Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 23: Khách nhân




Ban ngày, giữa trưa.
Mặt trời nóng bỏng lại thiêu đốt đại địa, bốn phía dường như có hơi nước bay lên, tựa hồ giọt nước cuối cùng trên mặt đất cũng bị mặt trời nóng bỏng làm bốc hơi. Cái nóng chết người khiến cho người qua đường rất thưa thớt, ngay cả những người bán hàng rong cũng chả thấy bóng dáng, còn trong các hàng quán thì mấy tên tiểu nhị trông rất bơ phờ, thật đúng là thời khắc nóng bỏng nhất trong ngày.
Hiện tại là thời khắc dùng bữa trưa, hầu như tất cả các cửa hàng buôn bán đều vắng khách, duy chỉ có Hồng Tân Lâu là đông khách thôi.
Lão Chu mập đang ngồi tại cái bàn dành riêng cho hắn , trên bàn có rất nhiều món ăn, hắn đang chậm rãi hưởng thụ món giò heo khoái khẩu và nhâm nhi rượu ngon trước mặt. Bên ngoài tuy nóng nhưng tòa tửu lâu cao lớn lại rất mát mẻ, ngay chỗ hắn ngồi gió cứ tụ về, bất luận là ai nhìn thấy vẻ mặt hắn hiện giờ cũng có thể biết được hắn đang rất hài lòng vô cùng.
Lão Chu mập chậm rãi vươn cái tay mập mạp của hắn ra cầm lấy chén rượu trước mặt, nuốt nước bọt một cái rồi liếm liếm môi ra vẻ hài lòng. Hắn thản nhiên ngồi quan sát các người khách với đủ các loại trang phục đang xì xào nói chuyện, dùng bữa và uống rượu. Trong quán hiện tại khách đã đầy ắp, mọi cái bàn đều không còn chỗ trống để ngồi, tên tiểu nhị cũng chạy lăng xăng không lúc nào rảnh tay.
Lão Chu mập cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Hắn đối với bản thân cũng rất hài lòng.
Bất luận là người nào giống hắn, sở hữu một tòa tửu lâu làm ăn đắt khách như vậy thì không hài lòng mới là lạ.
Ánh mắt lão Chu mập chậm rãi chiếu vào một cái bàn cạnh cửa sổ, bàn này có ba người đang ngồi, một tên to con, một tên mặt trắng và một tên lùn xỉn, ba tên đang từ từ dùng bữa, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu ngó đông ngó tây, và còn thầm bàn bạc gì đó nữa.
Lão Chu mập cũng không xa lạ gì đối với ba tên này.
Không xa lạ cũng không có nghĩa là rất quen thuộc hoặc đã từng tiếp xúc nhiều, chỉ bất quá ba tên này là khách hàng thường xuyên của tửu lâu thôi.
Lão Chu mập chỉ nhìn trong chốc lát rồi quay đầu đi, hắn cũng không quên nhấm nháp một chút rượu ngon, tiếp đó nhìn ra cửa chính.
Làm chủ thì ai không hy vọng khách vào càng nhiều càng tốt, ngay cả tên điếc bán quan tài ở phía tây con đường này nhìn thấy khách bước vào cửa cũng còn sáng mắt lên nữa là, chỉ tiếc là hắn không thể thể hiện nét mặt vui vẻ được mà phải ra vẻ chia buồn với khách thôi. Lão Chu mập đương nhiên không cần làm như vậy vì hắn không cần giả tạo, cứ thấy khách bước vào là lòng hắn cười và cả vẻ mặt của hắn cũng cười rồi.
Nhưng nếu lúc này có khách bước vào thì cũng không còn chỗ cho khách ngồi nữa, cả hai lầu trên và dưới đã đầy ắp khách. Trong lúc lão Chu mập đang có ý nghĩ như thế thì đột nhiên có chút tiếc nuối, hắn tiếc tại sao tửu lâu của hắn không lớn hơn nữa.
Ngay lúc này có hai người đang bước vào cửa.
Mắt lão Chu mập đột nhiên sáng lên, nhưng tiếp đó dường như lóe ra một chút tiếc nuối.
Một vị cô nương toàn thân mặc áo xanh đang cười khanh khách bước vào, vầng mi cong cong, cặp mắt to tròn dường như đang nói gì đó, khi cười trên hai má xuất hiện hai đồng tiền xinh xinh, gần bên tai có một bím tóc xinh xinh duỗi xuống, bất luận là ai đều cũng có thể nhìn ra đây là một cô gái rất xinh đẹp và hơn nữa rất dụ người.
