thất, hồi lâu mới thở dài nói: “Đa tạ ý tốt của Phương đại gia, đáng tiếc thân của nô gia không chuộc được.”
Phương Thất hỏi: “Vì sao vậy?”
Tử Yến cúi đầu không nói.
Phương Thất mỉm cười nói: “Cô nương nếu như không phải họ Tử, chẳng lẽ là họ Trầm hay sao?”
Tử Yên giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Phương Thất.
Phương Thất chăm chú nhìn Tử Yến, thong thả nói: “Cô nương có thể kể chuyện của mình cho ta nghe không?”
Tử Yên lắc đầu: “Chuyện của quá khữ, nô gia sớm đã quên mất rồi.”
Phương Thất cười khổ, nhìn Tử Yên chậm rãi nói: “Vậy cô nương có muốn nghe chuyện của ta không?”
Tử Yến nhíu mày, không gật đầu cũng không lắc đầu, mắt nhìn Phương Thất không chớp.
Phương Thất nhấc nửa hũ rượu lên, rót cho mình và Tử Yên mỗi người một chén, chậm rãi nhấc chén rượu lên, thở một tiếng dài, từ từ nói: “Ngày xưa triều định có một vị giám sát ngự sử tên là Trầm Vô Tật Trầm đại nhân, có danh hiệu là Trầm thanh thiên, là một vị quan tốt được vạn dân kính ngưỡng.” Phương Thất vừa nói vừa chăm chú nhìn Tử Yên, Tử Yên đột nhiên cúi đầu xuống.
Phương Thất thở dài: “Chỉ tiếc là người tốt chẳng sống thọ, tai họa lưu ngàn đời, vị Trầm đại nhân này bị tiểu nhân hạm hại, bị hoàng đế giáng chỉ chém cả nhà, đáng thương cho Trầm đại nhân nửa đời làm quan lại bị vận hạn này, cả nhà ba mươi tám mạng bị giết, nghe nói binh lính soát nhà Trầm gia chỉ lục được năm lượng bạc vụn với nửa chum gạo mà thôi.”
Tử Yên cúi đầu xuống, đột nhiên nước mắt đã chảy đầy mặt, từng giọt lệ trong suốt nhỏ lên trên váy.
Phương Thất thở dài, nhìn Tử Yên chăm chú: “Ông trời coi như còn mở nửa con mắt, kiếp nạn đó Trầm gia có một vị tiểu thư đến chùa Linh Quang dâng hương, nên tránh khỏi họa hại, có một người tốt vội vàng đưa tin, vị Trầm tiểu thư sau khi có được tin tức liền vội vàng bỏ trốn.”
Tư Yên khóc như mưa, cúi đầu không nói.
Phương Thất giọng vẫn đều đều: “Nói ra cũng kỳ quái, vị Trầm tiểu thư này không ngờ một thiếp thân nha hoàn cũng chẳng có, bị người ta truy sát, một mình chạy tới Thần Long sơn trang, khi đó Phương Thất đang tuổi trẻ thanh xuân, ra tay cứu vị Trầm tiểu thư đó. Sau này gia mẫu sai gia huynh tới kinh thành nghe ngóng tin tức, quả nhiên là như thế. Trầm tiểu thư không nhà để về, sau này do gia mẫu làm chủ, đem nàng gả cho Phương Thất.”
Từ Yên từ từ ngẩng đầu lên nhìn Phương Thất một cái, đôi mắt sưng mọng như trái đào, rồi đột nhiên lại cúi đầu xuống.
Phương Thất phảng phất cũng rơi vào trầm tư, chầm chậm nâng chén rượu lên uống, ánh mắt nhìn về phương xa, như trở về với quá khứ tươi đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.