Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 31: Tổ chức thấn bí




Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Có thật thần bí đúng như lời ngươi không?”
Đinh Dật nhìn Du Mộng Điệp, tiếp đó thở dài, cười khổ một tiếng, dường như đang cười nhạo chính bản thân hắn, rồi chậm rãi nói: "Nói ra có thể hai vị sẽ không tin, Đinh mỗ đến nơi đây cũng đã gần năm năm thời gian nhưng đối với mọi tình huống trong tổ chức đều không biết một chút gì cả……"
Du Mộng Điệp đột nhiên cười lạnh nói: "Ngươi đừng nên giở trò hư thật nữa”
Đinh Dật nhìn Du Mộng Điệp cười cười, nhưng cười so với khóc còn khó coi hơn, chậm rãi lắc đầu, giọng nói có chút run rẩy: "Vừa rồi Phương huynh đệ đã tha cho tại hạ, lời nói của tại hạ hiện tại không phải là lời giả dối”
Du Mộng Điệp yên lặng gật đầu, lời của Đinh Dật lúc này thật sự không phải giả.
Đinh Dật nói tiếp: "Tại hạ chỉ biết là, tổ chức của chúng tôi chẳng những rất thần bí, hơn nữa thủ đoạn cũng hết sức ác độc, không những đối với người bên ngoài mà còn với những người thuộc tổ chức nữa, nếu mà làm sai chuyện gì thì sẽ bị trừng phạt bằng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất!"
Phương Thất và Du Mộng Điệp nhìn Đinh Dật với vẻ khó hiểu.
Đinh Dật dừng một chút, đột nhiên cả người run rẩy, sắc mặt cũng thay đổi, nói gằn từng chữ một: "Quả thật cực kỳ đáng sợ!"
Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi tiếp: "Đáng sợ thế nào?”
Đinh Dật cắn răng nói: "Cô nương có biết, trước đây nhóm của chúng tôi vốn có tám người nhưng tại sao bây giờ chỉ còn lại có bảy người thôi không?"
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Thủ đoạn của các ngươi quá tàn nhẫn, giết người như ma, vốn phải chết đi cho đỡ lo, nhóm các ngươi chết đi một người thì cuộc sống của người khác mới có thể an ổn một chút”
Ánh mắt của Đinh Dật cực kỳ buồn bã nhìn Du Mộng Điệp, run giọng nói: "Nhưng cô nương có biết hắn chết ra sao không?”
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Chết như thế nào? Ta hy vọng hắn chết càng thảm càng tốt!"
Đinh Dật nở nụ cười, sắc mặt càng khó coi, giọng run rẩy nói: "Tứ chi của hắn đều bị chặt hết, tiếp đó bị bỏ vào một cái bình rồi đổ nước thuốc vào, ba ngày sau mới có thể chết được"
Sắc mặt Du Mộng Điệp đột nhiên thay đổi, kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời.
Đinh Dật nói: "Cô nương thấy kiểu chết như vậy có đáng sợ không?”
Du Mộng Điệp ngẩn người, rồi chậm rãi gật đầu.
Kiểu chết này thật sự rất đáng sợ, đáng sợ đến nỗi ngay cả chính bản thân mình cũng thật sự nghĩ không ra có kiểu chết nào đáng sợ hơn kiểu chết này.
Nàng đang tưởng tượng ra sự sợ hãi sâu sắc của Đinh Dật khi đứng nhìn người bị ngâm trong bình chết dần chết mòn trong đau khổ.
Đinh Dật thở dài, chậm rãi nói: "Người giống như Đinh mỗ đây, trong tổ chức không biết có bao nhiêu nữa”
Du Mộng Điệp liền hỏi: "Có khỏang bao nhiêu?"
Đinh Dật cười khổ nói: "Đinh mỗ vừa rồi đã nói, không phải tại hạ không muốn nói mà là tại hạ chẳng biết gì để nói cả”
Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Các ngươi cùng sống chung trong một tổ chức, có lý nào lại không biết?”
Đinh Dật cười khổ nói: "Là như thế này, nhóm của chúng tôi vốn có tám người, bây giờ chỉ còn lại có bảy, đều sống trong một biệt viện, mỗi người đều đến từ những nơi khác nhau nên không hề biết lẫn nhau, hơn nữa còn có một quy định nghiêm khắc là tuyệt đối không cho phép kể cho người khác nghe thân phận và lai lịch của mình, bình thường đều ở tại phòng mình, không có chuyện gì thì không được ra ngoài, các bữa ăn đều là do một người vừa câm vừa điếc mang đến"
Du Mộng Điệp lại nhíu mày hỏi tiếp: "Là thật? Vậy thủ lĩnh của nhóm là ai?”
