Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 20: Kinh hồn nhất mộng




Lúc Phương Thất tỉnh lại thì thấy đang nằm trên giường trong phòng hắn tại quán trọ Duyệt Lai.
Âm thanh đầu tiên hắn nghe được là tiếng cười như chuông ngân, thanh thúy dễ nghe, liền đó có tiếng nói: "Huynh ấy tỉnh rồi!"
Phương Thất chậm rãi mở mắt, hai mắt thất thần nhìn người trong phòng, ngồi trước giường là Du Mộng Điệp vẻ mặt tiều tụy đang mỉm cười, bên cạnh Du Mộng Điệp là Liễu Thanh Thanh, ánh mắt toát ra vẻ kinh hãi, Tiểu Hổ ngồi ở một bên trừng đôi mắt đen nhìn hắn, còn Hiên Viên Hoằng thì đang ngồi tại bàn mỉm cười.
Liễu Thanh Thanh vừa lo lắng vừa mừng rỡ nói: "Phương đại ca, huynh đã ngủ ba ngày rồi đó."
Tiểu Hổ lớn tiếng nói: "Đệ còn tưởng rằng huynh đã chết rồi!"
Liễu Thanh Thanh quát lên: "Tiểu Hổ, không được nói bậy!"
Du Mộng Điệp mỉm cười, dịu dàng nói: "Thất ca, huynh đã tỉnh rồi, nếu không có Cửu Công ở đây thì lần này huynh đúng là lành ít dữ nhiều”
Phương Thất ngơ ngác nhìn Du Mộng Điệp, Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ, tiếp đó chầm chậm nhắm mắt lại, trong phút chốc nước mắt đã chảy ra.
Hắn đã nhớ lại mọi chuyện và cũng biết bản thân giờ ở nơi nào.
Trên chiếc giường hắn đang nằm dường như còn đọng lại mùi thơm của cơ thể Trầm Tuyết Quân, chuyện đêm hôm đó vẫn rõ ràng trong đầu hắn, nàng rất dịu dàng và đầy sức sống. Tuy nhiên trong khu rừng nhỏ đêm hôm trước, Trầm Tuyết Quân đột nhiên trở thành một người mà Phương Thất không hề quen biết, lời nàng thốt ra cho đến giờ ngay cả bản thân hắn nghe được cũng không thể tin tưởng.
Khi nàng khống chế mạch môn của Phương Thất thì trái tim của hắn đã chết, chẳng những thế còn bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ.
Hiện tại lòng của Phương Thất không còn đau đớn nữa, chỉ có nước mắt tuôn ra như suối mà thôi.
Trái tim đã chết sẽ không còn đau nữa bởi vì nó đã đông cứng rồi.
Du Mộng Điệp dịu dàng nói: "Thất ca, huynh có muốn ăn chút gì không?”
Phương Thất vẫn nhắm chặt hai mắt, không nói một lời, nếu hỏi lúc này hắn muốn ăn gì thì hắn muốn ăn chính cơ thể hắn, ăn luôn cả thịt da xương cốt, toàn bộ đều ăn, hắn chỉ hận tại sao hắn còn chưa chết.
Bất luận là ai, nếu đột nhiên nghe được người mình yêu tha thiết nói ra cùng người khác trốn đi, rồi lại hạ độc thủ giết mình, thì chắc chắn cũng giống như Phương Thất, tinh thần sẽ sụp đổ, tuyệt vọng, trái tim đồng dạng cũng sẽ chết đi.
Trong nháy mắt, Phương Thất cảm giác được trái tim của hắn lạnh như băng, hoàn toàn ngừng đập. Đối với hắn mà nói, việc còn sống dường như chẳng có ý nghĩa gì.
Hai chữ “Tình yêu” nhìn thì đơn giản nhưng rốt cuộc nó được hình thành bởi cái gì đây? Sao nó có thể làm cho một người kiên cường dễ dàng buông bỏ hết thảy, đau đớn không muốn sống nữa?
Chỉ biết rằng yêu có thể làm cho một người đang bệnh nan y có thêm dũng khí sinh tồn và tràn đầy hy vọng, tuy nhiên nó cũng có thể làm cho một người khỏe mạnh trong nháy mắt sụp đổ, tuyệt vọng, thậm chí tự sát.
Tình yêu rốt cuộc là gì đây? Không ai có thể trả lời rõ ràng được cả.
Vĩnh viễn không có.
Phương Thất vẫn bất động nằm đó, cứ mặc cho nước mắt tùy ý chảy ra. Sĩ diện, lòng tự trọng, sự kiên cường, tới giờ phút này hắn đã mặc kệ tất cả.
Nước mắt của đàn ông rơi không nhẹ chút nào, có lẽ chỉ vì thương tâm thì mới khóc nhưng một khi đàn ông đã khóc thì nhất định là lúc đau buồn và thương tâm nhất của họ.
Liễu Thanh Thanh ngơ ngác nhìn Phương Thất rơi lệ, Tiểu Hổ không hiểu được tại sao, chỉ đưa tay gãi đầu.
