Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 19: Ánh trăng ngoại thành




Cửa phòng mở, tên tiểu nhị Tiểu Quế Tử của quán trọ cười hì hì bước vào, trong tay cầm trong một lá thư.
"Tối nay giờ tý, tới khu rừng nhỏ ở phía nam, nhớ, chỉ đến một mình."
Phương Thất nhìn vào mảnh giấy, sắc mặt hơi đổi một chút, ngẩng đầu hỏi: "Từ đâu ngươi có nó?"
Tiểu Quế Tử cười hì hì đáp: "Vừa rồi có người giao cho tiểu nhân, bảo tiểu nhân chuyển đến cho Phương đại gia."
Phương Thất đột nhiên nắm chặt tay Tiểu Quế Tử, hỏi dồn: "Là người nào? Đã đi đâu rồi?”
Tiểu Quế Tử sợ đến sắc mặt trắng bệch, đáp: "Là một tên ăn mày, trên mặt có vẽ rất nhiều màu sắc, tiểu nhân cũng không có nhìn rõ diện mạo, hắn nói …… hắn nói chỉ cần tiểu nhân mang lá thư này đưa cho Phương đại gia thì Phương đại gia nhất định sẽ thưởng tiền cho tiểu nhân”
Phương Thất buông tay Tiểu Quế Tử ra, lẩm bẩm: "Không sai, ta sẽ thưởng tiền cho ngươi ……"
Tiểu Quế Tử hít sâu một hơi lại cười hì hì nói: "Tiểu nhân biết Phương đại gia là người hào phóng mà”
Phương Thất nói: "Nếu muốn được thưởng tiền thì tại sao tên ăn mày đó lại không đích thân mang đến đây? Còn ngươi nữa, sao lại biết ta rất hào phóng?”
Tiểu Quế Tử ngập ngừng trả lời: "Chuyện này …… chuyện này …… tiểu nhân ……"
Phương Thất cười khổ nói: "Tên ăn mày kia nói cũng đúng, ta thưởng tiền cho ngươi đây”
Tiểu Quế Tử đưa tay tiếp nhận một nén bạc của Phương Thất, miệng cười hì hì nói: "Cảm ơn Phương đại gia, Phương đại gia thật sự là người tốt”
Phương Thất mỉm cười nói: "Lần sau nếu có thư mang tới sẽ thưởng nữa”
Tiểu Quế Tử gật đầu nói: "Nhất định, nhất định!", nói xong xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên dừng lại kêu lên: "A, Thanh Thanh cô nương, Tiểu Hổ?"
Tiểu Hổ kêu lên: "Tiểu Quế Tử ca ca."
Tiểu Quế Tử vui vẻ nói: "Hai người không có việc gì là tốt rồi. Tiểu Hổ, nếu rảnh rỗi hãy tới tìm ca chơi đùa nhé”
Tiểu Hổ trả lời: "Nhất định."
Tiểu Quế Tử nói với Phương Thất: "Tiểu nhân xin phép cáo lui”
Phương Thất gật đầu, Tiểu Quế Tử liền rời khỏi phòng, sau đó tiện tay khép luôn cửa.
Phương Thất ngồi xuống, trầm mặc không nói.
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi: "Thất ca có chuyện gì à?"
Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Du Mộng Điệp, tiếp đó đưa lá thư cho nàng.
Du Mộng Điệp nhìn lá thư một hồi lâu, rồi hỏi: "Muội thấy đâu có chỗ nào kỳ lạ chứ?”
Phương Thất vẫn cúi đầu không nói.
Du Mộng Điệp hỏi tiếp: "Chẳng lẽ Thất ca biết người viết bức thư này?”
Phương Thất chậm rãi gật đầu.
Du Mộng Điệp đột nhiên cười nói: "Muội hiểu rồi, muội biết là ai rồi”
Phương Thất ngẩng đầu nhìn Du Mộng Điệp, nói: "Muội biết?”
Du Mộng Điệp mỉm cười đáp: "Nét chữ rất đẹp, nhất định là do phụ nữ viết, và có thể làm cho Thất ca đọc xong toát ra vẻ mặt như vậy thì ngoại trừ Trầm Tuyết Quân còn có ai?"