Đinh Dật đáp: "Chính là người sử dụng kiếm khi nãy"
Du Mộng Điệp và Phương Thất quay đầu thoáng nhìn về xác tên sử dụng kiếm, thân thể hắn giờ đây đã không còn đầu dính trên người nữa, trước đó đã bị Lưu Tinh Chùy đánh bể rồi.
Du Mộng Điệp hỏi: "Ngươi có biết thân phận và lai lịch của hắn không?”
Đinh Dật lắc đầu trả lời: "Không biết và chúng tôi cũng không dám hỏi, chỉ biết là võ công của rất cao nên chúng tôi đều gọi hắn là lão đại”
Du Mộng Điệp hỏi tiếp: "Làm thế nào các ngươi biết được chúng ta đến Hắc Phong Trại này?"
Đinh Dật nói: "Tại hạ không biết, sợ là tất cả người trong nhóm cũng không ai biết, ngay cả khi đến đây rồi thì cũng không biết phải làm nhiệm vụ gì. Mỗi lần có nhiệm vụ, lão đại sẽ triệu tập và xuất phát, tất cả mọi hành động cũng đều do hắn an bài sắp xếp, chúng tôi không thể hỏi, chỉ có thể làm mà thôi”
Phương Thất đột nhiên lên tiếng: "Tổ chức của các ngươi có tên là gì? Điều này ngươi có biết không?”
Đinh Dật lại lắc đầu nói: "Không biết, tại hạ chỉ biết là nhóm của chúng tôi có số hiệu là mười sáu."
Phương Thất nhíu mày hỏi: "Mười sáu? Vậy có tổng cộng bao nhiêu nhóm?”
Đinh Dật cười khổ nói: "Không biết nhưng sợ rằng không ít đâu, hơn nữa mỗi nhóm không ai biết ai cả, ngay cả sống tại nơi nào cũng không biết nữa”
Phương Thất cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi có tham gia vào việc hãm hại tứ ca ta không?”
Đinh Dật cười khổ nói: "Cao thủ như Phương Ngọc Thành vậy thì làm thế nào người kém cỏi như tại hạ có thể tham gia? Chuyện này nhóm của chúng tôi không có tham gia, chúng tôi cũng không biết là nhóm nào đã ra tay nữa”
Phương Thất nhíu mày hỏi tiếp: "Ngươi có biết người đứng đầu tổ chức là ai không?”
Đinh Dật lắc đầu, cười khổ nói: "Với thân phận của Đinh mỗ trong tổ chức, chỉ sợ là cao hơn tên mang cơm một chút mà thôi, ngay cả cơ hội được triệu kiến còn không có thì lấy gì mà gặp mặt được ." Đinh Dật dừng một chút, cười khổ nói tiếp: "Thật ra nếu có cơ hội gặp mặt đi nữa thì chỉ sợ Đinh mỗ cũng chả biết hắn là ai"
Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Thật thần bí vậy sao?”
Đinh Dật gật đầu.
Du Mộng Điệp đột nhiên lên tiếng hỏi: "Tại sao ngươi đang sống một cuộc sống an ổn mà lại đi tham gia vào tổ chức này làm gì? Hơn nữa còn cam tâm tình nguyện bán mạng cho bọn chúng?”
Đinh Dật nặng nề thở dài, rồi chậm rãi nói: "Người khác như thế nào thì tại hạ không biết nhưng tại hạ tới nơi này đều là do tự làm tự chịu ……"
Du Mộng Điệp nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"
Đinh Dật cười khổ nói: "Hai vị cũng biết, Đinh mỗ ta trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, nhưng là người thì ai cũng có lúc sai lầm, tuy nhiên sai lầm mà Đinh mỗ đây phạm phải là …… là ……", hắn dường như nói không được nữa.
Du Mộng Điệp hỏi: "Là sai lầm gì?”
Đinh Dật trầm tư một chút rồi nói: "Đây là một chuyện sai lầm rất lớn, chuyện này nếu mà truyền ra ngoài thì Đinh mỗ đây ngay lập tức sẽ thân bại danh liệt, sống không bằng chết."
Du Mộng Điệp liền hỏi: "Bọn chúng đã lợi dụng sự sai lầm đó và đến tìm nguơi có phải không?”
Đinh Dật gật đầu, trả lời: "Vào một đêm của mấy năm trước, Đinh mỗ đang ở trong nhà thì đột nhiên có một người bịt mặt võ công cao cường tới, võ công của hắn cao siêu đến nỗi không thể tưởng tượng ……"
Du Mộng Điệp liền mỉm cười hỏi: "Cao siêu ra sao?"