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, rồi quay về Hiên Viên Hoằn, nói: "Cửu Công à, người nói đi, tại sao trên thế gian này lại có nhiều kẻ ngốc như thế chứ?”
Phương Thất vẫn nhắm mắt, bây giờ dù có ai nói gì đi nữa hắn cũng không quan tâm.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười trả lời: "Có chứ, hơn nữa có rất nhiều, chờ sau này con yêu một ai đó thì con cũng sẽ biến thành kẻ ngốc thôi”
Mặt của Du Mộng Điệp hồng lên, nói: "Yêu một người sẽ biến thành kẻ ngốc sao?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Đương nhiên, có lẽ hắn tại một phương diện nào đó là một người rất thông minh nhưng chỉ cần tới trước mặt người hắn yêu thì sẽ ngay lập tức biến thành một tên ngốc chẳng biết nói cái gì, tuy nhiên ngay cả chính bản thân hắn cũng không ý thức được"
Du Mộng Điệp thở dài, nói: "Con thật không hiểu, có những người có cả võ công và cơ trí đủ để ứng phó bất cứ tình huống nguy hiểm gì xảy ra, nhưng tại sao lại tự nhiên trở nên không hề phòng bị, còn không lực phản kháng nữa, mặc cho kẻ khác xem là kẻ ngốc, muốn làm gì thì làm”
Hiên Viên Hoằng cười to, nói: "Nếu thay đổi là ta, thì nói không chừng so với hắn còn ngốc hơn”
Phương Thất vẫn nhắm mắt, hắn đã quyết tâm không nói lời nào.
Hắn biết kẻ ngốc mà Hiên Viên Hoằng và Du Mộng Điệp đang nói là ai, bây giờ cho dù ai nói hắn là tên ngốc hay thậm chí là kẻ ngu si đi nữa thì hắn cũng không để tâm.
Du Mộng Điệp lại lên tiếng: "Cửu Công à, người nói đi, có phải ai gặp phải tình huống này thì trong lòng đều rất đau buồn và thương tâm phải không?”
Hiên Viên Hoằng trả lời: "Nhất định sẽ đau buồn và thương tâm đến chết."
Du Mộng Điệp thở dài, nói: "Xem ra chúng ta có khuyên thế nào cũng không hữu dụng rồi?"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Quả thực một chút hữu dụng cũng không có."
Du Mộng Điệp gật đầu, chậm rãi nói tiếp: "Con cũng nghĩ như vậy, con biết là hắn đang rất đau buồn và thương tâm đến nỗi muốn chết, hơn nữa xem ra bất kể chúng ta có khuyên như thế nào thì cũng chẳng hữu dụng."
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Đích xác là thế ."
Du Mộng Điệp lại nói: "Nhưng người nói đi, hắn chết đi như vậy là hữu dụng sao? Vậy có oan uổng quá không?"
Hiên Viên Hoằng thở dài, nói: "Một chút hữu dụng cũng không có, nếu ta là hắn thì quả thực là chết quá oan uổng."
Phương Thất vẫn nhắm chặt đôi mắt, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, làm ướt hết cả giường. Đích thật giờ này hắn chẳng muốn sống nữa, cho nên bất luận là ai và có nói cái gì đi nữa thì cũng vô pháp khuyên lơn hắn.
Du Mộng Điệp lại thở dài, đột nhiên hỏi: "Cửu Công à, người nói Trầm Tuyết Quân kia có kỳ lạ hay không, đêm đó cô ta đứng dưới bóng cây, thủy chung không hề chuyển động, người nói xem tại sao lại như vậy?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười trả lời: "Có lẽ là cô ta sợ người khác phát hiện ra cái gì đó nên đứng bất động."
Du Mộng Điệp hỏi tiếp: "Thật sao? Sợ người khác phát hiện cái gì nhỉ? Núp trong bóng cây, chẳng lẽ cô ta không phải Trầm Tuyết Quân?”
Phương Thất cũng nghe được, mặc dù hắn đã nhắm chặt hai mắt nhưng lại không thể đóng chặt hai lỗ tai.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười đáp: "Chuyện rất khó nói, bất luận là thuật dịch dung (hóa trang) có tinh diệu cỡ nào chăng nữa, đối phó người khác thì được nhưng nếu hóa trang thành một người đã từng cùng đối phương sống chung nhiều năm, cả hai đều biết nhau rất rõ, thì chuyện không bị lộ sơ hở là không thể, việc núp trong bóng cây có thể xem như là an toàn một chút và che dấu sơ hở”
Du Mộng Điệp lại lên tiếng: "Thật vậy? Chẳng lẽ trên thế gian lại có thuật dịch dung tinh diệu đến thế sao? Ngay cả người quen thuộc nhất đứng đối diện cũng không phát hiện ra sơ hở?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói tiếp: "Đương nhiên là có, đừng quên đương kim giang hồ có một người được xưng là Thiên Diện Độc Quan Âm - Kim Hoa Bà Bà, nếu bà ta hóa trang thành lão ăn mày ta đây thì chỉ sợ ngay cả ta nhìn vào cũng hoài nghi ta có phải chính là ta không đó"
Phương Thất vẫn lắng nghe, hắn vẫn không tin người đêm đó đối diện với hắn không phải là Trầm Tuyết Quân, rõ ràng là nàng, vẫn xinh đẹp như vậy, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy…
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Con không tin, hóa trang có thể rất giống nhưng giọng nói thì làm sao có thể giả được?”
