Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 29: Giết chóc và tha thứ




Hắn đột nhiên phát hiện ra Lưu Tinh Chùy đang bay giống như tia chớp đánh ngược về phía hắn.
Lưu Tinh Chùy là vật chết, cũng giống với đao kiếm, đều là do người khống chế, hắn còn chưa làm ra động tác nào thì làm sao có thể tự bay ngược trở về?
Trên giang hồ người sử dụng Lưu Tinh Chùy rất ít bởi vì nó là một loại binh khí tương đối khó luyện, là một binh khí hình cầu được kết nối với một sợi xích sắt dài, nếu muốn sử dụng được Lưu Tinh Chùy một cách tự nhiên thì không có thời gian ba hoặc năm năm khổ công vốn không thể luyện thành cho nên người sử dụng được Lưu Tinh Chùy bình thường đều là cao thủ cả.
Đáng tiếc người hắn phải đối mặt hôm nay chính là Phương Thất.
Vừa rồi khi Lưu Tinh Chùy và Đồng Bạt chạm vào nhau thì thế bay của nó đã chậm đi, Phương Thất nhân lúc đó liền trở tay chụp lấy Lưu Tinh Chùy, tiếp đó cổ tay chuyển động, Lưu Tinh Chùy trong tay bay ngược trở lại về phía chủ nhân của nó.
Ngay khi tên sử dụng Lưu Tinh Chùy còn đang sửng sốt, Lưu Tinh Chùy đã như tia chớp đánh vào đầu của hắn làm cho nó vỡ tan, thân thể lập tức ngã xuống, máu văng tung tóe khắp nơi.
Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt không chút thay đổi nhìn vào tên mặc đồ nho sinh cầm Phán Quan Bút và một tên khác mặt đồ của bọn lâu la sử dụng Đồng Bạt.
Du Mộng Điệp mỉm cười đi tới, trong tay vẫn cầm một thanh đao.
Phương Thất nhìn hai người trước mặt, lạnh lùng thốt: "Các ngươi là ai?"
Tên cầm Phán Quan Bút nhìn Phương Thất, cả thân thể hắn có chút phát run, còn tên sử dụng Đồng Bạt cũng đang trừng mắt nhìn Phương Thất, không lên tiếng.
Bọn chúng vốn nghĩ rằng với cái lưới chặt chẽ và chu đáo như thế thì việc giết được con chim Phương Thất sẽ dễ dàng, tuy nhiên lại không có nghĩ đến Phương Thất không phải là một con chim, hắn giống như là một con mãnh hổ, chỉ một vuốt đưa lên đã phá vỡ lưới rồi.
Hiện tại chỉ còn lại có hai người bọn chúng, muốn giết Phương Thất thật là si tâm vọng tưởng.
Phương Thất mặc dù bị thương nhưng muốn giết hai tên này thì sức vẫn có thừa.
Huống chi còn có một người vừa ra tay đã lấy đi tính mạng của tên cầm Quỷ Đầu Đao, Du Mộng Điệp.
Bọn chúng đương nhiên biết tự lượng sức mình vì đã thấy được từng người trong nhóm có võ công cao hơn chúng nhiều và trong khoảnh khắc đã xuống âm tào địa phủ trình diện.
Hai người bọn chúng cơ hồ đã tuyệt vọng.
Phương Thất đột nhiên khẽ thở dài, nói: "Chỉ cần các ngươi nói ra thì có thể đi."
Hai người đưa mắt nhìn Phương Thất rồi lại nhìn nhau.
Điều kiện mê người như vậy quả thực khiến cho kẻ khác không dám tin tưởng.
Người trên thế gian phần lớn đều là ham sống sợ chết, đây là bản tính vốn có của con người, không thể chê trách gì được.
Chỉ có một số ít người nhìn thấu sự sống và cái chết, hiểu được ý nghĩa của hai việc này thì mới có thể trong lằn ranh sống và chết kiên định giữ vững nguyên tắc của mình, mặc kệ sống chết ra sao.