Phương Thất nhìn nền gạch dưới mặt đất, cúi đầu không nói.
Du Mộng Điệp mỉm cười nói tiếp: "Chỉ là tại sao cô ấy không đích thân đến đây mà phải hẹn gặp Thất ca ở ngoài nhỉ?”
Phương Thất chậm rãi lắc đầu, đáp: "Huynh không biết"
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Chuyện của hai người tiểu muội cũng có nghe qua, Thất ca có biết nguyên nhân tại sao cô ấy rời khỏi Thất ca không?”
Nước mắt của Phương Thất đột nhiên chảy xuống.
Vết thương lòng của một người, cho dù là gì đi nữa thì cũng đừng nên khơi ra, chỉ cần chạm nhẹ vào nó thôi thì tim cũng sẽ đau đớn và chảy máu.
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, nói: "Thất ca không cần phải như thế, một người phụ nữ nếu đã thay lòng đổi dạ thì cho dù là ai cũng không thể khiến cho cô ta quay về được”
Phương Thất cảm giác được đang có một cây ngân châm đâm vào tim, sự đau đớn lại nổi lên.
Du Mộng Điệp chậm rãi nói tiếp: "Thất ca là người đàn ông tốt, hãy tự bảo trọng thân thể của chính mình."
Phương Thất vẫn cúi đầu nhìn vào mặt đất, không hề lên tiếng.
Một người phụ nữ nếu đã thay lòng đổi dạ thì cho dù làm gì đi nữa cũng vô pháp vãn hồi.
Cho dù ngươi có mang tất cả của cải trên thế giới đặt trước mặt nàng thì nàng cũng sẽ không quay đầu lại.
Có lẽ đây là cái mà mọi người thường gọi: “Tình yêu”.
Đây là một loại tình cảm kỳ lạ nhất trên thế gian này.
Hai người chẳng hề quen biết nhau, nếu có tình yêu với nhau sẽ trở nên thân mật không thể tách rời, yêu đến chết đi sống lại; hai người thân mật đến không thể tách rời cũng có thể vì mất đi tình yêu mà trở nên xa lạ, thậm chí hận đối phương tới nỗi muốn giết chết.
Một người có tình yêu, đột nhiên sẽ có hùng tâm vạn trượng, có sự tin tưởng gấp trăm ngàn lần, tràn ngập ước mơ đối với tương lai. Một người mất đi tình yêu, có thể sẽ không gượng dậy nổi, trầm luân khổ hải ……
Tình yêu mang đến cho người sự ngọt ngào và sung sướng mà bất cứ loại tình cảm nào cũng không thể làm được, tuy nhiên tình yêu cũng mang đến cho người sự đau khổ và bi thương mà bất cứ loại tình cảm nào cũng không thể có.
Một người vì yêu sẽ rơi lệ nhiều nhất, bất cứ chuyện gì cũng không hơn được.
Tình yêu mặc dù có thể mang đến cho người tất cả những điều hạnh phúc và vui sướng, nhưng cũng có thể mang đến sự đau đớn xé nát tâm can.
Nhưng nếu trong cuộc sống không có loại tình cảm này thì cuộc sống con người sẽ thiếu đi ý nghĩa, nó cũng giống như đồ ăn không có muối, rất vô vị, cuộc sống sẽ trở nên rất nhàm chán và không còn thú vị nữa.
Đáng tiếc rằng tình yêu cũng không là cái mà chúng ta có khả năng khống chế, giống như cát vậy, càng muốn nắm chặt nó trong tay, nó càng chảy ra nhanh hơn.
Tình yêu cũng giống như một loại độc dược có tác dụng trị liệu, tỷ như “tỳ sương” hoặc “anh túc”, dùng dung lượng bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu tác dụng.
*****
Nửa đêm.
Một vầng trăng sáng trôi giữa không trung, gió nhè nhẹ thổi.
Trời cao đã an bài cho nơi này một vùng hoang mạc nhưng cũng tặng cho nó một khoảng không và một vầng trăng sáng tròn xinh đẹp.