Hiên Viên Hoằng lại cười ha ha, nói: "Con cón nghe qua “Khẩu Kỹ” chưa? Người tinh thông “Khẩu Kỹ” có thể dùng miệng phát ra âm thanh của vạn vật thế gian, nếu muốn bắt chước giọng nói của một người thì đối với người tinh thông “Khẩu Kỹ” quả thực là một điều quá đơn giản”
Phương Thất đột nhiên rùng mình, con mắt đột nhiên sáng lên. Đêm đó Trầm Tuyết Quân đích thật là vẫn đứng ở dưới bóng cây, giọng nói và âm điệu dường như so với trước đây không giống. Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, vốn Trầm Tuyết Quân không biết võ công, tại sao đêm đó lại ra tay khống chế mạch môn quá chuẩn như thế?
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Thật vậy chăng? “Khẩu Kỹ” thật sự thần kỳ như vậy?"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười đáp: "Đương nhiên là thật, theo sự hiểu biết của lão ăn mày ta, với thuật dịch dung, khả năng sử dụng độc và độc châm thiên hạ vô song, hơn nữa tinh thông “Khẩu Kỹ” như vậy thì chỉ có mỗi Kim Hoa Bà Bà mà thôi.
Du Mộng Điệp thở dài nói: "Thì ra là vậy, khó trách có người lại biến thành kẻ ngốc, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng đã bỏ luôn”
Hiên Viên Hoằng uống một chén rượu, mỉm cười nói: "Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ là tại sao có những người lại thích nằm ở trên giường giả chết quá. Có muốn tới đây uống một chén với lão ăn mày ta không?”
Mặt của Phương Thất đột nhiên đỏ lên, liền ngồi dậy, ngượng ngùng nói: "Cửu Công, Du muội muội, Ngọc Thụ thật sự là …… thật sự là rất xấu hổ ……"
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Chẳng lẽ tiểu huynh đệ muốn tới đây uống rượu cùng ta?”
Phương Thất ngượng ngùng trả lời: "Đúng là vậy….đúng là vậy, và còn muốn ăn một chút thức ăn nữa”
Hiên Viên Hoằng cười ha ha, nói lớn: "Vậy ngươi tự mình bước xuống giường hay là nhờ Du nha đầu dìu ngươi?
Mặt Phương Thất càng đỏ hơn, đáp: "Vãn bối đương nhiên …… đương nhiên tự mình bước xuống."
Du Mộng Điệp mỉm cười, tiếng cười tựa tiếng chuông ngân vang lên thanh thúy, Liễu Thanh Thanh cũng mỉm cười, Tiểu Hổ cũng mở cái miệng nhỏ nhắn của hắn nhe hết cả răng.
Phương Thất đứng lên nâng chén rượu, nói: "Ngọc Thụ xin cảm ơn cứu mạng của lão tiền bối và Du muội muội”
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Không cần cảm ơn ta, nếu không có Tuyết Liên Tục Mệnh Tán của Minh Nguyệt Sơn Trang thì dù lão ăn mày ta có tài giỏi thế nào chăng nữa cũng không thể nào cứu được ngươi."
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Thất ca không cần khách sáo, nhờ có Cửu Công ở đây, nếu không dù Tuyết Liên Tục Mệnh Tán có là thuốc tiên chăng nữa thì cũng khó mà giải được độc của Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm"
Trán của Phương Thất liền đổ mồ hôi lạnh, liền vội vã cúi người trước Hiên Viên Hoằng và Du Mộng Điệp, nói : "Đại ân cứu mạng của Cửu Công và Du muội muội không thể dùng lời đáp tạ, Ngọc Thụ nguyện khắc ghi trong tâm khảm!"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Tiểu huynh đệ không cần khách sáo, ngồi xuống đi."
Mặt của Du Mộng Điệp ửng hồng, dịu dàng nói: "Thất ca cần gì đa lễ như thế!"
Phương Thất nghiêm túc nói: "Nên thế mới phải đạo”
Hiên Viên Hoằng lại cười to, mặt của Du Mộng Điệp cũng ửng đỏ cả lên, Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ cũng cười hì hì nhìn Phương Thất.
Mặt Phương Thất lộ ra vẻ xấu hổ nói: "Du muội muội vừa rồi nói là Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm? Chẳng lẽ Thiên Diện Độc Quan Âm - Kim Hoa Bà Bà cũng đã tới đây rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.