Cô gái này lão Chu mập cũng đã gặp qua rồi, mấy ngày trước đây vừa mới đến tửu lâu của hắn, hơn nữa còn đi cùng một lão ăn mày.
Có những người chỉ cần nhìn thấy họ một lần sẽ vĩnh viễn không quên được.
Trong lòng lão Chu mập thầm than thở tại sao trời cao lại thiên vị đến thế? Tại sao lại đem tất cả ưu điểm tập trung vào một người?
Lão Chu mập đột nhiên có ý nghĩ phải giảm béo mới được.
Bước phía sau cô gái áo xanh là một nam nhân thân mặc bộ đồ màu lam, quần áo giản dị và gọn gàng, mái tóc cũng rất chỉnh tề, khoảng ba mươi tuổi, trên mặt lúc nào cũng mỉm cười.
Từ ngoài cửa đi vào đúng là Phương Thất và Du Mộng Điệp.
Trong đại sảnh đột nhiên không ồn ào nữa, rất nhiều khách quay đầu lại ngơ ngác nhìn Du Mộng Điệp vừa bước vào, có một số thực khách ngây người, há hốc miệng nhìn chăm chú, ngay cả thức ăn trong miệng cũng quên nuốt luôn.
Người nào cũng thích nhìn ngắm cái đẹp cả, dù sao một cô gái xinh đẹp và đáng yêu như vậy thật không dễ dàng gặp được.
Có những người thậm chí suốt cả đời cũng không thể gặp được một người như vậy.
Tên tiểu nhị đã bước tới, mặc dù tiểu nhị của tửu lâu lớn tên nào cũng có chút ngạo mạn nhưng khi nhìn thấy được hai vị khách mới vừa vào này, sự kiêu ngạo trong lòng liền giảm xuống ba phần, khom lưng cười nói: "Xim chào hai vị khách quan, quán hiện đang đầy khách, hai vị có thể chờ một chút được không ạ?”
Du Mộng Điệp và Phương Thất chậm rãi nhìn một vòng, Du Mộng Điệp nhíu mày nói: "Quán lớn như vậy lại không có chỗ ngồi, làm ăn thế này không phải là đang đuổi khách sao?”
Vẻ mặt tiểu nhị tươi cười nói: "Xin hai vị bỏ qua cho, quán tiểu nhân hiện tại đích thật đã đầy khách, hai vị có thể chờ một chút không?”
Phương Thất lại cười nói: "Ta thấy lão mập bên kia một mình chiếm một bàn, tuy rằng hắn mập nhưng cũng chỉ có thể chiếm một chỗ thôi, ngươi có thể xếp thêm hai cái ghế vào không?”
Tên tiểu nhị ngẩn người, vẻ mặt tươi cười nói: "Xin lỗi hai vị, bàn đó là của riêng chủ quán ạ”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Khách vào quán không có chỗ ngồi, còn ông chủ quán thì lại chiễm chệ ngồi chiếm một bàn lớn, đây là đạo tiếp khách sao?”
Tiểu nhị lắp bắp nói: "Chuyện này …… chuyện này…"
Lão Chu mập nở nụ cười, sau đó đứng lên hô: "Uống rượu một mình quả nhiên vô vị, nếu hai vị đã quang lâm tiểu quán và không phiền lòng thì tại hạ đây mời hai vị một chén được không?”
Du Mộng Điệp dịu dàng cười, nói: "Những lời này nghe mới giống tiếng người đây"
Tên tiểu nhị cười khổ lui ra một bên, hắn cũng hiểu được Du Mộng Điệp xỏ xiên những lời của hắn không phải tiếng người.
Sau đó tên tiểu nhị mang tới hai cái ghế, tiếp đó lau chà sạch sẽ, rồi mời Phương Thất và Du Mộng Điệp ngồi xuống.
Lão Chu mập mạp cười nói: "Hai vị trông không giống người ở đây?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Tại hạ họ Phương, trong gia môn đứng hàng thứ bảy, người người đều gọi là Phương Thất, đến từ quan nội."
Lão Chu mập liền chắp tay nói: "Thì ra Phương đại gia, tại hạ Chu Hồng Nho, là chủ của quán nhỏ này”
Phương Thất cũng mỉm cười nói: "Ồ, hóa ra là ông chủ Chu, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"
Du Mộng Điệp nhịn không được liền cười ra tiếng, nói: "Ta thấy ông nên gọi là lão Chu mập là hay nhất”
Mập thì phải gọi là mập thôi, chứ không lẽ lại nói ốm như que tăm?