Những người “Sát thân thành nhân, xá sanh thủ nghĩa' (Nho giáo: Thà tự vẫn để giữ vững nhân, thà chết đi để giữ trọn nghĩa), tuân thủ nguyên tắc của bản thân rất nghiêm, đối với họ, 'Thành Nhân' và 'Thủ Nghĩa' có giá trị còn hơn cả tính mạng của bản thân.
Một người nếu không có nguyên tắc làm người của mình, ham sống sợ chết thì người như thế cho dù còn sống đi nữa thì việc sống cũng không khác gì đã chết.
Cho nên thường nghe nói, có những người mặc dù còn sống nhưng hắn đã chết rồi, có những người mặc dù đã chết nhưng lại vĩnh viễn sống mãi trong lòng mỗi người.
Sự sống và cái chết cách nhau chỉ một lằn ranh mong manh mà thôi, sống hay chết thường cũng chỉ do một ý nghĩ.
Tuy nhiên một số người cũng không đồng ý với lời nói trên và họ cũng có một câu nói khác đơn giản hơn 'Chết tử tế không bằng còn sống'.
Bởi vì bọn họ hiểu được, dù sao còn sống vẫn tốt hơn chết đi, chỉ cần còn sống sẽ còn hy vọng, còn có ngày trở mình. Còn chết đi thì đã không còn gì nữa, đau khổ cũng không, sung sướng cũng không, thậm chí ngay cả cái chết cũng không còn nữa rồi.
Người đã chết, vĩnh viễn không còn cách nào để chết lần nữa.
Cho nên nếu có thể có cơ hội sống còn thì ai cũng sẽ không nguyện ý đi chết.
Bởi vì nghe nói sau khi người chết đi sẽ có mười tám tầng địa ngục chờ họ, hơn nữa còn nghe nói tại mười tám tầng địa ngục thì càng xuống thấp một tầng sẽ chịu đau khổ nhiều hơn.
Đáng tiếc trên thế gian này lại có một loại hiện tượng rất kỳ lạ, càng là người làm ác thì càng sống tốt và thoải mái hơn, có nhiều vật chất và hưởng thụ nhiều hơn so với người thiện lương bình thường, do đó ý nghĩ không muốn chết của bọn họ so với người bình thường rất mạnh, họ rất sợ chết.
Tên cầm Phán Quan Bút và tên sử dụng Đồng Bạt đưa mắt nhìn nhau, xong đều im lặng không thốt lời nào.
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Chỉ cần các ngươi chịu nói ra là ai phái các ngươi tới, và là ai đã tỉ mỉ bố trí kế hoạch này, thủ lĩnh của tổ chức các ngươi là người nào thì ta cam đoan hai người các ngươi có thể an toàn rời đi”
Sắc mặt tên cầm Phán Quan Bút đột nhiên thay đổi, cả người run rẩy, trong mắt của tên sử dụng Đồng Bạt cũng lộ ra thần sắc sợ hãi.
Rốt cục đây là một tổ chức như thế nào và thi triển loại thủ đoạn gì mà có thể làm cho mấy tên sống trước đường gươm mũi giáo này sợ hãi đến thế?
Du Mộng Điệp thở dài, nhíu mày hỏi: "Chẳng lẽ tổ chức của các ngươi thật sự làm cho các ngươi sợ hãi đến thế sao?”
Tên cầm Phán Quan Bút và tên sử dụng Đồng Bạt đều cúi đầu không lên tiếng.
Phương Thất đột nhiên lại thở dài rồi nói: "Các ngươi sống cuộc sống quả đáng thương, thật sự là đáng tiếc!"