Bầu trời đầy những ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương và dường như có thể dùng tay chạm vào chúng. Trong màn đêm yên tĩnh của sa mạc mênh mông, trời và đất dường như cũng gần nhau.
Một rừng cây bạch dương nằm lặng lẽ ở phía nam ngôi thành, trong màn đêm từng chiếc lá xanh biếc chập chờn trong gió nhẹ, dường như đang hưởng thụ cái mát mẻ trong mùa hè nóng bức này. Ánh trăng từ trên cao chiếu xuống không thể xuyên qua hàng cây rậm rạp, ở sâu phía trong, từ xa xa nhìn vào chỉ thấy một mảng tối đen.
Trong màn đêm yên tĩnh, lãng mạn và đẹp đẽ như vậy phải chăng cũng có một câu chuyện lãng mạn đẹp đẽ sắp phát sinh?
Phương Thất chậm rãi bước vào rừng cây.
Đi xuyên qua từng hàng cây bạch dương vào sâu phía trong, rốt cuộc đến được một khoảng đất trống không lớn lắm.
Một người lẳng lặng đứng dưới một tàng cây tại mảnh đất trống đó, toàn thân mặc đồ trắng như tuyết, bóng cây bạch dương rọi xuống vừa lúc bao phủ gương mặt nàng.
Phương Thất chậm rãi bước đến, rồi đứng lại.
Một giọng nói dịu dàng vang lên: "Chàng đến rồi sao?”
Phương Thất ngẩng đầu nhìn bóng dáng trắng toát ấy, mặc dù bị bóng cây bao phủ nhưng nàng bộ dáng vẫn yêu kiều và dung nhan vẫn xinh đẹp như thưở nào.
Phương Thất cúi đầu nhìn cái bóng dưới mặt đất, rồi chậm rãi gật đầu.
Bóng trắng dịu dàng lên tiếng: "Thiếp biết chàng nhất định sẽ đến."
Phương Thất vẫn yên lặng không nói gì.
Bóng trắng nói tiếp: "Thiếp biết chàng có rất nhiều chuyện không rõ, nhất định chàng đang có nhiều chuyện muốn hỏi thiếp, đúng không?"
Tim Phương Thất lại bắt đầu đau đớn.
Bóng trắng vẫn tiếp tục: "Chàng có muốn biết tại sao thiếp lại đột nhiên rời khỏi Thần Long Sơn Trang và tại sao lại xuất hiện ở chỗ này không?”
Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp của Trầm Tuyết Quân vẫn vô cảm không biểu hiện gì, cả người đang đứng dưới bóng cây nhìn hắn.
Trầm Tuyết Quân hỏi tiếp: "Chàng thật sự muốn biết sao?”
Phương Thất chậm rãi trả lời: "Ta không muốn biết."
Trầm Tuyết Quân đạo: "Thật sao?"
Phương Thất lại cúi đầu nhìn bóng cây trên mặt đất.
Trầm Tuyết Quân khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Thật sự là đáng tiếc, vốn thiếp chuẩn bị nói tất cả cho chàng nhưng chàng lại không muốn nghe. Chàng không muốn nghe vì chàng sợ chịu đựng không nổi, có phải không?”
Sự đau đớn trong tim của Phương Thất lại nổi lên, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: "Nàng sai rồi, ta không muốn biết là muốn cho nàng hiểu được, bất kể là nàng có làm chuyện gì đi nữa ta cũng có thể tha thứ cho nàng”
Có phải tha thứ là một hành động cao cả và đẹp đẽ không? Có phải mọi chuyện đều đáng được tha thứ không?
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Phương Thất vẫn cúi đầu nhìn cái bóng của mình trên mặt đất.
Một hồi lâu sau, Trầm Tuyết Quân đột nhiên buồn bã hỏi: "Chàng còn yêu thiếp không?”
Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vào Trầm Tuyết Quân đang đứng dưới bóng cây, dưới ánh trăng có thể thấy được nước mắt đang chảy xuống khuôn mặt nàng.