Đinh Dật thở dài, nói: "Cao siêu đến cỡ nào thì tại hạ không biết nhưng hắn đứng bất động một nơi mà Đinh mỗ đây ngay cả vạt áo của hắn cũng chạm không nổi”
Du Mộng Điệp nhíu mày nói: "Ý ngươi muốn nói…?"
Đinh Dật liền than thở: "Đinh mỗ học nghệ không tinh, người bịt mặt đó cầm một thanh trường kiếm trong tay nhưng căn bản không có sử dụng, mỗi lần Phán Quan Bút của Đinh mỗ đây đánh vào huyệt đạo của hắn thì tay hắn đã đâm tới cổ họng của Đinh mỗ trước rồi”
Phương Thất mỉm cười nói: "Vậy chẳng phải ngươi đã chết rồi sao?”
Đinh Dật lắc đầu nói: "Hắn chỉ là đâm tới rồi dừng, Đinh mỗ thử tấn công nhiều lần nữa nhưng cũng thất bại”
Phương Thất nói: "Hắn không giết ngươi có phải là muốn lợi dụng ngươi không?"
Đinh Dật gật đầu, thở dài nói: "Lúc Đinh mỗ đang tuyệt vọng thì hắn dùng giọng nói lạnh lùng nói với Đinh mỗ một việc, đúng là …… đúng là việc sai lầm mà Đinh mỗ đã phạm vào trước đó"
Phương Thất chậm rãi gật đầu, nói: "Sau đó thì sao?"
Đinh Dật khẽ cắn môi nói: "Chuyện này nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của Đinh mỗ sẽ hoàn toàn bị hủy. Hắn uy hiếp rằng nếu tại hạ không gia nhập tổ chức của hắn thì chuyện này sẽ đựơc truyền khắp thiên hạ, hơn nữa …… hơn nữa ……", giọng Đinh Dật lại bắt đầu run rẩy.
Phương Thất nhìn Đinh Dật, đột nhiên khẽ thở dài.
Du Mộng Điệp nghi hoặc hỏi: "Hơn nữa thế nào?”
Đinh Dật trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói: "Hơn nữa hắn sẽ làm cho Đinh mỗ sống không bằng chết và giết tất cả già trẻ bé lớn của gia môn Đinh mỗ, ngay cả gà chó cũng không tha”
Du Mộng Điệp thở dài, cúi đầu không nói.
Nàng cũng hiểu được, trên thực tế Đinh Dật vốn không có cơ hội lựa chọn.
Mặt của Đinh Dật đột nhiên hiện lên vẻ cực kỳ buồn bã, chậm rãi nói: "Có ai mà không chết, Đinh mỗ đây chết đi thì cũng không có gì nhưng nếu tất cả người trong gia môn đều chết hết, Đinh mỗ …… Đinh mỗ thật sự là ……", hắn dừng một chút, ngẩng đầu lên than thở: "Nếu vậy thì Đinh mỗ sẽ là tội nhân thiên cổ, có xuống dưới cửu tuyền cũng không còn mặt mũi nào mà gặp liệt tổ liệt tông nữa!"
Một người khi đã làm sai một chuyện, vì không muốn để cho ngừơi khác biết, có đôi khi sẽ bất đắc dĩ phạm các sai lầm khác lớn hơn nữa, tựa như một người một người nói dối, có đôi khi cần phải nói dối nhiều hơn để che dấu cái việc nói dối trước đây.
Phương Thất thở dài hỏi tiếp: "Tiếp đó ra sao?”
Đinh Dật trả lời: "Tiếp đó hắn nói cho tại hạ một địa danh và bảo tại hạ đến đây, tìm được địa danh đó thì chỉ cần nói ra ám hiệu mà thôi, không cần nói gì khác, cũng không cần hỏi gì, chỉ cần nghe lệnh làm việc là đủ"
Du Mộng Điệp hỏi: "Ám hiệu thế nào?”
Đinh Dật cười khổ nói: "Rất đơn giản, hắn bảo tại hạ đến đây nói rằng tại hạ mang số bảy mươi chín là được”
Du Mộng Điệp nói: "Đó mà cũng là ám hiệu sao?”
Đinh Dật gật đầu đáp: "Đúng vậy, ở chỗ này ai cũng không có tên, chỉ có số hiệu, tại hạ mang số bảy mươi chín."
Phương Thất nói: "Các ngươi sống ở đâu?”
Đinh Dật đột nhiên đưa tay lên sờ sờ sau gáy rồi cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Ở tại ……"
Phương Thất hỏi tới: "Ở đâu?"
Du Mộng Điệp vội la lên: "Thất ca, không ổn!"
Phương Thất nhanh chóng nhìn kỹ Đinh Dật, chỉ thấy Đinh Dật đang há to miệng, thân dựa vào tường, thần sắc đầy giật mình trên mặt hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.