Du Mộng Điệp lạnh lùng cười nói: "Khi bọn chúng ra tay giết người thì dường như không đáng thương chút nào cả đâu”
Tên cầm Phán Quan Bút chậm rãi ngẩng đầu nhìn Du Mộng Điệp, tiếp đó chậm rãi nói: "Chúng tôi đều là phụng mệnh làm việc, chỉ có thể làm như vậy ……"
Du Mộng Điệp lạnh lùng nói: "Không sai, ta biết các ngươi phụng mệnh làm việc, đám thổ phỉ của Hắc Phong Trại đã chết, các ngươi ra tay diệt bọn thổ phỉ thì cũng coi như là vì dân trừ hại, có rất nhiều người cảm kích các ngươi không hết, tuy nhiên ngay cả các đứa bé và phụ nữ cũng giết, chẳng lẽ bọn họ đáng chết sao? Ngươi không có vợ con sao, nếu đổi lại là họ bị giết thì ngươi sẽ cảm thấy thế nào?”
Tên cầm Phán Quan Bút khẽ thở dài, cúi đầu không nói.
Du Mộng Điệp nhìn tên sử dụng Đồng Bạt, lạnh lùng cười nói: "Ngươi là ai? Vì ám toán người khác mà ăn mặc như vậy, không cảm thấy rất tức cười sao?”
Tên sử dụng Đồng Bạt cúi đầu xuống nhìn thoáng qua bộ đồ đang mặc, miệng đột nhiên nở một nụ cười quái dị, dùng tiếng Hán cứng ngắc nói: "Ta quả thật cho tới bây giờ cũng không có mặc qua bộ quần áo nào khó chịu như vậy, bộ đồ này thật là không thoải mái chút nào”
Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi: "Vậy trang phục lạt ma màu đỏ có thoải mái không?”
Sắc mặt của tên sử dụng Đồng Bạt đột nhiên thay đổi, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Du Mộng Điệp.
Du Mộng Điệp nói: "Nếu ta đoán không lầm thì ngươi cũng là một thượng sư trong giới phật giáo Thổ Phồn, chẳng biết ngươi thuộc phái nào? Trữ Mã phái? Tát Già phái? Cát Cử phái? Hay là Cách Lỗ phái vậy?”
Tên sử dụng Đồng Bạt đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc đưa ánh mắt nhìn vào Du Mộng Điệp, một hồi lâu mới thở dài và chậm rãi nói: "Bần tăng thuộc Triết Bạng Tự của Hoàng Giáo."
Hoàng Giáo chính là danh xưng khác của Cách Lỗ phái, đây là giáo phái phật giáo hưng thịnh nhất tại Thổ Phồn, do tăng nhân Tông Khách Ba nổi tiếng sáng lập ra. Ngoài ra còn có Trữ Mã phái với danh xưng Hồng Giáo, Cát Cử với danh xưng Bạch Giáo và Tát Già phái với danh Hoa Giáo.
Tại Thổ Phồn còn có một giáo phái khác nữa gọi là Hắc Giáo, giáo đồ thuộc giáo phái chuyên mặc đồ đen cho nên gọi là Hắc Giáo, ngoài ra giáo phái này còn có tên là Bổn Ba Giáo hoặc Giả Giác Nan phái. Giáo lý của giáo phái này dạy là phải tin tưởng vào vạn vật vì vạn vật đều có linh tính, tin tưởng vào các loại hiện tượng, và rất am hiểu Vu thuật. Bọn họ thường dùng phương pháp bói toán để giải trừ các loại tai nạn trong cuộc sống. 'Bổn Ba' chính là ám chỉ khả năng thông quỷ thần của Vu sư, thủy tổ của giáo phái là Tân Nhiêu Mễ Ốc Long, phiên dịch thành Hán ngữ thì có ý nghĩa là 'Vu sư tối cao'.