Một người đổ lệ hay không đổ lệ thì phải xem đang ở vào hoàn cảnh nào và đối mặt với ai.
Bất luận là nam nhi kiên cường cỡ nào đi nữa thì vẫn có một điểm yếu ớt nhất không muốn để cho người khác biết.
Đây cũng là một trong những nhược điểm lớn nhất của con người.
Tuy nhiên người có nhược điểm thì mới là con người thật sự. Người không có nhược điểm thì không phải người nữa rồi, đó chỉ có thể là thần tiên mà thôi.
Trầm Tuyết Quân khẽ thở dài, dịu dàng nói: "Tại sao chàng không đến gần thiếp một chút, thiếp đáng sợ vậy sao?”
Bầu trời đêm yên tĩnh, rừng cây cũng yên tĩnh, có hai người đang lặng lẽ đứng đó.
Phương Thất si ngốc nhìn Trầm Tuyết Quân, người phụ nữ đã từng năm năm chung sống cùng hắn, dưới ánh trăng vẫn xinh đẹp không khác gì ngày trước.
Vì nàng, Phương Thất không biết đã trải qua bao nhiêu thống khổ và đã chảy ra bao nhiêu nước mắt nữa.
Giờ đây nàng đang đứng dưới ánh trăng, lẳng lặng đứng đó giống như một người vợ đang đứng trước cửa chờ chồng mình trở về, trông rất hạnh phúc và ngọt ngào.
Nước mắt của Phương Thất đột nhiên lại chảy xuống, hắn bước về phía trước hai bước rồi dừng lại.
Trầm Tuyết Quân nhẹ nhàng nắm lấy hai tay Phương Thất, tay nàng rất lạnh.
Phương Thất nói: "Theo ta trở về có được không?”
Trầm Tuyết Quân đột nhiên nở nụ cười, nét mặt vẫn không thay đổi, nói: "Chàng có biết tại sao thiếp lại bỏ đi không?”
Phương Thất chậm rãi lắc đầu.
Trầm Tuyết Quân nói từng chữ từng chữ một: "Bởi vì lòng thiếp đã yêu người khác cho nên mới lén bỏ trốn đi, cùng người thiếp yêu đi đến nơi này, chàng có hiểu được không?”
Lòng của Phương Thất đột nhiên trầm xuống, hắn cảm giác được lại có thêm nhiều cây ngân châm đang đâm vào tim hắn, máu đã chảy ra, từng giọt từng giọt, đau đớn đến nỗi không cách nào thở nữa, trong đầu thoáng chốc đã trống rỗng.
Chỉ có nước mắt của hắn không ngừng tuôn ra.
Có một số việc chỉ có phát sinh trên người của mình mới có thể biết được nó có bao nhiêu khổ sở, có một số việc chỉ có chính bản thân trải qua mới có thể hiểu được nó có bao nhiêu đớn đau.
Phương Thất đau đớn đến tột độ, miệng hét lớn: "Tại sao lại nói cho ta biết! Tại sao phải nói ra!"
Trầm Tuyết Quân nói: "Bởi vì chàng sẽ chết."
Lòng Phương Thất liền run lên, mạch môn ở hai cổ tay đã bị Trầm Tuyết Quân khống chế, khí lực toàn thân trong nháy mắt đã biến mất, đúng lúc này, một ánh chớp lóe lên từ một cây bạch dương ở cách đó khoảng hai trượng, một chùm ngân chân giống như tia chớp bắn vào phía sau lưng của Phương Thất.
Phương Thất đã vô phương né tránh.
Bỗng nhiên có một tiếng khẽ quát lên, từ một thân cây khác có một cái gì đó đen ngòm bay ra như tia chớp đánh về phía chùm ngân châm, thế đến so với tia chớp còn mau hơn, hầu như tất cả ngân châm đều bị chặn lại, tuy nhiên vẫn còn sót lại hai cây ngân châm bay đến đâm vào vai trái của Phương Thất.
Phương Thất vẫn ngơ ngác nhìn gương mặt vô cảm của Trầm Tuyết Quân, tiếp đó trước mắt hắn tối sầm, rồi hắn từ từ ngã xuống

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.