Lão Chu mập có chút xấu hổ, cười cười nói: "Rất nhiều bằng hữu ở nơi này đều thích gọi ta như vậy, cũng không sai đâu, đúng rồi, cũng rất tốt mà”
Du Mộng Điệp cười hỏi: "Nói như vậy ông cũng rất thích biệt danh này à?”
Lão Chu mập lại cười cười nói: "Đều là bằng hữu gọi đùa thôi, nhưng nghe cũng hay hay”
Du Mộng Điệp dịu dàng cười nói: "Ta đã hiểu được tại sao ông phát tài rồi, ông rất dễ chịu và thân thiện quá”
Lão Chu mập cười nói: "Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài mà"
Du Mộng Điệp nghe xong không khỏi cười to ra tiếng, tiếng cười như chuông ngân thanh thúy dễ nghe, vọng cả đại sảnh làm cho thực khách ai nghe được cũng có chút ngây người.
Ba tên ngồi cạnh cửa sổ cũng không yên.
Tên lùn đột nhiên nói: "Nhị ca, huynh nhìn xem đó có phải là cô nương lần trước không?”
Tên to con nhíu mày nói: "Con mẹ nó, lần trước bị trúng tà hay sao ấy”
Tên lùn liền giật dây, nói: "lần trước là lần trước, Nhị ca huynh xem lần này đi cùng cô ta là một tên thư sinh trói gà không chặt, vừa nhìn là biết mấy tên mặt trắng mọt sách rồi. Ông trời đã cho huynh hai lần gặp được cô nương này, chắc hẳn là có duyên đấy”
Tên mặt trắng đột nhiên nói xen vào: "Ta thấy đừng có vô cớ gây sự thì hay hơn, đừng quên là chúng ta đang mang nhiệm vụ trong người đó”
Tên lùn xỉn nói: "Lá gan của tam ca thật quá nhỏ đi, với thiết quyền của nhị ca thì có ai mà dám bất kính chứ? Cứ mang theo cô nàng này trở về làm cho các huynh đệ lác mắt chơi, anh hùng phối mỹ nữ, diễm phúc của nhị ca quả là tốt quá đó”
Tên to con liền ưỡng ngực lên hỏi: “Lời của ngươi có thật không?”
Tên lùn liền trả lời: "Toàn là lời thật lòng của tiểu đệ cả. Hôm nay nếu ai dám phá hư chuyện tốt của nhị ca, ta Đỗ lão Lục là người trước tiên không tha cho hắn, còn nữa, ta sẽ kéo tất cả các huynh đệ của Hắc Phong trại đến đây san bằng luôn cái thành này”
Tên to con cười to, vui vẻ nói: "Được! Hãy xem ta qua đó tóm lấy nàng ta đây”, dứt lời liền lảo đảo đứng lên rồi bước đi.
Rượu và thức ăn đã được mang lên, Du Mộng Điệp liền lấy rượu rót vào chén Phương Thất và chén của mình, rồi nói: "Mời Thất ca!"
Phương Thất mỉm cười, uống một hơi cạn sạch.
Du Mộng Điệp đột nhiên thở dài, nhíu mày nói: "Ôi! Lại có ruồi quấy rầy nữa rồi”
Phương Thất mỉm cười nói: "Nơi này không phải Minh Nguyệt Sơn Trang, đương nhiên có rất nhiều ruồi rồi."
Lão Chu mập lại cười nói: "Ruồi dù sao thì cũng là ruồi, là người ai lại sợ ruồi chứ”
Du Mộng Điệp nói: "Sợ thì không sợ, chủ yếu là ăn cơm mất ngon thôi”
Tên to con lúc này đã đến phía sau của Du Mộng Điệp, kêu lên: "Cô nương ……"
Phương Thất đột nhiên thở dài, ngẩng đầu mỉm cười hỏi: "Chẳng lẽ ngươi lại muốn quỳ nữa?”
Du Mộng Điệp liền nở nụ cười, lão chu mập cũng cười không thôi.
Mặt tên to con liền đỏ lên, tiếp đó đột nhiên trừng mắt, cả giận nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn chết?"
Phương Thất nở nụ cười, chậm rãi uống một chén rượu rồi thản nhiên trả lời: "Thật sự rất muốn, chẳng lẽ ngươi muốn đưa tiễn ta?"
Tên to con không giận mà còn cười, nói "Được, giỏi lắm! Đại gia đây sẽ tiễn ngươi một đoạn”
Phương Thất cầm đôi đũa giơ lên, tiếp đó gắp hai hạt đậu phộng bỏ vào trong miệng, rồi thản nhiên nói tiếp: “Vậy tại sao ngươi còn chưa ra tay?”
Trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh hẳn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.