Tuy nhiên, sau khi Hoàng Giáo xuất hiện đã chiếm được vị trí chủ đạo tại Thổ Phồn, người đứng đầu tối cao của Hoàng Giáo hiện tại chính là Đạt Lại Hòa, sống tại Lạp Tát Bố Đạt Lạp Cung và tiếp khách tại Trát Thập Luân Bố Tự. Hoàng Giáo dạy cho các giáo đồ nghiêm thủ giới luật và phải giữ tâm trong sáng. Ngoài ra, Hoàng Giáo còn có chế độ quản lý rất nghiêm, do đó các giáo đồ của Hoàng Giáo bình thường ai ai cũng nghiêm thủ thanh quy, hết sức thành kính, cả đời đều là khổ tu.
Người tối cao đứng đầu Hoàng giáo thường được xưng là 'Hoạt Phật' (phật sống), còn người đứng đầu của các phái như Trữ Mã phái, Cát Cử phái, Tát Già phái thì đều xưng là 'Pháp Vương'.
Triết Bạng Tự đúng là một trong ba tự viện lớn nhất thuộc Hoàng giáo tại Thổ Phồn.
Du Mộng Điệp nhìn tên lạt ma, lạnh lùng cười nói: "Thượng sư là người xuất gia, đáng lý phải nghiêm thủ giới luật, tại tự viện cố gắng tu hành, nhưng vì sao phải rời xa Thổ Phồn tới nơi này làm ác? Chẳng lẽ vị đại sư tổ sư Tông Khách Ba giáo dạy ngươi làm vậy sao?"
Tên lạt ma nghe xong lời nói của Du Mộng Điệp, đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt hiện ra vẻ đau khổ, cắn răng không nói tiếng nào, sử dụng Đồng Bạt còn lại trong tay đánh vào đầu.
Mặt của Du Mộng Điệp liền hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Nếu một người mà lương tâm còn có thể cảm giác được sự xấu hổ thì nói rõ người này vẫn còn có thể cứu vãn được.
Trên thế gian này người không thể cứu vãn được nữa thì chỉ là người đã bỏ mất sự xấu hổ của lương tâm thôi.
Ánh đao lóe lên, Phương Thất đột nhiên ra tay, đao trong tay như tia chớp bay ra, một tiếng 'keng' vang lên, xuyên qua lỗ hổng chính giữa của Đồng Bạt nằm trên tay của tên lạt ma, dư kình chưa hết, thanh đao mang theo Đồng Bạt bay ra khoảng một trượng xa, cắm vào đá, chỉ còn chuôi đao và Đồng Bạt vướng trên thân đao lộ ra, rung động không thôi.
Tên lạt ma tuyệt vọng nhìn Phương Thất, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã và sợ hãi.
Còn tên cầm Phán Quan Bút thì toàn thân mồ hôi lạnh chảy ra, cả người run rẩy không thôi.
Du Mộng Điệp nhìn thoáng qua Đồng Bạt và đao đang cắm sâu vào đá rồi quay đầu lại nhìn Phương Thất, dịu dàng mỉm cười.
Phương Thất lẳng lặng nhìn tên lạt ma khẽ thở dài, sau đó đột nhiên nói: "Ngươi đi đi."
Vẻ mặt của tên lạt ma trong nháy mắt không ngừng biến hóa, kinh ngạc có, khó hiểu có, cảm kích có, mừng rỡ có, và còn vẻ buồn bã và mơ hồ nữa.
Phương Thất nói: "Đi đi, trở về Thổ Phồn đi”
Tên lạt ma không hiểu, đưa ánh mắt mơ hồ nhìn Phương Thất, tiếp đó dùng tiếng Hán cứng nhắc hỏi: "Tại sao?"
Phương Thất thở dài, chậm rãi nói: "Phật tổ nói, quay đầu là bờ, buông bỏ đồ đao lập địa thành phật, ta tin tưởng ngươi!"
Tên lạt ma ngơ ngác nhìn Phương Thất, trong mắt đột nhiên tràn ngập sự cảm kích vô hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.